Diệp Lăng Phi không sao ngờ
được đến chuyện phải đối chọi với đông người như vậy, hắn tự nhiên lại
bị người ta cướp, Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy thú vị,
mình ở Vọng Hải lâu như vậy mà chưa gặp phải chuyện cướp giữa ban ngày
thế này, dám cướp Diệp Lăng Phi à. Hôm nay hãy mở mắt xem thử chỉ có ba
tên nhóc mà dám cướp hắn à.
Khi Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì thấy có hai tên thanh niên trẻ tuổi
đang đứng phía sau lưng hắn, Diệp Lăng Phi lại quay đầu lại nhìn người
đàn ông đó, hắn cười nói:
- Chuyện gì đây? Không phải là ba người các ngươi muốn cướp tiền ta à?
Trên người ta đương nhiên có tiền nhưng nếu các ngươi muốn thì còn phải
xem bản lĩnh của các ngươi đến đâu nữa!
Người đàn ông kia nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì hắn cười nói:
- Anh trai, đầu ngươi không phải là có vấn đề chứ, ba người chúng tao
đối phó với ngươi mà còn phải xem bản lĩnh à, thật là nực cười, nếu
ngươi vui vẻ đem tiền nộp ra đây, thì việc gì chúng tao cũng coi như
không có, nếu ngươi không chịu thì nếu xảy ra chuyện gì chúng tao không
chịu trách nhiệm đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ta không dám để các ngươi chịu trách nhiệm, các ngươi lại đây, muốn
thế nào thì thế ấy, nếu như ta có chuyện gì thì không liên quan gì đến
các ngươi đâu, đó là do ta tự chuốt lấy thôi!
Người đàn ông đó khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì đưa mắt ra hiệu hai tên thanh niên đang đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, rồi ba người
cùng xông vào đánh Diệp Lăng Phi.
Đừng nói là ba người, ngay cả khi nhiều hơn nữa, năm sáu người thì cũng
không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chẳng qua là duỗi duỗi tay, động động chân thì ba tên đó đã bị đánh đến ngã sống soài.
Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống nhìn ba tên đó, nhìn người đàn ông bị đánh
đến nằm sống soài trên đất thì cười nói:
- Gan các ngươi cũng khá to đấy, đến ta mà cũng dám động đến nữa à, các
ngươi không biết ta là ai à, dám cướp trước mặt ta, ba thằng nhóc các
ngươi thật là ăn gan hùm rồi đấy!
Ba tên này đã biết rằng hôm nay chúng đã chọc đúng một nhân vật khá lợi
hại rồi, người đàn ông khi nãy vừa gọi Diệp Lăng Phi bây giờ lại cầu xin Diệp Lăng Phi:
- Chúng em sai rồi, xin anh tha cho chúng em!
- Tha cho các ngươi?
Diệp Lăng Phi nhìn ba tên tiểu tử một cái và nói:
- Con người của ta rất không thích tha cho người khác, đặc biệt là ai
đắc tội với ta, ta cho ba thằng nhóc các ngươi một lựa chọn hoặc là ta
cho các ngươi vào trong tù ngồi chơi hoặc để ta chặt một cánh tay các
ngươi, hai con đường này các ngươi chọn con đường nào?
Diệp Lăng Phi thực sự là có thể làm được chuyện này, hắn không phải là
chưa làm qua. Chặt tay chân là chuyện nhỏ, Diệp Lăng Phi không phải muốn hù dọa ba tên nhóc đó cho xong chuyện, hắn rất ghét những tên cướp bóc
giữa đường như thế này cho nên Diệp Lăng Phi đương nhiên cũng không thủ
hạ lưu tình nữa.
Ba tên đó khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn nhau và đều cảm thấy
hai con đường này đều không phải là con đường tốt gì cả. Nếu chọn cách
vào tù thì là ghép vào tội cướp bóc. Tội cướp bóc là một tội nặng, phải ở trong tù không ít năm đâu. Còn nếu như chọn cách kia, bị chặt tay thì
cả đời sau không có tay coi như là xong rồi. Bất luận là nghĩ như thế
nào thì hai con đường này đều không tốt đẹp gì, đều không thể nào chọn
được. Người đàn ông đó nhìn Diệp Lăng Phi hắn cười nói:
- Em nghĩ ở đây có chút hiểu nhầm rồi, ba người chúng em vốn không muốn
cướp, chỉ là muốn làm ăn thôi. Nhưng đã tìm không được miếng ăn mà tiền
trên người cũng bị cướp sạch. Không có cách nào khác là đi mượn người
khác một ít tiền để tiêu nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải anh!
