Tưởng Thiên Dương bật cười. Vương Thần và Tùy Trường Hồng đều sững sờ,
không rõ Tưởng Thiên Dương cười cái gì. Tưởng Thiên Dương vỗ tay nói:
- Anh nói dối y như nói thật ấy, tôi rất thích loại người nói dối không chớp mắt như anh!
Câu nói này của Tưởng Thiên Dương vừa dứt thì Vương Thần có chút luống
cuống nhìn Tùy Trường Hồng một cái. Tùy Trường Hồng vốn không có hiểu rõ lắm con người của Tưởng Thiên Dương, Tưởng Thiên Dương luôn cho rằng
con người Tưởng Thiên Dương này chính là con cháu nhà quyền quý, suy
nghĩ đơn giản. Nhưng sau khi nghe mấy câu nói này của Tưởng Thiên Dương, Tùy Trường Hồng mới ý thức được Tưởng Thiên Dương cũng không đơn giản,
không phải là con cháu nhà quyền quý có đầu óc đơn giản.
- Thiên Dương, ý cháu là gì?
Tùy Trường Hồng hỏi.
Tưởng Thiên Dương quay đầu qua nhìn Tùy Trường Hồng cười nói:
- Bác Tùy, không có gì. Cháu chỉ cảm thấy nhà báo này rất thú vị, nhưng lời hắn nói đều là giả nhưng nếu như hắn kiên quyết thì lại không có
vấn đề gì cả!
Tùy Trường Hồng không hiểu ý của Tưởng Thiên Dương, ông ta trơ mắt nhìn Tưởng Thiên Dương. Tưởng Thiên Dương đứng lên nói:
- Bác Tùy, như vậy đi, cháu gọi điện cho tam thúc của cháu, nói với tam thúc của cháu chuyện bên này. Ừm, tổ điều tra không phải đang ở thành
phố Vọng Hải đó sao, vừa khớp có thể cùng đến điều tra chuyện này, như
vầy đi, bác Tùy, cháu đi gọi điện đây!
- Vậy được. Thiên Dương, việc này cháu nhất định phải cẩn thận!
- Không sao đâu, bác Tùy, cháu tính toán hết cả rồi!
Tưởng Thiên Dương nói xong, không có ý định gọi điện trước mặt Tùy
Trường Hồng mà là rời khỏi văn phòng làm việc, đợi Tưởng Thiên Dương vừa đi Vương Thần liền sát đến trước mặt Tùy Trường Hồng, hắn ta dè dặt
hỏi:
- Thị trưởng Tùy, chuyện này!
Vương Thần còn chưa nói xong thì bị Tùy Trường Hồng cắt ngang:
- Vương Thần, cậu về trước đi, đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu. Nhớ kỹ, nhất
định phải cắn chết. Giờ cậu đã rơi vào rồi, nếu lúc này không cắn chết
thì xem như cậu toi rồi, ngay cả tôi cũng không thể cứu cậu được, tôi hy vọng cậu có thể hiểu được mối quan hệ lợi hại ở trong đó!
- Tôi hiểu, tôi hiểu!
Vương Thần liên tục gật đầu.
Vương Thần vừa rời khỏi văn phòng của Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng
liền nhấc điện thoại lên gọi đến điện thoại văn phòng Chu Hướng Thiên
nói:
- Hướng Thiên, ông qua đây chút!
Chu Hướng Thiên đi qua. Tùy Trường Hồng ra hiệu cho Chu Hướng Thiên đóng cửa phòng lại. Tùy Trường Hồng thấp giọng nói:
- Hướng Thiên, ông phái người theo dõi tên nhà báo đó, đừng để cho hắn
đến đây lung tung. Tôi luôn có cảm giác nhà báo này làm việc không được
ổn định!
- Thị trưởng Tùy, tôi biết rồi. Tôi sẽ sắp xếp người đi!
Chu Hướng Thiên nói.
