Rạng sáng bốn giờ bốn mươi bốn phút.
Bệnh viện Thượng Hải Nam Phương.
Chuẩn xác mà nói, đây là nhà xác của bệnh viện Thượng Hải Nam Phương.
Ban ngày bên trong bệnh viện cùng ban đêm bệnh viện phải không khác nhau là mấy, cỏ dại, rong rêu điên cuồng sinh trưởng ở khu vực nhà xác lạnh như băng không có ánh mặt trời, nhà xác tản ra mùi nấm mốc ẩm ướt, còn tràn ngập khí tức tử thi, trên vách tường phủ gạch men đã sớm ố vàng, đèn nhà xác lắc lư không chỉ không đem lại cảm giác an toàn, mà còn làm nơi đây rùng rợn hơn vài phần. Tất cả mọi thứ ở nơi này, đều có vẻ không có sinh mệnh, chỗ nào cũng lưu lại khí dấu vết của cái chết. Mà những thứ này, ban ngày rất khó phát giác, chỉ có ban đem, mới lộ ra sự âm trầm khủng bố.
Cửa nhà xác bỗng nhiên ' xoẹt zoẹt~ ' một tiếng mở ra, sau đó là yên lặng, sau một lát, một thân ảnh nhanh nhẹn tiến vào. Nếu có người nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc này, sẽ thành thật thừa nhận, tất cả sự âm trầm và khủng bố của nhà xác so với hắn cũng trở nên thua kém rất nhiều, người này tựa như là sứ giả của thần chết, u linh câu hồn.
Người này tiến vào nhà xác, đạp lên sàn nhà lót gạch men ẩm ướt, trong đêm khuya, lại không phát ra một chút thanh âm nào, hắn tựa như đang tìm kiếm gì đó, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở phía A18, than nhẹ một tiếng, từng bước một đi tới chỗ A18. Sau đó trên mặt mang vài phần bi phẫn, nhẹ nhàng kéo tủ lạnh ra, cúi đầu muốn xem thật kỹ người nằm trong đó.
Thế nhưng, hắn không có nhìn thấy gương mặt nào quen thuộc, trái lại, hắn gặp được một cây đao, cây đao đen nhánh lanh lẹ ác liệt phóng về phía ngực của hắn.
Khoảng cách gần như thế, đao lại lanh như thế, hắn tựa hồ rất khó tránh thoát.
Nhưng hai tay của hắn đẩy ngăn tủ, thân thể như là mảnh lá cây bị giữ chặt, cấp tốc bay về phía sau.
Đao đen nhánh đã ra khỏi tủ lạnh, một cái bóng đen cuốn về khách đến thăm giữa đêm khuya này, vị khách đến thăm này không chỉ không tránh né, ngược lại còn bước lên một bước, trong tay lập tức sáng lên, xuất hiện một thanh Tam Lăng Quân Thứ, đánh lên thanh đao đen nhánh. “ Đương “ một tiếng, âm thanh vang dội, hai người không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, bàn tay mơ hồ đau nhức, trong nội tâm đều âm thầm khiếp sợ đối phương cường hãn.
Thiên Dưỡng Sinh nhảy lên lần nữa, đao đen nhánh chất phác tự nhiên vẽ lấy một vòng tròn, thăm hỏi vị khách đêm khuya, khóe miệng của anh ta treo đầy khát vọng, đó là ý chí chiến đấu được kích phát khi gặp được đối thủ.
Tam Lăng Quân Thứ trong tay khách đến thăm vẽ ra nửa hình cung, chuẩn xác ngăn chặn đao của Thiên Dưỡng Sinh, lập tức, Tam Lăng Quân Thứ theo lưỡi đao của Thiên Dưỡng Sinh nghiêng qua rồi đâm tới, phương vị đúng là ngực. Thiên Dưỡng Sinh lui ra phía sau nửa bước, vận lực dùng đao, cứng rắn ngăn trở cú đâm trí mạng của khách đến thăm, sau đó thay đổi thân đao, nghiêng đi Tam Lăng Quân Thứ, hung hăng hướng bổ tới, lại là “ đương “ một tiếng, đao đen nhánh và Tam Lăng Quân Thứ đọ sức chính diện lần nữa, hai người lại lui về phía sau một bước, cổ tay của hai người đều có chút run lên.
Khách đến thăm đêm khuya thầm than Thiên Dưỡng Sinh cường hãn, đang muốn nhào tới lần nữa, bỗng một thanh âm nhàn nhạt từ góc nhà xác truyền ra:
- Quả nhiên thân thủ rất cao, trách không được có thể ở trong đâm chết sáu người Cốc Xuyên Phú Lang trong 10 phút.