- Đây mà cũng gọi là mượn tiền để tiêu à?
Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói này thì hắn phun một ngụm nước bọt lên mặt người đàn ông đấy, hắn nói:
- Ngươi cho là ta ngốc sao, đây chính là cướp bóc chứ còn gì, hơn nữa
còn cướp giữa ban ngày nữa, hôm nay các ngươi gặp phải ta coi như là các ngươi xui xẻo rồi. Các ngươi nói thê thảm như vậy thì ta không thể chặt cánh tay của các ngươi được, ta thấy hay là các ngươi chọn cách khác
đi!
Theo lời Diệp Lăng Phi thì cách đó chính là đồn công an, Diệp Lăng Phi
gọi điện thoại cho đồn công an để cho họ phái người đến mang ba tên nhóc này đi.
Diệp Lăng Phi cũng đã đi đến đó làm nhân chứng, khi Diệp Lăng Phi về nhà thì đã sắp đến mười một giờ trưa rồi. Diệp Lăng Phi sau khi về nhà thì
mở máy vi tính ra, rồi cài đặt trò chơi điện tử StarCraft lên màn hình
máy tính.
Khi Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa
mới chơi trò chơi đó chưa lâu thì Diệp Lăng Phi đành phải tạm dừng, sau
khi dừng trò chơi lại thì hắn nghe điện thoại.
- Ông xã, khi nào thì anh đến tập đoàn vậy?
- Bà xã, anh không cónnói rằng nhất định hôm nay sẽ đi mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh có việc rồi!
Diệp Lăng Phi nói rồi liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính, hắn nói tiếp:
- Em và Trương Lộ Tuyết ở đó bàn bạc đi, anh bên đây còn có chuyện phải giải quyết nữa!
- Anh có chuyện gì?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó thì hơi ngạc nhiên cô hỏi:
- Ông xã, anh có chuyện gì thế?
- Ừ, chỉ là một vài chuyện linh tinh thôi, có nói em cũng không hiểu đâu!
Diệp Lăng Phi không biết nên nói với Bạch Tình Đình thế nào. Tóm lại là
không thể nói cho Bạch Tình Đình biết hăn đang chơi trò chơi này được.
May mà Bạch Tình Đình không hỏi tiếp nữa, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:
- Vậy được, ông xã, nếu anh không đến tập đoàn, ở đây mà có chuyện gì thì em sẽ gọi điện thoại báo cho anh nhé!
- Ừ, cứ quyết định như vậy nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, hắn lại đăng nhập vào trò chơi. Cái mà
Diệp Lăng Phi chọn là tộc Terran, hắn đối với trò chơi này rất lanh lẹ,
rất nhanh là đã trên thủ rồi. Chỉ là trong quá trình chơi thì tay của
Diệp Lăng Phi vốn không nhanh, chỉ có thể dùng chuột điểm một vài kiến
trúc.
Diệp Lăng Phi sau khi chơi một ván cơ bản thì cuối cùng không thỏa mãn
với chơi máy vi tính, hắn chọn chơi liên cơ. Chơi liên cơ này đương
nhiên là đi server Hạo Phương tranh tài cao thấp. Diệp Lăng Phi suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu rõ là chơi làm sao. Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi,
cảm thấy dựa vào trình độ hiện nay của mình thì nếu đi Hạo Phương giao
đấu thì không phải là tự giết mình sao? Mình nên đi nghiên cứu nhiều tin tức của StarCraft ở phương diện này.
Diệp Lăng Phi lên trang web một trăm độ tìm kiếm tự StarCraft, sau khi
trang web tìm kiếm thì hiện lên không ít những trang liên quan đến
StarCraft. Diệp Lăng Phi tiện tay mở một trang web tên là liên minh
Star. Sau khi vào trang web đó thì phần giới thiệu của nó có rất nhiều
chương liên quan đến StarCraft.
Diệp Lăng Phi lúc đầu chỉ là tự mình chơi trò chơi này, trò chơi này đã
xuất hiện nhiều năm rồi, khi nó xuất hiện trên mạng thì có rất nhiều
người nhiệt tâm với trò chơi này, nhưng sau này một vài người từ từ
buông thả trò chơi này. Nhưng cho đến bây giờ thì trò chơi này vẫn có
nhiều người say mê.
Diệp Lăng Phi sau khi chơi vài lần thì trò chơi này thật sự đã khiến
nhiều người mê muội ở sách lược của nó. Muốn chơi trò chơi StarCraft
không phải là chuyện đơn giản, ngoài việc tay bạn phải nhanh ra thì còn
phải hiểu được việc phân phối tài nguyên nữa, hiểu được những thao tác
nhỏ, trò chơi này luyện tập bạn năng lực về nhiều phương diện, đây cũng
là điểm khiến người khác say mê ở trò chơi này.
Đơn giản hơn nên trò chơi StarCraft này ngày càng khiến người ta say mê. Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn qua một loạt những giới thiệu về trang web
liên quan đến trò chơi StarCraft thì mới hiểu vì sao trò chơi này lại
hấp dẫn người chơi như vậy, còn có người đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cứ say mê với trò chơi này.
Diệp Lăng Phi cứ mãi nhìn những giới thiệu có liên quan đến trò chơi, mà cả cơm trưa cũng quên ăn. Trương Vân sau khi nấu cơm xong thì đã lên
lầu gọi Diệp Lăng Phi ăn cơm, nhưng Diệp Lăng Phi chỉ xua xua tay ra
hiệu là không cần chuẩn bị cơm trưa cho hắn. Trương Vân khi sắp rời khỏi phòng thì nhìn trên màn hình máy tính một cái, những thứ này cô vốn
không hiểu biết nhiều, Trương Vân chỉ là bảo mẫu của gia đình Diệp Lăng
Phi. Không thể nào can thiệp vào chuyện Diệp Lăng Phi làm. Trương Vân đi từ trên lầu xuống, Chu Hân Mính nhìn Trương Vân chỉ đi xuống một mình
mà Diệp Lăng Phi không có đi xuống cùng thì cô hỏi:
- Trương Vân, tại sao anh ấy không xuống ăn cơm vậy?
- Diệp tiên sinh đang lên mạng!
Trương Vân nói,
- Diệp tiên sinh nói trưa nay không ăn cơm!
- Trưa nay không ăn cơm?
Chu Hân Mính sau khi nghe xong thì hơi ngạc nhiên, cô đứng dậy nói:
- Để chị đi xem thử!
Suzu Yamakawa và Minako hai người vội đứng lên đỡ lấy Chu Hân Mính. Hai
người này bây giờ đều ở trong nhà Diệp Lăng Phi, trò chuyện với Chu Hân
Mính rất ăn ý, Diệp Lăng Phi lúc đầu có ý nói họ có thể ở lại đây, đương nhiên phải làm một số việc vặt nữa. Diệp Lăng Phi sở dĩ nói với Suzu
Yamakawa và Minako như vậy chính là lo hai cô gái Nhật Bản này trong
lòng cảm thấy không thoải mái, không muốn ở không ở nhà Diệp Lăng Phi.
Qua những phản ứng của Suzu Yamakawa và Minako, bọn họ rất hy vọng có
thể làm những việc mà họ có thể làm được ở đây, những chuyện dọn dẹp nhà cửa, bọn họ đều làm xong trước Trương Vân.
Suzu Yamakawa biết một vài món ăn Nhật Bản, nhưng Suzu Yamakawa không có cơ hội bộc lộ tài năng. Sau khi làm xong việc nhà thì họ ngồi nói
chuyện với Chu Hân Mính, đây chính là để họ có thể học được tiếng Hoa
vừa cũng có thể giúp Chu Hân Mính giải buồn.
Suzu Yamakawa và Minako nhìn thấy Chu Hân Mính đứng lên thì dường như là cô muốn đi lên lầu, lúc đó hai người bọn họ cũng đứng lên, đỡ Chu Hân
Mính lên phòng ngủ của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở lầu hai. Chu
Hân Mính gõ gõ cửa, tuy cô không cần gõ cửa nhưng Chu Hân Mính cho rằng
phải nên gõ cửa.
Sau hai tiếng gõ cửa, trong phòng vẫn không vọng lại tiếng nói của Diệp
Lăng Phi. Chu Hân Mính hơi sốt ruột. Trương Vân khi nãy nói, Diệp Lăng
Phi ở trong phòng, sao trong phòng lại không có tiếng động gì cả?
Chu Hân Mính nghi ngờ nên đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi ra, sau khi Chu
Hân Mính đẩy cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi ra thì nhìn thấy Diệp Lăng
Phi đang ngồi trước máy vi tính. Hai mắt cứ nhìn thẳng vào màn hình máy
tính. Dường như không nghe thấy tiếng đẩy cửa bên ngoài vọng lại.