Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến các vị cổ đồng kia cứng họng, chẳng
còn biết nói gì cả. Chi đành ngoan ngoãn ngồi nghe. Thời buổi này có
tiền là trên hết, ai có tiền, kẻ đó là ông lớn.
Diệp Lăng Phi
lại là đại cổ đông lớn nắm tới 55% cổ phần, nên hắn có quyền phát ngôn
lớn nhất ở đây, mà quan trọng nhất ở đây là hắn có tiền, nếu các vị cố
đông ở đây muốn rút cổ phần, được thôi, hắn sẽ mua hết, thử hỏi các vị
cổ đông tèm nhem ở đây ai có tính quyết đoán như vậy. Bình thường bọn họ đều cho rằng mình là người gì gì đó có tiền, là dân thượng lưu. Ai ai
cũng đã qua nửa đời người, nghĩ rằng mình đã có thanh danh. Nào ngờ ngồi trước mặt Diệp Lăng Phi - một thanh niên mới tầm ba mươi tuổi thì những kẻ gọi là có tiền kia chỉ là rơm rác, rơm rác thôi.
Đây chính
là định luật của xã hội, tiền là trên hết, những ông già này giờ mới
hiểu những hành động của Diệp Lăng Phi ở công ty. Trương Khiếu Thiên có
thể mắt nhắm mắt mờ, làm lâu như vậy thì ra sự tình là thế này đây.
Diệp Lăng Phi thấy các vị cổ đông ngồi đây đều không nói gì cà. Liền quay đầu nói với Trương Lộ Tuyết:
- Tổng giám đốc Trương, cô đi xem xem có chuyện gì đi. Những nhân viên đó tự nhiên sao lại từ chức tập thể thế chứ.
Trương Lộ Tuyết lúc này mới thờ phào nhẹ nhõm, cô nghĩ rằng Diệp Lăng
Phi nói như vậy thì mấy tên cổ đông tèm nhem kia sẽ tức giận, ai dè tất
cả bọn họ lại yên như gà mắc thóc như thế này chứ.
Trương Lộ Tuyết gật gật đầu, nói:
- Các vị, cuộc họp Hội đồng cổ đông hôm nay tới đây thôi, để hôm khác chúng ta sẽ họp tiếp.
Nói xong, cô đứng dậy, vội vàng rời khỏi phòng họp.
Diệp Lăng Phi cũng bước ra ngoài cùng với Trương Lộ Tuyết. Ngay ở bên
ngoài cửa phòng họp, Trịnh Khả Nhạc vẻ mặt lo lắng đứng đợi Trương Lộ
Tuyết, thấy Trương Lộ Tuyết bước ra. Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói:
- Vừa này Phó Tổng giám đốc Trần lại gọi điện tới, hình như nhân viên
của bộ phận sản xuất, bộ phận thị trường và bộ phận lớn nhỏ khác đều
muốn từ chức, hiện Phó Tổng giám đốc Trần đang khuyên can bọn họ. Hình
như còn có người của mấy bộ phận khác đều phân tán hết cả. Không biết
bọn họ nghe thông tin ở đâu rằng công ty sẽ cắt giảm đại đa phần người
của các bộ phận đó. bọn họ rất kích động.
Trương Lộ Tuyết vừa nói với Trịnh Khả Nhạc vừa hỏi:
- Cứ coi là cắt mấy bộ phận này. Thế sao bọn họ lại phải từ chức tập
thể chứ. Chẳng lẽ bọn họ là ngốc hay sao, làm ầm lên như thế thì có ý
nghĩa gì chứ?
- Tôi cũng không biết!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Trương Lộ Tuyết vội vàng tới phòng nhân sự. Vừa tới liền nhìn thấy tầng làm việc của phòng nhân sự nhét đầy đầy nhân viên của Tập đoàn Tân Á.
Trương Lộ Tuyết chẳng thèm để ý tới mầy người nhân viên đó, bước thẳng
vào phòng nhân sự. Vừa vào đã nhìn thấy Trần Ngọc Đình đang cùng với
giám đốc của các bộ phận như Chu Tuấn, Tôn Hằng Viễn...
