Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1923: Chương 1923: Tự mình thua!(2)




Johann Vương ném mấy mảnh vỡ đi, cười nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài tâm sự, ở nơi này quá loạn! Diệp Lăng Phi, nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ thê tử của ngươi, vậy thì phải thắng được ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không muốn tranh thủ cơ hội này, vậy cũng tùy thôi, ta sẽ tiếp tục hành vi của mình, sẽ không dừng lại đâu! Diệp Lăng Phi, ngươi có nghĩ tới không, bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt của nó, thắng thua với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, ta cũng không mất cái gì cả, nhưng đối với ngươi mà nói, nếu ngươi thua thì sẽ mất rất nhiều thứ đấy!

Diệp Lăng Phi trầm mặc không nói gì, hắn đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê. Johann Vương không hút thuốc, tay của hắn luôn đung đưa theo một tiết tấu gì đó, nhất cử nhất động, Johann Vương luôn khiến người ta cảm thấy hắn cố ý làm như vậy, chính là để gây áp lực cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quả thật cảm nhận được áp lực. Đúng vậy, Diệp Lăng Phi thật sự thua không đỡ nổi, hắn đã cảm thấy nguy cơ.

Trước kia đối mặt với những người đàn ông có ý đồ với Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi tr luôn chọn dùng những thủ đoạn bạo lực bức bách, khiến cho những người đàn ông đó biết khó mà lui, nhưng đối mặt với Johann Vương, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy những thủ đoạn này căn bản sẽ không có hiệu quả, Johann Vương giống như là biết rõ tất cả mọi chuyện, luôn nắm bắt được suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Phi, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác bị người khác đoạt mất tiên cơ. Diệp Lăng Phi không thích cảm giác như vậy, hắn rất ghét, nhưng hắn không thể làm gì được, đành lấy thuốc ra hút. Diệp Lăng Phi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, Johann Vương cười nói:

- Diệp Lăng Phi, ngươi có nghĩ tới không, không phải ta có lòng tin với mình, mà là ngươi khiến ta có niềm tin?

- Ta không biết!

Diệp Lăng Phi nhìn Johann Vương, nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Ngươi thử nói xem, ngươi cho rằng nếu ta có được trái tim của Bạch Tình Đình thì là do cố gắng của ta hay là ngươi đã giúp ta chuyện này vậy?

Johann Vương đi hai bước rồi ngừng lại, ở cách Johann Vương và Diệp Lăng Phi chừng năm sáu bước, một đôi tình nhân tuổi trẻ đang ngồi trên ghế dài ở bên đường, cô gái trẻ kia rất thân mật với chàng trai, thậm chí còn không để ý ở trước mặt cô có người đi đường đi qua, hôn chàng trai trẻ kia nồng nhiệt, còn cậu thanh niên dường như rất bận tâm đến những thứ này.

- Diệp Lăng Phi, nếu như ta nói với ngươi rằng cô gái kia đã có tình nhân khác ở bên ngoài thì ngươi có tin không?

Diệp Lăng Phi nhìn cô gái trẻ đó, hỏi:

- Ngươi đây là đang đánh cuộc với ta sao?

- Ngươi thử nói xem?

Johann Vương cười nói,

- Chúng ta đánh cược một đồng tiền xu, tiền đặt cược như vậy thế nào?

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp. Johann Vương cười nói:

- Ngươi xem đôi tình nhân đó sắp chia tay rồi, chúng ta có thể theo dõi cô gái kia, nếu ta đoán không sai thì đối tượng trong cuộc hựn tiếp theo của cô ta chính là tình nhân của cô!

Đúng như những gì Johann Vương đã đoán trước, đôi tình nhân kia tạm biệt nhau, Johann Vương và Diệp Lăng Phi hai người theo dõi cô gái kia, cô gái đó bắt một chiếc xe taxi, đi đến trước cổng công viên, cô gái đó xuống xe taxi, ở trước cổng công viên có một người đàn ông khoảng chừng hơn 30 tuổi, cô gái đó chạy tới, tặng cho người đàn ông kia một nụ hôn nóng bỏng. Diệp Lăng Phi dừng xe ở ven đường, Johann Vương ngồi ở vị trí kế phụ lái, đưa tay ra, Diệp Lăng Phi ném cho Johann Vương một đồng tiền xu. Johann Vương nắm đồng tiền xu trong lòng bàn tay, nói:

- Hành động của cô gái này với chàng trai kia rõ ràng cho thấy là đang đền bù tổn thất, cho thấy trong lòng cô gái đó có sự áy náy, cô ta rất yêu chàng trai trẻ kia kia, nhưng sự sơ ý cùng với không quan tâm của cậu ta lại khiến cho bạn gái…, về phần người đàn ông kia, ta có thể nói rằng, chẳng qua chỉ là có thể thỏa mãn những gì trong lòng cô gái kia mong muốn thôi, nhưng cô gái đó không yêu người đàn ông hơn ba mươi tuổi này. Chỉ có điều, dù cho có thế nào, cuối cùng cô ta không thể ở bên chàng trai trẻ đó cả đời, bọn họ sau khi đã trải qua chuyện này thì không thể nào chung sống cả đời được!

- Ngươi nói với ta mấy câu đó là có ý gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ta nghĩ trong lòng ngươi có lẽ rất rõ ràng, tất cả tình cảm đều vì nguyên nhân bên trong mà mất đi, ta không muốn ta thắng quá dễ dàng, ta muốn gia tăng điểm độ khó, Diệp Lăng Phi, ngươi không nên để ta thất vọng, ta không muốn thắng tiền đặt cược của chúng ta một cách thuận lợi như vậy!

