Diệp Lăng Phi vừa dập máy liền xoay người lại, nói với Dã Thú, Dã Lang:
- Đi thôi, đến khách sạn Hoa Anh Đào!
- Khách sạn Hoa Anh Đào ư?
Tiểu Triệu vừa nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, nói:
- Diệp ca, cái khách sạn đó em nghe nói là do người Nhật Bản mở, muốn đến đó... !
Tiểu Triệu lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Khách sạn do người Nhật Bản mở thì có làm sao, liên quan gì tới tôi,
hôm nay tôi muốn đến nơi đó, kẻ nào dám ngăn cản tôi, tôi sẽ đánh cho
hắn đến mức chính mẹ hắn cũng nhận không ra!
- Diệp ca, em nghe nói hậu đài của khách sạn đó rất cứng rắn!
Tiểu Triệu hảo tâm nhắc nhở.
- Em chỉ lo anh chịu thiệt!
- Hậu đài của chúng cứng rắn à?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói.
- Bản thân tôi cũng muốn xem nó cứng rắn thế nào. Tiểu Triệu, cậu dẫn
theo người của cậu cùng tôi đến khách sạn Hoa Anh Đào, cậu yên tâm,
chuyện này không có có bất kỳ quan hệ gì với cậu, xảy ra chuyện gì, cũng là trách nhiệm của tôi, cậu đã hiểu chưa?
- Diệp ca, em biết rồi!
Tiểu Triệu vội vàng đáp.
Xe của Diệp Lăng Phi cơ hồ cũng tương đương đống sắt vụn rồi, hắn còn phải đi mua một chiếc xe khác nữa. Chuyện mua xe để mai mói tính tiếp, tối
hôm nay, Diệp Lăng Phi phải đến khách sạn Hoa Anh Đào. Hắn lên xe của Dã Thú, Tiêu Triệu cũng chỉ có thể khẽ thở dài, dẫn người đi theo sau xe
của Dã Thú, đến khách sạn Hoa Anh Đào. Dã Thú dừng xe trước cửa khách
sạn Hoa Anh Đào, xe Dã Thú vừa mới dừng lại, đã thấy một nhân viên của
khách sạn đi ra ngoài, nói:
- Vị tiên sinh này, nơi này không cho phép đỗ xe!
- Không cho mẹ mày đỗ xe ấy!
Dã Thú đẩy cửa xe ra, ngoác miệng mắng:
- Cút ra xa một chút cho tao!
Dã Thú cùng Dã Lang. Diệp Lăng Phi xuống xe, Tiểu Triệu dẫn theo mấy nhân
viên cảnh sát hình sự cũng đã tới nơi. Diệp Lăng Phi cất bước đi vào bên trong khách sạn, kết quả là vừa đi đến cửa, hai nhân viên bảo vệ của
khách sạn đã càn Diệp Lăng Phi lại. Hai nhân viên bảo vệ kia không khách khí nói:
- Vị tiên sinh này, chỗ chúng tôi chỉ đón tiếp người Nhật Bản thôi!
- F**k. ở thành phố Vọng Hải mà còn có chỗ như thế à!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, nổi giận, nói:
- Ném hai tên khốn này ra cho tôi, mẹ kiếp, hôm nay tâm tình tao không tốt, bọn mày chớ có chọc vào tao!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này. Dã Thú và Dã Lang hai người chia ra tóm
lấy cánh tay hai tên bảo vệ, ném hai tên kia ra ngoài. Diệp Lăng Phi cất bước đi vào bên trong, Tiểu Triệu dẫn theo mấy cảnh sát hình sự đi qua
trước mặt hai tên bảo vệ bị ném xuống đất. Tiểu Triệu liên tục lắc đầu. ý tứ là hai người các ngươi đúng thật là có mắt như mù, không nhìn xem
người đến là ai, là người mà các ngươi có thể trêu chọc được sao? Diệp
Lăng Phi đi vào, lần này giám đốc khách sạn, một người Trung Quốc đã làm việc nhiều năm ở Nhật Bản vốn định cản Diệp Lăng Phi lại, nhưng ông ta
thấy điệu bộ này, cảm thấy nếu như mình đứng ra ngăn cản, nói không
chừng cũng sẽ bị ném xuống đất như hai tên bảo vệ. Trong tình huống này, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là làm bộ như không nhìn thấy, vội
vàng gọi điện thoại cho chính phủ, yêu cầu chính phủ cung cấp sự bảo vệ. Diệp Lăng Phi vừa đi vào lập tức đi thẳng tới quầy lễ tân, nói với cô
nhân viên lễ tân:
- Lập tức tìm gian phòng Yonchien Yamakawa đang ở cho tôi!
- Chúng tôi.. . !
Cô gái kia vừa định mở miệng ra nói, đã thấy Dã Thú hướng về phía mình, mắng:
- Cô không nghe thấy lão Đại tôi nói gì sao, cô mà còn thích dông dài nữa, tôi... !
- Dã Thú, đối với con gái thì không được làm như vậy!
