Đô Thị Tàng Kiều

Chương 699: Chương 699: Tự thân khó bảo toàn.




Phương Linh đi ra ngoài quán trà lập tức hét lên với Diệp Lăng Phi:

- Những người trong đó là ai vậy, nhìn thế nào cũng không thấy là người tốt!

Diệp Lăng Phi nhịn không được thầm cười trộm. Mấy người vừa rồi hắn đưa Phương Linh đi gặp toàn là nòng cốt của Phủ Đầu Bang, đặc biệt hai người Tôn Hoành và Tống Thi chính là đầu não hắc bang, chỉ cần một trong hai dẫm chân một cái đảm bao giới xã hội đen ở thành phố Vọng Hải phải nổi cơn sóng gió. Tiêu Triều Dương thì càng không cần nói đến. Diệp Lăng Phi đương nhiên sẽ không nói mấy cái này cho Phương Linh, hắn lo lắng Phương Linh mà biết thì lại sợ, vì vậy cười nhẹ đổi đề tài:

- Cần gì quan tâm bọn họ làm cái khi gió gì, hiện giờ chỉ cần biết bây giờ hợp đồng đã ký xong, hơn nữa điều khoản lại rất có lợi cho chúng ta, như vậy là đủ rồi!

Những lời này lập tức khiến Phương Linh ngẩn ra, tự nhủ đúng là như vậy, Phương Linh không ngờ ba người kia thoải mái như vậy, không chỉ nhanh chóng ký hợp đồng mà số tiền đóng bảo hiềm cũng rất lớn, đủ để nhân viên ngành bảo hiểm sức khỏe ngồi chơi cả tháng mà vẫn hoàn thành chỉ tiêu. Phương Linh nói:

- Bây giờ tôi trở về công ty, công trạng này tính cho anh. Xem ra anh không cần lo lắng vấn đề thành tích nữa rồi, chưa biết chừng còn là ngôi sao môi giới bảo hiểm tháng này đó. Anh phải biết những người đạt giải ngôi sao này sẽ được thưởng rất khá đó!

- Cái đó tôi không để ý đâu. cô muốn làm thế nào thì làm!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở cửa xe:

- Giám đốc Phương, lên xe đi, để tôi đưa cô đến công ty.

Phương Linh vừa muốn lên xe, điện thoại của Diệp Lăng Phi bỗng đổ chuông. Diệp Lăng Phi thấy người gọi là Chu Hân Minh, vội đi ra xa hai bước, ý muốn giữ khoảng cách với Phương Linh.

- Hân Minh, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Minh cười nói:

- Triệu Trường Đào bị anh đánh rất thê thảm, bây giờ em đảm bảo anh không nhận ra hắn đâu! Diệp Lăng Phi này, anh hạ thủ quá tàn nhẫn đấy. Hôm nay em đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng của Triệu Trường Đào cũng phải giật mình, giống hệt một tên đầu heo. Anh có muốn đến xem hắn thế nào không?

Diệp Lăng Phi bĩu môi:

- Buồn cười, anh đi gặp hắn làm gì! Anh thấy tên này thì chỉ tổ ngứa mắt thôi, em mà để anh gặp hắn anh lại không kiềm chế được giết người mất. Thôi, em cứ từ từ thầm vấn hắn đi!

- Tên này đến giờ vẫn không chịu mở miệng, em chưa thấy ai ngoan cố như thế!

- Cái này đã nằm trong dự liệu của anh rồi! Không có vấn đề gì đâu, em cứ dựa theo những lời anh nói mà làm. Anh đảm bảo dù tên khốn Triệu Trường Đào không mở miệng thì Lâm Tuyết cũng khai ra.

- À, em quên mất!

Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nhắc nhở mới nhớ ra, vội vàng nói:

- Em đã nói qua chuyện đó với cha em rồi, về phần ông ấy làm thế nào thì em cũng không biết. Chỉ là cha em bảo em nói với anh khi nào có thời gian rảnh thì nên đến nhà chơi. Diệp Lăng Phi, cha em nói vậy là có ý gì!

