Sở Thiên vội vàng đi tới khu rừng gần đó, nhảy lên trên cây. Không tới vài phút sau, Lí Kiếm và Hồ Bưu mang theo sáu nam tử trọc đầu đi tới, đảo mắt bốn phía tìm kiếm một phen. Lí Kiếm hung dữ nói:
- Mẹ kiếp, thằng nhóc kia chạy đâu rồi?
Một tên trọc đầu đứng cạnh lên tiếng:
- Lý công tử, kỳ thực muốn đối phó với một thằng nhóc con cần gì nhiều người như vậy? Chỉ cần một mình lão Thường ta cũng có thể bóp chết hắn.
Lí Kiếm hừ một tiếng, tức giận nói:
- Tiểu tử kia biết chút võ vẽ, người thường khó mà tới được gần. Hơn nữa nếu như tiểu tử kia thực sự có tiếng mà không có miếng thì chẳng phải càng có lợi cho mấy người hay sao.
Thường ca gật gật đầu nói:
- Vậy thì Lý công tử cũng không cần tự mình tới đây, chuyện nhỏ như này cứ giao cho chúng ta là được rồi.
Lí Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta muốn thấy cảnh hắn quằn quại dưới chân ta.
Thường ca chỉ vào bốn người khác nói:
- Mọi người đi vào rừng cây cẩn thận tìm kiếm. Cuối khu rừng này là một khúc sông lớn, không có đường thoát, tiểu tử kia chỉ có thể trốn trong rừng thôi. Nếu thật sự không tìm thấy vậy chúng ta mai phục ở nơi ở. Ta không tin hắn có thể tàng hình được.
Sở Thiên trốn trên tàng cây hơi giật mình, không ngờ những người này điều tra rõ cả nơi ở của hắn. Nếu như không cho chúng một bài học e rằng bọn chúng sẽ tới tận nơi ở. Mà Lâm Ngọc Đình thường xuyên tới đó sẽ gặp phải nguy hiểm. Sở Thiên đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra, nhưng võ công của hắn mới khôi phục hai thành, những người này thân thủ đều rất mạnh mẽ, đấu công khai khó mà chiếm phần thắng. Vì vậy hắn quyết định lợi dụng địa hình rừng cây để dạy cho bọn chúng một bài học.
Sau khi tiến vào rừng cây, tên đứng cạnh cười hì hì nói vào tai Thường ca:
- Lý công tử thực sự sẽ giúp chúng ta giảm án tù hay sao?
Thường ca khinh thường nhìn Lục tử, đầy thâm ý nói:
- Lục tử, chúng ta giúp Lý công tử làm chuyện này, giảm án hay không thì tao cũng không chắc. Nhưng nếu không làm thì tao chắc không quá vài ngày mày sẽ chết trong ngục giam.
Lục tử rùng mình một cái. Hắn đương nhiên hiểu Lí Kiếm chả là cái thá gì, nhưng cha gã rất có quyền có thế, chỉ cần nói một câu thì đám người bọn họ rất nhanh sẽ về chầu trời. Nếu nói xã hội vốn đen tối thì trong ngục giam chính là đen tối trắng trợn.
Hai gã đàn ông vạm vỡ đang đi phía trái rừng cây đột nhiên thấy trên mặt đất có một xấp 100 nhân dân tệ. Tuy hai người họ không phải kẻ tham tiền, nhưng cho dù là ai khi thấy nhiều tiền như vậy cũng không khỏi hiếu kỳ và hưng phấn liền vội vàng đi tới ngồi xuống nhặt. Ngay khi hai người cúi đầu liền cảm giác được gáy bị ai đó đánh, lập tức ngã xuống mặt đất.
Hai tên bên phải đang lãnh đạm đi tới đi lui, đột nhiên từ trên đầu vang lên một tiếng chim hót. Theo thói quen, họ ngẩng đầu nhìn, chỉ lấy lá cây rơi xuống như mưa, bọn hắn nhắm mắt lại theo phản xạ thì yết hầu đã bị siết chặt, không thở được, té ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Thường ca và Lục tử đi trong rừng cây lục soát, Lí Kiếm và Hồ Bưu đi theo sau. Đột nhiên Lục tử có dự cảm xấu, nói:
- Thường ca, rừng cây này quá mức yên tĩnh, có điều gì đó rất khác thường. Hơn nữa, tại sao không thấy động tĩnh của những người khác?
