Sau khi lên xe Diệp Lăng Phi liền ôm chặt Vu Đình Đình, Vu Đình Đình ra sức đẩy Diệp Lăng Phi ra nhỏ nhẹ nói:
- Đừng, ở đây nhiều người, hơn nữa người em toàn mồ hôi, em muốn tắm trước đã!
- Đình Đình, chẳng lẽ em không nhớ anh?
Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.
Vu Đình Đình cúi đầu cắn đôi môi mỏng của mình ra sức gật đầu nói nhỏ:
- Nhớ!
- Vậy thì được rồi, mau, hôn cái trước đã!
Lần này Diệp Lăng Phi sát môi lại Vu Đình Đình không có bất
kỳ sự chống chọi nào, mãi đến khi Diệp Lăng Phi làm cho cái
miệng nhỏ xinh của Vu Đình Đình đau rát lên Diệp Lăng Phi mới
hài lòng liếm liếm môi khởi động xe, cười bảo:
- Anh đưa Đình Đình nhà mình về tắm trước đã!
Vu Đình Đình trong lúc Diệp Lăng Phi khởi động xe đã rút điện
thoại ra, đợi thông máy rồi Vu Đình Đình mới cười ngọt ngào
nói:
- Mẹ, con đến Vọng Hải rồi, mẹ đừng có lo nữa, ừm, lát nữa con đến trường rồi, …, con biết rồi, con sẽ
chia đồ cho các bạn học…à, nếu như mẹ với bố muốn đến Vọng
Hải thăm con thì hãy qua một thời gian đã, thời gian này con
cũng rất bận, vừa khai giảng nên còn rất nhiều việc phải giải quyết, ừm, con biết rồi, yên tâm đi, con sẽ cẩn thận, tuyệt
đối sẽ không yêu đương lung tung đâu, nếu như con có người yêu thì nhất định sẽ để cho bố mẹ thẩm duyệt, sau khi bố mẹ thẩm
duyệt rồi con mới yêu.
Sau khi Vu Đình Đình nói
một tràn điện thoại với mẹ thì mới cúp máy. Đợi sau khi Vu
Đình Đình cúp máy cô mới thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, nhét
điện thoại vào lại trong túi xách rồi quay qua nói với Diệp
Lăng Phi:
- Diệp đại ca, lúc nãy mẹ lại dặn dò
em một hồi, nói em không được tùy tiện có bạn trai, y như là
sợ em bị lừa vậy, đã muộn rồi, em đã bị tên tiểu tử xấu xa
nào đó lừa mất rồi!
- Tiểu nha đầu, mới có
mấy ngày không gặp mà đã ăn nói dí dỏm rồi, nói anh là tiểu
tử xấu xa đã lừa em rồi, được đó, xem lát nữa anh xử lý đẹp
em!
Vu Đình Đình cười ngọt ngào nói:
- Em chỉ là đùa với Diệp đại ca nhớ chị Hiểu Uyển đến kỳ
lạ nên mới về lại đây sớm, à, chị Hiểu Uyển giờ có còn ở
biệt thự nữa không?
- Từ lúc em rời khỏi thành phố Vọng Hải Hiểu Uyển cũng đã dọn về nhà rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ai biết tiểu nha đầu đó gần đây bận những gì, đã mấy ngày nay anh cũng không có gặp nữa!
- Thật không, vậy em gọi điện cho chị Hiểu Uyển!
Vu Đình Đình cầm điện thoại lên rồi đột nhiên dừng lại cười cười nói:
- Diệp đại ca xem trí nhớ của em kìa, em quay lại chỉ lo vui quá mà quên mất giờ chị Hiểu Uyển đang đi làm.
- Ừm, em cũng vừa mới về nên nghỉ ngơi trước đi đã, tối anh
dẫn em đi tìm Hiểu Uyển, ba người tụi mình ăn bữa cơm, đã lâu
lắm rồi tụi mình không có ăn cơm cùng rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vâng!
Vu Đình Đình cười đáp.
