Nhà của người đàn ông đó ở ngay bên cạnh, vừa dọn đến chưa được bao lâu.
Trong máy tính của phòng người đàn ông đó Trịnh Khả Nhạc
phát hiện có hình chụp lén của cô và Từ Oánh, vừa xem đã
thấy tên khốn này có hình cả mấy G, cảnh lén chụp đều là
cảnh của Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh ở trong phòng khách.
Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh ở trong nhà cũng mặc nội y, vốn
chẳng có nhìn thấy được cảnh hộc máu nào cả, nhiều nhất
cũng chỉ là cảnh thấy Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh ở trong
phòng nói chuyện phiếm.
Sau khi Trịnh Khả Nhạc xem xong lại vỗ vỗ ngực nói:
- Lúc này có thể yên tâm được rồi, tóm lại chẳng khiến em điểm sương!
So với thái độ của Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh hiện rõ rất tức giận, cô xóa toàn bộ những tấm hình chụp đó.
- Báo cảnh sát!
Sau khi Từ Oánh xóa xong phẫn nộ nói. Từ Oánh rút điện thoại ra định gọi đi nhưng lại bị Diệp Lăng Phi ngăn tay cô lại nói:
- Từ Oánh, tôi thấy không nhất thiết phải báo cảnh sát đâu,
việc này hãy giao cho tôi, hai người ra ngoài trước đi, tôi nói
chuyện với vị huynh đệ này!
Trịnh Khả Nhạc kéo Từ Oánh đi nói:
- Chị Oánh Oánh, hay là mình để cho anh ấy xử lý đi, tụi mình về phòng thôi!
Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đi đến trước cửa thì đột nhiên Trịnh Khả Nhạc nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh yêu, có cần em đóng cửa không!
- Anh yêu?
Diệp Lăng Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức lắc đầu khoát tay nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Được rồi, được rồi, em đóng cửa lại đi!
Trịnh Khả Nhạc cười ha ha đóng cửa lại, sau đó cùng Từ Oánh
trở về phòng trọ của mình. Vừa vào phòng Từ Oánh tức hồng
hộc nói:
- Trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ, thật là!
- Oánh Oánh, đừng có giận nữa. Từ sớm em đã nhìn thấy tên
khốn này chẳng phải tốt đẹp gì, không có chuyện gì cũng bắt
chuyện với em. Hừ, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp gì, toàn háo
sắc thôi!
Từ Oánh nghe Trịnh Khả Nhạc nói vậy liền vội vàng nói;
- Khả Nhạc, em không thể nói thế được, giám đốc Diệp không phải là người như vậy!
- À, em còn quên mất anh ấy. Thực ra anh ấy cũng chẳng phải người tốt!
Trịnh Khả Nhạc ngồi bên cạnh Từ Oánh bĩu môi nói:
- Chị Oánh Oánh, chị không biết con người này rất xấu xa
không, em lấy của anh ấy hai trăm nghìn tệ. Anh ấy liền xem em
như nô lệ, còn nói em thuộc về anh ấy!
- Cái gì?
Từ Oánh kinh ngạc, vội vàng nói:
- Khả Nhạc, em nói giám đốc Diệp uy hiếp em, anh ấy có làm cái ... đó với em không!
Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy Từ Oánh tưởng thật cười khì khì nói:
- Oánh Oánh, chị nghĩ bậy bạ gì thế, em chỉ đùa với chị
thôi, chị còn không hiểu con người Diệp đại ca sao, mỹ nữ bên
cạnh người ta cả một đống, em thấy bây giờ anh ấy đang phiền
chết đi được, sao có thể có hứng thú với một cô gái bình
thường như em được chứ. Có điều, chị Oánh Oánh. Em nói cho chị biết một bí mật, Diệp đại ca bây giờ đã là bạn trai của em
rồi!
- Khả Nhạc, rốt cuộc là chuyện gì thế, chị bị em làm cho hồ đồ luôn rồi nè!
Từ Oánh nói.