Diệp Lăng Phi thấy cô gái kia bị dọa sợ, làm cho vẻ mặt mình hòa hoãn hơn đôi chút, nói:
- Cô không cần phải sợ, không có chuyện của cô đâu, chẳng qua chúng tôi chỉ muốn tìm tên khốn Yonchien Yamakawa kia mà thôi!
- Vâng.., vâng!
Cô gái kia bị dọa run rẩy, vội vàng nói:
- Ở... ở... !
Diệp Lăng Phi cảm thấy không thể đợi thêm nữa, hắn thò đầu nhìn, sau khi
thấy gian phòng ghi tên Yonchien Yamakawa. Diệp Lăng Phi chạy thẳng tới
thang máy. Dã Thú và Dã Lang đi theo phía sau Diệp Lăng Phi, ba người đi thẳng tới thang máy. Tiểu Triệu đi tới bên này, ngừng lại.
- Đội phó, làm thế nào bây giờ?
Một viên cảnh sát hình sự đi tới bên cạnh Tiểu Triệu, thấp giọng nói:
- Nơi này cũng không phải là khách sạn bình thường, nếu như chúng ta đường đột xông vào, ai biết có hậu quả gì không!
- Tôi cũng biết vậy!
Tiểu Triệu cau mày, lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, nói:
- Nhưng mà, cậu cũng nhìn thấy, Diệp ca muốn lên, chúng ta có thể không
đi theo được ư. Cậu còn không biết thế lực của Diệp ca sao, cậu đừng
trông Diệp ca hòa ái như vậy, nhưng mà một khi thật sự chọc tới anh ấy,
chúng ta đừng mong có kết quả tốt. Đi thôi, nếu như xảy ra chuyện gì, đó là trách nhiệm của tôi, không liên quan gì tới các cậu cả, các cậu
không cần lo lắng!
Có những lời này của Tiểu Triệu, mấy viên cảnh sát hình sự kia cũng không do dự nữa, đi theo Tiểu Triệu ra chỗ thang
máy. Tiểu Triệu trong lòng thầm thở dài, xem ra chuyện tối hôm nay đã
không thể thu xếp được rồi, chỉ hi vọng Diệp Lăng Phi không khiến cho
chuyện này quá rối rắm thêm. Lúc cửa thang máy mở ra, trong thang máy đã có bốn người Nhật Bản mặc âu phục đợi sẵn. Bốn người Nhật Bản kia chắn ở trước mặt đám người Diệp Lăng Phi, một người trong số đó vươn cánh tay
phải, ngăn trở Diệp Lăng Phi.
- Tránh ra!
Diệp Lăng Phi dùng tiếng Nhật nói.
- Nơi này không cho phép những người không được mời đi vào!
Người Nhật Bản kia nói.
- Không cho cái đầu!
Diệp Lăng Phi mở miệng mắng.
- Chúng mày tránh xa ra cho tao, nếu như chúng mày không chịu tránh ra, vậy đừng có trách tao không khách khí!
Tối hôm nay Diệp Lăng Phi thật sự bị chọc giận, ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ nổi giận. Đầu tiên là bị người cầm súng bắn thiếu chút nữa bị
giết chết, sau đó lại bị người cầm súng bắn nổ lốp xe, xém tí nữa bị tai nạn, xe của mình cũng bị biến thành đống sắt vụn rồi... , một loạt
chuyện khiến cho Diệp Lăng Phi không thể dằn được lửa giận trong lòng,
nét mặt hắn âm trầm, trong ánh mắt lóe lên sát khí, lớn tiếng nói:
- Các người có nghe thấy không vậy?
- Nơi này không được phép tiến vào!
Tay người Nhật Bản kia vẫn lặp lại câu nói cũ. Lại nghe thấy âu nói này,
lửa giận của Diệp Lăng Phi thoáng bốc cao ngùn ngụt, hắn vươn tay tóm
lấy cổ áo của gã người Nhật kia, mắng:
- Con mẹ mày, mấy tên Nhật Bản khốn kiếp kia, ngay cả tao cũng dám cản, đúng là chán sống rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa dùng sức hất, người Nhật Bản kia bị ném ra ngoài.
Lúc này, Dã Lang và Dã Thú hai người cũng động thủ, bốn người Nhật Bản ở đây cũng không phải là những tay đơn giản. Vừa thấy có 3 người đột
nhiên muốn xông vào, bọn họ cũng không khách khí, một gã trong 4 tên đặt tay bên hông, chuẩn bị rút súng ra. Tên này vừa mới để tay xuống hông,
hữu quyền của Diệp Lăng Phi cũng đã đánh tới, đấm thẳng vào cằm của tên
kia, đánh hắn bay lên trời, sau đó rơi phịch xuống đất. Diệp Lăng Phi
không quan tâm đến tình hình của Dã Thú và Dã Lang, giẫm lên người tên
vừa bị mình đánh ngã, đi về phía hành lang. Chỗ hành lang đã có bảy tám
người Nhật Bản nghe thấy tiếng động chạy vội tới. Tầng này cũng bị
Yonchien Yamakawa và Takeghi Kusamoto bao trọn gói, không cho phép người khác tùy ý đi lại. Những người hộ vệ này chạy tới, Diệp Lăng Phi hai
tay nắm lại, bước nhanh về phía trước, chỉ thấy song quyền của hắn vũ
động, không ngừng đánh trúng thân người của những người Nhật Bản kia,
sau khi Diệp Lăng Phi đi hết hành lang, bảy tám người Nhật Bản kia đã ở
phía sau dùng tay ôm lấy chỗ bị Diệp Lăng Phi đánh phải, chỉ biết đứng
đó mà lộ rõ vẻ thống khổ.