Diệp Lăng Phi chạy xe về biệt thự. Biệt thự này từ sau khi
Đường Hiểu Uyển dọn về nhà ở Diệp Lăng Phi cũng không có đến
nữa, vừa đẩy cửa biệt thự liền cảm giác được trong biệt thự
có chút âm u, nếu không có ai ở thì sẽ cảm thấy thiếu hơi
người, liền có một giác âm u.
Diệp Lăng Phi xách hành lý của Vu Đình Đình đi lên phòng ngủ ở lầu hai, sau khi
đặt hành lý của Vu Đình Đình ở giữa phòng ngủ Diệp Lăng Phi
mở cửa sổ phòng ra để cho không khí trong lành bên ngoài bay
vào trong phòng.
- Thật bẩn! Xem ra hôm nay phải tổng vệ sinh rồi!
Vu Đình Đình theo Diệp Lăng Phi bước vào, cô ra sức bịt mũi nói:
- Diệp đại ca, hôm nay phải giúp em dọn dẹp, một mình em bận
không hết chuyện, hai tầng lầu, cho dù em có bận nguyên cả một
ngày vẫn chưa xong việc!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bụi trên ghế đặt mông xuống ngồi cười nói:
- Anh nói nè Đình Đình, từ lúc nào IQ của em trở nên thấp
thế, việc gì phải tự mình dọn dẹp, tìm một thợ làm công
chẳng phải xong việc sao!
- Em muốn tự mình dọn dẹp, đây là nhà của chúng ta, tại sao phải để người khác dọn dẹp chứ?
- Nhà của chúng ta?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong trong lòng chợt trào dâng sự ngọt ngào, hắn nhìn chăm chăm vào mặt Vu Đình Đình nhìn đến nỗi Vu Đình Đình có chút ngượng ngùng. Vu Đình Đình tưởng trên mặt
mình dính cái gì liền dùng tay chùi mặt hỏi Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, mặt em có gì sao?
- Không phải, chỉ là anh thấy nợ em quá nhiều rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đình Đình, em thật sự định sống tiếp với anh như thế này sao?
- Em cảm thấy như thế này rất tốt, có thể được ở cùng Diệp đại ca!
Vu Đình Đình nói đến đây đột nhiên thốt lên:
- Ây dô, em quên đi tắm mất, đều tại Diệp đại ca hết, chỉ lo
nói chuyện với anh khiến em quên cả việc đi tắm, không nói với
anh nữa, Diệp đại ca, em phải đi tắm đây!
Vu Đình Đình chu mông cúi xuống mở ba lô của cô ra, lật tìm nội y của
mình, bất giác Diệp Lăng Phi đưa tay ra ôm chặt. Vu Đình Đình
cảm thấy tim mình run lên, cô cảm giác nổi lên một hơi nóng
trong lòng, Vu Đình Đình rất muốn lúc này được Diệp Lăng Phi âu yếm vuốt ve, cô rất muốn được cánh tay mạnh mẽ đầy mị lực
của Diệp Lăng Phi ôm chặt, cơ thể hai người dung hòa với nhau,
nhưng Vu Đình Đình biết mình vừa mới ra mồ hôi, cô không muốn
thân mật với Diệp Lăng Phi lúc này, Vu Đình Đình cầm nội y màu hồng trong tay thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, anh đợi em một lúc, em đi tắm rồi vào bồi anh!
Diệp Lăng Phi buông tay ra, Vu Đình Đình giống như một con thỏ bị kinh động vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Đình Đình chạy ra khỏi phòng ngủ
hắn cười lắc đầu rồi cũng đứng lên, Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa sổ từ lầu hai nhìn ra quảng trường Hải Tinh xa xa. Diệp
Lăng Phi lại nghĩ đến người đàn ông mười mấy tuổi hắn nhìn
thấy ở trạm ga đó, hắn luôn cảm giác bộ dạng người đàn ông
nàu có chút quen quen, hình như là có tướng mạo giống một ai
đó, nhưng nhất thời hắn lại không nhớ ra là ai?