- Chuyện dài dòng lắm, em nói cũng không rõ, tóm lại, bây giờ em đang uy hiếp Diệp đại ca, anh ấy muốn vứt bỏ em à, đừng có hòng!
Trịnh Khả Nhạc mím môi cười xấu xa.
- Tóm lại là em đã nắm được cái cán của Diệp đại ca rồi,
sau này có việc gì có thể bảo anh ấy giúp, không việc gì
phải ngại cả.
- Khả Nhạc, em lại gây ra chuyện gì thế, không phải là em không biết Diệp đại ca đã kết hôn rồi!
Tuy Từ Oánh không biết được giữa Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng
Phi rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng cô cảm giác được quan hệ
giữa Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi rất gần gũi, Từ Oánh lo
Trịnh Khả Nhạc chơi ra lửa.
Trịnh Khả Nhạc cười ha ha nói:
- Không có gì, không có gì, chị Oánh Oánh, chị yên tâm đi, em đã tính hết cả rồi!
Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đang nói chuyện phiếm trong phòng
khách thì nghe tiếng kêu liên hồi từ bên cạnh, Từ Oánh lo lắng
hỏi:
- Khả Nhạc, em nói sẽ không có chuyện gì xảy ra đó chứ!
- Yên tâm đi, em rất có niềm tin với Diệp đại ca, tụi mình cứ
đợi ở đây chờ nghe tin tốt đẹp của Diệp đại ca đi!
Khoảng ước chừng hai mươi phút Diệp Lăng Phi mới quay trở lại,
vừa bước vào Diệp Lăng Phi đã đưa thẻ ngân hàng cùng với bảng
thiếu nợ giao cho Trịnh Khả Nhạc nói:
- Cái này là phí bồi thường cho tụi em, tên khốn đó nói trong thẻ có
khoảng năm nghìn tệ, hắn không có nhiều tiền dư đã viết một
bảng thiếu nợ nói đợi sau này có tiền sẽ trả cho tụi em!
- Khiếp! Một trăm nghìn tệ!
Trịnh Khả Nhạc vừa xem liền cười nói:
- Diệp đại ca, anh vẫn là ok, như vậy đi, tờ thiếu nợ này giao cho anh, toàn quyền xem như em trả anh một trăm nghìn tệ, mười
nghìn tệ còn lại để em từ từ trả!
- Vậy đâu có được!
Diệp Lăng Phi vừa nghe không hài lòng nói:
- Anh đâu có nói tờ thiếu nợ này là đưa cho em đâu, là cho Từ Oánh, còn em, anh sẽ lấy tiền mặt!
- Hừ, vậy anh đợi đi!
Trịnh Khả Nhạc bĩu môi cố ý làm ra vẻ bất mãn.
Từ Oánh không cầm lấy tờ giấy nợ và thẻ ngân hàng đó, Từ Oánh lo lắng nói:
- Giám đốc Diệp, tôi bây giờ là lo sau này tên khốn đó còn làm ra những chuyện như thế này không!
- Cái này em yên tâm, anh tin tên khốn đó sau này bảo đảm không
dám đến nữa, có cần anh nói không, ngày mai nói không chừng
tụi em chẳng còn nhìn thấy hắn nữa đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Nếu là anh thì ngày mai anh sẽ chuyển nhà, để cho bọn em
không tìm được anh, xem thử bọn em đòi tiền như thế nào.
Trịnh Khả Nhạc nghe xong liên tục nói:
- Em hiểu rồi, nói cả buổi thì ý của Diệp đại ca là bảo
người ta viết tờ thiếu nợ chính là để tên khốn đó mau chuồn
lẹ, Diệp đại ca, làm như vậy có tiện nghi cho tên khốn đó quá
không, trong lòng em vẫn thấy tức!
- Sao có thể tiện nghi cho hắn được chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lúc nãy anh đã cho tên khốn đó không đứng lên được, anh không
dùng miệng mà là dùng nắm đánh, tiện thể cho tên khốn đó một kiến nghị, bảo hắn tốt nhất đừng có để cho anh nhìn thấy!