********************************************
Diệp Lăng Phi đang ăn cơm trưa ở nhà lão già, chiều sau khi Lão Hổ và
Tiêm Đao đến Bắc Kinh, đã gọi điện hỏi Diệp Lăng Phi có tham gia hội
nghị hay không. Diệp Lăng Phi nói với Lão Hổ và Tiêm Đao hắn sẽ không
tham gia hội nghị, đợi bọn họ bàn xong với người bên Bắc Kinh thì hãy
đến tìm Diệp Lăng Phi.
Hai người Lão Hổ và Tiêm Đao không nói gì, liền đồng ý.
Chiều Diệp Lăng Phi chơi với lão già mãi đến tận hơn ba giờ chiều mời
rời khỏi nhà của lão già. Nhạc Lâm Sơn đã sắp xếp chỗ ở tốt cho Diệp
Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi trực tiếp đến thẳng phòng khách sạn mà Nhạc
Lâm Sơn đã sắp xếp cho hắn rồi, sau khi tắm nước nóng xong Diệp Lăng Phi mặc bộ đồ tắm nằm trên giường xem ti vi.
Diệp Lăng Phi đang đợi Lão Hổ và Tiêm Đao đến, theo như Diệp Lăng Phi thấy Lão Hổ và
Tiêm Đao đến Bắc Kinh một mặt là vì vấn đề vũ khí đạn dược kế tiếp sau
này, một mặt là để tìm Diệp Lăng Phi. Cho dù Lão Hổ không nói Diệp Lăng
Phi cũng đã nghĩ ra được mục đích của Lão Hổ. Hết mười phần là sự phát
triển của Lang Nha sau này. Hiện nay câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ bị suy yếu
đi, đang là cơ hội phát triển của Lang Nha, cái gọi là nhân lúc mày bệnh lấy mạng của mày. Lang Nha không nên bỏ lỡ cơ hội này. Lấy sức ảnh
hưởng của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ chuyển từ suy yếu sang lớn nhất, điều
Diệp Lăng Phi không ngờ là trong lúc Lão Hổ và Tiêm Đao còn chưa tới thì Nhạc Lâm Sơn đã đến trước rồi. Lúc Nhạc Lâm Sơn đến Diệp Lăng Phi đang
định ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy Nhạc Lâm Sơn xuất hiện ngay cửa phòng
mình Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi nói nè đại ca Nhạc, sao ông lại đến đây giờ này, chẳng lẽ muốn mời tôi ăn cơm sao?
Nhạc Lâm Sơn khoát khoát tay ra đằng sau, nói với hai người đàn ông đứng sau ông:
- Hai người tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, tôi ở đây không cần hai người theo!
Hai người đó vừa định mở miệng thì bị Nhạc Lâm Sơn ngăn lại:
- Tôi đã nói không có chuyện gì là không có chuyện gì, chẳng lẽ các anh không biết chỗ này là chỗ nào à, đợi lúc tôi rời khỏi sẽ gọi điện cho
các anh, đi đi!
Hai người đàn ông đó không nói gì cả mà quay người rời khỏi. Nhạc Lâm Sơn quay qua nói với Diệp Lăng Phi:
- Tôi vừa bận việc xong liền chạy qua đây, còn bữa cơm này tôi thấy hay là thôi vậy, lát nữa tôi còn phải về, cậu muốn lão già tôi ở đây vòng
vòng với cậu hay là vào trong phòng nói chuyện đây?
-
Được rồi, tôi thấy ông vào phòng tôi bàn cho xong chuyện, đợi lát nữa
Lão Hổ và Tiêm Đao qua thì cùng nhau đi ăn cơm là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong nhường đường cho Nhạc Lâm Sơn bước vào trong phòng.
Diệp Lăng Phi và Nhạc Lâm Sơn sau khi ngồi xuống. Diệp Lăng Phi nói với Nhạc Lâm Sơn:
- Tôi muốn biết ông thấy Tưởng gia thế nào?
- Tưởng gia?
Nhạc Lâm Sơn khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu hỏi chuyện này làm gì?
- Được rồi, đại ca Nhạc, chúng ta đều thân quen như vậy rồi, tôi cũng không muốn chơi trò trốn tìm với ông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện là thế này, có vẻ như gần đây tôi có chút xích mích với Tưởng
gia, vì thế nên tôi muốn biết ông thấy người nhà Tưởng gia thế nào?