Khách đến thăm đêm khuya âm thầm khiếp sợ, cái nhà xác này không chỉ cất giữ người chết, mà còn có nhiều người sống, gã nhìn lại nơi phát ra thanh âm, một cái người trẻ tuổi suất khí lạnh nhạt chậm rãi đi ra, nụ cười trên mặt rất là mê người, phía sau của hắn còn có một trung niên cao ngạo đi theo, con mắt khách đến thăm đêm khuya nhảy qua người trẻ tuổi phía trước, nhìn trung niên đằng sau nhiều hơn vài lần, gã cũng có thể nhìn ra được, khí thế người trung niên này so với mình và những người mình từng đọ sức, có thể nói là mạnh nhất.
- Các ngươi là ai?
Khách đến thăm đêm khuya mặc dù biết đêm nay gặp phải cao thủ, nhưng thần sắc vẫn trấn định như cũ, Tam Lăng Quân Thứ tối tăm trong tay gã lộ ra sự linh hoạt.
- Chúng tôi là ai không trọng yếu, quan trọng là... chúng ta biết rõ anh tên là Nhiếp Vô Danh.
Sở Thiên mỉm cười, trên mặt không có chút ác ý nào, nói:
- Biết rõ tối hôm qua anh giết sáu người N. ở trong nhà tù trọng phạm.
Khách đến thăm đêm khuya sững sờ, cảnh giác nói:
- Làm sao các anh biết ta là Nhiếp Vô Danh?
Nụ cười trên mặt Sở Thiên sâu không lường được:
- Chúng tôi còn biết anh vì báo thù cho em của mình mà giết người N. bởi vì em trai anh đã hi sinh khi bao vây tiễu trừ người N. tối hôm qua.
Nhiếp Vô Danh nghe đến đó, ánh mắt vô cùng bi phẫn, oán hận nói:
- Mấy tên N. kia giết em trai của ta, đáng chết, ta còn ghét chúng quá ít.
Sau đó gã hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không đáng chết sao?
Sở Thiên rất sảng khoái trả lời nói:
- Đáng chết. Làm anh báo thù rửa hận cho em là đạo lý hiển nhiên.
Nhiếp Vô Danh hiển nhiên không ngờ Sở Thiên sẽ phụ họa mình, hơi sững sờ, chợt nhớ tới một vấn đề, nhìn Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Hẳn các anh là cảnh sát, tới bắt ta quy án đúng không? Hành động của các anh nhanh chóng như thế, ngược lại có chút vượt quá dự liệu của ta, ta còn tưởng rằng các anh tối thiểu tốn tám - mười ngày mới có thể tìm được ta, không nghĩ tới mới mấy giờ đã tới đây, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
Sở Thiên đi đến một bước, lắc đầu nói:
- Cảnh sát? Hoàn toàn ngược lại, chúng tôi là xã hội đen, Soái Quân.
- Hả? Các anh là hắc bang Soái Quân mới quật khởi? Là bang phái lớn nhất quật khởi nhanh nhất Thượng Hải từ trước đến nay?
Tựa hồ Nhiếp Vô Danh thấy hứng thú, nói liên hồi:
- Vậy các anh ở chỗ này chờ ta sao?
Lập tức ánh mắt lóe lên, sát khí tràn ngập:
- Hẳn là, các anh là đồng lõa của người N., ở chỗ này chuẩn bị giết ta để báo thù cho bọn chúng? Bất quá tuy thân thủ các anh cường hãn, nhưng không lưu lại tánh mạng một người, chỉ sợ cũng khó lưu lại tánh mạng của ta.
Sát khí Nhiếp Vô Danh bạo phát ra lại làm cho Sở Thiên rất là khen ngợi, trách không được Nhiếp Vô Danh có thể tay cầm dao Quân Thứ, giết bọn Cốc Xuyên Phú Lang như vào chốn không người, phần bá đạo và cẩn thận này quả nhiên không giống bình thường. May mắn là những thủ vệ ở đó không phát hiện Nhiếp Vô Danh, nếu không, không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể miễn cưỡng lưu lại mệnh Nhiếp Vô Danh.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, lắc đầu bỏ đi sự đề phòng của Nhiếp Vô Danh, nói:
- Chúng tôi không có hứng thú bắt anh quy án, cũng không có hứng thú giết anh để báo thù cho người N. Đám N. kia vốn có hơn mười người, trừ sáu người anh giết ra, toàn bộ những người còn lại đều bị tôi giết, anh nói làm sao tôi có thể báo thù cho bọn họ chứ?
