Trong thiên hạ đúng là có nhiều chuyện trùng hợp. Diệp Lăng Phi thật
không ngờ lại gặp phải Trịnh Thiên Soái ở chỗ này. Cái tên Trịnh Thiên
Soái này cũng là khéo đến, sớm không đến. muộn không đến. lại cứ khăng
khăng đến đúng lúc Diệp Lăng Phi muốn rời đi.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện Tiền Thường Nam còn ở trong phòng. Susan đang ở chỗ nào nhỉ. nếu như để cho Trịnh Thiên Soái nhìn thấy Susan thì nhất định hắn sẽ
nghi ngờ, mình vốn muốn đi hỗ trợ một tay, bây giờ lại thành ra trở
ngại, cái này không tốt rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ tói đây, hắn lập tức
đứng ở cửa thang máy, cười nói với Trịnh Thiên Soái đang đứng ở bên
trong:
- Trịnh tiên sinh, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này, thật là trùng hợp a!
Trịnh Thiên Soái đây là tự dưng muốn tìm Tiền Thường Nam. hắn muốn thúc giục Tiền Thường Nam mau chóng ra tay với Diệp Lăng Phi, thế nhưng, sau khi thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện ở chỗ này, Trịnh Thiên Soái cảm thấy
cực kì ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời hắn không thế phản ứng kịp, chỉ nói quanh co:
- ừ, đúng là rất trùng hợp!
Trịnh Thiên
Soái vốn định đi ra khỏi thang máy, nhung hắn ngẫm lại một chút, nếu như bây aiờ mình đi tìm Tiền Thường Nam. chẳng phải là sẽ để Diệp Lăng Phi
biết được sự tồn tại của Tiền Thường Nam sao, như vậy không được rồi.
Trịnh Thiên Soái nghĩ tới đây, hắn không đi ra thang máy nữa mà là ấn
một nút trên bảng điều khiển, tức thì cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Diệp Lăng Phi nhìn theo thang máy vẫn tiếp tục chạy xuống phía dưới,
rồi sau đó dừng một lúc ở tầng một. Diệp Lăng Phi không hề nóng ruột bỏ
đi. vẫn đứng ở trước thang máy, châm một điếu thuốc để hút. Hắn đoán
Trịnh Thiên Soái có thể sẽ quay lại nơi này, vì thế mới cố ý chờ Trịnh
Thiên Soái trở về. Quả nhiên. Trịnh Thiên Soái lại ngồi thang máy lên
đúng tầng này, khi cửa thang máy mở ra. Trịnh Thiên Soái thấy Diệp Lăng
Phi đã đứng ở trước cửa rồi.
- Trịnh tiên sinh, thật là trời khéo trêu người a, lại gặp phải anh nữa rồi!
Diệp Lăng Phi vẫy vẫy tay về phía Trịnh Thiên Soái, Trịnh Thiên Soái
vừa thấy Diệp Lăng Phi vẫn còn đứng ở chỗ này, hắn đành phải bấm nút
thang máy thêm lần nữa. Trịnh Thiên Soái không dự định đi tìm Tiền
Thường Nam nữa mà lựa chọn gọi điện thoại.
Trịnh Thiên Soái trở
về gian phòng của mình, hắn vừa mới bật đèn lên thì đã bị tình cánh
trước mắt làm cho hoảng sợ, chi thấy có bốn gã đàn ông đang bên trong
phòng của hắn. Bốn gã đàn ông luôn duy trì một tư thế ngồi, cho đến khi
Trịnh Thiên Soái bật đèn trong phòng lên thì mấy gã đó mới hoạt động
thân thề một chút.
- Các người vào đây bằng cách nào?
Khi Trịnh Thiên Soái thấy rõ một trong bốn gã đang ngồi đây là Tiểu Thất thì Trịnh Thiên Soái ngược lại không còn thấy sợ nữa. Hắn đi tới liếc
mắt nhìn Tiểu Thất, hỏi:
- Vì sao các ngươi lại muốn vào phòng tôi vậy?
