Tưởng Á Đông thần thái sáng láng, cho dù trông thấy Bành Hiểu Lộ xuất
hiện cùng với Diệp Lăng Phi cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của
Tưởng Á Đông. Tưởng Á Đông đến sớm 10 phút so với thời gian mà Bành Hiểu Lộ đã hẹn, nơi này là do Bành Hiểu Lộ chọn, nhưng mà Tưởng Á Đông lại
tới trước.
- Hiểu Lộ, em tới rồi, lúc nãy anh còn đang lo không biết em có tới không, hoàn cảnh ở nơi này không tệ, rất phong cách!
Tưởng Á Đông thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đã đến, anh ta đứng dậy
chào, đối với việc Diệp Lăng Phi đi cùng với Bành Hiểu Lộ xuất hiện ở
đây, Tưởng Á Đông không hề có chút kinh ngạc, thậm chí, trông biểu hiện
của Tưởng Á Đông người ta có cảm giác Tưởng Á Đông đã biết trước Diệp
Lăng Phi sẽ tới nơi này, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi không khỏi đề
cao cảnh giác với Tưởng Á Đông thêm mấy phần. Diệp Lăng Phi đã từng có
mâu thuẫn với Tưởng Nhạc Dương, người thanh đó không có tâm cơ gì, phải
nói là không cùng đẳng cấp với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không để hắn ở trong lòng. Sau đó, Diệp Lăng Phi lại có mâu thuẫn với Tưởng Thiên
Dương, so với cái tên Tưởng Nhạc Dương vô năng kia, Tưởng Thiên Dương rõ ràng là chín chắn hơn rất nhiều, gây cho Diệp Lăng Phi không ít phiền
toái. Lần này là Tưởng Á Đông, Tưởng Á Đông tạo cho người ta ấn tượng về sự thành thục, ổn trọng, chỉ từ thân phận của anh ta có thể thấy người
đàn ông này rất khó đối phó.
Bành Hiểu Lộ và Tưởng Á Đông khách sáo với nhau vài câu, cô nhìn về phía Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đang tươi cười nhìn Tưởng Á Đông, Bành Hiểu Lộ vừa thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, trong lòng biết
ngay Diệp Lăng Phi nhất định không có suy nghĩ gì tử tế. Bành Hiểu Lộ
quen Diệp Lăng Phi đã lâu, hiểu rõ cá tính của Diệp Lăng Phi, trên mặt Diệp Lăng Phi càng cười tươi, điều đó có nghĩa là trong lòng Diệp Lăng
Phi đang suy nghĩ những chuyện khác, thường thường những chuyện mà Diệp
Lăng Phi suy nghĩ lúc này không phải chuyện tốt đẹp gì. Chính bởi vì
Bành Hiểu Lộ hiểu rất rõ Diệp Lăng Phi cho nên cô mới lo lắng Diệp Lăng
Phi sẽ khiến cho Tưởng Á Đông, cho dù Bành Hiểu Lộ tự thấy cô không có
cảm tình gì với Tưởng Á Đông, nhưng Tưởng Á Đông dù sao cũng là người
của Tưởng gia, nếu đắc tội người của Tưởng gia, tương lai sẽ gặp không
ít phiền toái. Chẳng qua là, Diệp Lăng Phi không hề giống như Bành Hiểu
Lộ, vừa đi vào đã làm khó Tưởng Á Đông, ít nhất từ sau khi Diệp Lăng Phi gặp mặt Tưởng Á Đông, Diệp Lăng Phi vẫn luôn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Lăng Phi càng như vậy, càng khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm giác Diệp
Lăng Phi đang có chủ ý gì đó không hay. Bành Hiểu Lộ có chút hối hận, có lẽ cô không Diệp Lăng Phi tới, mà cô cũng không cần phải gặp gỡ Tưởng Á Đông, chỉ là, lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.
- Tiệc rượu vừa mới chấm dứt, khục, tôi dù sao cũng là người làm quan,
không tự do giống như các vị. Tôi hi vọng có một ngày, thời gian của tôi do tôi làm chủ, không cần phải nghe theo sự an bài của người khác, ít
nhất bây giờ là chưa thực hiện được!