- Có xích mích với lão già Tưởng?
Nhạc Lâm Sơn lại hỏi một câu.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải, có điều từ chỗ lão già Tưởng có nghe nói lão
già Tưởng có ba thằng cháu, tôi đều có xích mích qua với hai thằng trong số đó, không biết có được xem là xích mích với Tưởng gia hay không?
Nhạc Lâm Sơn sau khi nghe xong liền bật cười. Diệp Lăng Phi thấy Nhạc Lâm Sơn cười có chút nghi hoặc hỏi:
- Đại ca Nhạc. Ông cười gì thế?
- Tôi cười cậu có duyên với người nhà Tưởng gia!
Nhạc Lâm Sơn cười nói.
- Lão già Tưởng có ba thằng cháu, cậu lại gặp qua hai người trong số
đó, chẳng lẽ đây không phải là có duyên với người nhà Tưởng gia đó sao?
- Cái này có thể trách tôi sao, tôi ở cái đất thành phố Vọng Hải nhỏ bé này rất thoải mái, kết quả hai tên khốn đó chạy đến làm phiền tôi, ông
nói thử xem, đương nhiên tôi cần phải dạy cho bọn họ một bài học rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không quan tâm bọn họ là con cháu của ai, nếu chọc giận tôi thì nhận phải hậu quả như nhau hết!
- Tiểu Diệp, đừng có kích động!
Nhạc Lâm Sơn nói.
- Tuy ngày trước Tưởng gia có sự giúp đỡ đặc lực của lão già Tưởng, ba
người con trai của lão già Tưởng cũng xem là có địa vị cố định rồi, ba
người con trai của lão già Tưởng có muốn thăng chức nữa cũng không dễ
dàng gì. Tôi kiến nghị cậu không nhất thiết phải dùng thủ đoạn bạo lực.
Tôi tin cho dù ba người con trai của lão già Tưởng có hợp sức lại thì
cũng không làm gì được cậu đâu. Cậu không biết vị trí của cậu ở bên này
đâu, lần trước cậu có nói đến chuyện của tập đoàn Khúc cần có buổi tuyên bố thông tin, đây chẳng phải là muốn làm cho vui vẻ đó sao. Bây giờ xem ra trước khi Bành Nguyên nghỉ hưu đã làm một chuyện mà trước giờ ông ta không thích làm, đó chính là đề cử cậu.
- Lão già Nhạc, tôi không hiểu ý của ông, ông có ý gì vậy, việc này có liên quan gì đến lão già chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Nhạc Lâm Sơn cười cười nói:
- Những cái này không nhất thiết phải nói cho cậu biết, tóm lại lão già Bành Nguyên đã làm một chuyện tốt. Tôi thấy ông ấy muốn trả ân tình với cậu!
- Trả ân tình với tôi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Trả ân tình năm xưa cậu giải thoát khó khăn cho ông ấy và tôi!
Nhạc Lâm Sơn nói.
- Nếu không với tính cách của lão già Bành Nguyên thì chắc chắn sẽ
không làm như vậy, nhưng giờ ông ta lại làm vậy. Chỉ cần nhắc đến thân
phận của cậu, ở bên này cũng có sức ảnh hưởng. Còn bên tôi thì khỏi cần
nói, đến tận bây giờ cậu đưa ra yêu cầu gì chẳng lẽ tôi không giúp cậu
sao?
Diệp
Lăng Phi nghe hiểu được ý của Nhạc Lâm Sơn rồi, thực ra có một số lời
không cần thiết phải nói quá rõ ràng. Nếu nói quá rõ ràng thì không còn ý nghĩ gì nữa rồi. Những lời nói này của Nhạc Lâm Sơn nói rất trực tiếp
rồi, nếu Diệp Lăng Phi mà còn không hiểu thì chỉ có thể nói Diệp Lăng
Phi là một kẻ ngốc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đại ca Nhạc, tôi thừa nhận đến tận giờ những việc tôi cầu xin ông
làm, ông đều làm cho tôi hết. Về điểm này tôi rất cảm ơn, có điều chuyện của Tưởng gia tôi muốn biết đứng ở lập trường của ông, ông có giúp tôi
không?
