Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1772: Chương 1772: Trở nên chín chắn!(2)




- Lão gia tử, lần này tôi đến là có chuyện muốn thương lượng với ông một chút, ở trước mặt ông, tôi cũng không cần phải che giấu gì cả. Tôi nói cho ông biết nhé, tôi có hai vợ ở Trung Quốc, một ông bố vợ của tôi đảm nhiệm chức thị trưởng ở tỉnh thành, tôi hi vọng ông có thể giúp tôi một việc, giúp cho nhạc phụ của tôi rời khỏi tỉnh thành đi nhậm chức ở thành phố khác!

Nhạc Lâm Sơn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta quay sang phía Diệp Lăng Phi, nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Tiểu Diệp, cái này thì tôi không rõ, cậu muốn nhạc phụ của cậu được thăng chức hay là bị giáng chức đây?

- Tôi chỉ hi vọng nhạc phụ của tôi có thể rời khỏi tỉnh thành, lão gia tử, tôi đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ ông thật sự không rõ ý tôi sao, chẳng lẽ ông không biết tỉnh thành là nơi như thế nào sao?

Nhạc Lâm Sơn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện đó tất nhiên là tôi biết rõ, là thế lực của Tưởng gia, phải nói là người của Tưởng gia rất có sức ảnh hưởng ở tình thành, nhưng điều đó không có nghĩa tỉnh thành là địa bàn của Tưởng gia. Tiểu Diệp, tôi nghĩ chắc cậu đã quá lo lắng rồi, không đến mức phải để nhạc phụ của cậu rời khỏi tỉnh thành chứ?

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Nhạc Lâm Sơn, hắn liền nói:

- Lão gia tử, không phải là vì tôi không còn cách nào khác mới đến tìm ông sao, nếu thật sự được như những gì ông nói, đó là vì tôi quá lo lắng thôi, tôi cũng sẽ không phiền não như vậy. Nói thẳng nhé, tôi và nhạc phụ đã xuất hiện bất đồng, điều tôi muốn bây giờ là ông ấy không ghi hận tôi, dù sao chúng tôi cũng là người một nhà, nếu như mâu thuẫn giữa tôi và nhạc phụ không điều tiết được thì sẽ khiến cho mọi việc hỏng bét. Lão gia tử, chắc ông không muốn cuối cùng tôi lại quay sang ủng hộ Tưởng gia chứ?

- Tiểu Diệp, cậu đây là đang uy hiếp tôi đấy à?

Lúc Nhạc Lâm Sơn nói những lời này, ông ta không hề có vẻ tức giận, mà là đang nói đùa:

- Tôi biết rõ bản lĩnh của cậu, nếu cậu thật sự kết minh với người của Tưởng gia, vậy thì tôi cũng buộc chặt lợi ích với cậu là được, dù sao thì tôi cũng chuẩn bị rời khỏi chính trường rồi!

- Lão gia tử, ông nói ông muốn rời khỏi chính trường, tôi thì không tin đâu, ông nói xem, ông đang làm rất tốt mà, sao lại muốn rời khỏi chính giới chứ. Nếu như ông thật sự lui xuống, ít nhất cũng phải giúp tôi nốt chuyện này đã!

Nhạc Lâm Sơn lắc đầu, ông ta xem như đã lĩnh giáo sự lợi hại của Diệp Lăng Phi, đành phải nói:

- Được rồi, Tiểu Diệp, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng làmà tôi cũng không dám đảm bảo mình nhất định có thể làm được. Tôi có thể thông qua ủy ban tổ chức để thay đổi chức vụ của nhạc phụ cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là nhất định nhạc phụ của cậu sẽ được điều quan trọng nhất vẫn là ý nguyện của ông ấy như thế nào!

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Nhạc Lâm Sơn, hắn liền nói:

- Lão gia tử à, ông toàn chơi tâm nhãn với tôi thôi, chẳng bao giờ ông chịu nói thật cả. Ông đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu ông thật sự chịu giúp đỡ thì nhất định ông có thể làm được, tóm lại, cứ quyết định như vậy đi, lão gia tử, ông phải giúp tôi chuyện này đó!