Tưởng Á Đông ngồi bên cạnh Bành Hiểu Lộ, anh ta tự mình rót cho Bành
Hiểu Lộ một chén trà, rồi lại cầm ấm trà rót cho Diệp Lăng Phi, anh ta
liếc nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Diệp tiên sinh đúng không, tôi đã sớm nghe qua đại danh của anh, trước giờ mới chỉ nghe tên của anh mà chưa được gặp, thật không ngờ hôm nay
tôi lại gặp anh ở chỗ này!
- Chúng ta đã gặp nhau rồi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà, nhìn về phía Tưởng Á Đông, cười nói:
- Tưởng thị trưởng quả đúng là là quý nhân hay quên, chúng ta từng gặp nhau ở thành phố Vọng Hải rồi!
- Vậy sao?
Tưởng Á Đông lại nhìn Diệp Lăng Phi một chút, sau đó anh ta vỗ trán mình một cái, nói:
- Xem tôi thật sự già rồi, ngay cả chuyện này cũng không nhớ. Diệp tiên sinh, anh đừng trách, tôi đây.....!
Tưởng Á Đông còn đang định giải thích tiếp với Diệp Lăng Phi, lại bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tưởng thị trưởng, anh không cần phải giải thích với tôi, trong lòng
tôi hiểu mà, dù sao anh là quý nhân thường hay quên. Đương nhiên, nếu
như đổi lại tôi là anh, tôi cũng không nhớ ra anh đâu. Nói tóm lại,
chúng ta không cần phải tiếp tục đàm luận về vấn đề này nữa, anh chỉ cần biết rằng chúng ta đã từng gặp nhau là đủ rồi!
Bành Hiểu Lộ lần này nghe Diệp Lăng Phi và Tưởng Á Đông nói chuyện, cô
không xen vào, theo Bành Hiểu Lộ thấy, Diệp Lăng Phi muốn gặp Tưởng Á
Đông tất nhiên là Diệp Lăng Phi có toan tính của mình, Bành Hiểu Lộ
không cần phải xen vào, bây giờ Bành Hiểu Lộ đang suy nghĩ xem rốt cuộc
lần này Tưởng Á Đông đến Hồng Kông là vì chuyện gì. Bành Hiểu Lộ không
tin Tưởng Á Đông Hồng Kông là để kêu gọi đầu tư.
- Hiểu Lộ, em thích uống gì, vừa nãy anh uống không ít rượu, bây giờ
thật sự không uống nổi nữa, chúng ta ngồi đây nói chuyện là được rồi.
Đương nhiên, nếu như em muốn uống chút gì đó thì cứ gọi!
Tưởng Á Đông nói đến đây, quay sang phía Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Đương nhiên, Diệp tiên sinh cũng vậy!
- Tôi không muốn uống gì!
Bành Hiểu Lộ khoát khoát tay, buổi chiều Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi
cũng đã uống không ít, không muốn uống nữa, nếu như không phải là Diệp
Lăng Phi nói muốn gặp Tưởng Á Đông, Bành Hiểu Lộ sẽ không đi gặp Tưởng Á Đông đâu. Bây giờ Bành Hiểu Lộ coi mình chỉ là nhân viên đi cùng thôi,
theo lý thuyết, người Tưởng Á Đông muốn gặp là Bành Hiểu Lộ, nhưng Bành
Hiểu Lộ lại không nghĩ như vậy, trái lại Bành Hiểu Lộ coi Diệp Lăng Phi
là diễn viên chính, mà cô chẳng qua chỉ là diễn viên phụ mà thôi.
- Tôi thấy uống trà là được rồi, không cần phải gọi gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây còn bổ sung thêm:
- Mặc dù Tưởng thị trưởng rất có tiền, nhưng cũng không cần phải lãng
phí ở Hồng Kông này, trong nước còn có rất nhiều cô nhi chờ Tưởng thị
trưởng làm việc thiện đó. Tưởng thị trưởng đại khái có thể quyên góp số
tiền đó cho các trẻ em mồ côi đáng thương!
- Đó là chuyện tất nhiên tôi phải làm!