Thường ca đã trải qua bao nhiêu sóng gió, ngoại trừ lần giết người đầu tiên thì y chưa bao giờ nhíu mày, cho dù là lần cuối cùng gây án, khi bị cảnh sát vây quanh thì y cũng chưa từng sợ hãi. Bây giờ nghe Lục tử nói, Thường ca vẫn hơi lạnh sống lưng, nói với Lục tử:
- Mấy tên kia khẳng định đang làm biếng. Mày nói liệu một tên học sinh cấp 3 có thể làm nổi trò trống gì hay sao?
Thường ca nói để tăng thêm can đảm cho mình.
Lí Kiếm cũng mở miệng, khinh thường nói:
- Đám các ngươi đều là tội phạm giết người, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu ngay cả một đứa học sinh còn không giải quyết được thì còn sống để làm gì?!!
Lục tử cũng nghĩ vậy, một đám sát thủ giết người không ghê tay còn sợ bị một tên học sinh đánh gục hay sao? Xem ra là chính mình đã đa nghi rồi. Lục tử chạy tới rừng cây bên trái, đi khắp nhưng không thấy một bóng người. Đừng nói là Sở Thiên, ngay cả bốn người kia cũng không thấy đâu, trong lòng gã bắt đầu hoảng sợ, vội vã chạy về giữa rừng. Nhưng khi sắp thấy bóng dáng Thường ca thì chân gã bị kéo mạnh. Lục tử ngã lộn nhào trên mặt đất. Sau đó gã cảm thấy có người lôi chân mình vào sâu trong rừng cây, gã sợ hãi kêu lên:
- Thường ca...
Nhưng lời còn chưa dứt thì mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thường ca nghe thấy Lục tử kêu lên rồi sau đó im bặt, lại đối mặt với sự yên tĩnh khiến người ta muốn khủng hoảng tinh thần thì trong lòng sợ hãi. Nhưng không thể vứt bỏ huynh đệ, một mình chạy trốn. Nếu làm vậy, không chỉ Lí Kiếm không bỏ qua cho mình mà đám Lục tử cũng sẽ coi thường mình. Vì vậy y cố lấy dũng khí, bảo Lí Kiếm và Hồ Bưu ở đây đợi, còn y cầm đao, chậm rãi từng bước một, cảnh giác đi vào rừng cây, miệng không ngừng hô:
- Lục tử, Lục tử, mày đâu rồi?
Thường ca đột nhiên nghe thấy sâu trong rừng cây có tiếng bước chân, vội vàng chạy tới hướng tiếng động phát ra. Rắc một tiếng, Thường ca lại càng sợ hãi, vung đao trong tay chém mấy nhát, hào quang lóe ra. Sau đó y mới phát hiện mình dẫm vào một cành cây khô. Lại nghe tiếng huýt sáo từ xa truyền tới, Thường ca nổi giận, cùng lắm là chết, y lại chạy tới phía tiếng huýt sáo.
Đao trên tay Thường ca đột nhiên rơi xuống đất, bởi hắn thấy năm người huynh đệ của mình bị treo ngược trên cây, mặt đầy máu me rất dọa người, không rõ sống chết. Thấy huynh đệ của mình thảm hại như vậy, ngoài tức giận thì y cảm thấy sợ hãi. Có thể vô thanh vô tức đem năm người treo ngược lên, người này rất không đơn giản. Hắn dụ mình tới đây nhằm mục đích gì?
Lúc này một người trẻ tuổi đi ra, không nói gì cả, chỉ mỉm cười. Thường ca biết hôm nay khó mà thoát khỏi cái chết, vì vậy cũng lười đặt câu hỏi, vung đao xông tới, hét:
- Ông nội liều mạng với mày!
Thường ca cũng là cao thủ, trong nháy mắt đao đã chém sát lồng ngực Sở Thiên. Hắn đang hăng máu thì không biết tay Sở Thiên từ đâu chui ra, xảo quyệt nắm lấy cổ tay Thường ca, phát lực một cái tàng đao liền rơi xuống. Sở Thiên dễ dàng bắt lấy, sau đó dùng chân đá Thường ca ra ngoài, chậm rãi tiêu sái đi tới trước mặt Thường ca, vuốt đao nói:
- Đao không tệ, đáng tiếc người sử dụng vẫn kém một chút.
Thường ca nhịn đau, biết mình không phải đối thủ của Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Rốt cục mày muốn gì? Muốn giết thì ra tay đi.
Nói chưa xong thì trước mắt đã tối sầm không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Lí Kiếm và Hồ Bưu ở giữa rừng cây đợi mười phút không thấy Thường ca quay lại, trong lòng rất bất an. Hồ Bưu sắc mặt khó coi nói:
- Kiếm ca, e rằng họ xảy ra chuyện gì rồi. Tên tiểu tử Sở Thiên kia thật không đơn giản, không bằng chúng ta lui ra rồi nói sau!