Hội Đông Liên, cái tên này Diệp Lăng Phi chưa từng nghe qua, bởi
vì sau khi hai bang hội lớn 3K và Phủ Đầu Bang sụp đổ thì mới
mạo ra một hắc bang mới. Dưới ánh sáng quang minh luôn có sự
tồn tại của hắc ám, hắc bang không dễ loại bỏ, ngay cả một
quốc gia hiện đại hóa như Mỹ cũng có sự tồn tại của hắc
bang, chỉ là cùng với sự đả kích không ngừng thì hắc bang chỉ có thể càng ngày càng trở nên ẩn dật, muốn triệt để trừ
tận gốc rất khó.
Diệp Lăng Phi cho rằng hội Đông Liên chí ít cũng không chỉ là một tổ chức rất đơn giản chỉ
mang tính chất xã hội đen, từ trong lời nói của người đàn ông
ở trạm ga đó Diệp Lăng Phi có thể ngửi thấy được hơi vị cái
hội Đông Liên này có kẻ giật dây, nhưng kẻ giật dây đó là ai
chứ?
Diệp Lăng Phi phát hiện hắn đã suy nghĩ cả nửa ngày mà cũng không ra một chút manh mối nào cả, bên Chu
Hân Mính điều tra việc của hội Trúc Thanh không có thời gian để ý đến chuyện thế này, vốn chỉ là vụ đánh nhau nhỏ nhỏ,
không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy hội Đông Liên này
có chút cách thức, hắn nhất thời nghĩ không ra, tạm thời bỏ
sau não không nghĩ đến chuyện này nữa.
Vu Đình
Đình vẫn còn tắm trong phòng tắm, Diệp Lăng Phi chỉ chăm chú
đến tiểu mỹ nhân trước mắt, vừa nghĩ đến Vu Đình Đình dục
hỏa trong lòng Diệp Lăng Phi lại nổi lên, có chút không đợi
được Vu Đình Đình tắm xong khô ráo đi vào. Hắn đã cởi sạch
quần áo chạy vào trong phòng tắm.
Vu Đình Đình
đang cầm vòi sen tưới khắp người bất chợt Diệp Lăng Phi xông
vào Vu Đình Đình phản ứng theo bản nănh xoay lưng lại phía Diệp Lăng Phi, như vậy vừa khớp khiến cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy
cái mông mềm mại của Vu Đình Đình nhô lên, Diệp Lăng Phi cảm
giác hạ thân của mình lập tức có phản ứng rồi, không nói
nhiều bước nhanh qua hai tay ôm chặt Vu Đình Đình từ phía sau.
- Diệp đại ca, vẫn chưa tắm xong, anh…anh đợi chút nữa!
Vu Đình Đình vẫn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi tách qua, Diệp Lăng Phi há to miệng bức hôn cô.
Cái ham muốn bị Vu Đình Đình đè nén quá lâu giờ trong phút
chốc đã bị Diệp Lăng Phi làm cho bùng phát, cái vòi sen cầm
trong tay rớt xuống, Diệp Lăng Phi ấn Vu Đình Đình vào tường
bắt đầu hôn cô mãnh liệt.
Trong phút chốc đầu
óc Vu Đình Đình trở nên trống rỗng, hai tay cô ôm chặt cái cơ
thể có khí chất cường tráng đầy nam tính của Diệp Lăng Phi,
ngực cô bị chận xuống, cái lưỡi thơm mượt nhỏ bé quấn lấy
đầu lưới của Diệp Lăng Phi, hai người mặc sức **.
- A!
Kèm theo tiếng ** mị lực của Vu Đình Đình, chân phải nhỏ nhắn thẳng tắp của Vu Đình Đình bị Diệp Lăng Phi nhấc lên, hạ thân
của Diệp Lăng Phi nhân cơ hội húc vào, tiếng ** của Vu Đình
Đình không nhừng phát ra, khiến cho Diệp Lăng Phi tăng thêm lực
nữa.
Sau khi đến điểm hưng phẩn, Diệp Lăng Phi
không thèm để ý đến Vu Đình Đình người đầy nước, hai tay nhấc
mông Vu Đình Đình lên từ phòng tắm đi vào phòng ngủ. Trên đường đi hai chân Vu Đình Đình cuốn chặt lấy eo của Diệp Lăng Phi,
đến phòng ngủ Diệp Lăng Phi đặt Vu Đình Đình xuống giường sau
đó hắn đè xuống, Vu Đình Đình lại không ngừng phát ra tiếng
rên rỉ.
