Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn thấy có hai cô gái rất xinh đẹp từ phía
sau ghế salon đứng lên, trong phòng khách lúc này chỉ có ánh sáng của
chiếc đèn màu u ám, dưới ánh sáng đó, Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong hai
cô gái thì có một người đang mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ
khách sạn. Diệp Lăng Phi cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, hắn dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại, sau hi biết chính xác là hắn không nhìn nhầm thì hắn
đột nhiên cười khẩy và nói:
- Thú vị thật! Trong nhà tôi có khách quý ghé thăm này!
Lúc này, Trương Vân nghe thấy có tiếng động trong phòng khách thì cô mở cửa phòng và đi ra. Diệp Lăng Phi vẫy vẫy tay nói với Trương Vân:
- Trương Vân! về phòng ngủ đi!
Đôi mắt Trương Vân nhìn lướt qua hai cô gái xinh đẹp đang đứng sau ghế
salon, không nói gì và quay trở về phòng mình. Diệp Lăng Phi đến trước
mặt hai cô gái và nói:
- Ngồi đi, à, nói nhỏ thôi đấy,
người nhà tôi đều đang ngủ đấy. Nếu các cô làm người nhà tôi thức giấc
thì tôi sẽ đuổi hai cô ra khỏi đây. Các cô đã nhìn thấy chưa, cảnh sát ở bên ngoài đều chưa có đi đâu, nếu hai cô đi ra ngoài thì nhất định sẽ
bị bắt vào đồn cảnh sát đấy! Cướp xe taxi à? Thú vị thật đấy!
Suzu Yamakawa nhìn Minako, Suzu Yamakawa nghe không hiểu tiếng Trung
Quốc nên không hiểu Diệp Lăng Phi đang nói cái gì. Minako nói với Suzu
Yamakawa:
- Suzu Yamakawa tiểu thư! Cô đừng nói gì hết, cô ngồi xuống với tôi, tôi cảm thấy người đàn ông Trung Quốc này không
có ác ý gì đâu!
Suzu Yamakawa cầm tay Minako từ sau ghế salon bước đến ngồi lên ghế phòng khách. Diệp Lăng Phi lại ngáp một
cái. Hắn tựa người vào thành ghế salon, nhìn hai cô gái Nhật Bản đang
ngồi trước mặt hắn. Diệp Lăng Phi gác một chân lên đùi bên kia, dùng
tiếng Nhật nói:
- Suzu Yamakawa, người kế thừa duy nhất của gia tộc Yamakawa, không biết là cô có thể nói cho tôi nghe vì sao
cô lại cướp xe taxi không?
Diệp Lăng Phi nói câu này ra khiến Suzu Yamakawa và Minako hoảng hốt, Minako hỏi một cách cảnh giác:
- Anh là ai? Làm sao mà biết được thân phận của tiểu thư Suzu Yamakawa?
- Tôi là ai à?
Diệp Lăng Phi cười.
- Tên tôi là Diệp Lăng Phi, còn vì sao tôi lại biết thân phận của tiểu
thư nhà cô, thì là bởi vì năm đó tôi đã đến Nhật Bản. Hơn nữa lại có qua lại với Yonchien Yamakawa, nói trắng ra là, tôi rất là không thích lão
già Yonchien Yamakawa, không có quyết đoán, trong tay thì có được chút
tiền, sau đó thì sao, cũng giống như lão già hèn mọn Takeghi Kusamoto
kia không khác gì. À, tôi hỏi Suzu Yamakawa cô một vấn đề riêng tư nhé,
cô đã từng đóng phim người lớn bao giờ chưa?
Những lời
này của Diệp Lăng Phi khiến Suzu Yamakawa sửng sốt, cô lập tức chuyển
ánh mắt sang hướng Minako. Suzu Yamakawa bây giờ bởi vì thân phận của
mình tự dưng bị một gã đàn ông xa lạ vạch trần thì không biết làm sao
cả. Mức độ sợ hãi trong lòng Minako lúc này cũng chẳng kém Suzu
Yamakawa. Minako thật không ngờ gã đàn ông người Trung Quốc tên là Diệp
Lăng Phi đó lại biết thân phận của các cô, hơn nữa xem ra gã này có vẻ
như rất hiểu về gia tộc Yamakawa, bằng không sẽ không đơn giản như vậy
mà vạch trần được thân phận của Suzu Yamakawa, còn ẩn ý phía sau của câu nói kia thì lại hoàn toàn khiến cho Minako cảm thấy đó như một lời
khiêu khích, cần phải biết “phim người lớn” ở Nhật Bản là nói đến một
cái nghề, nhưng những người mà làm nghề kia thì đa số là những người
nghèo, đôi khi có vài người là con cái nhà có tiền nhưng cũng làm bởi vì tính hiếu kỳ. Còn Suzu Yamakawa tương lai sẽ là người kế thừa gia tộc
Yamakawa, thì tuyệt đối không thể nào làm nghề đó được, nếu không thì
tương lai làm sao mà kế thừa sự nghiệp của gia tộc Yamakawa đây?
Minako dùng ánh mắt cảnh giác nhìn khắp lượt Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi nghĩ là anh nhầm rồi, Suzu Yamakawa tiểu thư chưa từng bước chân ra khỏi nhà!
- Chưa từng ra khỏi nhà à?