Tiểu Thất khẽ cười nói:
- Trịnh tiên sinh, cũng không còn cách nào khác, chúng tôi tới chậm nên không còn phòng trống nữa rồi, đành phải đến phòng của anh ở tạm vậy.
Dù sao thì Trịnh tiên sinh à, phòng của anh cũng là loại phòng lớn. dù
có thểm vài người nữa ở cùng cũng sẽ không cảm thấy chật chội đâu!
Trịnh Thiên Soái vừa nghe vậy, mặt biến sắc, hừ lạnh nói:
- Tiểu Thất, lời này của anh có ý gì vậy, lẽ nào anh muốn ở trong phòng của tôi?
- Đương nhiên rồi, bốn người chúng tôi không ở chỗ của anh thì đi đâu bây giờ?
Tiểu Thất cười nói.
- Tôi cũng vừa nói qua rồi, lúc chúng tôi tới khách sạn thì khách sạn đã hết phòng rồi, chỉ đành phải ở lại phòng của anh thôi!
Trịnh Thiên Soái nghe thấy thế, vẻ mặt giận dữ, quát lớn:
- Tiểu Thất, anh đừng không biết lớn nhỏ như vậy! Tốt xấu gì tôi cũng
là người tâm phúc hiện tại của ông chủ. còn anh thì sao, anh chăng là
cái thá gì cả. Dương Tử đã chết rồi, hiện giờ anh căn bản là không có tư cách để nói chuyện trước mặt tôi đâu. Nếu như không phải ông chủ niệm
tình anh đã đi theo ông ấy nhiều năm. chắc giờ này anh đã chết chung với Dương Tử rồi. hừ. đừng quên anh từng là tâm phúc của Dương Tử đó!
Tiểu Thất vừa nghe Trịnh Thiên Soái nói như vậy, hắn nhảy khỏi cái ghế, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông tới trước mặt Trịnh Thiên
Soái, không biết trong tay hắn từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm
lắp lánh hàn quang. Tiểu Thất kề con dao vào cổ Trịnh Thiên Soái, cười
lạnh nói:
- Nêu như tôi giết anh thì cũng chỉ đơn giản như giẫm
chết một con kiến mà thôi. Trịnh tiên sinh, mời anh chú ý cách dùng từ
khi nói chuyện, nếu không rất dễ bị mất mạng đó!
Trịnh Thiên
Soái không ngờ được rằng Tiểu Thất lại động thủ với hắn. Hắn chỉ cảm
giác cổ mình lạnh lẽo, loại mùi vị này khiến cho hắn cực kì khó chịu,
sắc mặt Trịnh Thiên Soái thay đổi. trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi. Khẩu
khí không khỏi trở nên mềm mỏng hơn. luôn mồm kêu:
- Tiểu Thất, chúng ta đều là người làm việc cho ông chủ mà. không cần phải... làm thế này với nhau!
Tiểu Thất nghe đến đó mới thu con dao trên cổ Trịnh Thiên Soái lại, lần này hắn không trở về chỗ ngồi của mình nữa mà nhìn thoáng qua ba người
còn lại, nói:
- Vào bên trong chuẩn bị đồ đi. chuẩn bị hành động!
Ba người kia nghe Tiểu Thất nói xong. đứng dậy đi vào căn phòng nhỏ bên trong. còn Tiểu Thất thì đi tới trước tủ rượu, lấy một chai rượu vang
từ trong đó ra. sau đó lấy thêm hai ly rượu nữa. Tiểu Thất cầm chai vang và hai cái ly tới trước bàn. để hai cái ly xuống. Tiểu Thất vừa rót
rượu vừa bảo:
- Trịnh tiên sinh, mau tới đây uống mấy chén đi!
Lúc này Trịnh Thiên Soái đã cảm thấy hơi sợ hãi Tiểu Thất, hắn không rõ ràng lắm rốt cuộc vì sao Tiểu Thất muốn tới chỗ này. Nhung mà từ tư thế xuất thủ vừa rồi của Tiểu Thất, có thể Tiểu Thất căn bản là không muốn
lấy mạng mình. Hiện giờ Trịnh Thiên Soái đang lẻ loi một mình ở chỗ này, lại không dẫn theo người đến đây, hắn thật sự lo lắng nếu như mình chọc giận Tiểu Thất thì Tiểu Thất sẽ lấy mạng của hắn mất. Trịnh Thiên Soái
không dám không nghe lời Tiểu Thất, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên
cạnh.
Tiểu Thất rót hai ly rượu vang, hắn đưa một ly cho Trịnh Thiên Soái, bản thân thì cầm chiếc ly còn lại. nói:
- Trịnh tiên sinh, vừa rồi tôi có chút lỗ mãng, trước tiên tôi có lời xin lỗi anh.
Tiểu Thất vừa nói vừa một ngụm uống cạn ly rượu vang “ừng ực ừng ực”, nói:
- Rượu ngon!
Sau đó hắn lại tự rót cho mình thêm một ly nữa. lần này Tiểu Thất không uống rượu nữa. hắn nhìn Trịnh Thiên Soái, nói:
- Lần này là ông chủ phái tôi tới đây, có thể ông chủ không thông báo
trước cho anh. vậy nên Trịnh tiên sinh cũng không biết là tôi sẽ tới!
- Ông chủ phái anh tới?
Trịnh Thiên Soái sửng sốt. hỏi:
- Vì sao ông chủ lại bảo anh tới?
- Ông chủ yêu cầu chúng tôi bảo vệ anh!
Tiểu Thất nói.
- Bảo vệ tôi?
Trịnh Thiên Soái càng lúc càng thấy khó hiểu, nói:
- Tôi ở chỗ này rất tốt. không cần ai bảo vệ!
- Trịnh tiên sinh, có điều này anh không biết rồi. hiện tại anh đang bị cảnh sát hình sự quốc tế theo dõi đó!
Tiểu Thất cầm chén rượu lên. nhìn chỗ rượu vang giống như màu máu. nói:
- Từ lúc anh mới đặt chân đến nơi này, hai viên cảnh sát hình sự quốc
tế kia cũng đã theo dõi anh rồi. Ý tứ của ông chủ là để chúna ta giết
chết hai cảnh sát hình sự quốc tế kia. à. đương nhiên cũng bao gồm cả
tên Tiền Thường Nam kia nữa. bởi vì cuộc nói chuyện của hai người đã bị
cảnh sát hình sự quốc tế biết được rồi, chỉ có giết chết tên Tiền Thường Nam kia mới có thể giúp anh tiếp tục phục vụ cho ông chủ!
-Không thể nào!
Trịnh Thiên Soái ngây ngẩn cả người, không thể tin được đây lại là sự
thật. hắn kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng nhìn Tiểu Thất. Trịnh Thiên
Soái luôn cho rằng điều này không khả năng xảy ra. sao lại có thể có
người của Interpol theo dõi hắn chứ! Tiểu Thất uống nốt số rượu còn lại
trong ly của mình, đặt cái ly xuống bàn. nói:
- Anh phải tin tưởng lời của tôi. bởi vì tôi chính là đại biểu của ông chủ mà.
- Vậy......tôi đây phải làm sao bây giờ?
Trịnh Thiên Soái khẩn trương hỏi.
- Tôi đã nói rồi. ông chủ phái chúng ta tới đây bảo vệ anh. anh chỉ cần thực hiện theo những gì chúng tôi nói là được rồi!