- Ta sẽ không để ngươi phải thất vọng đâu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Ta phải cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết những thứ này, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đâu! Johann Vương, ta nói thêm một câu nữa, cô ấy không phải tiền đặt cược giữa chúng ta, nếu ngươi có ý kiến gì với ta thì cứ tới tìm ta!

- Ta không có ý kiến gì với ngươi cả, ta đã nói rồi, ta thích đánh cuộc cùng người khác!

Johann Vương đẩy cửa xe ra, hắn không lập tức xuống xe, mà nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu như lần này ngươi thua cuộc, ngươi tuyệt đối không có cơ hội đoạt lại thứ trong tay ta đâu, nhớ kỹ, ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi!

Johann Vương nói xong liền xuống xe. Diệp Lăng Phi không lái xe, hắn hướng về phía Johann Vương, nói:

- Johann Vương, ngươi quá tự tin đó, ngươi đừng quên nơi này là địa bàn của ta!

- Tất nhiên ta biết đây là địa bàn của ngươi, ta cũng chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, không có ý gì khác đâu!

Johann Vương vừa cười vừa nói.

Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Johann Vương, sau đó lái xe rời đi. Vừa rồi từ chỗ Johann Vương Diệp Lăng Phi đã hiểu được, Johann Vương muốn nói với hắn rằng, tình cảm giữa hắn và Bạch Tình Đình xảy ra vấn đề, những thứ đó không phải do Johann Vương tạo thành, mà do chính Diệp Lăng Phi tạo ra, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, hắn muốn nói chuyện rõ ràng với Bạch Tình Đình, theo Diệp Lăng Phi thấy, có một số việc nhất định phải nói rõ trước mặt Bạch Tình Đình, hắn không thể để Johann Vương cứ như vậy nắm mũi dẫn đi được. Johann Vương quá tự tin, đây cũng là nhược điểm duy nhất Diệp Lăng Phi có thể khai thác để đối phó với Johann Vương, nếu Johann Vương không tự tin như vậy, Diệp Lăng Phi cho rằng hắn tuyệt đối không thể nào giành được thắng lợi, nhưng hiện giờ thì khác. Điện thoại đổ chuông được bốn năm hồi, cuối cùng giọng nói của Bạch Tình Đình cũng vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói:

- Tình Đình, anh....!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, em đang ở bệnh viện, có chuyện gì về nhà nói sau!

- Em đang ở bệnh viện à?

Diệp Lăng Phi nghe vậy thì hơi ngẩn người, vội vàng hỏi:

- Tình Đình, em ở bệnh viện làm gì, xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có gì, em đi gặp Lộ Tuyết, Lộ Tuyết và thư ký của cậu ấy đến bệnh viện khám xem thế nào, thư ký Trịnh cảm thấy thấy không được khỏe, nghi là có thai, cho nên Lộ Tuyết tới đây cùng cô ấy, em cũng tới đây để xem thế nào!

Bạch Tình Đình nói đến đây, lại bổ sung thêm,

- Ông xã, anh còn nhớ thư ký Trịnh, Trịnh Khả Nhạc không?

- A.....!

Diệp Lăng Phi sửng sốt, Bạch Tình Đình nhắc đến Trịnh Khả Nhạc, chắc hẳn cũng biết quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc rồi, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi không biết nên nói với Bạch Tình Đình như thế nào, trước kia, Diệp Lăng Phi luôn tìm đủ loại lý do để giải thích, nhưng hiện giờ Diệp Lăng Phi lại phát hiện bất kể hắn giải thích như thế nào, Bạch Tình Đình đều sẽ không tin tưởng đâyu, hắn không biết là có nên thẳng thắn mọi chuyện không.

- Ông xã, chờ em gặp Lộ Tuyết xong sẽ đến chỗ anh, ừm, cứ quyết định như vậy đi!

Bạch Tình Đình cúp máy, ở trước mặt Bạch Tình Đình, Trương Lộ Tuyết nhìn Bạch Tình Đình với vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Tình Đình, có phải cậu quá nhạy cảm không, mình cho rằng Khả Nhạc....!

- Không có gì!

Bạch Tình Đình nói,

- Lộ Tuyết, cậu nói rõ ràng mọi chuyện cho mình có được không, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt, là chị em tốt, mình không muốn có người giấu diến chuyện như vậy với mình, mình muốn biết toàn bộ chân tướng!

Trương Lộ Tuyết do dự, nói:

- Chuyện này...!

Cô nhìn Bạch Tình Đình, liền phát hiện ra Bạch Tình Đình chính đang nhìn mình, Trương Lộ Tuyết chần chừ, nói:

- Tình Đình, chuyện này nói ra rất phức tạp, cũng không phải một hai câu có thể nói rõ ràng được!

- Không sao, minhg có thể đợi, hiện giờ mình có rất nhiều thời gian!

Bạch Tình Đình nói,

- Lộ Tuyết, nếu cậu thật sự coi mình là chị em thì hãy nói cho mình biết tình hình thực tế đi!

- Nói cho cậu biết tình hình thực tế?

Trương Lộ Tuyết nhìnBạch Tình Đình, rốt cục khẽ thở dài, đáp:

- Được rồi, mình sẽ nói rõ với cậu chuyện này!

Bạch Tình Đình lại cảm thấy đau đớn trong lòng, tuy cô muốn biết chân tướng sự việc, nhưng đôi khi lại lo lắng chính cái chân tướng đó, điều này khiến cô cảm thấy rất mâu thuẫn, chỉ có điều, Bạch Tình Đình đã sớm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, lần này cũng không thể làm kẻ ngốc được nữa, dù cho chân tướng sự tình sẽ rất tàn khốc, cô cũng phải biết nó như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.