Tưởng Á Đông cười cười, nói:
- Tôi đang làm từ thiện cho nhi đồng ở một vùng núi nghèo khó, đến giờ
đã được bảy tám năm rồi. Tât nhiên, đó chỉ là quyên góp của cá nhân tôi
thôi, tôi luôn hi vọng có thể quyên góp giúp đỡ được càng nhiều những
trẻ em nữa. Diệp tiên sinh, anh có thể quyên góp một chút được không, dù là quyên góp một bữa cơm cũng được!
”Lợi hại, xem ra tay Tưởng Á Đông này rấtkhó đối phó!”, Diệp Lăng Phi
trong lòng thầm suy nghĩ, “Người này, trông bề ngoài thì nhã nhặn, nhưng tâm tư thì lại rất giảo hoạt, chẳng trách còn trẻ như vậy mà đã có thể
lên làm thị trưởng rồi. Trước giờ mình cứ nghĩ là hắn dựa vào thế lực
của gia đình, bây giờ nhìn lại, xem ra tay Tưởng Á Đông vốn là có bổn
sự!“. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới Vi Chấn cha của Vu Tiêu Tiếu, ở trong
mắt Diệp Lăng Phi, Vu Chấn so với Tưởng Á Đông so có lẽ vẫn chưa phải là đối thủ. Chỉ, Diệp Lăng Phi cũng không bộc lộ ra sự kinh ngạc của mình, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tưởng thị trưởng, chuyện đó anh không cần phải quan tâm, tôi luôn luôn tham gia vào các hoạt động từ thiện. Đương nhiên, tôi làm từ thiện
nhưng mà không để lại tên tuổi, tôi không giống như các anh những người
làm lãnh đạo đi đâu cũng có phóng viên đi theo, còn phải tuyên truyền ở
trên TV một hồi, chỉ sợ người khác không biết các anh đi làm từ thiện.
Theo tôi thấy thì, sống ở trên đời nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Tưởng thị trưởng, không biết tôi nói có đúng không vậy?
Tưởng Á Đông gật đầu cười, nói:
- Diệp tiên sinh, anh đúng là nhất châm kiến huyết, nói ngay đến chỗ
trọng điểm, tôi không thể không bội phục năng lực quan sát của Diệp tiên sinh. Quả thực, chúng tôi những người làm lãnh đạo phải làm như vậy,
nếu không thì những người dân bình thường làm sao biết chúng tôi đã làm
được những gì cho họ chứ. Chúng tôi cũng muốn ít xuất hiện lắm chứ,
nhưng nếu chúng tôi ít xuất hiện, những người dân bình thường sẽ không
biết chúng tôi đã làm gì cho bọn họ!
- Xem ra vẫn là những người dân bình thường khiến các vị khó xử!
Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà, sau khi nhấp một ngụm, hắn đặt chén trà xuống, nhìn Tưởng Á Đông, nói:
- Chỉ là, Tưởng thị trưởng, trong lòng tôi còn một chuyện chưa hiểu, tại sao anh lại đến Hồng Kông?
- Tôi tới để kêu gọi đầu tư!
Tưởng Á Đông nói,
- Tôi làm cái chức thị trưởng này cũng không dễ, đành tự mình đến Hồng Kông kêu gọi đầu tư thôi!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:
- Tưởng thị trưởng, tôi không hỏi chuyện này, tôi chỉ muốn biết là với
tư cách người của Tưởng gia, anh định đối phó tôi sao? Diệp Lăng Phi
vừa nói câu này, Bành Hiểu Lộ ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi liền biến
sắc, Bành Hiểu Lộ đâu có ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi thẳng trước mặt Tưởng Á Đông như vậy. Bành Hiểu Lộ giơ tay ra ngầm véo Diệp Lăng Phi một cái, ý muốn nhắc nhở Diệp Lăng Phi không nên nói như vậy, khiến cho bầu
không khí lâm vào trạng thái căng thẳng. Bành Hiểu Lộ biến sắc, nhưng
sắc mặt Tưởng Á Đông lại không thay đổi mấy, sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Tưởng Á Đông khẽ cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu rõ những gì anh nói, không biết tại sao anh lại nói như vậy?