Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Làm sao Sở Thiên chỉ ăn một miếng mà có thể nói được quy trình làm ra nó được chứ?
Người thím tất nhiên là không tin, cho rằng Sở Thiên đang nói bịa. Nhìn thấy vẻ hứng khởi của bác Ba, bà ta hừ một tiếng:
- Cháu đúng là quỷ quái, bắt nạt chúng ta không hiểu mà thôi.
Vì đang muốn hạ uy phong của Sở Thiên nên liền gọi tới một người phục vụ:
- Này cậu, phiền cậu gọi đầu bếp dùm, đồ ăn làm rất ngon, chúng ta muốn trực tiếp cảm ơn họ.
Nhân viên phục vụ hiểu ý cười, gật đầu bước đi. Bởi vì tay nghề của đầu bếp quá tốt, nên thường xuyên có người muốn trực tiếp cảm ơn thế này. Cũng là do thói quen mà thành, hơn nữa lúc này cũng không bận nữa.
Một lát sau đầu bếp bước tới, mặt người thím tươi như sắc xuân tháng ba, cười nói:
- Sư phó, tay nghề của ông quả là tuyệt. Có thể nói cho chúng tôi biết là ông đã chế biến như thế nào không?
Đầu bếp khiêm tốn khoát tay:
- Đâu có, đâu có, khiến mọi người chê cười rồi.
Đầu bếp đang định cất lời nói tiếp thì người thím nói chen vào:
- Sư phó, vừa may ở đây có người cũng hiểu chút về nghệ thuật nấu ăn. Ông hãy để cậu ấy thử trước, xem có chuẩn xác hay không để chỉ giáo thêm.
Đầu bếp lấy làm ngạc nhiên nhìn người thím, nhưng cũng cảm thấy có chút thú vị, vì vậy gật đầu đồng ý. Người thím quay sang Sở Thiên:
- Đến đây nào, kỳ tài. Cậu hãy thử những mòn ăn khác để bác Ba thấy được tài năng của cậu, có su phó đây có thể bình luận.
Bác Ba nhíu mày một cái, cảm thấy mẹ Hân Hân có chút hơi quá. Nhưng ông cũng muốn xem liệu có phải Sở Thiên cũng tinh thông về ẩm thực hay không nên cũng không ngăn cản nữa.
Sở Thiêm mỉm cười, gắp một miếng nấm trúc Bát Bảo đưa lên miệng:
- Loại nấm trúc Bát Bảo này chọn dùng toàn là các loại nấm hoang thượng hạng, nấm Hạnh Bảo, nấm Bách Linh, trà nấm tươi, tổng cộng tám loại nấm nấu thành. Pha thêm tám miếng nấm trúc vào trong bát hấp. Khi mùi hương nấm bốc lên thì cho nấm trúc vào, vì vậy mà có vị tươi ngon kỳ lạ.
Tất thảy mọi người đều nhìn đầu bếp, chờ đợi sự đánh giá của ông. Ai biết được là đầu bếp lại không bình phẩm gì, mà chỉ vàp món ăn có tên Tơ Vũ Cô Vân, nói:
- Người anh em, hãy thử món này xem.
Sở Thiên nhẹ nhàng gắp lên, nhấm nháp từ từ, sau đó điềm tĩnh nói:
- Đặt sợi mì dưới đáy bát, cho thịt chay, nấm hương lên. Đợi hấp khoảng 5 phút, giữ lại trong khay, sau đó đổ nước sốt tinh bột lên, đơn giản như vậy thôi nhưng cũng không kém phần tươi ngon.
Người thím không thể kìm nén được, nói:” Sư phụ, cậu ấy nói sai phải không?”
Vị đầu bếp không thèm để ý đến lời hắn, chỉ vào món đậu phụ tươi cuốn, hưng phấn nói:
- Thử món này xem.
Sở Thiên cắn một nửa, miệng thưởng thức dư vị, ánh mắt vui mừng đáp:
- Cho đậu hũ mềm vào ruột chay, thêm gia vị thành nhân. Cho dầu tươi vào gạo nếp, cho vào nhân, đây lại, chiên đến khi vàng ươm thì thêm đậu phộng mè, đổ nước sốt cà chua lên. Một khi đã cắn thì hương vị bốc lên làm ngây ngất hết thảy.
Lần này không ai còn hỏi vị đầu bếp nữa, bởi vì biểu hiện của ông cho thấy Sở Thiên nói đều đúng. Nét mặt bác Ba rạng ngời, Sở Thiên quả là một kỳ tài.
Đầu bếp vẫn chưa chịu thôi:
- Người anh em, cậu chỉ cần nói được món canh này nữa, bữa ăn hôm nay ta xin được mời.
Đầu bếp chỉ vào món canh nấu màu ngọc bích. Món này tất nhiên độ khó lớn hơn nhiều.
Sở Thiên múc một ngụm đưa lên miệng, một lát cười nói:
- Sư phó, thật ngại quá, bữa ăn hôm nay khiến chú tốn kém rồi. Món canh này là sự kết hợp tất cả chất bổ dưỡng của hoa sen, nấm trắng, lô hội. Cho hầm cách thủy khoảng nửa giờ, rất tốt cho tim phổi.
Người đầu bếp cao hứng đi đi lại lại, nói với người thím:
- Cậu bé này quả là kỳ tài, tất cả đều đáp đúng hết. Tôi làm đầu bếp lâu như thế vẫn chưa từng thấy ai có tài năng về ẩm thực như thế này. Người anh em, đây là danh thiếp của tôi, hôm nào có thời gian hãy đến đây thưởng thức tài nấu ăn của tôi. Tất cả sẽ miễn phí. Gặp được tri kỷ quả là không dễ.
Sau đó đầu bếp gọi một người phục vụ, nói:
- Bữa ăn hôm nay của họ hãy ghi vào của tôi, tôi mời.
Xong, ông vỗ vỗ vai Sở Thiên rồi bước đi vào bếp.
Nét mặt vợ chồng chú thím và cả Sở Hân Hân lúc này thật khó coi. Mục đích cốt là làm khó Sở Thiên nhưng không ngờ lại khiến Sở Thiên thêm nổi danh
Còn bác Ba thì không ngừng gật gù.
Lúc này, cả nhà hàng xôn xao, thì ra vị cao tăng của chùa Thiên Pháp đã đến. Những người ngồi xung quanh gốc Bồ Để cũng trật tự hẳn, thậm chí ngừng đũa. Món ăn có thể ăn sau, cao tăng của Thiên Pháp Tự thật hiếm khi gặp được.
Đại sư Không Kiến? Trong lòng Sở Thiên khẽ cười.
Đại Sư Không Kiến hiển nhiên không nhìn thấy Aơ Thiên ngồi bên cạnh, nét mặt nghiêm trang và còn có phần khó mà đoán biết được tâm tư. Chính là cái nhìn khiến cho các thực khách của nhà hàng sợ hãi và lo lắng, không dám xúc phạm. Đại sư Không Kiến bước đến tấm nệm dành riêng cho mình, đem theo hai vị đệ tử ngồi xuống, nét mặt tười cười hơn khiến mọi người cảm thấy hãnh diện, và hoàn toàn yên lặng.
Ông chủ của Bồ Đề Duyên đứng dậy, nói với mọi người:
- Hôm nay tiệm cơm Bồ Đề Duyên rất vinh dự được mời Đại sư Không Kiến của Thiên Pháp tự tới đây giảng thiền. Các vị là những người có duyên, có thể lắng nghe, cũng có thể thỉnh giáo đại sư Không Kiến. Cảm ơn Đại sư, cảm ơn mọi người.
Đại sư Không Kiến lại cười, sau đó từ từ nói:
- Thiền, một phương pháp thiên địa tự do tự tại. Thiền, tâm linh không giới hạn bởi không gian. Thiền cho mọi người thông điệp: Phật ở bản thân, tâm này chính là Phật. Nếu có thể hiểu được tâm của mình, ai ai cũng thành Phật.
Những gì Đại sư Không Kiến giảng có phần mơ hồ, nhưng mọi người đều ra vẻ gật đầu, sợ là do mình không hiểu sẽ làm mất đi thi vị, sẽ bị người khác chê cười. Sở Thiên phát hiện đến cả bác Ba cũng rất tập trung tinh thần.
Đại sư Không Kiến tiếp tục:
- Sau đây tôi xin kể một câu chuyện, có thể có người đã nghe qua, cũng có thể có người chưa từng nghe, nhưng bất luận thế nào, chúng ta gặp nhau là duyên phận, hãy thưởng thức từ từ, chắc chắn sẽ có những cảm nhận khác nhau.
Đại sư Không Kiến cười nói:
- Câu chuyện tôi muốn kể là: Đui như đèn.
Vào một đêm trời tối đen như mực, trong cuộc hành trình đi tìm Đức Phật, Khổ Hành Tăng đến một ngôi làng hoang vắng, đường làng tối đen như mực. Khổ Hành Tăng gặp một người bị mù cả hai mắt. Điều khiến ông không thể giải thích nổi là người mù đó lại xách một chiếc đèn lồng. Ông cảm thấy rất nực cười, không thể nào lý giải nổi nên hỏi:
- Ngươi cái gì cũng không nhìn được, vậy tại sao người lại xách theo chiếc đèn lồng này?
Người mù đáp:
- Bây giờ là ban đêm. Ta nghe nói ban đêm không có ánh đèn chiếu sáng. Như vậy thì mọi người trên khắp thế gian này đều mù giống ta, vì vậy nên ta đốt chiếc đèn lồng này.
Vị tăng nhân có phần ngộ ra, hỏi:
- Thì ra người chiếu sáng cho mọi người sao?
Nhưng người mù đó lại trả lời:
- Không. Ta vì chính mình.
- Vì chính mình?
Vị tăng nhân lại ngạc nhiên.
Người mù đó nghe xong, trầm ngâm:
- Dù ta là người mù, ta không nhìn thấy gì. Nhưng ta xách theo chiếc đèn lồng này, vừa là để soi đường cho người khác, vừa là để họ nhìn thấy ta. Như vậy họ sẽ không vì không nhìn thấy ta mà va vào ta nữa.
Khổ Hành Tăng nghe xong, đã ngộ ra, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ta cứ đi tìm Đức Phật khắp chân trời góc bể, không ngờ Đức Phật lại ở ngay bên mình. Thì ra Đức Phật tựa như một chiếc đèn, chỉ cần ta thắp sáng nó, dù cho ta không nhìn thấy Đức Phật, nhưng Đức Phật sẽ nhìn thấy ta.
Đại sư Không Kiến nói xong, thở dài:
- Rất nhiều người đã phàn nàn rằng họ vì người khác rộng mở cánh cửa, dù bản thân không một chút lợi lộc. Nhưng điều này không thể thành cái cớ được. Thử nghĩ xem nếu ai ai cũng mở rộng cánh cửa thì tại sao không có lợi lộc gì cho bạn? Toàn tâm toàn ý đối đãi với người khác, chính là đối xử tử tế với chính mình. Hãy thắp sáng ngọn đèn sinh mệnh của chính chúng ta, như vậy, trong bóng đêm sinh mệnh, chúng ta mới có thể tìm ra hạnh phúc và bình yên của bản thân.
Câu chuyện của Đại sư Không Kiến đã lay động lòng người, khiến nhiều người rất lâu không thể làm điều xấu. Làm cho người khác thuận tiện là làm cho chính mình thuận tiện. Tuy sớm đã biết được đạo lý này, nhưng khi được Đại sư Không Kiến thức tỉnh thế này vẫn thấy xao động trong lòng. Sở Thiên liếc nhìn gia đình nhà Hân Hân, thầm nghĩ, không biết họ có thể nghe ra được chút đạo lý nào không? Liệu sau này có thể ôn hòa với mình hơn chút không?
Lúc này, một giọng nói gay gắt cất lên:
- Đại sư quả nhiên rất tinh thâm, dám hỏi đại sư, “một” hay “hai” lớn hơn?