Trong lúc phát ra tiếng rên rỉ thì điện
thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi chỉ liếc nhìn
một cái rồi mặc kệ, hắn tiếp tục va đập hạ thân của tiểu mỹ nhân yêu kiều này. Trong tiếng rên rỉ lúc ngắn lúc dài Vu Đình Đình vẫn không quên nhắc Diệp Lăng Phi:
- Diệp…đại ca, a, … điện…thoại…a!
- Anh biết, đợi lát nữa hẳn bắt máy!
Diệp Lăng Phi thở gấp gáp dùng lực húc vào, cùng với tiếng
rên rỉ của Vu Đình Đình, động tác của Diệp Lăng Phi càng lúc
càng tăng nhanh.
Qua khoảng cỡ hơn nửa tiếng Diệp Lăng Phi mới rời khỏi hạ thân đã mệt lử của tiểu mỹ nhân,
hắn cầm điện thoại lên vừa nhìn là thấy của Tiêu Vũ Văn gọi
đến, Diệp Lăng Phi quay lại nhìn Vu Đình Đình nằm không động
đậy cười nói:
- Là điện thoại của Tiêu Vũ Văn!
Vu Đình Đình vốn không quen Tiêu Vũ Văn mấy, cô chỉ là nghe
Diệp Lăng Phi nhắc đến một số chuyện có liên quan đến Tiêu Vũ
Văn, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trở lại giường, tay phải hắn
thò qua cổ của Vu Đình Đình vòng ôm bờ vai cô, tay trái hắn
gọi lại cho Tiêu Vũ Văn, rất nhanh đã nghe thấy giọng của Tiêu
Vũ Văn ở đầu dây bên kia vọng lại:
- Diệp đại ca, giờ anh có bận không?
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình bên cạnh rồi hắn cười nói:
- Hôm nay không được, hôm nay không có thời gian, sao thế, em có việc gì à?
- Là có chút việc, thôi vậy, Diệp đại ca, khi nào anh có thời gian thì đến chỗ em một chuyến, em và Tôn thúc thúc, Tống gia
gia bàn bạc nhau cả buổi mà vẫn không có được phương án nào
tốt cả, họ đều muốn duy trì tiếp tục mở khu vui chơi giải
trí, nhưng em lại không có kế hoạch nào hay cả, trước mắt cũng chỉ có thể tiếp tục dựa vào khu vui chơi giải trí để duy trì làm ăn của bang hội chúng ta!
- Không phải đó
chứ, chẳng lẽ mấy ngày nay mọi người không có suy nghĩ ra được chuyển mô hình như thế nào hả, anh nói nè Vũ Văn, em không thể động não suy nghĩ được sao, người của bang hội em thích hợp
làm những gì, ngoài việc xem chừng nơi chốn ra thì chẳng còn
có thể dùng cho những việc khác sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Ở đầu dây bên kia vọng lại tiếng thở dài của Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn hiện rõ không còn cách nào khác nói:
- Diệp đại ca, không phải là em không muốn những việc chính
đáng, nhưng mấy người đó cả ngày chỉ biết đánh đánh giết
giết, điều quan trọng là bọn họ ngoài việc đánh nhau thì
chẳng biết làm gì khác nữa rồi, không biết tiếng Anh, không
học vấn, không văn hóa, làm được gì chứ. Em nói nè Diệp đại
ca, em thấy mấy người này cần phải để anh đến quản rồi, em
thật quản không nỗi, Tôn thúc thúc và Tống gia gia luôn cho rằng bang hội chúng em chỉ thích hợp nhất là mở một công ty vui
chơi giải trí với quy mô lớn, thu nạp hết mấy khu vui chơi giải
trí trong thành phố Vọng Hải vào tay công ty chúng em. Như vậy
chẳng phải chúng em lại đi theo con đường cũ nữa rồi sao, vẫn
là bang hội trước đây lo lắng bọn họ tiếp tục đánh đánh giết
giết!
- Thật sự hôm nay anh đi không được, bên anh có chút việc!
Diệp Lăng Phi quay qua nhìn Vu Đình Đình, nhẹ hôn một cái lên
môi Vu Đình Đình, Vu Đình Đình cố ý mím môi, bàn tay nhỏ bé
suông mượt ấn trên vùng ngực rộng của Diệp Lăng Phi kèm theo sự tinh nghịch nhéo thịt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Vũ Văn, nếu như em không có chuyện gì thì đến bên anh một
chuyến, anh giới thiệu cho em quen một người bạn, tiện thể giúp anh làm việc, chúng ta có thể vừa làm việc vừa bàn chuyện
phát triển sau này.
- Được!
Tiêu Vũ Văn không thèm nghĩ đã đồng ý liền.
Diệp Lăng Phi cúp máy nghiêng người lại đè lên người Vu Đình
Đình, Vu Đình Đình tưởng Diệp Lăng Phi còn muốn nữa nên vội
vàng xin tha:
- Diệp đại ca, Đình Đình chịu không nổi nữa rồi!
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ em tưởng anh còn muốn bắt nạt em sao, sao anh có thể nhẫn tâm để cho Đình Đình nhà ta bị tàn phá
thêm lần nữa chứ.
Diệp Lăng Phi chỉ hôn nhẹ một cái lên môi Vu Đình Đình rồi nói:
- Anh muốn nói với em, anh định giới thiệu cho em làm quen một người bạn mới!
- Tiêu Vũ Văn phải không?
Vu Đình Đình chớp đôi mắt diễm lệ chan chứa yêu thương nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Chỉ cần là bạn của Diệp đại ca thì cũng chính là bạn của em.
- Tiểu nha đầu này rất khó tiếp xúc, lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh tanh, có điều đó chỉ là đối với người ngoài, nếu
đã gặp phải người mà cô ấy thích thì cô ấy cũng sẽ cười, hơn nữa con người cô ấy cũng rất tốt, anh tin tụi em sẽ trở thành bạn tốt của nhau.
- Vậy Diệp đại ca và Tiêu Vũ Văn có thể xem là bạn thân thiết không?
Vu Đình Đình thanh khiết thông minh, chỉ trong mấy câu sơ sài
của Diệp Lăng Phi đã có thể nghe ra được quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn rất thân mật, chắc là quan hệ thân mật không khoảng cách, giống như quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi vậy.
Tuy Vu Đình Đình đã đoán trúng được điểm này nhưng cô vẫn giả
bộ mơ hồ cố ý hỏi Diệp Lăng Phi.
Lúc Diệp Lăng
Phi đối diện với Vu Đình Đình thì không hề có một áp lực nào cả, thậm chí hắn có thể nói cho Vu Đình Đình biết quan hệ
giữa hắn với bất kỳ ai, cũng có thể đây là điểm bất đồng
lớn nhất giữa Vu Đình Đình và Bạch Tình Đình. Trước mặt Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi Diệp Lăng Phi ra sức giấu diếm các mối quan hệ giữa hắn với các cô gái bên ngoài, nhưng trước mặt Vu
Đình Đình hắn lại giới thiệu những cô gái có quan hệ thân mật với hắn cho Vu Đình Đình làm quen, hơn nữa hắn còn hy vọng
bọn họ có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Hai
người con gái này đối với Diệp Lăng Phi mà nói đều là những
cô gái không thể thiếu trong cuộc đời của Diệp Lăng Phi, Diệp
Lăng Phi đều yêu bằng con tim chân thật, chỉ là phương thức biểu
đạt tình yêu không giống nhau, một người thì ra sức giấu diếm
để tránh bị tổn thương, còn một người lại ra sức giới thiệu
để có thể cảm nhận được sự tín nhiệm và tình yêu của hắn
đối với cô.
Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình Đình nói vậy thì hắn đưa tay ra nhéo cái mũi cô, cười nói:
- Tiểu nha đầu, còn biết chơi anh đó, xem anh không dạy cho em bài học thích đáng nè!
Diệp Lăng Phi nói xong thò hai tay xuống dưới nách Vu Đình Đình thọc cho cô nhột, điều Vu Đình Đình khó chịu nhất chính là
bị thọt lét, vừa cười hi hi vừa xin tha cho.
.................................................. .................
Trước giờ Tiêu Vũ Văn không hề biết Diệp Lăng Phi còn có một
biệt thự bên quảng trường Hải Tinh, lúc cô lái xe đến tầng hai
tòa nhà đó theo địa chỉ Diệp Lăng Phi đưa cho, Tiêu Vũ Văn không
dám khẳng định đây chính là biệt thự mà Diệp Lăng Phi nói. Cô
đậu xe trước cổng biệt thự rồi rút điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca, em đã đến trước cổng biệt thự mà anh nói rồi, anh đang ở đâu?
- Vũ Văn, em đến rồi à, đang, anh đang thiếu nhân lực đây, em đợi ở đó anh đi đón em!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp máy. Tiêu Vũ Văn cũng đặt điện thoại xuống, cô ngồi trong xe chỉ kéo cửa kính xe ra, từ bên
trong xe nhìn vào sân khu biệt thự, nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc
đồ ngắn tay từ trong đi ra, Diệp Lăng Phi đến trước cổng mở cửa ra, Tiêu Vũ Văn chạy xe vào trong sân biệt thự.
Vừa xuống xe Tiêu Vũ Văn liền đứng bên cạnh xe quan sát khu biệt thự, chỉ nhìn thấy một lầu màu bạc ở tầng hai, một tòa nhà hai tầng có sân thượng nhô ra, cửa sổ sát sànn rộng rãi, một
vườn hoa nhở không lớn lắm, giữa vườn hoa còn có một suối phun nho nhỏ.
- Diệp đại ca, ở đây thật tuyệt đó! Trước đây sao em chẳng biết anh còn có một biệt thự tốt thế này~
Sau khi Tiêu Vũ Văn quan sát xong quay qua Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười nói:
- Anh nói muốn giới thiệu cho em làm quen một người bạn! Có
phải là một cô gái không, em đoán Diệp đại ca tàng kiều ở đây
đó!
- Tiểu nha đầu, đợi lát nữa là biết liền à!
Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ một cái vào cái mông đang được bó sát bởi chiếc quần bò, dạy dỗ nói:
- Anh nói cho em biết về sau đừng có mặc loại đồ như thế này, em bây giờ không giống với trước đây nữa rồi, nên chăm chút ăn
mặc, mặc đầm hoặc váy ngắn cho thục nữ một chút.
- Em mặc là để cho Diệp đại ca nhìn, chẳng lẽ Diệp đại ca không thích sao?
Tiêu Vũ Văn nói đến đây liền sát môi lại bên tai Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Bên trong em còn mặc chiếc nội y chữ T, anh có muốn xem hay không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cho dù anh có muốn xem thì em có chịu cho anh xem không, em đã nói như vậy thì anh biết chắc em chẳng có ý định cho anh xem
đâu!
- Ai nói, giữa em và Diệp đại ca còn có bí mật sao, nếu như Diệp đại ca muốn xem thì tối về nhà em, em
cởi cho anh xem, nhưng nếu như vậy thì em lo bà xã anh sẽ không
cho anh vào phòng, em biết bà xã anh rất lợi hại.
Tiêu Vũ Văn nói kèm với bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.
- Nếu như bà xã anh biết được anh có phụ nữ khác bên ngoài thì anh nói xem sẽ thế nào đây?
- Tiểu nha đầu, gan không nhỏ đó, dám uy hiếp anh cơ à!
Diệp Lăng Phi dùng lực ra sức nhéo mông của Tiêu Vũ Văn, hừ lạnh nói:
- Có tin là anh sẽ làm cho em không dậy nỗi bước ra khỏi giường không?
Mông Tiêu Vũ Văn thật đâu, nhịn không được kêu lên một tiếng trách móc nói:
- Người ta chỉ đùa với anh thôi, xem anh sợ kìa, Diệp đại ca,
em thật không ngờ một người trời không sợ, đất không sợ như anh
lại đi sợ bà xã!
