Diệp Lăng Phi vô tình bắt gặp Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang xem
phim người lớn trong phòng. Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy một số thứ mà trẻ con không nên thấy. Nhưng hắn vẫn vờ như chưa thấy gì. Mở miệng nói:
- Các em đang làm gì thế?
- Vừa nói hắn vừa thò đầu qua để xem.
Bạch Tình Đình vội vàng ngăn Diệp Lăng Phi lại. Mở miệng nói:
- Ông xà. không…không có gì.
Chu Hân Minh liền nhanh tay tắt ngay màn hình, đứng dậy, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, tớ về phòng đây. Ngày mai tớ còn phải đi làm cơ!
- ừ, cậu về nghỉ sớm đi.
Bạch Tình Đình nói.
Sau khi Chu Hân Minh rời khỏi phòng Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình cũng đẩy người Diệp Lăng Phi ra ngoài, nói:
- ông xã, anh cùng quay về ngủ đi. Muộn lắm rồi! Có chuyện gì mai hãy nói.
Sau khi đuổi Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng, cô liền đóng ngay cửa phòng
lại. Tựa lưng vào cánh cửa, hổn hển thở không ra hơi. Tâm trạng của cô
lúc này không khác gì trẻ con đang làm việc xấu thì bị người lớn bắt
được. Trong lòng vô cùng lo lắng. Sau một hồi thở dốc. Bạch Tình Đình
lại ngồi xuống trước máy tính. Do dự một lúc nhưng rồi cuối cùng cô cùng quyết định mở tập phim mà Chu Hân Minh vừa down được.
Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình đuổi ra khỏi phòng. Hắn cùng không trở về phòng
mình mà lén chuồn vào phòng của Chu Hân Minh. Chu Hân Minh đang thay
quần áo trong phòng. Cô vừa cởi được chiếc áo ngoài, trên mình chỉ còn
mỗi chiếc áo nhỏ màu trắng thì Diệp Lăng Phi bước vào. Từ phía sau Chu
Hân Minh đưa tay ôm chặt lấy cô.
Chu Hân Minh giật nảy mình. Cuống quít hờn giận nói:
- Anh làm gì thế hả, định dọa chết người sao?
- Cũng chỉ tại anh nhớ em mà.
Diệp Lăng Phi hai tay đặt lên ngực Chu Hân Minh, đưa môi dán vào cổ cô. Rồi hắn thò lưỡi ra, ướt át liếm liếm phần cổ trắng nõn nà của Chu Hân
Minh. Chiêu này của Diệp Lăng Phi đã khiến Chu Hân Minh trong lòng dậy
sóng bừng bừng, mặt cô khẽ ghé qua, nhỏ nhẹ nói:
- Đừng nghịch nữa, Tình Đình vẫn chưa ngủ đâu.
- Anh nghịch gì đâu chứ. Chẳng nhẽ em không muốn sao?
Hai tay của Diệp Lăng Phi sờ sờ mó mó khắp đôi ngực sữa của Chu Hân
Minh lại chạy thẳng xuống cái eo thon thả của cô. Hai tay cởi thắt lưng
của Chu Hân Minh. Tiến thẳng vào phần dưới của cô. Diệp Lăng Phi miệng
cười đầy ẩn ý nói:
- Anh đã nhìn thấy hai người ngồi trong phòng xem phim sex rồi đó nhé. Anh ở đây mà, nếu thực sự muốn xem thì chúng
ta có thể thực hành ngay cùng được.
- Là Tình Đình cô ấy muốn xem. Cô ấy... Cô ấy muốn tìm hiểu một chút về chuyện này. Em... em chỉ là giúp cô ấy tìm thôi.
Chu Hân Minh lúc này sớm đã bị Diệp Lăng Phi châm lửa thiêu cháy dục
vọng trong cô. Phần phía dưới của cô đã bị Diệp Lăng Phi sờ sờ tới mức
ướt hết cả. Hơi thở của cô cũng gấp gáp hơn. Diệp Lăng Phi cùng không
muốn tranh cãi nhiều với Chu Hân Minh nữa. Hắn nhấc bổng Chu Hân Minh
lên, bước tới trước giường.
Diệp Lăng Phi không về phòng mình.
Hắn ngủ ngay tại phòng của Chu Hân Minh một đêm. Tới tầm hơn bốn giờ
sáng, thì hắn bị Chu Hân Minh gọi dậy.
Diệp Lăng Phi cả thân
trần truồng đưa tay dụi dụi mắt. Hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, đưa mắt nhìn Chu Hân Minh cả người cùng trần không một tấc vải đang nằm bên cạnh hắn,
nghiêng mặt nhìn hắn. Đôi mắt long lanh, đẹp dịu dàng và trong suốt đang toát ra ánh sáng mê hồn khiến lòng Diệp Lăng Phi lay động.
- Làm gì thế. Sớm thế này đã gọi anh dậy làm gì!
Diệp Lăng Phi lầm bầm một tiếng rồi gác chân lên đùi Chu Hân Minh, định tiếp tục ngủ. Chu Hân Minh lay lay Diệp Lăng Phi nói:
- Đừng ở đây ngủ nữa. Anh mau về phòng anh mà ngủ đi.
- Sao anh phải về phòng mình ngủ chứ. Anh ngủ một mình trong phòng buồn chết được. Hân Minh, cứ ôm em thế này ngủ là sướng nhất.
Vừa
nói Diệp Lăng Phi vừa đưa tay ôm Chu Hân Minh vào lòng. Nhắm mắt lại ngủ tiếp. Chu Hân Minh không còn cách nào khác, đành dịu dàng nói:
- Để Tình Đình thấy thì không hay. Thôi nào, em có chạy mất đâu, hay để tối em ôm anh ngủ nhé?
- Anh buồn ngủ lắm, không muốn động đậy gì hết.
Diệp Lăng Phi chẹp chẹp miệng nói tiếp:
- Tối qua tiêu hao năng lực nhiều quá, cảm thấy rất mệt mỏi. Để anh ngủ lát nữa đi. Em cũng nghỉ đi. Tình Đình sẽ không thấy đâu.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ôm càng chặt hơn. Chu Hân Minh cũng không đẩy nữa mà nghiêng mặt nhìn dáng vẻ Diệp Lăng Phi ngủ.
Trong mắt Chu Hân Minh, bộ dạng ngủ của Diệp Lăng Phi rất đáng yêu. Cô
càng nhìn càng cảm thấy trong lòng mình chỉ có người đàn ông này. Người
đàn ông này đã dần dần chiếm trọn trái tim cô. Chu Hân Minh đưa đôi cánh tay trắng nõn của mình ra ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Nhắm mắt lại, cứ
thế ôm Diệp Lăng Phi ngủ thiếp đi.
Đợi tới lúc Chu Hân
Minh tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng tô. Chu Hân Minh vừa nhìn đồng hồ thì thấy sắp chín giờ rồi. Cô đã bị muộn giờ làm rồi. Chu Hân Minh khẽ
rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi. Nhẹ nhàng bước xuống giường.
Chu Hân Minh rất nhanh đã tắm gội xong. Lúc quay trở lại phòng ngủ thì
Diệp Lăng Phi đã tỉnh dậy. Diệp Lăng Phi ngồi trên giường uốn uốn cái eo mỏi mệt của mình, cười nói:
- Hân Minh, ôm em ngủ thích quá đi. Anh quyết định sau không ngủ ở phòng mình nữa.
- Em sẽ không ngủ cùng anh nữa đâu.
Chu Hân Minh mở miệng nói:
- Anh là tên đại háo sắc. Tối ngủ cùng không chịu ngoan ngoãn chút nào.
Nói xona, Chu Hân Minh liền ném quần áo qua cho Diệp Lăng Phi. Nói:
- Mau mặc quần áo vào!
Diệp Lăng Phi vẫn không hề động đậy mà cứ ngồi trên giường, nhìn Chu Hân Minh thay đồ. Bỗng hắn cười đầy ẩn ý nói:
- Hân Minh, những lời của bố em tối qua là có ý gì. Cả tối qua anh đang nghĩ, có phải bố em định gán em cho anh không!
- Anh nghĩ vớ vẩn gì thế hả!
Chu Hân Minh nói:
- Bố em không phải là người như thế đâu. Anh thì có gì hay chứ, đã là
người có vợ rồi còn gì. Bố em dù sao cùng là thị trưởng thành phố. Nếu
để ông biết quan hệ hiện nay giữa anh và em, không biết có đánh chết em
không ấy chứ. Anh còn ngồi đó mà mơ. Mau mặc quần áo vào. Em đi làm đây. Nhớ trước khi rời phòng thì gấp gọn gàng chăn gối vào đó.
Chu Hân Minh vội vội vàng vàng mặc quần áo, bỏ luôn bừa sáng, chạy vội
đi làm. Diệp Lăng Phi cũng mặc quần áo vào. Tắm gội xong thì xuống lầu.
Hắn vừa ăn sáng vừa nhớ tới chuyện tối qua của Đan Đan.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lăng Phi không tới Tập đoàn Tân Á. Hắn đi
tìm Dã Thú. Hắn và Dã Thú bàn bạc một lát liền nghĩ ra kế sách để Tiền
Tiêu sống không bằng chết.
Tầm trưa, Diệp Lăng Phi định cùng Dã Thú tìm chỗ nào để ăn cơm thì lại nhận được điện thoại của
Trương Lộ Tuyết. Tiếng của Trương Lộ Tuyết trong điện thoại nghe có vẻ
rất nôn nóng. Cô muốn Diệp Lăng Phi lập tức về ngay tập đoàn.
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế. Cô mau nói đi! Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi bảo anh về tập đoàn thì anh mau về ngay!
Trương Lộ Tuyết thúc giục nói.
- Bữa trưa tôi đã được ăn đâu. Diệp Lăng Phi nói:
- Ít ra cô cũng phải đế tôi ăn xong bữa trưa đã chứ.
- Anh là đồ khốn nạn. Anh có về ngay không hả? Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Tập đoàn có chuyện gì thì cô đứng ra làm chủ là được rồi. Dù sao cô
cùng biết rõ mọi chuyện hơn tôi mà. Tôi ũng hộ quyết định của cô. Thế
nên cô có thể yên tâm mà làm. Không cần phải lo lắng tập đoàn gặp trở
ngại gì đâu.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Con người tôi đây tản mạn quen rồi, không thích vì chuyện của tập đoàn làm vướng chân vướng tay của tôi đâu.
- Anh rốt cục có về hay không?Trương Lộ Tuyết lại hỏi.
- Tôi có việc thật mà!
Diệp Lăng Phi nhìn về phía Dã Thú thì thấy Dã Thú đang ngắm cảnh phía
xa. Diệp Lăng Phi cảm thấy tên Dã Thú này cùng biết thế nào là thưởng
thức cảnh đẹp rồi. Xem ra Lục Tuyết Hoa có ảnh hường không nhỏ tới Dã
Thú. Hắn bỏ tâm trạng đang nghĩ về Dã Thú sang một bên, nói với Trương
Lộ Tuyết:
- Thế này đi. Đợi tôi và bạn tôi ăn cơm xong, trước giờ tan ca tôi sẽ quay về tập đoàn.
Trương Lộ Tuyết trầm lặng một lúc, bỗng mở miệng nói:
- Khốn nạn, tôi nói cho anh biết, tôi có thai rồi. Tôi cho anh hai mươi phút, lập tức quay về tập đoàn cho tôi. Nếu không tôi sẽ đi tìm Bạch
Tình Đình. Nói cho Bạch Tình Đình biết. Tôi đã mang thai đứa con của
anh. Để xem cô ấy sẽ phản ứng thế nào!
- Trương Lộ Tuyết, cô nói lại xem. Cô nói gi?
Diệp Lăng Phi há hốc miệng, hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe cho rõ đây. Tôi đà có thai. Nó là con của
anh. Nếu trong hai mươi phút nữa anh không tới phòng làm việc của tôi.
Tôi sẽ gọi điện cho Bạch Tình Đình. Nói cho cô ấy biết tôi đà mang thai
đứa con của anh. Anh tự mà liệu đi!
Trương Lộ Tuyết nói xong liền cúp luôn điện thoại. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng điện thoại tút tút từ phía Trương Lộ Tuyết truyền tới. Hắn liền vội vàng gọi lại
cho Trương Lộ Tuyết. Kết quả là điện thoại của Trương Lộ Tuyết chỉ kêu
nhưng không có người bắt máy. Diệp Lăng Phi trong chốc lát ngơ ngác.
Trương Lộ Tuyết mang thai đứa con của hắn. Sao có thể như thế được. Hôm
đó rõ ràng hắn đã mua cho Trương Lộ Tuyết thuốc tránh thai, hơn nữa
trông bộ dạng hôm đó của Trương Lộ Tuyết, cô ấy hận mình tới thấu xương
thì sao có thể không uống thuốc được chứ?
Không đúng, không đúng. Chẳng lẽ Trương Lộ Tuyết hôm đó không hề uống thuốc, cố tìm cơ hội để báo thù hắn.
Đầu Diệp Lăng Phi lúc này như muốn bùng nổ. Chuyện lần này khiến hắn
cảm thấy vô cùng bất lực. Dã Thú đang đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi. Thấy
sắc mặt Diệp Lăng Phi đột nhiên tái mét, Dã Thú vội vàng hỏi:
- Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi không giải thích rõ ràng cho Dã Thú. Hắn không nói cho Dã Thú biết, chỉ nói:
- Dã Thú, đại ca có chuyện gấp phải tới công ty ngay. Em cứ làm theo
cách anh nói mà làm. Giờ anh lập tức phải quay về tập đoàn Tân Á.
- Dạ vâng!
Dã Thú trả lời.
Diệp Lăng Phi không dám chần chừ. Lập tức lao thẳng về tập đoàn Tàn Á.
Hắn dường như bay vọt vào đại sảnh tập đoàn Tân Á. Tới trước thang máy,
thấy thang máy đã lên tới tầng hai mươi. Diệp Lăng Phi không thể kiên
nhẫn đợi, lập tức lao về phía cầu thang bộ. Một hơi leo thẳng tới tầng
mười hai. Diệp Lăng Phi cùng chẳng đợi bình tình nhịp thở đã lao thăng
vào phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Hắn lo Trương Lộ Tuyết gọi điện
cho Bạch Tình Đình, nếu thế thì mọi chuyện coi như toi.
Diệp Lăng Phi chạy tới trước cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, một tay đẩy thẳng cửa phòng ra. Lớn tiếng gọi:
- Lộ Tuyết, sao cô có thể có thai được chứ?
Câu này của Diệp Lăng Phi vừa buông ra thì hắn nhìn thấy trước bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết, Trịnh Khả Nhạc đang đứng ở đó.
Trịnh Khả Nhạc sau khi nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi liền đưa mắt nhìn Trương Lộ Tuyết, rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi. Đầu cô lúc này lúng
túng không biết phải làm thế nào. Trương Lộ Tuyết cau mày, bảo Trịnh Khả Nhạc ra ngoài. Trịnh Khả Nhạc gật đầu. Cô cầm văn kiện bước ra khỏi văn phòng. Trước khi đóng cửa phòng cô còn hoài nghi nhìn Diệp Lăng Phi một cái.
Đợi Trịnh Khả Nhạc đóng cửa phòng lại. Trương Lộ Tuyết đưa mắt ngườm Diệp Lăng Phi, quát:
- Khốn kiếp! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?