Diệp Lăng Phi không có nói hoàn toàn sự việc, lúc nãy hắn
đối xử với tên khốn đó không có nhẹ nhàng như hắn nói lúc
này, sau khi tên khốn đó bị Diệp Lăng Phi đánh cho một trận,
Diệp Lăng Phi lại cho tên khốn đó tiết lộ một chút nội tình
bên trong của hắn, bây giờ trong lòng tên khốn đó đang tình nên
đi đâu làm việc đây, thành phố Vọng Hải không có đất cho hắn
dừng chân nữa rồi.
Diệp Lăng Phi đương nhiên không
có nói những chuyện này cho Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh nghe,
Diệp Lăng Phi chỉ ngồi ở đó một lúc rồi muốn đi, Trịnh Khả
Nhạc tiễn Diệp Lăng Phi ra đến cửa, lúc Diệp Lăng Phi sắp đi
đột nhiên Trịnh Khả Nhạc hôn Diệp Lăng Phi một cái.
Lâm Tuyết không ngờ vận mệnh của mình trong chốc lát lại thay
đổi, tối qua cô còn quấn quýt với Diệp Phong trong khách sạn,
theo như Lâm Tuyết thấy được, Từ Hàn Vệ tự bảo vệ cho mình
nhất định phải giúp cô, bản thân cô nhất định có thể bình an
vượt qua nguy cơ lần này.
Vừa mới sáng sớm cô
đã bảo Vương Phương đi đến ngân hàng làm thủ tục vay, Lâm Tuyết
nhận thấy, chỉ cần mình cầm được tiền thì Tần Dao không còn
có thể lợi dụng được nữa, cô sẽ lập tức trừ khử Tần Dao.
Lâm Tuyết đang nhàn nhã dưỡng da ở tiệm SPA, vào đúng lúc tâm
trạng cô đang rất tốt thì Vương Phương gọi điện đến, giọng của
Vương Phương trong điện thoại hiện rõ rất sốt ruột.
- Giám đốc Lâm, bên ngân hàng không chịu làm thủ tục vay cho bách hóa An Thịnh chúng ta!
- Sao có thể như thế được, toàn bộ giấy tờ vay đã mang đầy đủ đến chưa?
Lâm Tuyết nói.
- Tôi đã liên hệ xong với Nhạc Sơn từ sớm rồi mà, tiểu tử
này đã ăn ngon của tôi không ít, sao hắn có thể không giúp tôi
làm thủ tục chứ.
- Giám đốc Lâm, tôi không nhìn thấy Nhạc Sơn, hình như Nhạc Sơn xảy ra chuyện rồi!
Vương Phương nói.
- Từ bên ngân hàng tôi nhận được tin, tất cả các ngân hàng lớn ở thành phố Vọng hải đều không nhận làm thủ tục vay của
bách hóa An Thịnh chúng ta, nghe nói là ý của cấp trên, là
sáng sớm hôm nay vừa nhận được thông báo!
- Sao có thể như thế được?
Lâm Tuyết lo lắng nói:
- Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi gọi ngay cho Nhạc Sơn, hỏi xem thử tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì rồi!
Lâm Tuyết vội vội vàng vàng cúp điện thoại của Vương Phương,
cô lại gọi cho Nhạc Sơn, kết quả điện thoại bên Nhạc Sơn vẫn
luôn nằm trong tình trạng không liên lạc được. Lâm Tuyết có chút bực dọc, nếu ngân hành thực sự ngừng dịch vụ làm thủ tục
vay đối với bách hóa An Thịnh của mình thì như vậy hoàn cảnh
của cô lúc này sẽ rất nguy hiểm, tiền hiện có của mình bây
giờ đều dồn hết trong cổ phần, nếu mình bán toàn bộ cổ phần trong tay thì chí ít cô cũng tổn thất ba trăm nghìn, Lâm Tuyết
tin rằng cổ phiếu của mình nhất định sẽ tăng lên, bây giờ chỉ
cần thời gian.