- Tiểu Diệp, tôi vẫn là câu nói đó, tôi nợ cậu một ân tình không dễ trả!
Nhạc Lâm Sơn nói.
- Lúc lão già Bành Nguyên về hưu, đã giành cho cậu một quyền lực mà
những người bình thường vĩnh viễn không thể giành có được, tôi bên này
cũng sẽ không thua kém gì Bành Nguyên, tóm lại có một số chuyện đã không cần bên tôi phải xuất đầu lộ diện. Tôi tin cậu là người thông minh có
thể hiểu được lời tôi nói, chuyện trên quan trường đừng có dứt khoát
quá, như vậy khó có thể thu dọn kết cục!
Cuối cùng Diệp Lăng Phi đã hiểu ý của Nhạc Lâm Sơn. Hắn không hỏi tiếp nữa, đã nhận
được lời phúc đáp của Nhạc Lâm Sơn. Diệp Lăng Phi cũng không cần thiết
phải hỏi tiếp nữa.
Nhạc Lâm Sơn vừa rời khỏi không lâu
thì Phi Hổ và Tiêm Đao đến tìm Diệp Lăng Phi. Hai người bọn họ cũng được sắp xếp ở trong khách sạn này. Hai người Phi Hổ và Tiêm Đao vẫn chưa ăn cơm, vừa mới bàn xong chuyện của quân sự thì chạy đến đây. Diệp Lăng
Phi sau khi gặp mặt Phi Hổ. Tiêm Đao hắn không vội lập tức bàn chuyện
với bọn họ mà là đi ăn cơm trước.
Đợi ba người bọn họ ăn cơm xong trở về phòng. Phi Hổ nói với Diệp Lăng Phi:
- Satan, nếu anh không đến Bắc Kinh thì có thể em và Tiêm Đao sẽ đến
thành phố Vọng Hải tìm anh đó, có một số chuyện cần thương lượng với
anh!
- Anh cũng nghĩ cậu sẽ đến tìm anh!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vừa khớp đã lâu anh không đến Bắc Kinh, tiện thể đến Bắc Kinh xem thử!
Phi Hổ nói.
- Bên nước Mỹ cũng đã chủ động tiếp cận với chúng ta, em và Tiêm Đao đã bàn qua, lúc này nên tiến vào nước Mỹ, thay thế sức ảnh hưởng của câu
lạc bộ Hỏa Lực Mỹ tại nước Mỹ, như vậy chúng ta không thiết lập tổng bộ ở Mỹ, mục đích chủ yếu vẫn là tránh có xung đột với bên câu lạc bộ Hỏa
Lực Mỹ. Nhưng giờ tình hình đã khác rồi, chúng ta có thể thiết lập tổng
bộ của Lang Nha ở bên Mỹ, dù gì ở bên đó cũng có rất nhiều thương nghiệp chế tạo hỏa quân, chúng ta cũng muốn từ thương nghiệp chế tạo hỏa quân
bên đó bắt tay tranh giành càng nhiều đơn đặt hàng!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Đây là một chủ ý không tồi. Anh cho là mấy thương nghiệp chế tạo Hỏa
Lực Mỹ có thể tiếp cận được, trước đây mấy thương nghiệp chế tạo hỏa
quân đó đều luôn giữ mối quan hệ hài hòa với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ,
trong đó có một số là hội viên của câu lạc bộ Mỹ, sau sự việc lần này
anh tin tình hình có thể cải biến khách quan hơn, nếu như tranh giành
được những thương nghiệp chế tạo hỏa quân này thì sẽ có tác dụng lớn đối với sự phát triển về sau của Lang Nha!
- Satan, nếu anh cũng nghĩ vậy thì chúng ta không cần phải do dự nữa rồi!
Phi Hổ nói.
- Chúng ta chuẩn bị thành lập một bộ phận chi nhánh ở bên Mỹ trước,
đồng thời tiếp xúc với mấy chính khách bên Mỹ, có điều những việc này
anh càng rành hơn em, dù gì trong số những người đó cũng có người anh
quen biết. Em hy vọng anh có thể xuất diện!