Nhiếp Vô Danh làm việc cẩn thận, tự nhiên biết bọn Cốc Xuyên Phú Lang đã chết không ít người ở chỗ khác, nhưng thật không ngờ là do Sở Thiên giết, trong nội tâm nhiều hơn vài phần hảo cảm với Sở Thiên, ngữ khí trở nên khách khí vài phần, nói:
- Vậy các anh xuất hiện ở nơi đây là có ý đồ gì?
Sở Thiên thở dài, ánh mắt có thưởng thức, rất thành thật nói:
- Chúng tôi chỉ muốn nhìn xem đến tột cùng anh là người như thế nào, sau đó cho Trương cục trưởng một câu trả lời thỏa đáng.
- Đúng là muốn bắt ta, có bản lĩnh thì đánh bại ta đi, nếu như ta thua, ta liền ngoan ngoãn đi theo anh.
Ánh mắt Nhiếp Vô Danh bình tĩnh như đầm nước đọng, nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta thắng, ta chỉ muốn mang thi thể em trai atd đi, an táng nó đàng hoàng.
Sở Thiên gật gật đầu, thần sắc không hề biến hóa nói:
- Có thể.
Nhiếp Vô Danh lộ ra Quân Thứ tối tăm, toàn thân tản ra sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Dưỡng Sinh và ' Cô Kiếm ', chậm rãi nói:
- Các anh cùng lên đi.
Sở Thiên lắc đầu, cười nhạt một tiếng, không sợ hãi nói:
- Mình tôi, vậy là đủ rồi.
Nhiếp Vô Danh sửng sốt một hồi, gã biết tiểu tử này có thể ra xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa là người chủ đạo trong ba người, có lẽ địa vị không đơn giản, nhưng phần không đơn giản này gã cho rằng thuộc về quyền thế, gã không hề nghĩ tới việc Sở Thiên một mình đối chiến. Nhiếp Vô Danh không tự chủ được đánh giá Sở Thiên một lần nữa. Nhưng vô luận nhìn như thế nào, đều cảm giác Sở Thiên chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa, thân thủ lợi hại như thế nào cũng chỉ có hạn, trong nội tâm khẽ lắc đầu.
Thiên Dưỡng Sinh và ' Cô Kiếm ' nhìn thấy Sở Thiên muốn đích thân ra tay, lập tức hướng hai bên thối lui, chừa ra không gian đầy đủ cho bọn họ đối chiến, tuy Nhiếp Vô Danh bá đạo hung hãn, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Sở Thiên có thể đối phó gã.
Sở Thiên từ từ đi đến chính giữa, tùy ý đứng ở đó, sắc mặt dị thường bình tĩnh, nói:
- Ra tay đi.
Nhiếp Vô Danh lúc này mới biết rõ Sở Thiên không phải đang nói giỡn, Tam Lăng Quân Thứ trong tay có chút trầm xuống, tùy thời vận sức chờ phát động, con mắt bình tĩnh nhìn Sở Thiên.
Đèn nhà xác trắng bệch.
Không khí nhà xác rất ẩm ướt.
Bầu không khí nhà xác rất âm trầm, rất yên tĩnh, người chết nằm ở trong tủ lạnh thế nào cũng không biết được, sau khi mình chết lại diễn ra một trận chiến tuyệt luân ngay trước mặt, đáng tiếc là nhìn cũng không thể nào nhìn thấy, cũng không cách nào nghe thấy.
Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên cảm giác được mồ hôi lạnh từ trên trán của mình chậm rãi chảy xuống, vậy mà gã không tìm thấy bất cứ chỗ nào có thể công kích Sở Thiên, tuy Sở Thiên tùy ý đứng tại đó, nhưng toàn thân cao thấp đều phòng thủ cẩn thận.
Cao thủ, đây mới là một cao thủ chân chính. Nhiếp Vô Danh thầm thở dài một câu, lập tức ánh mắt lóe lên, rốt cục vẫn phải quyết định đánh đòn phủ đầu, nếu khi chờ đợi không thể tìm được cơ hội xuất thủ, vậy thì phải nắm chắc thời cơ khi hỗn chiến.
Nhiếp Vô Danh âm thầm thúc dục nội kình, một cổ lực đạo cương liệt trong nháy mắt kích phát từ đan điền dồn vào Tam Lăng Quân Thứ trong tay, Tam Lăng Quân Thứ tựa hồ đã có tánh mạng, linh hoạt run run.
' C-K-Í-T.. T... T ' một tiếng vang xé toang sự yên lặng của nhà xác.
Sắc mặt Thiên Dưỡng Sinh và ' Cô Kiếm ' đều hơi đổi, đây là thanh âm ma sát giữa giày của Nhiếp Vô Danh và sàn nhà, có thể phát ra âm thanh chói tai ở nhà xác ẩm ướt này, chứng minh Nhiếp Vô Danh vô cùng hung hãn.
Lúc này Nhiếp Vô Danh mang theo tiếng xé gió gào thét, không kịp nháy mắt đã giết tới trước người Sở Thiên, vô cùng lanh lẹ ác liệt, sự mạnh mẽ sinh ra trên người Nhiếp Vô Danh và sự bá đạo của Tam Lăng Quân Thứ, rất dễ để người khác tin tưởng, gã chính là Chiến thần trời sinh.
Trên mặt Sở Thiên còn mang theo nét mỉm cười, da thịt trên mặt bị xung lượng của Nhiếp Vô Danh thổi đến có chút rung rung.
Ngay khi Quân Thứ của Nhiếp Vô Danh sắp đâm vào ngực Sở Thiên, Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ngay sau đó một thanh chiến đao như thiểm điện từ bên cạnh bên cạnh hung ác chém đến, khí kình mạnh mẽ, so với Nhiếp Vô Danh chỉ có hơn chứ không kém, đao chưa đến mà mũi nhọn đã đến.
Trong nội tâm Nhiếp Vô Danh hơi kinh hãi, người trẻ tuổi này xuất đao đến ra chiêu, vậy mà mình hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể đem Tam Lăng Quân Thứ chuyển động phương hướng, ngăn cản được chiến đao như tia chớp của Sở Thiên, ' Keng ' một tiếng, Nhiếp Vô Danh bật ra bên cạnh hai bước, Sở Thiên thì vẫn đứng ở chỗ cũ, Minh Hồng chiến đao trong tay để ngang trước ngực, sắc mặt không có quá nhiều biến hóa.
Thiên Dưỡng Sinh và ' Cô Kiếm ' thầm than trong nội tâm: Công lực Sở Thiên tựa như lại tăng tiến thêm một tầng, tiểu tử này sao lúc nào cũng tiến bộ vậy?
Ánh mắt Nhiếp Vô Danh tràn đầy không tin, Sở Thiên tuổi còn trẻ tại sao lại có được thân thủ tinh xảo như thế chứ? Bắt đầu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt được trình độ này mới phải chứ?
Nhiếp Vô Danh lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu, gặp phải cao thủ có một không hai như vậy, dù là chết trong tay hắn cũng đáng, con mắt Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng đạp mạnh về sau, thân hình thình lình quay ngược trở lại đánh về phía Sở Thiên lần nữa, Tam Lăng Quân Thứ trên tay đồng thời biến mất, ai cũng không biết Nhiếp Vô Danh đem nó dấu ở nơi nào.
Sở Thiên không dám chủ quan, hắn biết rõ, thanh Tam Lăng Quân Thứ biến mất kia tùy thời có thể xuất hiện, lúc nó xuất hiện cũng có thể là lúc mạng mình mất đi, Sở Thiên buông lỏng ở nhà xác ẩm ướt lần nữa.
Sở Thiên đang chờ đợi.
Khi Nhiếp Vô Danh cách Sở Thiên bảy bước, Tam Lăng Quân Thứ vẫn không xuất hiện.
Khoảng cách năm bước Tam Lăng Quân Thứ vẫn không thấy đâu.
Ba bước, khi còn cách ba bước, Tam Lăng Quân Thứ của Nhiếp Vô Danh lập tức xông ra từ mặt dưới cánh tay, cuốn đâm tới, lập tức huyễn hóa ra bốn đạo gai nhọn băng hàn đâm về phía Sở Thiên, Quân Thứ chứa tới người Sở Thiên, nhưng xu thế bá đạo lợi hại đã sớm dồn lên người Sở Thiên, lại làm cho Sở Thiên cảm thấy đau nhức mơ hồ.
Khoảng cách gần như thế, Quân Thứ ác liệt vô cùng như thế.
Ba bước giết một người, xuất đao không thấy tay.
Trên mặt Nhiếp Vô Danh nổi lên nét mỉm cười thản nhiên.