Dã Thú và Dã Lang cũng đi tới, Diệp
Lăng Phi quay người sang chỗ khác, chạy thẳng tới gian phòng của
Yonchien Yamakawa. Tiếu Triệu dẫn theo người lên tới tầng lầu này, đã
thấy trong hành lang toàn những ké đang hoặc nằm, hoặc dựa vào tường,
ước chừng có hơn mười người Nhật Bản ở chỗ này, nhìn bộ dạng như vậy,
cũng biết là vừa mới xảy ra kịch chiến. Tiểu Triệu vừa thấy tình cảnh
này, bỗng nhiên cười nói:
- Xem ra chúng ta vừa mới tham gia vào
việc tác chiến với người Nhật thì phải. Đã xem qụa nhiều bộ phim nói về
việc đánh nhau với Nhật Bản, nhưng không ngờ hôm nay cũng có thể tham
gia vào, thật sự là một loại vinh hạnh a!
- Đội phó, tôi nghĩ hay là chúng đi mau thì tốt hơn!
Một viên cảnh sát hình sự bên cạnh Tiểu Triệu nói.
- Đừng để người khác hiểu nhầm là chúng ta đánh a, đánh người Nhật Bản, vậy cũng không hay!
- Thúi lắm, có cái gì không hay chứ!
Tiểu Triệu nhếch miệng, nói:
- Tôi thấy không tệ mà, những tên quỷ Nhật Bản này chạy đến địa bàn của chúng ta, chúng ta làm vậy cũng là vì dân trừ hại!
Tiểu Triệu vừa dứt lời, đã nghe thấy một viên cảnh sát hình sự nói:
- Đội phó, bọn họ có súng!
Lúc này Tiểu Triệu mới phát hiện ra có một người Nhật Bản nằm dưới đất để
lộ ra khẩu súng lục ở bên hông, nụ cười trên mặt Tiểu Triệu lập tức biến mất, anh ta rút súng ra, quát lên:
- Không ai được cử động!
Những cảnh sát hình sự còn lại cũng ý thức được tình huống nghiêm trọng, ở
thành phố Vọng Hải mà vẫn đeo súng, đây cũng là một tình huống rất
nghiêm trọng. Tiểu Triệu không ngờ lần này đi theo Diệp Lăng Phi tới đây lại có thể gặp được chuyện tốt như thế, bây giờ thấy những người Nhật
Bản này đeo súng. Tiểu Triệu trong lòng cũng thầm thở phào, anh ta không lo lắng cấp trên truy cứu chuyện mình tùy tiện dẫn người xông vào khách sạn Hoa Anh Đào nữa. Tiểu Triệu trong lòng vỗn vẫn là có chút lo lắng.
Anh ta biết khách sạn Hoa Anh Đào này khôngphải là nơi có thể tùy tiện
tiến vào, lúc dẫn người xông vào, Tiểu Triệu đã suy nghĩ lấy cớ gì để
báo cáo với cấp trên. Bây giờ thấy những người này trên người còn mang
theo súng, đây đúng là cái cớ hay nhất rồi.
- Đi, điều tra thêm trên người bọn họ, xem xem có người đeo súng nữa không!
Tiểu Triệu cầm súng, liên tục chĩa vào những người Nhật Bản kia, đồng thời phân phó hai viên cảnh sát hình sự đi lục soát súng.
- Đội phó, anh bảo mấy gã Nhật Bản có thể nghe thấy chúng ta nói gì sao?
Một viên cảnh sát đi cùng Tiểu Triệu hai tay cầm chắc súng, cùng với Tiểu
Triệu dùng súng nhắm vào những người Nhật Bản này, hỏi Tiểu Triệu.
- Làm sao mà tôi biết được!
Tiểu Triệu nói.
- Chẳng qua những tên này thấy súng trong tay chúng ta chắc cũng hiểu chứ!
Thật ra thì cho dù Tiểu Triệu không cầm súng hướng về những người Nhật Bản
này, những người Nhật Bản đó cũng không có năng lực để phản kháng, vừa
rồi bị ba người Diệp Lăng Phi đánh cho rất thảm, bây giờ chỉ có thể nằm
trên mặt đất không thể nhúc nhích. Cảnh sát nhanh chóng tìm ra gần 10
khẩu súng lục trên người những người Nhật Bản này, trừ hai người trong
số này không có súng, những người khác ai cũng có súng, lần này thu được gần 10 khẩu súng lục. Tiểu Triệu cất súng của mình đi, nhìn thoáng qua
số súng lục kia, cười nói:
- Xem ra lần này chúng ta lại phá được một vụ án lớn rồi!