Diêu Tân Nhu đã mấy ngày nay lúc nào cũng ngẩn ngơ, lòng lúc nào cũng hướng về Sở Thiên. Cô cố kiềm chế suy nghĩ của mình, không nhớ về cái đêm đó nữa. Nhưng về sau, hình ảnh của Sở Thiên càng ám ảnh, gương mặt ấy lại càng trở nên rõ ràng, như thể càng khắc sâu vào tâm hồn cô. Phải chẳng mình đã yêu anh chàng tuấn tú đó? Tân Nhu tự hỏi. Thật ra Diêu Tân Nhu không chỉ lớn tuổi hơn, mà cơ bản trong mắt cô, Sở Thiên chỉ là một cậu em, chưa từng có ý nghĩ sẽ cùng hắn loạn tình say.
- Y tá, tôi bị bệnh rồi, tinh thần rất hoảng loạn.
Một âm thanh mờ mờ nhưng đầy nội lực vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong lòng Tân Nhu.
Diêu Tân Nhu nghe thấy, dường như được tiếp thêm sức mạnh, lòng mừng rỡ, ngẩng đầu lên hy vọng, trên môi Sở Thiên đang nở nụ cười với mình.
- Sao cậu lại tới đây?” Diêu Tân Nhu bực bội. Cô nghĩ rằng Sở Thiên đã rời khỏi nhà cô, không bao giờ tìm gặp lại cô nữa, có nhiều chàng trai trẻ vốn sợ phải gánh trác nhiệm quá sớm nên thường hành xử như vậy.
- Tôi đến mời chị đi ăn cơm. Chị Tân Nhu có sẵn sàng không?
Sở Thiên xoa xoa mũi, vừa cười vừa nói.
- Ồ?
Diêu Tân Nhu ồ lên một tiếng, đồng ý chạy vào nhờ người thay ca, lập tức kéo tay Sở Thiên chạy nhanh khỏi bênh viện. Cô không biết sau này Sở Thiên sẽ đối với mình như thế nào, nhưng bây giờ thì thật là ngọt ngào, dù sao Sở Thiên cũng đã dũng cảm đến tìm cô, thật sự làm cho cô rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Diêu Tân Nhu kéo Sở Thiên ra khỏi bệnh viện Phương Đông, đi qua các hộ sĩ, bệnh nhân khác. Bọn họ nhìn thấy gương mặt tràn sức xuân của cô thì rất ngạc nhiên. Nhìn ánh mắt long lanh nụ cười rạng rỡ của Diêu Tân Nhu ai cũng cho rằnh nhất định là cô đang yêu. Họ nhìn sang Sở Thiên. Chẳng lẽ hai chị em này lại yêu nhau? Thế nhưng hai người chính là cặp Tiên Đồng Ngọc Nữ mà, rất xứng đôi.
Sở Thiên cùng Diêu Tân Nhu đứng ở cổng bệnh viện, tay vẫy xe. Một chiếc xe màu vàng dừng két một tiếng, đậu gần Sở Thiên và Diêu Tân Nhu. Sở Thiê nghĩ bụng, ông lái xe này thật là chuẩn xác, quả nhiên nghề nào cũng có người giỏi. Hai người vừa lên xe, bác lái xe mặt tươi cười hỏi:
- Cô cậu muốn đi đâu?
Sở Thiên cười cười nhìn Diêu Tân Nhu. Diêu Tân Nhu trong lòng rất hạnh phúc, cười ngọt ngào, biết là Sở Thiên đang chờ câu trả lời của cô, nhưng cô cũng không biết là đi đâu nữa, đang lưỡng lự suy nghĩ thì bác tài đã lên tiếng:
- Hai người có đi ăn cơm không? Tin lời chú, chú đưa đến một cửa hàng rất ngon, cách đây cũng không xa lắm, đồ ăn ở đấy rất ổn. Hải sản, món ăn Tứ Xuyên, tương rau cái gì cũng có.
Diêu Tân Nhu gật đầu đồng ý, giơ giơ tay nói:
- Hay đấy, chú đưa bọn cháu đến đó đi.
Người lái xe vui vẻ đồng ý, trả lời:
- Được rồi. Xuất phát nào.
Sở Thiên chợt nhận thấy sự vui vẻ trong mắt bác lái xe, hơi giật mình.
Sở Thiên thỉnh thoảng nhìn xem mấy cột mốc bên đường, rồi lại cùng Diêu Tân Nhu trò chuyện. Diêu Tân Nhu chủ động tỏ ra thân mật, nghiêng cả nửa người dựa vào Sở Thiên. Sở Thiên ngồi bên chuyên trò nhưng vẫn thỉnh thoảng lại liếc nhìn ánh mắt bác tài xế qua gương, cảm thấy có chút gì đó lạ lạ. Chẳng lẽ ông ta cho rằng họ là khách từ nơi khác đến, nên đưa họ đi vòng vòng để kiếm ít tiền?
Sở Tiên cười cười, rồi nhìn cột mốc bên đường, chờ đến khi bác tài này cho biết giá tiền. Ông ta nhìn có vẻ thật thà, vậy mà cũng lươn lẹo, thật là buồn cười.
- Đừng nên nói xin lỗi, dù cho ngày mai cậu sẽ cưới một người con gái khác thì chị cũng sẽ không trách cậu đâu. Mấy ngày nay Diêu Tân Nhu đã nghĩ tới điều này rồi, cô chẳng dám mơ xa xôi gì, chỉ cần có thể cùng với Sở Thiên nói chuyện một chút cũng đã mãn nguyện rồi.
Diêu Tân Nhu vòng vo nói:
- Em trai của chị đang đi học tại một trường dạy nghề, người nhà chúng ta đều rất mang ơn cậu.
Sở Thiên gật đầu, chậm chậm nói:
- Vậy là tốt rồi, hy vọng cậu ấy có thể sống tốt.
Diêu Tân Nhu cười khì khì, có một chút quyến rũ, nói:
- Sở Thiên, sao em lại cười như vậy, nói chuyện khách sáo thế, như một ông già vậy.
Sở Thiên cười gượng, không biết giải thích cho Diêu Tân Nhu như thế nào.
Một hồi lâu, bác lái xe đến một bãi đỗ xe bên cạnh thang máy, mở cửa xe thở dài một cái, quay đầu nói với Sở Thiên và Diêu Tân Nhu:
- Quán ăn ngon ở trên lầu ba, tôi cũng muốn lên mua một ít đồ ăn, hai người đi cùng nhé.
Diêu Tân Nhu gật đầu đồng ý, lên tiếng:
- Chú, tiền xe bao nhiêu vậy?
Bác lái xe dường như đã quên chuyện này, nghe Diêu Tân Nhu hỏi mới, vỗ mạnh vào đầu nói:
- Ôi thiếu chút nữa thì quên, cô nương thật là người tốt, cho xin 30 đồng.
Sở Thiên giật mình, đã ngồi xe cả nửa giờ đồng hồ, lâu như vậy mà chỉ có 30 đồng sao? Xem ra mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, trong lòng thay đổi suy nghĩ, trên tay lấy ra 30 đồng đưa cho bác lái xe, rồi kéo Diêu Tân Nhu đi theo ông vào thang máy, nghĩ đến món ăn ở đây.
Thang máy lên thẳng lầu ba, cửa vừa mở ra, Sở Thiên vừa nhìn, đã cười khổ, hiểu ra ý đồ của bác tài xế.
Lầu ba đúng là một gian võ quán, hiện tại có hơn mười người đứng ở đây, toàn bộ bọn họ nhìn Sở Thiên, chính giữa là một tên trẻ tuổi mặt mũi bầm dập, và một người khác trung tuổi nhìn rất khôi ngô.
Sở Thiên biết tên của bọn họ, nhưng không ngờ là bọn họ có quan hệ với nhau.
Một người chính là kẻ yêu tiền như yêu mạng sống của mình là Hoàng Vạn Thịnh. Một người là Vạn Kiếm Phong, huấn luyện viên võ thuật có tiếng ở vùng đó, ở thành phố này cũng có vài võ đường kiếm thuật, ngày nhận hàng trăm kiếm. Sở Thiên từng gặp ông ta một lần ở chùa Thiên Pháp, sở dĩ nhớ rõ ông ta vì ông ta ra mặt nhận lời thách đấu của sứ giả Đông Doanh Sơn Bản Nghĩa Thanh, kết quả bị Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh bay bằng một quyền.
Diêu Tân Nhu vội vàng đi sau, lại phát hiện ra thang máy đã không chạy, đoán là đã bị người khóa, Sở Thiên mỉm cười, kéo Diêu Thiên Nhu đi ra thang máy, đến trước mặt Hoàng Vạn Thịnh, cười nói:
- Anh Hoàng, buổi tối tốt chứ, muons gặp tôi thì trực tiếp tới tìm, hà cớ gì phải dùng quỷ kể để lừa chúng ta đến đây.
Sau đó hắn quay lại nhìn bác lái xe thật thà kia nói:
- Chó cắn người thường không sủa, thật là có lý, bác tài, ông muốn nói gì không?