Diệp Lăng Phi nghe xong khoát khoát tay, nói:
- Việc này anh không lộ diện sẽ tốt hơn. Phi Hổ, cậu nhớ kỹ, chính
khách chính là chính khách, trong mắt chính khách không có cái gọi là
giao tình bằng hữu, chỉ có lợi ích. Trước đây cái mà gọi là anh có giao
hảo với bọn họ đó là vì anh đã cho bọn họ lợi ích dồi dào, chỉ cần cậu
cho mấy chính khách đó đầy đủ lợi ích thì bọn họ tuyệt đối giữ mối quan
hệ tốt đẹp với cậu, đương nhiên ở đây còn phải dùng một số thủ đoạn, anh có thể giúp các cậu liên hệ, tiền bạc, người đẹp luôn là thủ đoạn vĩnh
hằng, đối diện với tiền bạc và người đẹp mấy tên được gọi là chính khách đó sẽ thu hết những quần áo kiêu ngạo đang mặc trên người xuống cho các cậu xem. Hiểu ý của anh chứ?
Phi Hổ nhìn Tiêm Đao một cái rồi lại quay qua nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Satan, em vẫn có chút lo lắng, chính là vấn đề hợp tác của chúng ta
bên Bắc Kinh. Satan, anh cho rằng chúng ta nên làm thế nào đây?
- Nói thế nào đây, hợp tác bên này nên tiến hành dưới tình trạng bảo mật tuyệt đối, cố gắng để càng ít người biết càng tốt!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải cậu chưa được nhận qua sự huấn luyện, đó chính là huấn
luyện đẫm máu, trong vấn đề thành viên mới được thu nạp, các cậu cần
phải sát hạch kỹ càng, không thể dễ dàng đưa vào nòng cốt của Lang Nha,
anh đề nghị các cậu thành lập một chi nhánh của Lang Nha, chi nhánh này
sẽ trở thành nơi phát triển thế lực của Lang Nha đối ngoại, một số vụ
làm ăn hỏa quân nhỏ thông thường thì giao cho chi nhánh đó đi làm, mấy
người các cậu vẫn phải làm những vụ buôn bán hỏa quân quan trọng, sau
này có thể mấy người các cậu có thể không cần phải đích thân buôn bán
hỏa quân nữa, thông qua việc điều khiển những thành viên của mấy chi
nhánh đó để hoàn thành việc buôn bán vũ khí đạn dược. Lang Nha muốn phát triển thì các cậu nhất thiết phải càng dốc tinh lực tiếp xúc với các tổ chức, các nước trên thế giới. Anh biết ở Anh quốc có một tổ chức bí
mật, tổ chức “Kỵ sĩ bàn tròn” bí mật này hiện nay đang khống chế một lực lượng lớn ở Anh Quốc, thậm chí còn phát triển hội viên ra các nước trên thế giới, sau này Lang Nha muốn trở thành một tổ chức như vậy thì tất
cả vũ khí đạn dược trên toàn thế giới phải được đưa vào tầm kiểm soát
của Lang Nha. Mà các cậu chỉ là bí mật ở đằng sau đưa ra mệnh lệnh, như
vậy thì cho dù có một số nước muốn đả kích Lang Nha cũng bắt không có
được những nòng cốt các cậu. Lang Nha của chúng ta đang cần chính là lực lượng lãnh đạo nòng cốt, chúng ta phải là một chỉnh thể, nhưng điều này không nói lên rằng chúng ta không phải là một mạch máu, cho dù nước đó
có muốn đả kích chúng ta cũng phải suy nghĩ kỹ, vì chúng ta đang khống
chế công trình quân sự, vũ khí!