Diệp Lăng Phi nghe xong, đột nhiên lại cười ra tiếng. Trông bộ dạng hắn giống như là đang nghe một câu chuyện cười vậy, rồi hắn nói:
- Tôi nhớ hình như là không phải như vậy, tôi vốn không cho rằng cô
Yamakawa là một tiểu thư cành vàng lá ngọc không được ra khỏi nhà, ồ,
tôi vẫn chưa được biết tên cô, quý cô xinh đẹp này, cô tên là gì?
- Inoue Minako!
- Inoue Minako?
Diệp Lăng Phi nghe xong, thì nói:
- Inoue! Inoue!
Minako liếc mắt nhìn Suzu Yamakawa, rồi lập tức đưa ánh mắt nhìn khắp
lượt con Diệp Lăng Phi, không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại nhắc đi nhắc lại cái họ Inoue này. Diệp Lăng Phi vội nói tiếp:
-
Xem ra thì xuất thân gia tộc của cô là những người nghèo rồi, đối với
người Nhật các cô thì người nghèo vốn chưa có họ, ví dụ như cái họ Inoue của cô, đó chính là ông bà của cô đã được sinh ra ở trên cái giếng
(Tinh Thượng là phiên âm Hán-Việt của Inoue), nên đặt tên là Inoue. Ồ,
tôi nhớ là có ông thủ tướng nào của các cô tên là Koizumi Junichiro (thủ tướng Nhật Bản từ năm 2001-2006, phiên âm hán-việt là Tiểu Tuyền Thuần
Nhất Lang), vậy chắc chắn là tổ tiên ông ta được sinh ra bên cạnh dòng
suối, hơn nữa lại là sinh ra bên cạnh dòng suối nho nhỏ (tiểu tuyền)!
Minako không biết Diệp Lăng Phi cuối cùng là muốn nói cái gì, nhưng,
nhìn cái tư thế này, xem ra gã đàn ông này sẽ không có ý định là ngưng
chủ đề ấy đâu. Cô ta ngắt lời hắn:
- Diệp tiên sinh, anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?
- Ồ, cô thấy không tôi cứ nói đến lạc đề mất rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Được rồi, chúng ta nói vào vấn đề chính nhé, Minako tiểu thư, ồ, cộng thêm cái tên nghe rất giống một vị nào đó mà tôi nghĩ không ra, tiểu
thư ưu tú Suzu Yamakawa. Suzu Yamakawa, cô thực sự là chưa có quay phim
người lớn sao?
- Suzu Yamakawa tiểu thư nhà tôi chưa
từng đóng phim đó. Diệp tiên sinh, tôi nói với anh một cách rất chắc
chắn là tiểu thư nhà tôi không biết diễn loại phim đó, tôi hy vọng anh
đừng tiếp tục hỏi câu hỏi này nữa!
Minako nói.
- Ồ, vậy tôi không hỏi nữa!
Diệp Lăng Phi nói, ánh mắt hắn nhìn Suzu Yamakawa và hắn há mồm nói:
- Suzu Yamakawa tiểu thư, tôi...
Minako vội vàng nói:
- Tôi vừa nãy đã nói với anh rồi, tiểu thư nhà tôi thật sự là không có!
- Tôi chỉ là muốn hỏi Suzu Yamakawa tiểu thư, có thể ở lại nhà tôi vài ngày được không thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp tiên sinh, ý của anh là gì vậy?
Minako hỏi.
- Không có gì, tôi chỉ là muốn xác nhận. Suzu Yamakawa tiểu thư có đóng phim cấp ba chưa thôi mà!
Minako và Suzu Yamakawa gần như là sắp bị Diệp Lăng Phi làm cho điên
mất, nếu như không phải là bên ngoài có cảnh sát, thì nói không chừng
Minako đã cho Diệp Lăng Phi một cước rồi. Minako cố nén cơn tức giận,
nói:
- Diệp tiên sinh, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi chỉ là suy đoán ý đồ của các cô thôi, vì sao các cô lại cướp xe, và vì sao lại chạy đến chỗ tôi?
Minako nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Tôi không có cướp xe của hắn, là do hắn vô lễ với tôi!
- Vô lễ với cô à?
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Minako, cô thật là thú vị đấy, cô nói anh ta vô lễ với cô? Vậy tôi
hỏi cô, vì sao cô lại cướp xe taxi của người ta? Lẽ nào người ta vô lễ
với cô nên cô có thể cướp xe taxi của người ta ư? Đợi một chút, để tôi
đặt mình vào vị trí của cô mà nghĩ thử. Nếu các cô biết dùng nhan sắc
của mình thì tình hình sẽ khác rồi?
- Anh...!
Minako tức giận. Diệp Lăng Phi cười:
- Thôi được rồi, đừng có nổi cáu với tôi, tôi chỉ đùa với các cô chút thôi mà, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì nào?
Minako nhìn Suzu Yamakawa nói:
- Chúng tôi trốn từ khách sạn ra, bởi vì chúng tôi đi mà quên mang theo tiền, kết quả là tên đó vô lễ với tôi, tôi bèn đánh hắn, rồi tôi nói
xin lỗi hắn, tôi lấy xe trả lại hắn, nhưng hắn lại báo cảnh sát, nên
chúng tôi phải chạy đến đây!
- Ừm, thì ra là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói:
- Các cô ngồi xe người ta mà không chịu trả tiền, chẳng trách người ta
muốn làm thịt các cô rồi! Minako, tôi hỏi cô một vấn đề cuối cùng, vì
sao các cô lại phải trốn khỏi khách sạn?