Tiểu Thất nói đến đây, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó chỉ thấy hắn lục lọi trong người một chút, lấy ra một thứ gì đó, ném cho Trịnh Thiên Soái,
bảo:
- Tặng cho anh thứ đồ chơi này!
- Đây là cái gì vậy?
Trịnh Thiên Soái không nhận ra vật trước mắt mình.
Tiểu Thất cười nói:
- Máy nghe trộm, hai viên cảnh sát hình sự quốc tế đã lắp đặt thứ đồ chơi này trong phòng anh đó!
Mãi đến lúc này Trịnh Thiên Soái mới thực sự cảm thấy hoảng sợ. Nếu như gian phòng của mình bị người ta gắn máy nghe trộm, vậy có nghĩa là cuộc trò chuyện của hắn và Tiền Thường Nam đều bị cảnh sát hình sự quốc tế
nghe trộm hết rồi, như vậy chẳng phải là mình tự lưu lại chứng cứ sao.
Trịnh Thiên Soái cực kì hoảng hốt. hắn không muốn phải ngồi tù. Trịnh
Thiên Soái vội vàng nói:
- Tiểu Thất, hiện giờ tôi bị cảnh sát
hình sự quốc tế theo dõi rồi. chắc chắn bọn họ đã biết thân phận của
tôi. Thôi xong. xong thật rồi, tôi còn nói với Tiền Thường Nam về mấy
chuyện buôn lậu nữa. như vậy chăng phải là Interpol đã nắm được chứng cứ rồi sao?
Trịnh Thiên Soái càng thêm kinh hoảng, hắn nhìn Tiểu Thất, nói:
- Tiểu Thất, nhất định anh phải cứu tôi, chúng ta đều là thủ hạ của ông chủ, lần này nhất định anh phải cứu tôi!
Tiểu Thất tay cầm chén rượu, hắn cười nhẹ một tiếng. nói rằng:
- Tôi vừa nói rồi. chúng tôi là do ông chủ phái tới để bảo vệ anh. Anh
không cần lo lắng, chuyện này để cho chúng ta xử lý. Thật ra thì dù cảnh sát hình sự quốc tế nghe trộm cuộc đối thoại giừa anh và Tiền Thường
Nam. cũng không làm sao cả. chi cần Tiền Thường Nam chết đi, hai cô nàng đó sẽ không có chửng cử để có thể chứng minh anh liên quan đến việc
buôn lậu.
Trịnh Thiên Soái vừa nghe vậy, vội vàng nói:
- Đúng đúng, chỉ cần Tiền Thường Nam chết rồi. bọn họ sẽ không có chứng cử để chứng minh tôi có quan hệ với Tiền Thường Nam!
Tay Trịnh Thiên Soái này đúng là bị dọa sợ quá rồi. hắn không suy nghĩ
cẩn thận tí nào, dù Tiền Thường Nam chết đi thì đoạn băng ghi âm cuộc
nói chuyện của bọn họ còn đang nằm trong tay Interpol mà. Nhưng mà lúc
này, Trịnh Thiên Soái không có thời gian để suy nghĩ, hắn căn bản là
không thể nào bình tâm được.
Ban đầu Trịnh Thiên Soái đi theo
ông chủ cũng chỉ vì tiền, cho tới tận bây giờ, Trịnh Thiên Soái đều là
người xuất hiện phía trước sân khấu, nói cách khác là ông chủ hắn đấy
hắn vào vị trí đó, để hắn lợi dụng thân phận giám đốc công ty bất động
sản mà hỗ trợ việc buôn lậu. Cho tới tận bây giờ, Trịnh Thiên Soái chưa
từng gặp phải bất kì sự nguy hiêm nào cả. Bây giờ Trịnh Thiên Soái vừa
nghe nói mình có thể bị ngồi tù. hắn lập tức sợ vỡ mật, không hề tỉ mỉ
suy xét vấn đề này.
Tiểu Thất cười nói:
- Trịnh tiên
sinh, bây giờ anh gọi cho điện thoại Tiền Thường Nam đi. hẹn hắn đến
phòng của anh. nói anh muốn thương lượng việc buôn bán với hắn. cứ nói
như vậy đi!
- Gọi điện thoại cho Tiền Thường Nam sao?
Trịnh Thiên Soái vừa nghe vậy, liên tục xua tay, nói:
- Tôi làm như vậy chẳng phải là để cho cảnh sát hình sự quốc tế có thểm càng nhiều bằng chứng sao?
Tiểu Thất khẽ lắc đầu, nói:
- Trịnh tiên sinh, sao lúc này anh lại trở nên hồ đồ như vây. Hiện tại
thừa dịp Tiền Thường Nam tiết lộ chuyện của anh với cảnh sát hình sự
quốc tế, anh hãy gọi hắn đến phòng anh. chúng ta nhân cơ hội giết chết
Tiền Thường Nam. Sau đó, chúng ta len lén mang thi thể của Tiền Thường
Nam đi. hủy thi diệt tích, như vậy cùng lắm là Tiền Thường Nam bị mất
tích. Chi cần Tiền Thường Nam biến mất, anh cũng lập tức được an toàn
rồi, có thể tiếp tục làm việc cho ông chủ, mà chúng ta cũng sẽ lập tức
quay về thành phố Vọng Hải, ai cũng không biết chúng ta đã tới ở đây, lẽ nào như vậy không tốt sao?
Lúc này Trịnh Thiên Soái chỉ mong
không phải đi bóc lịch là được, hắn ký thác toàn bộ hy vọng thoát tội
lên người Tiểu Thất. Tiểu Thất nói như thế nào, hắn sẽ làm theo như thế. Vì vậy, Trịnh Thiên Soái lập tức gọi điện thoại cho Tiền Thường Nam.
Trịnh Thiên Soái cũng không biết lúc này Tiền Thường Nam đang ở cùng với mấy người Susan. Tiền Thường Nam nói toàn bộ những gì minh biết cho
Susan nghe, cũng đồng ý phối hợp với cảnh sát hình sự quốc tế, thông qua chuyện này để hắn được giám nhẹ tội danh.
Sau khi nhận được
điện thoại của Trịnh Thiên Soái, Tiền Thường Nam được sự cho phép của
hai người Susan và Lucy, đồng ý đến phòng của Trịnh Thiên Soái bàn
chuyện hợp tác. Sau khi Tiền Thường Nam đi vào gian phòng của Trịnh
Thiên Soái, Susan và Lucy cũng nhanh chóng trở về gian phòng của hai
người. Trong phòng của hai người có thiết bị nghe lén. khà dĩ nghe ngóng động tĩnh từ gian phòng của Trịnh Thiên Soái. Chỉ là. Susan và Lucy
cũng không biết. máy nghe trộm của họ đã Tiểu Thất phá hỏng rồi.
Ngay lúc Tiền Thường Nam mới vừa đi vào gian phòng của Trịnh Thiên Soái thì một gã đàn ông nấp sau cánh cửa lao ra, một tay bịt miệng Tiền
Thường Nam sau đó đâm con dao găm vào trái tim của Tiền Thường Nam. Tiền Thường Nam chỉ là giãy dụa vài cái rồi không còn động đậy nữa. Trịnh
Thiên Soái đã bao giờ thấy cảnh giết người, hắn nhìn thấy Tiền Thường
Nam bị giết chết ở ngay trước mặt mình, đã sớm sợ đến mức sắc mật trắng
bệch, vừa muốn phát ra một tiếng kinh hô thì lúc này, Trịnh Thiên Soái
cảm thấy minh bị ai đó bịt miệng, sau đó một con dao găm cũng cắm vào
tim hắn. Trịnh Thiên Soái không thể nào tin được, nhìn người đang bịt
miệng hắn. người đó chính là Tiểu Thất. Tiểu Thất rút dao ra. nhìn Trịnh Thiên Soái nằm co quắp trên mặt đất. cặp mất vẫn trừng trừng nhìn hắn.
dường như không thể tin nổi là mình đã chết.