- Cái này mà còn hỏi sao, tất nhiên là cha em muốn nhận anh làm con rể rồi! Hân Minh, bây giờ em yên tâm rồi chứ!

Chu Hân Minh hừ lạnh nói:

- Hứ, anh đừng có nói lung tung. Nếu cha em mà biết quan hệ thực sự giữa hai chúng ta thì không tức chết mới là lạ đó! Anh đừng tưởng mọi việc dễ dàng, tối nay em về nhà tâm sự với cha em, thăm dò xem ý ông ấy như thế nào!

-Ừ!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Ngay khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện thì điện thoại lại báo có cuộc gọi. Diệp Lăng Phi nhìn màn hình thấy người gọi là Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi không biết vì sao Trịnh Khả Nhạc lại gọi cho mình, hắn không lập tức nghe mà nói với Chu Hân Minh:

- Hân Minh, anh có cuộc gọi tới, chờ anh nói chuyện xong sẽ gọi lại cho em được không?

- Thôi bỏ đi, anh không cần gọi lại đâu. Em nói chuyện này cho anh để anh chuẩn bị tâm lí thôi. Anh cứ lo việc của mình đi!

Diệp Lăng Phi ngừng cuộc gọi với Chu Hân Minh, chuyển sang nghe điện thoại của Trịnh Khả Nhạc.

- Khả Nhạc, em có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em tìm anh có chút việc!

Trịnh Khả Nhạc ấp a ấp úng nói.

- Bây giờ anh có rảnh không?

Diệp Lăng Phi nhìn sang Phương Linh đang tựa vào xe chờ mình, cười nói:

- Sao anh lại không có thời gian chứ, ai bảo Khả Nhạc là một đại mỹ nữ, dù anh không có thời gian cũng phải ngồi nói chuyện với em.

Trịnh Khá Nhạc ngập ngừng:

- Em. .. em. .. em muốn anh giúp một việc.

- Khả Nhạc, từ lúc nào em lại ăn nói rụt rè như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, quan hệ giữa chúng ta sao lại xa cách thế?

- Buổi tối anh giả làm bạn trai em được không, em có mấy người bạn từ Thượng Hải đến chơi, tối nay bọn em sẽ gặp mặt!

Trịnh Khả Nhạc lấy hơi nói liền một mạch.

Cái này đúng là làm khó Diệp Lăng Phi, hắn hơi chần chờ đáp:

- Khả Nhạc, nếu là việc khác thì không có vấn đề, nhưng giả trang bạn trai thì.. .

Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu đã bị Trịnh Khả Nhạc ngắt lời:

- Em biết anh khó xử, nhưng em cũng không có cách nào khác. Anh cũng biết, em không quen biết người đàn ông nào cả. Mấy người này hồi đại học đều là bạn cùng phòng của em, trong đó có một người mà em rất ghét. A, em không nói nữa, tóm lại là anh có giúp em việc này không?

- Khả Nhạc, thực sự rất khó cho anh mà, anh không giả bộ bạn trai của em đâu!

Trịnh Khả Nhạc nghe đến đó, nhịn không được gắt lên:

- Anh còn làm bộ, anh vốn là bạn trai của em mà. Lẽ nào anh không biết chuyện đêm hôm đó, chúng ta cái gì cũng đã làm qua mà anh lại không coi em là bạn gái sao?

Diệp Lăng Phi nghe vậy trong lòng khẽ động. Mấy ngày hôm nay bận rộn quá lại quên mất chuyện đêm đó. Diệp Lăng Phi tới giờ vẫn không biết rốt cuộc thì hôm đó mình đã phát sinh quan hệ với ai, bây giờ nghe được Trịnh Khả Nhạc nói năng mập mờ, Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ nói:

- Lẽ nào mình đã quan hệ với Trịnh Khả Nhạc?

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi không tiếp tục do dự nữa, nói:

- Được rồi. Khả Nhạc, anh đồng ý với em là được chứ gì. Tuy nhiên em hẳn là rất rõ tính cách của anh, nếu có gì xảy ra thì đừng trách anh đó!

Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi đã đáp ứng mình, hài lòng cười nói:

- Yên tâm đi, em sẽ không trách anh đâu. Được rồi, cứ quyết dịnh như vậy đi, hẹn buổi tối sáu giờ gặp mặt tại quán ăn Đại Phúc Lai chỗ cái giếng trên đường Thái Nguyên

- Được!

Nói chuyện xong, Diệp Lăng Phi quay ra xin lỗi Phương Linh:

- Xin lỗi, tôi thực sự phải nhận nhiều cuộc điện thoại quá!

- Chuyện bình thường thôi mà!

Phương Linh tỏ vẻ không ngại, hời hợt nói:

- Đàn ông có bản lĩnh luôn luôn bận công việc!

- Tôi nào có bản lĩnh gì, nói đến bản lĩnh cũng chỉ là một ít tài lẻ thôi!

Diệp Lăng Phi mở cửa để Phương Linh lên xe, sau đó hắn lên ghế lái, thắt dây an toàn, nói tiếp:

- Tôi cũng quen biết một số người nhưng cũng chỉ là những nhân vật bình thường sao có thể so sánh với cô được. Bây giờ cô là thủ trường của tôi rồi, tôi nịnh bợ còn không kịp ấy chứ!

- Đừng nói nhảm nữa, tôi không tin đâu!

Phương Linh hừ lạnh nói:

- Tôi bây giờ mới nhận ra mình đã xem thường anh rồi. Không nói đâu xa, chỉ riêng chiếc xe này của anh thôi cũng đủ thấy, đây là chiếc Mercedes-Benz nguyên đai nguyên kiện nhập khấu từ nước ngoài, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao, ít nhất là ở thành phố Vọng Hải không có chiếc thứ hai đâu!

- Cô đừng hiểu nhầm, đây là xe của bạn tôi, hôm nay tôi đem cồ xe rởm của mình đi đại tu rồi. đành phải mượn xe thằng bạn đi tạm!

Diệp Lăng Phi bắt đầu ba xạo.

- Được, được lắm, anh nói gì tôi cũng không tin!

Phương Linh nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mắt đầy thâm ý, hừ lạnh nói:

- Việc Trần Tây đến làm ở tập đoàn Tân Á tôi cảm giác hình như có liên quan đến anh thì phải!

- A. Trần Tây nghỉ việc sao, chuyện này cô nói tôi mới biết đấy! Nha đầu này cũng rất lợi hại a, làm việc cho tập đoàn Tân Á, rất tốt, rất tốt đó!

- Anh đừng có nói láo nữa, anh không nói thật cũng không sao, sớm muộn gì tôi cũng điều tra được thân phận của anh! Bây giờ tôi rất có hứng thú với anh đó!

- Không thể nào. Phương Linh, cô có hứng thú với tôi sao? Thế nhưng tôi phải nói trước, tôi là một người rất có nguyên tắc, không kết giao lung tung, đặc biệt là phụ nữ. Đương nhiên nếu là người đẹp như cô đưa đến cửa thì tất nhiên tôi sẽ không cự tuyệt. Phương Linh, cô cứ cho thời gian và địa điêm đi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng!

Phương Linh nghe xong, đánh vào vai Diệp Lăng Phi một cái, gắt giọng:

- Anh đừng có loạn tưởng, tôi nói hứng thú ở đây nghĩa là cao hứng, có phải đầu anh toàn là mấy cái thứ bậy bạ buồn nôn không hả?

- Cái gì mà bảo là buồn nôn chứ!

Diệp Lăng Phi không phục cãi.

- Tình yêu nam nữ vốn chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhờ có tình yê, nhân loại mới phát triển mạnh mẽ như ngày hôm nay. Nhìn lại quá trình tiến hóa của con người, chúng ta có thể thấy quá trình vui vẻ ân ái đã đem những gen ưu tú nhất truyền đến đời sau, để con cháu, hậu nhân của chúng ta càng thêm thông minh, có thể nói, chúng ta. . .

- Được rồi, anh đừng nói lung tung nữa!

Phương Linh thấy chỉ vì một câu nói của mình mà Diệp Lăng Phi lôi cả quá trình tiến hóa của loài người ra, đành phải ngắt lời chịu yếu thế:

- Tôi biết tôi nói sai rồi, như vậy đã được chưa!

- Như vậy mới đúng chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh mau lái xe quay về công ty đi, không chừng có thể kịp ăn cơm trưa đó!

Phương Linh giục.

- Bây giờ tôi là người nghèo rồi, vừa vay tiền để mua một căn hộ nhỏ, tiền lương mỗi tháng lại phải dùng để trả nợ dần dần, vì vậy mà tôi phải đến công ty, ăn cơm cho đỡ tốn tiền!

- Cô lại mua nhà mới à. Phương Linh này, tôi nhớ kỹ cô có nhà riêng mà, bây giờ lại mua thêm một căn nữa, không phải để bao trai đấy chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Cái gì mà bao trai chứ, tôi đây là lo tiền bạc để dưỡng lão. Tôi đã tính toán kỹ rồi, nếu có hai căn nhà, chờ tôi về hưu có thể cho thuê để lấy tiền dường già. Tôi cũng không muốn dựa dẫm vào nam nhân, bây giờ tôi thấy đàn ông tốt đều chết sạch cả rồi, những người còn lại thì tôi không dám lấy!

- Thật kiên cường!

Diệp Lăng Phi lẩm bẩm:

- Thật không ngờ cô nàng Phương Linh này lại là một người kiên cường như vậy. Không cần dựa dẫm vào nam nhân, hay, có chí khí!

Nói đến đây, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười xấu xa nói:

- Xin phép hỏi cô một câu riêng tư, nếu như cả đời cô không lấy chồng thì cô đã nghĩ qua sẽ giải quyết vấn đề sinh lý thế nào chưa?

Lâm Tuyết nhận được điện thoại của giám đốc chi nhánh ngân hàng Tham cổ, viên giám đốc có vẻ gấp gáp, liên tục thúc giục:

- Giám đốc Lâm, cô mau trả lại tiền đi, nếu cô mà không nhanh chóng trả lại thì lần này sẽ xảy ra chuyện lớn đó!

- Chuyện lớn gì?

Lâm Tuyết đang đi làm đầu, tâm tình lúc này rất tốt. Con bé ngốc Tần Dao đã thay mình làm hết các thủ tục vay tiền, chính thư kí Vương Phương đã gọi điện thoại xác nhận các thủ tục cần thiết đã chuẩn bị xong, chỉ cần Tần Dao đóng con dấu của bách hóa An Thịnh nữa là xong. Dù sao Tần Dao cũng là phó giám đốc bách hóa An Thịnh, nếu như dùng con dấu của công ty thì ngân hàng nhất định không nghi ngờ gì. Tuy nhiên Lâm Tuyết muốn vu hãm Tần Dao ăn cắp con dấu để lừa đảo, đến lúc đó có điều tra thì cũng tử vô đối chứng. Dù ngân hàng muốn đưa mình ra tòa thì cũng cần một đến một năm rưỡi, tới lúc đó mình đã có một đống tiền từ thị trường chứng khoán, lại làm tổng giám đốc bách hóa An Thịnh, tiếp tục những tháng ngày tươi đẹp. Lâm Tuyết đang hưng phấn thì nhận được cuộc điện thoại này, nghe viên giám đốc nói vậy liền cười nói:

- Giám đốc Chu này, anh sốt ruột làm gì chứ, tôi đang suy nghĩ chuyện này đây. Thế này đi, anh cho tôi thêm một tuần nữa, tôi đảm bảo sẽ trả đủ tiền cho anh, đến lúc đó làm gì có ai điều tra ra nữa, anh cứ yên tâm đi!

- Giám đốc Lâm à, không phải tôi không muốn cho cô thêm thời gian, nhưng lãnh đạo đã thúc ép tôi gấp lắm rồi!

Giám đốc Chu lo lắng nói.

- Cô biết không, hôm nay cấp trên của tôi đột nhiên hỏi đến vấn đề vay vốn của bách hóa An Thịnh, hình như là có một lãnh đạo cấp cao nhận được tin tức bách hóa An Thịnh có chuyện. Bây giờ cấp trên của tôi đang rất khần trương. Giám đốc Lâm, cô phải nghĩ cho kỹ, nếu cô không nhanh chóng trả lại số tiền này thì tôi thấy bọn họ sẽ lập tức phát hiện ra, đến lúc đó không chỉ riêng tôi bị xử phạt thôi đâu mà chắc cô cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Ví dụ như bách hóa An Thịnh của cô sẽ bị mang tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, còn trở thành điểm đen trong việc cho vay tín dụng của các ngân hàng. Tôi tin giám đốc Lâm hiểu rõ những điều này nghĩa là gì!

- Sao có thể như vậy?

Lâm Tuyết nghe xong cả kinh nhảy dựng khỏi ghế, dọa cho tên thợ uốn tóc giật cả mình. Lâm Tuyết bất chấp hình tượng, lo lắng đáp:

- Giám đốc Chu, tôi nói thật với anh, tiền của tôi đều đã đầu tư vào công ty rồi, lấy đâu ra mà trả anh. Anh nghĩ biện pháp thư thả cho một tuần, lúc đó tôi đám bảo trả lại đủ tiền cho anh.

- Thực sự là không thể trì hoãn được, nếu có thể thong thả mấy bữa thì tôi cấp tốc gọi điện cho cô làm gì?

Ngữ khí của giám đốc Chu có vẻ rất lo lắng:

- Giám đốc Lâm, tôi không ngại nói với cô, vị lãnh đạo kia chính là Chu thị trưởng. Tôi còn biết những người che chở cho cô lần này cũng không giúp cô được đâu. Chu thị trưởng đã chỉ đích danh bách hóa An Thịnh có chuyện, nghe thủ trưởng nói, trong hai ngàỵ nữa sẽ có các cơ quan đến điều tra công ty của cô, ngày hôm sau sẽ sờ đến chúng tôi yêu cầu kiểm toán! Tôi cũng bó tay bất lực, lãnh đạo ngân hàng Tham Cổ muốn chúng tôi chuẩn bị hồ sơ liên quan đến bách hóa An Thịnh cho tốt, ngàn vạn lần không được sơ suất. Tôi nào dám chuẩn bị mấy cái hồ sơ này a. Giám đốc Lâm, cô giúp tôi một chút đi!

- Tôi hỗ trợ, tôi lấy cái gì ra để hỗ trợ thế!

Lâm Tuyết đầy đầu mồ hôi, nói:

- Sao tôi lại không nghe nói đến chuyện này, lẽ nào bọn họ muốn điều tra bách hóa An Thịnh mà không nói câu nào sao?

- Tôi làm sao biết được!

Giám đốc Chu nói.

- Giám đốc Lâm, giám đốc Lâm. . .

- Lâm Tuyết mày là đồ kỹ nữ thối tha, dám dập máy à? ** ***. nếu như ông mày xảy ra chuyện gì thì mày cung không tránh được đâu!

Giám đốc Chu luôn mồm thóa mạ, sau đó nặng nề ném điện thoại xuống bàn. Lâm Tuyết không thèm quan tâm đến mấy lời lảm nhảm của ông ta, bây giờ một khắc cũng không dám trễ, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, Từ Hàn Vệ. Theo cái nhìn của Lâm Tuyết, lúc này chỉ có Từ Hàn Vệ mới giúp được mình, nhờ ông ta nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Lâm Tuyết làm gì còn tâm tình đề mà uốn tóc làm đầu, không để ý đến đầu tóc đang làm dở xốc xa xốc xếch, vội vàng chạy ra sảnh lớn. Lâm Tuyết ngồi trong xe, liên tiếp gọi ba cuộc cho Từ Hàn Vệ nhưng đều là bị Từ Hàn Vệ dập máy. Lâm Tuyết trong lòng tức giận, ném điện thoại sang một bên, mắng:

- Họ Từ kia, ông không cho ta sống, ta cũng sẽ kéo ông chết cùng!

Lâm Tuyết bỗng nhiên nhắn ga, lái xe tới tòa nhà chính phủ. Lâm Tuyết đang đi thì có cuộc gọi đến, chính là điện thoại của Từ Hàn Vệ. Lâm Tuyết vừa đón nghe, lập tức cười lạnh nói:

- Từ bí thư, có phải là ông muốn từ nay về sau không liên lạc với tôi nữa, đúng không?

- Lâm Tuyết, tôi đang bận họp, không tiện nghe điện thoại! Nếu như cô có chuyện gì thì buổi tối gọi lại cho tôi.

- Buổi tối gọi cho ông à, khi đó tôi đã chết rồi!

Lâm Tuyết tức giận nói.

- Ông có biết không, Chu Hồng Sâm muốn điều tra bách hóa An Thịnh của tôi, ngày mai hắn sẽ phái người đến đó. Bên ngân hàng đang thúc tôi trả tiền, tôi làm gì còn đồng nào mà trả chứ, bây giờ mà trả tiền thì tôi chết. Từ bí thư, nếu như tôi không sống được thì cũng không để ông được yên đâu. Cùng lắm thì đồng quy vu tận!

Từ Hàn Vệ nghe khẩu khí của Lâm Tuyết mang theo ý uy hiếp nói, hắn hạ giọng nói:

- Lâm Tuyết, cô không nên gấp gáp! Chuyện này tôi cũng vừa mới biết được, buổi họp hôm nay chính là về vấn đề này. Chu Hồng Sâm bên kia tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, cô không được vội vàng, nếu cô mà hấp tấp sẽ hỏng việc đó.

- Thực sao?

Lâm Tuyết hỏi.

- Đương nhiên rồi, tôi lừa cô làm gì chứ. Thôi, cô không nên lo lắng nữa, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Không phải cô vừa nói nếu cô gặp chuyện không may thì tôi cũng gặp phiền phức, tôi sẽ không để cô ngã xuống đâu!

Từ Hàn Vệ thoải mái nói.

- Tốt lắm. Từ bí thư, tôi chờ nghe tin tốt của ông!

Lâm Tuyết hừ lạnh nói.

- Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, có Lâm Tuyết tôi ở đây thì ông mới ngồi vững trên cái ghế bí thư thị ủy được, nếu không thì ông nên lo cho chức vị của mình đi là vừa!

Lâm Tuyết cười lạnh, dập điện thoại.

Kết thúc cuộc gọi với Lâm Tuyết, trong mắt Từ Hàn Vệ lóe lên một tia hàn quang. Từ Hàn Vệ đúng là vừa mới biết được mấy tin tức liên quan vụ Chu Hồng Sâm muốn điều tra bách hóa An Thịnh, chỉ là nội dung cuộc họp không giống như những gì hắn nói với Lâm Tuyết.

Chu Hồng Sâm tuyên bố nắm giữ đầy đủ chứng cứ chứng minh Lâm Tuyết đã đem một số tiền lớn đầu tư vào thị trường chứng khoán, còn bách hóa An Thịnh vẫn đang dùng phương pháp vay tiền ngân hàng này trả nợ ngân hàng kia, nói trắng ra là đang chiếm đoạt tài sản công. Chu Hồng Sâm nói như vậy thì còn ai dám nhiều lời, nếu như chuyện bách hóa An Thịnh đúng là như thế thì tồn thất tài sản nhà nước ai sẽ gánh chịu?

Từ Hàn Vệ vẫn cho rằng Chu Hồng Sâm lần này dám khai đao với bách hóa An Thịnh là do có bằng chứng xác thực, bằng không với phong cách làm việc thường ngày của Chu Hồng Sâm, ông ta chắc chắn sẽ không đem đường làm quan của mình ra để đùa, phải biết nếu sự thật không phải như Chu Hồng Sâm đã nói, rất có khả năng cái chức thị trưởng của ông ta sẽ nguy tai.

Chính bởi lí do như vậy nên Từ Hàn Vệ bề ngoài tuy không biểu hiện cái gì, nhưng trong lòng ngầm hiểu Chu Hồng Sâm nói là bảo vệ tài sản của nhà nước nhưng cũng đang nhắm vào mình. Từ Hàn Vệ tin Chu Hồng Sâm nhất định đang suy nghĩ muốn thông qua chuyện này để bắt Lâm Tuyết, mà Lâm Tuyết có quan hệ rất sâu với Từ Hàn Vệ, thậm chí còn nắm giữ rất nhiều bí mật của hắn. Nếu như Lâm Tuyết thực sự rơi vào tay Chu Hồng Sâm thì Từ Hàn Vệ sẽ gặp tai ương, không chỉ cái chức bí thư thị ủy khó giữ được, hơn nữa có thể phải ra trước vành móng ngựa.

Từ Hàn Vệ ngầm tính toán biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Tất nhiên lần này vẫn là Chu Hồng Sâm muốn triệt để đánh bại mình. Từ hành động càn quét tệ nạn xã hội có thể nhìn ra. Chu Hồng Sâm đã mượn cớ để diệt trừ người của mình. Trên thực tế, Chu Hồng Sâm có thể nói đã đạt được kết quả như mong muốn, cục trưởng cục Công Thương bởi vì tham ô nên bị ủy ban kỷ luật thẩm tra, xem tình thế hiện nay trong chính phủ Chu Hồng Sâm đang chiếm lợi thế, thậm chí Từ Hàn Vệ đã bắt đầu chủ động né tránh.

Chuyện Phấn Hồng Đế Quốc lần trước tuy Chu Hồng Sâm không công bố ra ngoài, thế nhưng danh sách mà Chu Hồng Sâm cung cấp đều là người của Từ Hàn Vệ. Từ Hàn Vệ vì tránh cho mình bị liên lụy vào đó, buộc phải ép vài người của mình từ chức, khai trừ chờ xử phạt. Đến lúc này, Từ Hàn Vệ cảm thấy thế lực của mình đang bị Chu Hồng Sâm đào tận gốc, trốc tận rễ, hiển nhiên là đang bị Chu Hồng Sâm áp chế.

Sau đó, Từ Hàn Vệ nhận được điện thoại của Lâm Tuyết, mấy lời của ả thực sự khiến Từ Hàn Vệ kinh hồn táng đảm. Nếu như Lâm Tuyết thực sự gặp bất trắc thì tự thân mình cũng khó bảo liều. Nhưng nhìn cục diện bây giờ dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể cải biến số mệnh của Lâm Tuyết. Chu Hồng Sâm vất vả lắm mới có cơ hội triệt để đả kích mình, nếu như đổi lại là Từ Hàn Vệ, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua thời cơ ngàn năm như vậy.

Từ Hàn Vệ nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên vẻ âm lãnh ngoan độc, hơi mấp máy môi, rốt cục hạ quyết tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.