Lí Kiếm oán hận, đá tảng đá dưới chân, nói:
- Tội phạm giết người cái cứt gì, một chút tác dụng cũng không có, trở về cho chúng tù mục xương.
Sau đó gã cùng Hồ Bưu chậm rãi đi ra ngoài. Đột nhiên có một người trẻ tuổi chặn đường lại, tủm tỉm cười nói:
- Không phải mày tới để tìm tao sao? Sao lại chạy nhanh như vậy? Chờ nhặt xác bọn chúng rồi đi cũng không muộn nha!
Lí Kiếm sợ hãi nói:
- Mày... mày đã giết chúng? Rốt cục mày muốn thế nào?
Sở Thiên cười cười nói:
- Mày một mực không chịu buông tha tao nên tao chỉ có thể giết mày!
Lí Kiếm và Hồ Bưu nhìn nhau, trong lòng rất sợ hãi, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, vì vậy liểu mạng khua múa nắm đấm xông lên.
“Bịch, bịch” hai tiếng vang lên. Lí Kiếm và Hồ Bưu ngã bắn ra ngoài. Sở Thiên xách bọn họ giống như cầm hai con nhái tiến vào sâu trong rừng, ném cạnh chỗ đám người Thường ca.
Thấy nhóm người Thường ca mặt đầy máu me, Lí Kiếm cùng Hồ Bưu vô cùng hoảng sợ. Bọn họ biết Sở Thiên biết chút võ nghệ, nhưng không ngờ hắn lại dám giết người. Tuy Lí Kiếm và Hồ Bưu cũng là người ngang ngược, không sợ giết người phóng hỏa nhưng chúng lại sợ bị giết!
Lí Kiếm cố nén sợ hãi, nói:
- Mày dám giết tao sao? Cha tao là Cục trưởng Cục công an, giết tao mày cũng không sống nổi!
Sở Thiên mỉm cười nói:
- Hôm nay tao tâm tình tốt, không muốn giết mày. Cho mày hai sự lựa chọn. Thứ nhất mày có thể cút ngay bây giờ. Thứ hai mày có thể mang theo Hồ Bưu cùng thi thể nhóm người Thường ca, nhưng mày phải để một ngón tay ở lại.
Lí Kiếm kinh ngạc nhìn Sở Thiên, nhưng thấy bộ dạng của hắn không giống nói đùa, lại thấy xác nhóm người Lục tử treo trên cành cây, tính ích kỷ trong lòng trỗi dậy chiến thắng nghĩa khí. Vì vậy vội vàng chạy ra khỏi bìa rừng, ngay cả đàn em trung thành như Hồ Bưu gã cũng bỏ qua.
Ánh mắt Hồ Bưu dần trở nên sợ hãi tới tuyệt vọng. Gã biết Lí Kiếm là một tên khốn, nhưng vẫn cho rằng còn chút nghĩa khí. Không ngờ hôm nay gặp khó liền bỏ rơi chính mình. Sở Thiên nhìn Lí Kiếm rời đi, dùng tàng đao chặt đứt cành cây treo đám người Lục tử và Thường ca. Đám người Thường ca rơi xuống đất liền như sống lại, xoa xoa chỗ đau, thở dài nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ cứ yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ tìm huynh đệ kiếm chuyện nữa. Người thiếu nghĩa khí như vậy không đáng để chúng ta bán mạng.
Sở Thiên khẽ phất tay để họ rời đi. Khi hắn treo đám Thường ca lên thì họ đã tỉnh lại rồi. Để vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, Sở Thiên đã ước định cùng họ. Nếu Lí Kiếm có nghĩa khí, chịu mang “xác” họ đi thì Sở Thiên tuyệt đối sẽ không làm khó họ. Nếu Lí Kiếm vứt bỏ họ thì từ nay về sau bọn họ tuyệt đối không được tìm Sở Thiên gây phiền toái nữa.
Sở Thiên để hóa trang cho thật còn giết một con rắn, lấy máu bôi lên mặt bọn họ để cho giống như đã chết thật sự.
Dưới sự đạo diễn của Sở Thiên, vở kịch đã thành công mỹ mãn.
Người duy nhất còn ở lại chính là Hồ Bưu đang ngồi dưới đất, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Anh có thể rời đi.
Hồ Bưu không mừng rỡ, đứng lên, vẻ mặt kiên định nói: