Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm từ đằng sau, cô giật nảy mình, hỏi:
- Ông xã, anh sao thế, vẫn chưa muốn dậy sao!
Vừa nói, Bạch Tình Đình vừa quay người lại, cười nói:
- Muốn em ngủ cùng với ông xã lát nữa không?
- Có!
Diệp Lăng Phi ôm lấy người Bạch Tình Đình làm nũng, cười đầy ẩn ý nói:
- Anh muốn yêu bà xã một lúc, ai bảo bà xã của anh lại đáng yêu như thế chứ, em làm anh nóng hừng hực rồi đây này!
Bạch Tình Đình đỏ bừng mặt, yêu kiều nói:
- Chỉ biết nói ngọt thôi, em không tin đâu!
Bạch Tình Đình đỏ mặt nói, thân hình mềm mại tỏa hương thơm mát đó nằm
vào lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi kéo chăn lên, che kín thân cả hai, mở miệng nói:
- Nào, để anh yêu em chút nào!
Lúc Diệp
Lăng Phi lái xe rời biệt thự, liền nhìn thấy có bốn chiếc ô tô đậu ở bốn hướng của biệt thự, thấy Diệp Lăng Phi lái xe ra ngoài, những người
ngồi trong xe nhất loạt xuống xe, hành lễ với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng
Phi biệt những người này là do Dã Thú phái tới để bảo vệ, thoạt nhìn,
cũng có thể ước lượng số người mà Dã Thú phái tới ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu người.
Diệp Lăng Phi cười cười chào những người đó, rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Nãy được thân thiết với Bạch Tình Đình một trận nên tâm trạng của Diệp
Lăng Phi lúc này rất thoải mái, tuy rằng quan hệ giữa hắn và Bạch Tình
Đình mãi vẫn chưa vượt qua được tầng màng mỏng manh kia, nhưng với mức
độ như hiện nay cũng đủ để Diệp Lăng Phi cảm thấy hài lòng rồi, nếu
không gặp phải những chuyện này, có thể quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và
Bạch Tình Đình sớm đã vượt qua lớp màng kia rồi. Có điều, tình hình hiện nay bắt buộc Diệp Lăng Phi phải lùi chuyện đó lại vài ngày nữa.
Diệp Lăng Phi lái xe tới trước đại sảnh của tòa nhà công ty của Dã Thú, tòa nhà này nằm đối diện với tập đoàn Tân Á. Giờ Trương Lộ Tuyết đang ở Mỹ, cũng không biết bộ dạng lúc Trương Lộ Tuyết quay về sẽ như thế nào
đây, vác theo một cái bụng to đùng sao?
Diệp Lăng Phi không biết tại sao lại nghĩ tới Trương Lộ Tuyết, có lẽ vì Trương Lộ Tuyết mang
thai đứa con của hắn chăng. Cứ nghĩ tới con của hắn, Diệp Lăng Phi lại
nghĩ tới Chu Hân Mính, Chu Hân Mính giờ cũng đang mang thai đứa con của
hắn, nghĩ tới hắn sắp được lên chức bố, khuôn mặt Diệp Lăng Phi lại nở
nụ cười hạnh phúc.
Dã Thú và Dã Lang sớm đã tới công ty để đợi
Diệp Lăng Phi, đợi khi Diệp Lăng Phi tới, vừa hay gặp ngay phải Lục
Tuyết Hoa trên tay đang cầm một tờ chi phiếu đưa cho một cô gái thuộc bộ phận tài vụ.
- Diệp đại ca, anh tới rồi. Dã Thú đang đợi anh đó!
Lục Tuyết Hoa theo Dã Thú xưng hô với Diệp Lăng Phi cũng là chuyện bình thường. Dù sao cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, gọi thế nào chẳng
được. Diệp Lăng Phi trước giờ không để ý tới chuyện này. Hắn nhìn qua
Lục Tuyết Hoa, thấy khuôn mặt Lục Tuyết Hoa hiện lên mùi vị hạnh phúc,
nhất là khuôn mặt, đặc biệt hồng hào. Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ lại
lúc Lục Tuyết Hoa bị bạn trai lừa gạt, khuôn mặt trắng hồng đó hiện lên
cảm tình lúc đó của Lục Tuyết Hoa. Có thể nói khuôn mặt lúc đó của Lục
Tuyết Hoa trắng bạch, không có chút sức sống.
Khuôn mặt của Lục
Tuyết Hoa lúc này thực sự rất hồng hào. Diệp Lăng Phi không cần hỏi cũng biết đó là niềm hạnh phúc mà Dã Thú mang lại. Diệp Lăng Phi gật gật đầu với Lục Tuyết Hoa, nói:
- Tuyết Hoa, em cứ làm việc của em đi. Anh tự đi tìm Dã Thú là được rồi!
Diệp Lăng Phi vừa đẩy chiếc cửa văn phòng được trang trí hào hoa của Dã Thú ra. Dã Thú còn đang ngồi trong đó mắng xa xả xa xả thấy Diệp Lăng
Phi liền nhảy lên, vội vàng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Đại ca, anh không sao chứ!
- Cũng không thể nói là không sao, giờ muốn giơ tay ra cũng khó. Tối qua bị đập vào bả vai!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa tới trước bàn làm việc, Dã Lang đang ngồi
trên chiếc ghế boss cũng đã đứng dậy. Nhường ghế cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa ngồi xuống, đưa tay ra, cầm lấy điếu thuốc đang đặt trên
bàn làm việc của Dã Thú. Sau khi châm thuốc hút, hắn liền xoay xoay
chiếc ghế.
- Đại ca, có cần phải đi khám không?
Dã Thú
nghe nói Diệp Lăng Phi bị thương, hắn liền thấy lo lắng hẳn. Quan hệ
giữa Dã Thú và Diệp Lăng Phi là quan hệ sinh tử. Tình cảm này khó có thể dùng vật chất để so sánh. Dã Thú luôn coi chuyện của Diệp Lăng Phi như
chính chuyện của hắn. Nghe nói Diệp Lăng Phi bị thương, hắn liền vội
vàng như chính hắn bị thương vậy. Giận một nỗi giờ không thể để bác sĩ
kiểm tra cho Diệp Lăng Phi xem có vấn đề gì không.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa quay sang Dã Lang nói:
- Dã Lang, cậu có rảnh xem kiếm một nhà thể thao đi. Anh thấy anh cũng
không thể cả ngày thế này được. Anh cần bỏ chút thời gian để rèn luyện
thân thể. Nếu không, sức khỏe của anh cũng sắp có vấn đề rồi.
- Được ạ, em sẽ đi mua một lấy một cái, để mấy người chúng ta dùng!
Dã Lang nhanh nhẹn nói:
- Em sớm đã nhắm được một nơi ở ngay trước khu em ở rồi, để em mua lại, sau đó sửa sang một chút, nhanh thôi.
- Ừ, cứ thế đi!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói.
Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi chỉ nhắc tới mấy chuyện đâu đâu, chuyện tối qua lại chẳng đả động gì cả, Dã Thú có chút bực bội, hỏi:
- Đại ca, rốt cục tối qua đã xảy ra chuyện gì thế, lúc đó anh cũng không nói rõ ràng gì cả?
- Chắc là có kẻ muốn giết anh, nhưng, anh vẫn thấy khó hiểu, mấy tên đó sao biết anh đã về.
Diệp Lăng Phi hút thuốc, cau mày lầm bầm nói.
Dã Lang lúc này cũng lên tiếng nói:
- Satan, em thấy mấy tên đó sớm đã theo dõi anh rồi, chắc có tai mắt
quanh nhà anh, nên thấy anh vừa về, mấy tên định giết anh cũng biết
ngay.
- Ừ, chắc thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vốn
anh định xử tên đó, không ngờ hắn lại ra tay trước cả anh, xem ra, tên
tiểu tử đó cũng không tầm thường đâu, anh chưa chết, muốn tìm hắn cũng
khó đây!
- Đại ca, rốt cục anh đang nói tới ai vậy?
Dã Thú hỏi.
- Dương Tử!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chỉ có hắn muốn anh chết thôi. Anh hết lần này tới lần khác phá hỏng
việc của hắn, hắn nhất định muốn diệt trừ anh. Có điều, những chuyện về
sau này quá nhiều, trước anh không muốn động tới hắn vì anh còn chưa
biết sau lưng hắn là ai. Nhưng, giờ anh không đợi được nữa rồi. Anh
không muốn những người bên cạnh anh gặp nguy hiểm!
- Dương Tử ở đâu?
Dã Thú hỏi.
- Không biết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mẹ kiếp, tên đó dám động tới đại ca, đại ca, anh yên tâm, giờ em sẽ cho người đi tìm tên khốn nạn đó!
Dã Thú nói:
- Đợi em tìm được tên khốn nạn đó, em sẽ lột da nó ra!
Diệp Lăng Phi xua xua tay cười nói:
- Dã Thú, cậu đừng có nóng vội, nãy anh nói rồi. Hôm qua Dương Tử không giết được anh, chắc chắn hắn sẽ trốn thật kỹ, nếu không thì không sợ
chúng ta quá dễ dàng giết được hắn. Anh tới tìm cậu một phần vì chuyện
của Dương Tử, một phần vì chuyện của thư kí Vương. Dã Thú, cậu nói cho
anh biết, người tình của thư kí Vương đã tìm được chưa?
- Cái này...
Sắc mặt Dã Thú có phần khó coi, nói:
- Vẫn chưa tìm được ạ!
- Chưa tìm được thì từ từ tìm, chỉ cần cô ta chưa chết thì chuyện gì
cũng dễ dàng cả. Giờ anh đang nghĩ làm thế nào để tìm được Dương Tử. Dã
Thú, có muốn đi quậy chút không?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Quậy gì ạ?
Dã Thú ngạc nhiên không hiểu ý của Diệp Lăng Phi là gì. Dã Thú trừng con ngươi nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Đại ca, rốt cục anh muốn làm gì thế?
- Tới Phấn Hồng đế quốc quậy một trận, anh muốn gặp Mễ Tuyết.
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong Dã Lang liền hiểu ngay ý của Diệp Lăng Phi. Còn Dã Thú vẫn chưa hiểu gì nên lao thẳng qua gặng hỏi:
- Đại ca, rốt cục là chuyện gì thế?
- Nãy chẳng phải anh đã nói rồi sao, tới Phấn Hồng đế quốc quậy một
trận, anh cố tình để Mễ Tuyết dụ Dương Tử ra, nếu không, anh sẽ cho sập Phấn Hồng đế quốc!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh nghĩ
lúc này cách duy nhất có thể tìm được Dương Tử chính là tìm Mễ Tuyết.
Nếu anh bắt cóc Mễ Tuyết, hiển nhiên có phần bắt nạt phụ nữ hơi quá, thế nên ta tới Phấn Hồng đế quốc quậy một phen, xem rốt cục ai là người
đang bảo vệ Phấn Hồng đế quốc!
Nghe Diệp Lăng Phi giải thích
xong, Dã Thú cuối cùng cũng đã hiểu ra vấn đề. Sau khi biết được ý của
Diệp Lăng Phi, Dã Thú liền cuống lên giục nói:
- Đại ca, nếu đã như thế, chúng ta còn đợi gì nữa, giờ đi luôn thôi.
- Dã Thú, Phấn Hồng đế quốc giờ có kinh doanh không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- A!
Dã Thú vừa nghe liền há hốc miệng, nói:
- Đại ca, em quên mất, anh xem em này, hì hì, được, thế để tối nay chúng ta tới Phấn Hồng đế quốc vậy!
Diệp Lăng Phi dập dập điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, hắn ngồi trên
ghế boss, xoay ra phía cửa sổ, quay lưng về phía Dã Thú và Dã Lang. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên, gọi điện cho bí thư Trương.
- Bí thư Trương, tôi báo cho ông một tin mới, không biết tin này có ích cho việc điều tra của ông hay không?
Diệp Lăng Phi nhếc mép nở ra một nụ cười, hắn có thể tưởng tượng được
lúc này bí thư Trương đang cau mày khi nghe hắn nói chuyện. Diệp Lăng
Phi biết, nguyên nhân bí thư Trương nhanh chóng thành lập tổ điều tra
như vậy không phải vì mấy chứng cứ kia mà vì áp lực do hắn tạo ra cho bí thư Trương. Chính những bối cảnh mà hắn bày ra trước mặt bí thư Trương
rõ ràng khiến bí thư Trương cảm thấy áp lực phía trên rất lớn, nếu
chuyện này bí thư Trương không giải quyết tốt, chọc giận hắn, hiển nhiên bí thư Trương sẽ phải lo lắng chức bí thư tỉnh ủy của hắn gặp nguy
hiểm.
Thế nên, bí thư Trương không hề muốn gặp hắn tẹo nào. Trên thực tế Diệp Lăng Phi đã đoán đúng, bí thứ Trương lúc này cảm thấy đau
đầu nhất chính là lúc nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi. Mỗi lần Diệp
Lăng Phi gọi điện, tuy không lần nào giục cả nhưng đối với bí thư
Trương, nó còn áp lực hơn gấp vạn lần trực tiếp thúc giục.
Bí
thư Trương tuy rất đau đầu khi nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi, nhưng, sau khi nghe giọng của Diệp Lăng Phi xong, hắn cố gắng hết sức để giọng của hắn bình tĩnh lại. Bí thư Trương nói:
- Diệp tiên sinh, cậu lại có chuyện gì thế?
- À, bí thư Trương, thực ra chuyện này cũng nhỏ thôi, không lớn lắm.
Chỉ là hôm qua tôi vừa về tới thành phố Vọng Hải, kết quả đêm qua tôi bị ám sát, ít nhất có bốn sát thủ đột nhập vào nhà tôi, cũng may mà mệnh
tôi lớn, bí thư Trương, ông biết không, tôi vì chuyện của thị trưởng Chu chạy đi chạy lại, không tránh khỏi việc đắc tội với những người muốn
thị trưởng Chu chết, bọn chúng muốn diệt tôi bịt miệng cũng là bình
thường thôi. Tôi đây không sợ chết, nhưng, tôi lo một khi tôi chết rồi,
vụ án của thị trưởng Chu sẽ không có ai lo lên lo xuống nữa, bí thư
Trương, ông xem ông có thể nhanh chóng điều tổ điều tra xuống đây không, tôi chỉ lo lỡ ông cho tổ điều tra tới muộn một bước, mạng của tôi cũng
tèo rồi!
Uy hiếp trắng trợn, đây tuyệt đối là một lời uy hiếp
trắng trợn. Đây chính là phản ứng của bí thư Trương, bí thư Trương giờ
đối với chuyện của Diệp Lăng Phi thực sự đau đầu muốn chết rồi. Diệp
Lăng Phi tuy không nói ra rốt cục quan hệ của hắn là thế nào, nhưng,
những gì mà Diệp Lăng Phi bày ra khiến bí thư Trương đoán được rằng,
quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và những quan chức cao cấp trên Bắc Kinh rất
thân thiết, ngay cả Bành Nguyên, nhân vật lãnh đạo cấp cao lão làng cũng phải đích thân tới gặp Diệp Lăng Phi, phải biết rằng Bành Nguyên tới
tỉnh thành thậm chí không hề báo cho bí thư Trương biết. Tuy Bành Nguyên là người bên quân đội, nhưng, thân phận của Bành Nguyên còn kiêm thêm
chức vụ khác, lại là nguyên lão cấp cao, những người thế này, dù chỉ là
tới qua tỉnh thành, bí thư Trương cũng phải theo lẽ thông thường tới hỏi thăm vài câu.
Bí thư Trương càng nghĩ càng cảm thấy không nên
đắc tội với Diệp Lăng Phi được, giờ Diệp Lăng Phi nói như vậy, thật ra
là đang cảnh cáo hắn nhanh chóng hành động. Thực ra, bí thư Trương đã
tận sức để thành lập tổ điều tra rồi, chuyện điều tra lần này so với
chuyện của Chu Hồng Sâm lớn hơn rất nhiều, bí thư Trương bắt buộc phải
thành lập một tổ điều tra mới.
Ngay chính hôm qua, Chu Hân Mính
cũng được bí thư Trương điều vào tổ điều tra. Chu Hân Mính có thể lọt
vào tổ điều tra không phải vì Chu Hân Mính là đại đội trưởng đội cảnh
sát hình sự ở thành phố Vọng Hải mà vì sự tiến cử của Diệp Lăng Phi.
Theo bí thư Trương thấy, Diệp Lăng Phi muốn tiến cử Chu Hân Mính chủ yếu vì Diệp Lăng Phi không yên tâm đối với hắn, muốn để Chu Hân Mính gia
nhập vào tổ điều tra, Diệp Lăng Phi có thể thuận tiện nắm được tình
hình.
Bí thư Trương nghe Diệp Lăng Phi nói thế xong, hắn nói:
- Diệp tiên sinh, tôi biết hiện cậu đang gặp nguy hiểm, tỉnh cũng rất
coi trọng chuyện lần này của thành phố Vọng Hải, tổ điều tra đã được
lập, đích thân Viện trưởng Kim ở viện kiểm sát sẽ phụ trách tổ điều tra. Ngày mai tổ điều tra sẽ khởi hành tới thành phố Vọng Hải, Diệp tiên
sinh, nếu cậu cảm thấy cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ đích thân gọi điện cho
cục trưởng cục công an ở thành phố Vọng Hải, để anh ta phái người bảo
vệ cậu!
- Bí thư Trương, ông đừng có nhắc tới cảnh sát nữa, tôi
không còn sức để nhắc tới chuyện này nữa rồi. Tôi chỉ là than thở với
ông vài câu thôi. Tối qua sau khi tôi bị tấn công xong đã có đại đội
trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố Vọng Hải dẫn người tới điều
tra, ông đoán xem vị đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự đó nói gì nào,
không điều tra những người truy sát tôi, ngược lại còn quay ra nghi ngờ
tôi nữa chứ. Bí thư Trương, xã hội bây giờ còn có chuyện này nữa sao,
giờ tôi ngay cả cảnh sát cũng không dám tin nữa rồi. H...à...i!
Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, đầu điện thoại bên kia bí thư Trương sắc
mặt tái hẳn. Bí thư Trương không ngờ rằng đại đội trưởng đội cảnh sát
hình sự ở thành phố Vọng Hải lại làm như vậy, xem ra, ngay cả bên cảnh
sát đó cũng có vấn đề rồi. Bí thư Trương bình thản nói:
- Diệp
tiên sinh, giờ xem ra, tình hình ở thành phố Vọng Hải rất phức tạp, hay
thế này đi, cậu lên tỉnh ở tạm thời gian, ở tỉnh đảm bảo cậu sẽ được an
toàn tuyệt đối.
- Không cần thiết phải thế đâu, bí thư Trương,
tôi chỉ cảm thấy bây giờ ở thành phố Vọng Hải nhất thiết phải có một
người đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự có thế lực mạnh, Chu Hân Mính trước chính là đảm nhận chức vụ đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự,
cũng không biết cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải nghĩ thế nào
mà đuổi Chu Hân Mính đi, bí thư Trương, tôi nghĩ trong chuyện này có vấn đề, ông xem, tỉnh ủy phái đội điều tra tới, nhất thiết cần tới sự hỗ
trợ của cảnh sát địa phương, nếu cảnh sát làm việc thế này, công việc
của tổ điều tra chẳng phải sẽ vất vả sao?
- Diệp tiên sinh, ý kiến này của cậu tôi sẽ suy nghĩ!
Bí thư Trương nói.
- Bí thư Trương, nếu đã như vậy, thế tôi cũng không có chuyện gì nữa
rồi. Tôi không phiền ông nữa, mong bí thư Trương có thể diệt trừ được
căn bệnh ung thư này ở thành phố Vọng Hải, nếu chuyện ở đây tốt đẹp rồi, tiền đồ của bí thư Trương sẽ càng sáng sủa hơn đó!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, hắn lại quay người lại, nhìn Dã Thú và Dã Lang cười nói:
- Sắp có trò hay xem rồi, mai tỉnh sẽ phái tổ điều tra tới, chúng ta
tranh thủ trước khi đội điều tra của tỉnh tới quậy một phen thôi!
Rời khỏi công ty của Dã Thú, Diệp Lăng Phi vốn định lập tức quay về
nhà, giờ hắn chỉ muốn ở bên cạnh Bạch Tình Đình, còn Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình và Lý Khả Hân, trước khi nguy hiểm bị loại bỏ, Diệp Lăng Phi
không muốn tiếp xúc với bọn họ, để tránh đẩy nguy hiểm tới cho họ.
Nhưng lúc Diệp Lăng Phi lái xe qua tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi lại
đổi ngay ý định, lâu rồi hắn không tới tập đoàn Tân Á, cũng không biết
giờ tập đoàn Tân Á thế nào rồi.
Diệp Lăng Phi đỗ xe tại bãi đỗ
xe trước đại sảnh của tập đoàn Tân Á, hắn vừa dừng xe xong liền nhìn
thấy một chiếc Audi màu đen lái vào bãi đỗ xe.
Diệp Lăng Phi rất quen với chiếc xe Audi màu đen đó, đó là xe của Trần Ngọc Đình, từ sau
khi Trương Lộ Tuyết đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc của tập đoàn Tân Á,
Phó tổng giám đốc Trần Ngọc Đình của tập đoàn Tân Á liền trở thành người bận nhất trong tập đoàn. Trương Lộ Tuyết thiếu kinh nghiệm trong việc
quản lý tập đoàn lớn, thế nên cần có Trần Ngọc Đình hỗ trợ Trương Lộ
Tuyết hoàn thành việc lãnh đạo tập đoàn Tân Á. Tới bây giờ, Trần Ngọc
Đình làm việc rất tốt, tập đoàn Tân Á luôn phát triển theo hướng tốt.
Diệp Lăng Phi dừng xe xong, xuống xe, ngay lúc nhìn thấy Trần Ngọc Đình mặc bộ quần áo OL màu đen đầy gợi cảm xuất hiện bên xe, Diệp Lăng Phi
liền chào hỏi nói:
- Chị Ngọc Đình, lâu rồi không gặp!
Trần Ngọc Đình không hề để ý tới sự tồn tại của Diệp Lăng Phi, cho tới
lúc có người chào hỏi, cô mới đưa mắt hướng về phía Diệp Lăng Phi, lúc
nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trong mắt Trần Ngọc Đình liền toát chút ánh
sáng khát vọng nồng nhiệt. Nhưng, Trần Ngọc Đình dù sao cũng là người có thân phận, cô không thể giống như những cô gái trẻ khác, nhìn thấy
người đàn ông mà mình muốn gặp xong là có thể khóc lóc hét lớn, rồi lao
tới hôn một trận. Trần Ngọc Đình chỉ cười nhẹ nói:
- Lâu rồi không gặp!
Diệp Lăng Phi chậm bước tiến qua, thái độ lãnh đạm của Trần Ngọc Đình
nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vốn nghĩ Trần Ngọc
Đình nhìn thấy hắn xong, sẽ hiện lên vẻ vui mừng phấn khởi, nhưng thực
tế, Trần Ngọc Đình chỉ nở nụ cười nhạt, phản ứng đó chẳng khác nào so
với việc chào hỏi những người bạn thông thường, chứ không hề tỏ vẻ có
quan hệ thân thiết với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vừa bước qua, cố ý dán mũi gần lại trước mặt Trần Ngọc Đình, mở miệng nói:
- Chị Ngọc Đình, thơm quá, có phải chị sức nước hoa không?
- Chỉ sức một chút thôi, rất nhẹ, chẳng lẽ ngay cả nhẹ thế này cậu cũng ngửi thấy?
Trần Ngọc Đình hơi đỏ mắt, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Không còn cách nào cả, lúc nào cũng đi gặp khách hàng, đối tác yêu cầu rất cao!
- Chị Ngọc Đình, tôi chỉ muốn nói chị sức nước hoa rất thơm, tôi rất thích!
Diệp Lăng Phi cố ý lắc người trước thân người đẫy đà của Trần Ngọc
Đình, Diệp Lăng Phi cố tình làm như vậy chính là muốn dò xem tâm ý của
Trần Ngọc Đình thế nào, muốn thông qua sự gần gũi mạo muội này xem Trần
Ngọc Đình có phản ứng gì.
Trần Ngọc Đình hiển nhiên có chút lo lắng, ánh mắt của cô lướt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Hay chúng ta lên văn phòng đi, ở đây nhiều người như vậy, không tiện nói chuyện lắm!
Thấy phản ứng này của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi đã hiểu, xem ra
Trần Ngọc Đình chỉ vì ngại thân phận của cô mới không tỏ ra nhiệt tình
với hắn. Câu vừa nãy của Trần Ngọc Đình đã biểu hiện ẩn ý của cô tới
Diệp Lăng Phi, mong Diệp Lăng Phi có thể tới phòng làm việc của cô. Còn
về việc sẽ xảy ra chuyện gì trong phòng làm việc, không cần nói ai cũng
biết.
Diệp Lăng Phi sao có thể không hiểu tâm ý của Trần Ngọc
Đình chứ, Trần Ngọc Đình là phụ nữ đã mất chồng, một thân nuôi con trai, mấy năm nay, Trần Ngọc Đình đều không hề có bất kể tin đồn nào, dù có
lúc mê mẩn với Diệp Lăng Phi, cũng không có người biết, Trần Ngọc Đình
hiện rất để ý tới việc người khác nhìn cô thế nào, cô không muốn người
khác nói này nói nọ về cô, thế nên, cô cực kỳ cẩn thận.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Được, tôi cũng đang muốn tới tập đoàn Tân Á xem, nói thế nào nhỉ, dù
sao tôi cũng là ông chủ lớn của tâp đoàn Tân Á, đâu có chuyện ông chủ
lại không về công ty của mình xem tiền mà tôi đầu tư vào liệu có thu hồi được không, chị Ngọc Đình, chị nói có đúng không?
Trần Ngọc Đình cười nhạt nói:
- Ông chủ Diệp, mong ông đợi lát, tôi sẽ báo cáo công việc với ông!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thế là tốt nhất.
Diệp Lăng Phi nhìn thời gian, nói:
- Tôi chỉ có thể ở đây nhiều nhất là một tiếng thôi, đợi lát nữa tôi còn phải về nhà, gần đây chuyện ở nhà khá nhiều!
Khuôn mặt Trần Ngọc Đình có chút thất vọng, nhưng chỉ trong chốc lát,
ngay sau đó Trần Ngọc Đình lại hồi phục lại nụ cười nhẹ của cô, nói:
- Ông chủ Diệp đã có vợ rồi, đương nhiên phải vội về nhà chứ!
Diệp Lăng Phi cười, không nói tiếp về vấn đề này với Trần Ngọc Đình, mà chuyển sang chủ đề khác, vừa đi vừa nói:
- Tiểu Vũ dạo này thế nào, lâu rồi không gặp cậu nhóc đó, cũng không biết giờ cậu nhóc thế nào rồi, không biết đẹp trai không?
Nhắc tới con trai Trần Ngọc Đình, sắc mắt Trần Ngọc Đình không sao giấu được nụ cười đắc ý, Tiêu Hồng Vũ là trụ cột để Trần Ngọc Đình tiếp tục
sống, là niềm tự hào của Trần Ngọc Đình, không biết trước mặt là ai,
Trần Ngọc Đình trước giờ không né tránh tới việc nhắc tới Tiếu Hồng Vũ.
Trần Ngọc Đình cười nói:
- Tiểu Vũ rất giỏi, đã đỗ vào trường trung học phổ thông trọng điểm hai tư, có điều, trường này thắt chặt quản lý, một tuần chỉ có thể về nhà
một ngày, tôi cũng không được thường xuyên gặp tiểu Vũ!
- Tiểu Vũ thật giỏi, còn đỗ vào trường trọng điểm nữa chứ!
Diệp Lăng Phi cảm thán nói:
- Ừm, đợi tiểu Vũ nghỉ, tôi sẽ đưa tiểu Vũ đi chơi!
- Thế thì cậu phải hỏi ý kiến của tiểu Vũ rồi, cậu không biết giờ tiểu
Vũ nghỉ về nhà là chỉ ở nhà ngủ, thằng bé này ở trường học mệt quá thì
phải, tôi nhìn cũng thấy thương!
Trần Ngọc Đình nói:
- Tôi thật hy vọng tiểu Vũ nhanh thi lên đại học, không muốn nhìn tiểu Vũ mệt như vậy...!
Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình vừa nói chuyện vừa bước tới đại sảnh của tập đoàn Tân Á