- Đương nhiên, người ta đã gả
cho anh rồi, anh còn không lo chăm sóc chu đáo cho người ta à, đây là trách nhiệm một người đàn ông nên có!
- Vậy còn em thì sao?
Tiêu Vũ Văn hỏi tiếp.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này liền cảm thấy có chút hối
hận, hắn không nên nói như vậy, chính là sợ Tiêu Vũ Văn thọc
trúng lỗ hỏng của mình, kết quả Tiêu Vũ Văn đã truy hỏi tiếp
thế rồi. Diệp Lăng Phi chuyển đề tài nói:
- À, Đình Đình đang một mình bận rộn ở trong, chúng ta vào giúp đi!
- Diệp đại ca, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em?
Tiêu Vũ Văn kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi truy hỏi tiếp.
Diệp Lăng Phi thấy câu hỏi này tránh không được hắn quay qua Tiêu Vũ Văn thành thật nói:
- Anh sẽ chịu những trách nhiệm anh nên chịu, nhưng điều cần
phải nói rõ anh đã là người đàn ông kết hôn rồi, anh không thể cho em những thứ quá nhiều, anh chỉ có trách nhiệm mà thôi!
- Trên cơ bản đàn ông đều nói thế cả!
Tiêu Vũ Văn chu môi nói.
- Em biết Diệp đại ca cũng sẽ nói vậy.
Tiêu Vũ Văn nói xong, liền cười nói:
- Diệp đại ca, yên tâm đi, em không muốn tranh thân phận gì với
vợ anh đâu, em và anh thế này cũng rất tốt rồi, chẳng có ràng buộc gì cả, nếu tương lại em gặp người thích hợp thì em sẽ
đá anh liền, đợi tương lai em sẽ nói với bạn trai em lúc còn
trẻ ngây thơ chưa biết gì em đã bị một người đàn ông cưỡng ép
rồi, hừ, em sẽ nói với bạn trai em, nếu như anh ấy yêu em thì
tìm người đàn ông đó quyết chiến báo thù cho em!
- Vũ Văn, em thật nhẫn tâm đó, em làm như vậy chẳng phải là
muốn lấy sinh mạng của bạn trai em sao, con người anh lúc ra tay
sẽ không niệm tình đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Nếu bạn trai em đánh không qua anh thì cần anh ta làm gì nữa, em chỉ thích những người mạnh, giống như Diệp đại ca vậy!
- Được rồi, được rồi, đừng có ở đây khua môi múa mép nữa, mau vào đi, Đình Đình có thể đang rất sốt ruột đó!
Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn đi vào biệt thự thì thấy Vu Đình
Đình mặc chiếc váy liền hoa văn thanh túy tay cầm miếng vải
đang lau cửa sổ kính ở lầu 1.
Nhìn thấy Diệp
Lăng Phi ôm một mỹ nữ tuyệt sắc lạnh lùng đi vào, Vu Đình Đình dừng lại ném miếng vải vào trong chậu nước nở nụ cười ngọt
ngào nói:
- Tiêu Vũ Văn phải không, Diệp đại ca thường nhắc đến cô với tôi!
Ánh mắt Tiêu Vũ Văn quan sát tỉ mỉ Vu Đình Đình, lập tức cô quay qua nói với Diệp Lăng Phi:
- Quả nhiên là em đoán đúng rồi, em biết Diệp đại ca kim ốc tàng kiều mà!
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang ngơ ngác thì Tiêu Vũ Văn đã bước
qua bên Vu Đình Đình, Tiêu Vũ Văn nhỉnh hơn Vu Đình Đình tí,
dáng cô và Vu Đình Đình ngang nhau chỉ là khí chất không giống
nhau mà thôi.
Vu Đình Đình thuộc top cô gái ôn
nhu, lương thiện hiểu người, trên mặt luôn nở nụ cười thân
thiện, đối với ai cũng thế, còn Tiêu Vũ Văn thì ngược lại,
trên mặt luôn hiện thần sắc lạnh lùng, chỉ lúc đối diện với
Diệp Lăng Phi cô mới nở nụ cười, là hai cô gái hoàn toàn khác
nhau.