- Được rồi, được rồi, tôi sẽ cố hết sức!

Nhạc Lâm Sơn đành phải đáp.

Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ Nhạc Lâm Sơn, hắn vốn định đi bái tế Bành Nguyên, nhưng đúng lúc hắn vừa lên xe taxi chuẩn bị qua bên đó, điện thoại của hắn đổ chuông, điện thoại từ bên Mỹ gọi sang, bây giờ đang là rạng sáng ở bên Mỹ. Diệp Lăng Phi thấy cú điện thoại này là do Phi Hổ gọi tới, hắn lập tức ý thức được nhất định là ở bên Nhật Bản đã xuất hiện vấn đề gì đó, nếu không thì Phi Hổ sẽ gọi điện thoại cho hắn vào lúc này đâu, quả nhiên Diệp Lăng Phi thật sự đã đoán đúng, chờ sau khi điện thoại kết nối, Phi Hổ lập tức nói:

- Satan, đã xảy ra chuyện, Thầy Dương Cầm chết ở Nhật Bản rồi!

Phi Hổ vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi cảm giác được trong đó có hàm ý sâu sắc, tại sao Thầy Dương Cầm lại chết ở Nhật Bản? Diệp Lăng Phi vốn định đi bái tế Bành Nguyên, nhưng hắn thay đổi chủ ý, sau khi bảo tài xế xe taxi lái xe về khách sạn, hắn nói vào trong điện thoại:

- Anh đang ở bên ngoài, chờ khi nào về khách sạn anh sẽ gọi lại cho cậu!

- OK!

Phi Hổ đáp.

Diệp Lăng Phi vừa về tới khách sạn, lập tức gọi lại cho Phi Hổ, chuyện này xảy ra quá đột ngột, Diệp Lăng Phi vốn không có chủ ý gì, mặc dù lúc trước nghe tin có thể Thầy Dương Cầm đã phản bội tổ chức, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất đau lòng, bất kể Thầy Dương Cầm làm vậy xuất phát từ nguyên nhân gì, phản bội Lang Nha là chuyện không được phép. Hiện giờ nghe Phi Hổ nói Thầy Dương Cầm đã chết ở Nhật Bản rồi, chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy đau buồn hơn, hắn cầm điện thoại, nói:

- Phi Hổ, cậu nói kỹ càng cho anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thầy Dương Cầm lại chết Nhật Bản?

- Bọn em đang điều tra, Dơi và mấy người nữa đã đến Nhật Bản, bọn họ đang điều tra về Thầy Dương Cầm ở đó. Thầy Dương Cầm có một cô bạn gái ở Nhật Bản, sau khi Thầy Dương Cầm gặp chuyện không may thì biến mất, hơn nữa số tài liệu mà Thầy Dương Cầm mang theo cùng rất có thể đang ở trong tay cô gái đó. Bây giờ bọn em đang truy tìm cô ta, đoạt lại số tài liệu bị lấy mất!

- Phi Hổ, trong chuyện này còn có ẩn tình khác nữa không, nói thí dụ như là, chuyện này vốn là một âm mưu, có người muốn những thành viên của chúng ta sang Nhật Bản, nhân cơ hội tiêu diệt chúng ta ở đó!

Bây giờ Diệp Lăng Phi luôn thích quy một số chuyện là âm mưu, sau khi xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, càng ngày Diệp Lăng Phi càng cảm thấy mình phải cẩn trọng tất cả mọi việc thì tốt hơn, bây giờ hắn là người đàn ông đã có gia đình, không thể giống như lúc trước không cố kỵ gì cả, chuyện gì cũng dám làm. Người ta thường nói người đàn ông đã có gia đình sẽ trở nên nhát gan, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy lá gan mình nhỏ đi rất nhiều, có rất nhiều chuyện, hắn muốn phân tích thật kỹ rồi mới có thể đi làm. Giọng nói của Phi Hổ vang lên trong điện thoại, chỉ nghe Phi Hổ nói:

- Satan, chuyện này thì em không dám chắc, chúng ta còn chưa có đầy đủ tin tức tình báo để chứng minh đây là một âm mưu, nhưng mà chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng này. Em điện thoại cho anh mục đích cũng là muốn nghe ý kiến của anh, xem anh có cái nhìn như thế nào với vấn đề này!