Thấy Trương Lộ Tuyết đến. Trần Ngọc Đình vội đứng dậy đón Trương Lộ Tuyết.
- Tổng giám đốc Trương, nhân viên của những bộ phận này nói tập đoàn sẽ cắt giảm đại đa phần người của bộ phận họ. chỉ giữ lại có vài người.
Trằn Ngọc Đình nói:
- Kết quả người của những bộ phận này đều đồng loạt muốn từ chức. Nói rằng không muốn ở tại Tập đoàn Tân Á làm việc nữa.
Trương Lộ Tuyết gật gật đầu, cô bước về phía trước giám đốc Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn, hỏi:
- Đây là do ai nói hả, tôi còn chưa nghĩ gì tới biện pháp này!
Chu Tuấn lạnh hắng giọng nói:
- Tổng giám đốc Trương, cô không cần phải lừa chúng tôi, chúng tôi đã
biết cả rồi. Tập đoàn Tân Á đang cải tổ, mục đích của nói chính là loại
bỏ những nhân viên cũ của Tập đoàn Tân Á. Thế này, có thể tuyển những
người mới. Dùng số lương ít ỏi trả cho người mới để thay đối những người cũ như chúng tôi.
- Vớ vẩn, các anh đều là những nhân công lâu
lành nghề của tập đoàn. Sao tôi có thể làm chuyện như thế được chứ. Nếu
tôi muốn tuyển nhân công mới, không chỉ nghiệp vụ không biết mà còn phải bỏ tiền ra để đào tạo, chẳng lẽ khoản tiền bỏ ra đó sẽ nhỏ sao?
Trương Lộ Tuyết nói:
- Tôi bảo đảm Tập đoàn Tân Á không hề đưa ra quyết định như thế.
- Nói thì nói thế, cô cũng có thể từ từ bồi dưỡng người mới, đợi những người mới biết việc rồi thì cô đuổi chúng tôi đi thôi.
Chu Tuấn lạnh lùng hừm hừm nói:
- Chúng tôi lo sẽ xảy ra chuyện như thế thôi.
- Tôi đảm bảo sẽ không có chuyện như vậy xảy ra!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Ai mà chắc chắn được chứ, cô dù không khai trừ toàn bộ chúng tôi, cô
cũng có thể khai trừ một bộ phận nào đó trong chúng tôi. Trừ khi Tổng
giám đốc Trương đưa cho chúng tôi một bảo đảm, không chỉ không đuổi việc bất cứ ai trong chúng tôi mà còn phải tăng lương cho chúng tôi. Chi cần như thế chúng tôi sẽ xem xét việc tiếp tục ở lại tập đoàn.
Chu Tuấn nói xong câu này lập tức thu hút được sự ủng hộ của những người đang ở trong bộ phận nhân sự, họ phụ họa nói:
- Đúng đó, chúng tôi làm việc tại tập đoàn hơn một năm rồi mà chẳng thấy tăng lương gì cả.
Trương Lộ Tuyết nhìn Trần Ngọc Đình, cắn môi, nói:
- Thế này đi, mọi người quay về làm việc trước đi đã, tôi sẽ ưiệu tập
Hội đồng quản trị để bàn thảo về vấn đề này, chuyện này không phải
chuyện nhỏ, cần phải có sự đồng ý của Hội đồng quản trị.
Tồn Hằng Viễn bĩu môi nói:
- Tổng giám đốc, tôi nói một câu này thôi, chúng tôi hôm nay muốn từ
chức một mặt vì chúng tôi cảm thấy mình luôn cố gắng tận lực làm việc vì Tập đoàn Tân Á, giờ lại muốn khai trừ chúng tôi, điều này có vẻ hơi bất nhân thì phải, tôi thật sự cảm thấy dựng tóc gáy. Một mặt tôi cũng thấy tiền lương của chúng ta hơi thấp, không giấu gì cô, hai ngày trước có
một công ty mới thành lập cũng có sản phẩm giống với sản phẩm của chúng
ta, công ty đó nói, chỉ cần là nhân viên từ chức khỏi Tập đoàn Tân Á thì bọn họ sẽ thu nạp, mà tiền lương còn cao hơn bây giờ. E rằng chúng tồi
khó có thể tiếp tục làm việc ở Tập đoàn Tân Á.