Lúc Lâm Tuyết đang định gọi điện
cho Từ Hàn Vệ thì giám đốc tài vụ của bách hóa An Thịnh lại gọi cho Lâm Tuyết, nói với Lâm Tuyết là chi cục thuế đã đến
kiểm toán, người của chi cục thuế đã niêm phong sổ sách bách
hóa An Thịnh mang về chi cục thuế rồi.
- Sao thế được?
Lâm Tuyết khiếp cả hồn.
- Tôi cũng không biết!
- Sao anh lại có thể để cho người của chi cục thuế mang sổ sách đi!
Lâm Tuyết trách mắng:
- Chẳng lẽ anh không biết nói với họ đợi tôi về sao?
- Giám đốc Lâm, tôi không còn cách nào khác, ngoài chi cục
thuế ra còn có cục giám sát, đội kiểm tra của chính phủ
thành phố...!
Giám đốc tài vụ đó nói một tràn các cơ quan chính phủ, xem tình hình này hình như người của
chính phủ xem bách hóa An Thịnh là chính phủ thành phố rồi,
muốn đặt văn phòng tại bách hóa An Thịnh.
- Giám đốc Lâm, cô không biết đâu, bây giờ bách hóa An Thịnh rất loạn!
Điện thoại bên này của Lâm Tuyết vẫn chưa xong thì điện thoại
bên kia lại vang lên, lần này là Tần Dao gọi đến. Lâm Tuyết
đành cúp máy của giám đốc tài vụ trước, nhận máy của Tần
Dao.
- Tỷ tỷ, không hay rồi, người của đại đội
cảnh sát hình sự đến, bọn họ nói muốn tìm chị để hợp tác
điều tra!
Tần Dao nói.
- Tìm chị để hợp tác điều tra, điều tra cái gì chứ!
Đầu Lâm Tuyết như đau cả lên, bất giác cô giận dữ nói:
- Nói với mấy cảnh sát đó, chị không có làm gì phạm pháp
cả, bảo bọn họ không có việc gì thì đừng đến làm phiền chị!
- Tỷ tỷ, em không biết, bọn họ không nói gì cả!
Tần Dao nói.
- Cô là đồ vô lại, cô không biết chống chọi giúp tôi à, tóm lại đừng có gọi điện cho tôi!
Trong lòng Lâm Tuyết đang rất bực bội, cô không muốn nghe giọng của Tần Dao.
Lâm Tuyết cúp máy, cô nghĩ đến Từ Hàn Vệ, Lâm Tuyết muốn
biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Tuyết gọi điện cho Từ Hàn Vệ,
đợi lúc điện thoại vừa thông, Lâm Tuyết giận dữ nói:
- Chuyện gì thế này, tại sao người của chính phủ các anh lại đến bách hóa An Thịnh của em, tại sao ngân hàng lại nghiêm cấm nghiệp vu đối với bách hóa An Thịnh chúng tôi?
Giọng của Từ Hàn Vệ rất nhỏ, hắn thấp giọng nói:
- Lâm Tuyết, đừng có nôn nóng, việc này anh đang xử lý, có
điều việc bây giờ có chút phiền phức nên cần em giúp đỡ, giờ
em có thời gian đó không, chúng ta gặp nhau, bây giờ chúng ta
cùng ở trên một con thuyền, nếu như em xảy ra chuyện thì anh
cũng xem như xong!
- Biết được là tốt!
Lâm Tuyết nghe Từ Hàn Vệ nói vậy cảm thấy yên tâm hơn hừ lạnh nói:
- Vậy chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ!
Lâm Tuyết sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Hàn Vệ xong,
tự cho lần này xem như có thể giải quyết. Theo như Lâm Tuyết
nhận thấy, Từ Hàn Vệ vì tự bảo vệ bản thân mà cũng sẽ ra
sức giúp cô, cô không nghĩ nhiều, ngược lại còn nhàn nhã dưỡng da nữa.
Mãi đến khi cách thời gian cô hẹn với
Từ Hàn Vệ khoảng còn hơn hai mươi phút, Lâm Tuyết mới thong thả lái xe thẳng đến nơi mà cô và Từ Hàn Vệ thường hẹn hò.