Diệp Lăng Phi nói:

- Bây giờ anh đã rời khỏi Lang Nha rồi, có một số việc anh không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, tránh để cho mọi người lại tưởng rằng anh vẫn còn ở trong Lang Nha. Phi Hổ, đã đến lúc cậu quyết định rồi, cậu nên có chủ ý của riêng mình, chứ không phải đi hỏi cựu thủ lĩnh Lang Nha như tôi!

- Satan, trong lòng em anh vĩnh viễn là Satan, những lúc gặp khó khăn, em luôn hi vọng anh có thể đưa ra cho em một đề nghị tốt, đó đã trở thành một thói quen của em rồi!

Phi Hổ nói,

- Tất nhiên em biết em làm như vậy thì không được tốt lắm, không thể tự mình quyết định, em sẽ từ từ khắc phục điểm này. Anh nói đúng, anh đã rời khỏi tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha rồi, em không thể lúc nào cũng ký thác hy vọng vào anh, bọn em phải từng bước thích nghi với việc anh không còn ở trong tổ chức Lang Nha nữa!

Diệp Lăng Phi nói:

- Như vậy mới là sự lựa chọn chính xác nhất, Phi Hổ, Đới Vinh Cẩm thế nào rồi, có tra được tin tức của hắn không?

- Satan, bon em đã biết vùng hoạt động của đám người Đới Vinh Cẩm, trước mắt, bọn họ đang ở trên một hải đảo, bọn em đang truy tìm vị trí của hải đảo đó, một khi bọn em xác định được vị trí của hải đảo đó thì sẽ lập tức triển khai hành động, tập trung tiêu diệt Đới Vinh Cẩm, không thể để cho Đới Vinh Cẩm chạy trốn. Sự hiện hữu của hắn đối với chúng ta mà nói là một sự uy hiếp rất lớn, nhất định phải tiêu diệt hắn trước khi hắn triển khai hành động lần nữa!

Diệp Lăng Phi luôn coi Đới Vinh Cẩm là địch nhân lớn nhất của hắn, từ trước tới giờ Diệp Lăng Phi chưa bao giờ gặp nhiều khó khăn như vậy, nhất là những cửa ải mà Đới Vinh Cẩm mang đến cho hắn, có mấy lần, thiếu chút nữa Diệp Lăng Phi đã không tránh được. Chính bởi lý do này, Diệp Lăng Phi mới muốn tiêu diệt Đới Vinh Cẩm, theo Diệp Lăng Phi thấy, chỉ khi nào triệt để tiêu diệt Đới Vinh Cẩm, hắn mới có thể có an một cuộc sống anh nhà. Hiện giờ, Đới Vinh Cẩm trốn ở trên hải đảo, còn không biết rốt cuộc Đới Vinh Cẩm muốn làm gì, nhưng Diệp Lăng Phi tin rằng lần này nhất định Đới Vinh Cẩm nhằm vào hắn và tổ chức Lang Nha. Nếu thật sự tìm được vị trí của hải đảo đó, Diệp Lăng Phi rất hi vọng mình cũng có thể đến đó, tận mắt nhìn thấy Đới Vinh Cẩm bị tiêu diệt.

- Phi Hổ, nếu cậu thật sự tìm được vị trí của hải đảo đó, nhất định phải nói cho anh biết, anh muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Đới Vinh Cẩm bị tiêu diệt!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh luôn coi Đới Vinh Cẩm là kẻ địch lớn nhất của anh!

- Em sẽ nhớ kỹ chuyện này!

Phi Hổ đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.