Những lời nói này của
Diệp Lăng Phi được nói ra thì Phi Hổ và Tiêm Đao cứ gật đầu lia lịa. Rất đồng ý với cách nghĩ của Diệp Lăng Phi. Phi Hổ và Tiêm Đao cũng có
những suy nghĩ này, cách nghĩ của bọn họ và của Diệp Lăng Phi lại trùng
hợp ngẫu nhiên, nhân lúc thế lực của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ bị suy yếu
phải nhanh chóng phát triển. Nhưng bọn họ lại không có quỹ đạo phát
triển rõ ràng như của Diệp Lăng Phi. Phi Hổ và Tiêm Đao rất tán đồng với quỹ đạo phát triển của Lang Nha mà Diệp Lăng Phi đã nói.
Phi Hổ nói:
- Satan, vậy là anh không xuất hiện?
- Nên như vậy, anh đã không cần thiết phải xuất hiện rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Biểu hiện của cậu khiến cho anh rất hài lòng, anh cần gì phải xuất đầu lộ diện nữa chứ?
- Sao lại không cần, em cho rằng anh rất cần cho sự tái xuất đó!
Phi Hổ nói.
- Satan, trước sau gì em cũng không hơn được anh, vì thế anh nên ra
lãnh đạo Lang Nha, nếu lúc này anh mà ra lãnh đạo Lang Nha thì nhất định sẽ làm cho Lang Nha nhanh chóng khống chế được thị trường hỏa quân trên toàn cầu, cũng có thể thực hiện được những gì anh nói. Nhưng nếu như để em lãnh đạo, em cảm thấy mình không có năng lực này!
- Phi Hổ, không thử sao biết được chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh rất coi trọng cậu, lúc nãy anh nói rồi, tất cả những gì cậu làm
trước đây đều khiến anh rất hài lòng, anh cho rằng cậu hoàn toàn có năng lực lãnh đạo tốt Lang Nha. Giờ cậu nên có niềm tin vào bản thân mình,
anh đã giao Lang Nha cho cậu rồi, tức là anh đã công nhận được năng lực
của cậu!
Phi Hổ nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Satan, em cảm thấy áp lực lúc này rất lớn, anh làm vậy hoàn toàn là
một thái độ không chịu gánh vác trách nhiệm, trước đây em và Tiêm Đao đã nghĩ rất nhiều cách chính là muốn anh quay trở lại Lang Nha, nhưng giờ
xem ra em đã thấy không cần thiết nữa rồi, em cảm giác được anh chắc
chắn sẽ không quay trở lại Lang Nha!
- Anh đã quen với cuộc sống hiện nay rồi, chẳng lẽ cậu bảo anh từ bỏ cuộc sống hiện nay để quay trở lại Lang Nha!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tuy anh vẫn luôn nhớ những ngày sống cùng mọi người, nhưng anh càng
hy vọng có một cuộc sống như người bình thường. Sau khi trải qua quá
nhiều máu tanh, anh đã chán ngán cuộc sống đó rồi, anh thấy cậu hãy cứ
để anh yên ổn với cuộc sống hiện tại của anh đi, đương nhiên, anh vẫn là câu nói đấy - Lang Nha có việc gì anh nhất định sẽ giúp!
Phi Hổ gật đầu nói:
- Vậy thì em cũng không khuyên anh nữa, có điều. Satan, có một số việc nhất định cần anh xuất hiện!
- Lúc thực sự cần anh ra mặt thì anh nhất định sẽ ra mặt!
Diệp Lăng Phi nói.
- Phi Hổ, yên tâm mà làm đi, anh ủng hộ cậu đánh bại câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, nói thật anh đã muốn đánh bại câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ từ lâu lắm rồi, chỉ đáng tiếc anh vẫn chưa đợi được cơ hội, lần này xem như cơ hội đã
đến rồi, cậu không thể mềm lòng từ tâm, nhân lúc thế lực câu lạc bộ Hỏa
Lực Mỹ bị suy yếu lập tức ra tay, tuyệt đối không để cho câu lạc bộ Hỏa
Lực Mỹ có cơ hội trở mình.
Phi Hổ gật đầu nói:
- Em biết rồi, anh có thể yên tâm!
Diệp Lăng Phi nhìn Phi Hổ cười cười, rồi lại nói thêm một câu:
- Nếu có khả năng thì tốt nhất làm cho mấy ủy viên quản trị của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ vĩnh viễn rút khỏi!