Tiểu Thất ngồi xổm xuống, trong miệng cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng ông chủ yên tâm về ngươi sao, bây giờ ngươi đã bại lộ, đối với ông chủ mà nói thì ngươi chỉ là phế vật thôi. Lần này ông chủ
không chỉ muốn chúng ta giết Tiền Thường Nam mà còn muốn giết ngươi nữa
đó.
Tiểu Thất nhìn bộ dạng chết không nhắm mắt của Trịnh Thiên
Soái, hắn khẽ lắc đầu. không đề ý đến cái xác đó nữa. đứng dậy hỏi một
câu:
- Đã chuẩn bị cho tốt chưa vậy?
- Tất cả đã được chuần bị sẵn sàng!
- ừ, kích hoạt bom hẹn giờ, bây giờ chúng ta rời khỏi chỗ này thôi!
Tiểu Thất phân phó.
Susan và Lucy hai người ở trong phòng nghe ngóng cả nửa ngày cũng không nghe ra được gì cả. Hai người cảm thấy rất kì lạ. chẳng lẽ là Trịnh
Thiên Soái phát hiện ra rồi? Hai người luôn ở trong phòng, cũng không
biết rõ trong phòng Trịnh Thiên Soái xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc
này, hai người họ chỉ có thể chờ đợi. rồi lại lo lắng tay Tiền Thường
Nam kia đã mật báo cho Trịnh Thiên Soái biết, trong lúc hai người còn
đang lo lắng, bỗng nhiên trong khách sạn vang lên một tiếng nổ lớn. sau
đó chỉ cảm thấy cả gian phòng rung động. Hai người trong lòng cả kinh,
vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Lúc này, toàn bộ khách sạn đều loạn thành một đống. Bây giờ đã là buổi tối rồi, đại đa số khách trong khách sạn đều ở trong phòng, vừa nghe thấy tiếng nổ, hầu như tất cả khách trọ đều lao ra khỏi phòng minh, trong nháy mắt. cả khách sạn trở nên cực kì hỗn loạn.
Tiếng nổ cực lớn này cũng kinh động đến mấy người
Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu. Tiêu Vũ
Văn. Chu Hân Mính đang ở trong phòng chơi mạt chược. lần này Diệp Lăng
Phi là một trong bốn người mạt chược, còn Chu Hân Mính thì ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình xem Bạch Tình Đình chơi mạt chược.
Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa đánh ra một quân mạt chược. Bạch Tình Đình hô lên một
tiếng “ù” đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên. sau đó mọi người cảm
thấy mọi vật cũng bị lung lay. Mấy cô gái đều tưởng là có động đất xảy
ra. Bạch Tình Đình. Tiêu Vũ Văn. Vu Tiêu Tiếu ba người không đé ý đến
thân phận gì cả. thét chói cả tai đồng thời bấu chặt lấy Diệp Lăng Phi.
Chỉ có Chu Hân Mính không bám lấy Diệp Lăng Phi. thế nhung cô cũng có vẻ cực kì căng thẳng.
- Là một vụ nổ!
Diệp Lăng Phi có vẻ dị thường tinh táo, hắn nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, đây đích thị là tiếng nổ, không phải là động đất. Nhưng mà
cũng không biết uy lực của quả bom kia thế nào, chúng ta cứ đi ra ngoài
trước thì tốt hơn!
Chu Hân Mính cũng tán thành ý kiến Diệp Lăng
Phi. Cô đứng lên. đi tới cửa phòng đầu tiên, cửa phòng vừa mở ra. đã
thấy không ít người quần áo xộc xệch điên cuồng chạy đến chỗ thang máy.
có lẽ những người này đều tưởng là có động đất xảy ra. đều muốn mau
chóng chạy ra bên ngoài. Những người này đều chạy về phía thang máy,
nhung chiếc thang máy đó lại mở mãi không được, những người khách đang
điên cuồng tựu này lập tức chạy ra chỗ cầu thang bộ, liều mạng chạy
xuống phía dưới.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, nói với hai người Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu đang bám chặt lấy mình:
- Các em đừng sợ, bây giờ cẩn phải thật bình tĩnh. Yên tâm đi. có anh ở đây, nhất định các em sẽ không bị thương tổn đâu!
Nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu
vốn đã bị dọa đến hoa dung thất sắc bắt đầu tỉnh táo trở lại. Hai cô bé
này đều hết sức tín nhiệm Diệp Lăng Phi. có Diệp Lăng Phi ở bên. hai
người cũng an tâm hơn nhiều. Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi ôm chặt
vào lòng, cô cảm nhận được sự che chở ấm áp từ Diệp Lăng Phi. trái tim
đang đập thình thịch vì sợ cũng dần bình ổn trở lại.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình tới trước cửa phòng, nhìn ra bên ngoài, nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, chúng ta cũng đi ra ngoài đi. À. khi đi em nhớ khóa cửa phòng lại nhé, đừng để bị mất đồ đạc gì đó!
Lúc này Diệp Lăng Phi vẫn không quên đồ đạc của mọi người để tránh khỏi có người nhân cơ hội trộm đồ dùng của họ. Bốn cô gái dưới dự hướng dẫn
của Diệp Lăng Phi. không chút hoang mang, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Khi bọn họ xuống đến tầng một thì thấy ngoài cửa khách sạn đang tập
trung rất đông người. Nhiều người chi mặc quần cộc. không ít vị khách
cuống quít chạy xuống, có người bị trật chân, có người bị ngã bầm dập cả mặt mũi. còn có một số người lăn từ trên cầu thang xuống có lẽ đã bị
gãy xương rồi. chỉ là không có biện pháp để kiểm tra thôi. Mấy người này ngồi trước cửa khách sạn kêu la thảm thiết. Nói chung hiện trường là
một mảnh hỗn loạn, mấy viên cảnh sát nghe đươc tin báo chạy đến khu du
lịch, thấy tình hình phức tạp như vậy, lập tức gọi điện thoại xin trợ
giúp. Đồn công an ở đây chỉ có một vài nhân viên, lại phải phụ trách trị an ở cả khu du lịch, bây giờ có chuyện lớn như thế này, lực lượng cảnh
sát như vậy rõ ràng là quá mỏng.
Diệp Lăng Phi dẫn bốn cô gái ra khỏi khách sạn. Diệp Lăng Phi tìm được một chỗ nghỉ ngơi ở gần khách
sạn. để cho mấy người Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính nghỉ ngơi ở đây một
chút.
- Ông xã. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa ra khỏi khách sạn. Bạch Tình Đình cũng không còn sợ hãi như ban nãy nữa. cô lập tức muốn làm sáng tỏ thắc mắc trong lòng.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói rằng:
- Anh cũng không biết, nhung mà anh đoán rằng vừa nãy nhất định là có
một nơi nào đó trong khách sạn đã nổ tung, uy lực của vụ nổ này đạt đến
mức khủng khiếp đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh nghĩ không phải là các loại thiết bị điện bị nổ đâu. rất có thể là......!
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi phân tích đến chỗ này, cô bỗng nhiên nói:
-Là bom nồ!
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi tán thành.
- Anh cho rằng đây là do nổ bom. hơn nữa sức công phá của quả bom này cũng không nhỏ đâu!
- Chẳng lẽ là tấn công khủng bố sao?
Vu Tiêu Tiếu chen miệng hỏi.
- Em cho rằng nơi này là nước Mỹ sao? Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Anh nghĩ chuyện này còn có ẩn tình khác nữa!