Trương Lộ Tuyết
vừa nghe liền cau mày lại, cô nhìn những người xung quanh. Nghĩ một lát, rồi nói với các nhân viên đang rãnh rỗi kia:
- Các vị, tôi có thể bảo đảm sẽ không khai trừ các vị.
Câu của Trương Lộ Tuyết còn chưa nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi chặn ngang lại:
- Hay đó, dám lấy cả chuyện nhân viên nghỉ tập thể.
Diệp Lăng Phi từ trong đám đông chen lên, bước đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, nhìn Trương Lộ Tuyết nói:
- Tổng giám đốc Trương, đây là một kiếu sỉ nhục, một tập đoàn lớn như
vậy lại bị công nhân của tập đoàn minh đòi tăng lương, nếu như truyền ra ngoài thì mặt mũi của Tập đoàn Tân Á biết đặt vào đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong, dùng tay đập mạnh xuống bàn. Quát các nhân viên:
- Các người nghe cho rõ đây, các người chẳng phải muốn từ chức sao,
được, tôi sẽ đồng ý cho các vị, các vị ai muốn từ chức thì lập tửc đưa
đơn đây cho tôi, sau khi đưa đơn nghi việc cho tồi xong thì biến ngay
khỏi đây, sau đừng có xuất hiện ở Tập đoàn Tân Á.
- Giám đốc Diệp, anh...!
Trương Lộ Tuyết vừa định nói thì bị Diệp Lăng Phi lạnh hừm một cái, nói:
- Mẹ kiếp, tôi còn chưa nghe thấy chuyện này bao giờ, thời buổi này cái không thiếu chính là người.
Diệp Lăng Phi nhìn một vòng những người đang đứng ở trong phòng nhân sự, nói:
- Giờ cô lập tức gọi điện thoại cho công ty môi giới, bảo bọn hộ lập
tức tuyển người giúp tập đoàn tuyển người mới bổ sung cho các bộ phận bị thiếu, Nhân viên văn thư bình thường lương thấp nhất ba nghìn, nhân
viên kỹ thuật lương thấp nhất là tám nghìn, chủ quản giám đốc bộ phận
lương thấp nhất là một vạn hai. Cộng thêm thưởng cuối năm, mẹ kiếp, ông
đây sẽ giảm lượng người ở mỗi bộ phận xuống còn một nửa. Như thế số tiền tiết kiệm được đủ để ông đây tìm được người có tay nghề cao hơn nhiều.
- Điều này....!
Nhân viên của bộ phận nhân sự liếc nhìn Trương Lộ Tuyết, hắn muốn nghe ý kiến của Trương Lộ Tuyết, nhưng chỉ thấy Trương Lộ Tuyết cắn môi gật
đầu.
Giám đốc bộ phận đó vội vàng đồng ý nói:
- Vâng, tôi lập tức sẽ đi làm ngay.
Diệp Lăng Phi nhìn về phía các nhân viên của Tập đoàn Tân Á. nói:
- Các người nhanh chóng đưa đơn từ chức ra đi, chẳng phải ban nãy hung
hăng lắm sao, nào, giờ tất cả nộp hết đơn từ chức đây. Cũng may, tôi còn định khai trừ một bộ phận trong số các người, các người giờ muốn từ
chức cả thì càng đỡ tôi phải nhọc công làm gì, cũng chẳng phải lo trả
tiền bồi thường phá vỡ họp đồng.
- Không làm nữa!
- Đúng, không làm nữa!
Có người lớn tiếng nói vọng lên, kết quả lập tức có người đưa đơn từ
chức lên, nhưng cũng có người do dự đứng nguyên chờ suy nghĩ, hiển nhiên bọn họ nghe xong những lời lúc nãy của Diệp Lăng Phi thì trở nên do dự
hẳn.
Rất nhanh, trên bàn của Diệp Lăng Phi đã chồng một đống đơn xin nghi việc. Diệp Lăng Phi lập tức cho người của phòng nhân sự bắt
đầu xử lý. Toàn bộ đồng ỷ, Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn và mấy giám đốc bộ
phận khác nữa đang do dự, không có động tĩnh gì.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn mấy vị giám đốc một cái, cười lạnh nói:
- Đơn xin từ chức của các vị đâu!
- Giám đốc Diệp, chúng tôi muốn đàm phán cùng Tổng giám đốc Trương!
Tồn Hằng Viễn nói.
- Đàm phán cái con khi, ngươi không biết ông đây mới là đại cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Tân Á sao, mấy tên giám đốc các người nghe cho kỹ
đây, dù các người không từ chức thì các người cũng sẽ bị đuổi khỏi công
ty, giờ ông đang thanh lý toàn bộ người của Tiền Thường Nam. Mấy người
các ngươi chẳng phải là người của Tiền Thường Nam sao, hay, hay lắm, tôi thấy chuyện này chính là do các ngươi làm ra đúng không!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền lớn giọng nói với các nhân viên:
- Những người ở đây có người đã nộp đơn xin từ chức, có người không
nộp, giờ thì tới lúc tôi lên tiếng rồi chứ. Bất kể những ai ở lại sẽ
được tăng 30% lương cơ bản, còn những người từ chức, tôi chỉ có thể nói
các ngươi là những kẻ ngu ngốc, tôi không rõ các người từ chức khỏi Tập
đoàn Tân Á thì có thể đi đâu, nhưng, tôi có thể rất rõ ràng nói với mọi
người rằng, Tập đoàn Tân Á đang trong giai đoạn cải tổ, một khi cải tổ
xong, tiền lương của mọi người sẽ được tăng gấp đôi, thậm chí là nhiều
hơn. Tiền lương của các người sẽ cao hơn bất kể tập đoàn nào thuộc thành phố Vọng Hải này. À, còn một chuyện nữa tồi muốn nhắc nhở mọi người.
Các vị nên bình tĩnh lại, nghĩ xem những lời này là do ai nói!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền gọi Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình bước ra ngoài.
Đợi mãi tới khi Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình bước
ra khỏi phòng nhân sự thì Chu Tuấn, Tôn Hằng Viễn... vẫn chưa khỏi ngỡ
ngàng. Những chuyện này là do bọn họ tự bày ra, bọn họ nhận được chỉ thị của Tiền Thường Nam. Muốn kích động công nhân của tập đoàn về sự bất
mãn với tập đoàn. Tốt nhất là làm càng lớn càng tốt, việc từ chức tập
thể này chính là do bọn họ nghĩ ra. Trước tiên là tuyên truyền tin tức
Tập đoàn Tân Á sẽ cắt giảm lượng lớn nhân công, sau đó tạo nên những bất mãn của nhân công với tập đoàn, lúc này, ba người bọn họ lại cố ý nói
thông qua việc từ chức tập thể để đạt được lợi ích lớn nhất của tập đoàn như nhừng lợi ích kinh tế như tăng tiền lương hoặc không được cắt giảm
nhân công...vân vân
Mấy người này làm như vậy một mặt là tốt cho họ một mặt là để ghi điểm đối với Tiền Thường Nam. Kết quả một số nhân
công vốn đã không có năng lực rong tập đoàn..., tiền lương không cao.
Như thế nhừng người đó cho rằng cơ hội đã tới. cái gọi là luật pháp theo số đông, thế nên bọn họ ở bên trong châm lửa quạt gió, dậy lên phong
trào từ chức tập thể này.
Nhưng những người này lại tính toán chệch hết cả. Chẳng ai nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ làm như vậy.