Đô Thị Thiếu Soái

Chương 41: Chương 41: Bèo nước gặp nhau mà nên tình nên nghĩa






Sở Thiên chậm rãi đi tới gần Thường ca, nói:

- Thường ca thật đáng mặt đàn ông, , đêm nay tôi nể mặt anh ta, không làm khó dễ các anh, cho các anh một con đường sống.

Thường ca cảm kích nhìn Sở Thiên, khẩn trương nâng các huynh đệ trên mặt đất dâỵ, vịn vai nhau chuẩn bị đi ra ngoài. Sở Thiên đột nhiên nhớ tới một việc, nói :

- Chậm đã.

Bọn Thường ca biến sắc, tưởng Sở Thiên đổi ý, quay đầu lại đồng loạt nhìn Sở Thiên, nhìn xem cái tên từng bị bọn hắn khinh thường, nhưng bây giờ lại thành kính trọng xen vài phần sợ hãi.

Sở Thiên thấy bọn họ sợ một phép, cười cười:

- Các anh trở về nói cho lão béo Ngưu Côn kia, tôi đã biết hắn ta chiêu binh mãi mã trong tù, chuẩn bị đối phó tôi, các anh hãy cảnh tỉnh hắn môt chút, nội trong bảy ngày, tôi sẽ lấy đầu trên cổ hắn.

Thường ca chấn động, chẳng lẽ Ngưu béo mời bọn hắn đi ra chính là đối phó Sở Thiên? Ngưu béo chỉ nói đối phó một đám lưu manh, Thường ca cảm thấy rất dễ dàng, mới đáp ứng Ngưu béo, sớm biết phải đối phó Sở Thiên, thì cho thêm tiền gã cũng không đáp ứng. Mặt khác, huynh đệ Thường ca mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hóa ra là đối phó người học sinh này, trách không được Ngưu béo đề nghị xuất động hơn mười người. Bọn chúng không biết, Ngưu béo chưa thấy Sở Thiên ra tay, ông ta chiêu binh mãi mã hơn mười người chỉ là vì đối phó với đám Hải Tử. Đối với Sở Thiên, Ngưu béo căn còn không để vào mắt. Hơn nữa, Lí Kiếm sợ Ngưu béo chưa đánh đã run nên bất luận thông tin gì về Sở Thiên cũng như ân oán giữa gã và hắn không hề tiết lộ một chữ.

Thường ca gật gật đầu:

- Sở đệ, lão Thường nhất định thay cậu chuyển lời, nội trong bảy ngày lấy đầu Ngưu Côn.

Lúc này Thường ca cùng mấy huynh đệ không có chút nào cảm thấy Sở Thiên phô trương thanh thế, ba hoa khoác loác. Vừa rồi mấy người bọn họ hầu như vừa tới mặt Sở Thiên đã bị hắn đánh cho lăn đầy đất. Nếu như không phải Sở Thiên hạ thủ lưu tình, Thường ca lên tiếng xin tha, bọn họ sớm đã bị Sở Thiên tiễn lên Thiên Đàng tối ba mươi tết này rồi.

Sở Thiên kỳ thật chỉ là muốn tạm thời dùng lời dọa Ngưu Côn, cho mình cùng mấy người bên cạnh có chút thời gian an ổn, cũng không phải chính thức muốn đầu Ngưu béo.

Mị Nương thấy đám Thường ca chậm rãi đi ra khỏi quán rượu Vong Ưu, liền đi đóng cửa lại, cười nói với Sở Thiên:

- Em trai, chị cám ơn!

Sở Thiên cười cười:

- Tiện tay mà thôi, chẳng qua là đêm nay làm chị sợ rồi. Mà chị, 30 tết sao không mở cửa đón khách, không sợ mất khách sao?

Mị Nương mỉm cười vô cùng câu hồn:

- Chị biết em thế nào cũng đến, cho nên chị đã sớm chuẩn bị một bàn tiệc rượu Trúc Diệp Thanh chờ em tới, không say không nghỉ.

Sở Thiên cười cười, cầm lấy hai hộp bánh hoa quế đưa cho Mị Nương:

- Chị Mị, tặng chị!

Mị Nương cầm lấy, thân hình hơi khẽ chấn động:

- Em làm sao biết chị thích ăn bánh hoa quế?

Sở Thiên vuốt vuốt mũi, kéo Mị Nương đi vào bên trong, nhẹ nhàng nói:

- Em có thể không biết chị thích, nhưng thế gian này còn có một người nhớ rõ.

Mị Nương ngây dại, lộ ra vẻ hưng phấn:

- Chẳng lẽ là Lâm Ngọc Thanh nhờ em đưa đến cho chị hay sao?

Sở Thiên gật đầu, thở dài:

- Em vốn tưởng rằng ông ấy quên chị rồi, nhưng khi em nhắc tới chị, em phát hiện ra ông ấy vẫn còn nặng lòng lắm. Cứ tưởng hai hộp bánh hoa quế này là loại bánh ngọt bình thường, không biết là loại chị thích ăn, như thế có thể thấy trong lòng ông ấy vẫn có tỷ đấy

Mị Nương kéo Sở Thiên ngồi xuống, dựa vào vách tường, mở hộp bánh, cười ngẩn ngơ nói:

- Em trai, nói rõ hơn một chút.

Sở Thiên từ từ thưởng thức một chén Trúc Diệp Thanh, bình tĩnh kể hết chuyện hôm nay. Mị Nương nghe Sở Thiên kể trên mặt khi trìu mến, khi dịu dàng, khi thương yêu, không có một điểm oán trách. Đàn bà si tình như vậy, không biết thế gian còn có mấy người? Đêm nay Trúc Diệp Thanh tựa hồ dị thường khiến lòng người dễ say. Đêm nay Mị Nương cũng xinh đẹp động lòng.

Sở Thiên cảm thán một tiếng: Lâm Ngọc Thanh thật sự là phúc phận tám đời.

Hắn nhẹ nhàng nói:

- Lâm Ngọc Thanh mong chị bình an khỏe mạnh, ước gì được nấy.

Mị Nương lắc đầu, nếu quả thật như hắn nói, nghĩ gì đước nấy, Lâm Ngọc Thanh lúc này nên đến quán rượu Vong Ưu, cùng cô nâng cốc nói cười vui vẻ, không phải là chúc mừng suông vài câu.

Mị Nương đem bánh hoa quế chia thành mấy miếng, dùng cánh tay thon thon ngà ngọc cầm một miếng, nhẹ nhàng đưa tới miệng Sở Thiên:

- Em nếm thử hương vị bánh hoa quế đi!

Sở Thiên ôn nhu cười cười, tựa như đứa trẻ biết nghe lời, cắn một miếng, bánh mềm mại từ từ đi vào trong miệng. Mùi thơm hoa quế tràn ngập. Mị Nương cũng nhẹ nhàng cắn một miếng, nép sát vào ngực Sở Thiên dịu dàng:

- Em, từ khi chị gặp em, mới có cảm giác không cô độc. Tình cảm như vậy có lẽ mấy trăm năm trước, chị và em thật sự đã nương tựa vào nhau mà sống, là duyên phận truyền kiếp?

Sở Thiên thở dài, ngón tay nhè nhẹ vuốt qua khuôn mặt mềm mại của Mị Nương:

- Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ yêu chị, sẽ cưới chị!

Mị Nương thỏa mãn cười cười:

- Chị nhất định sẽ gả cho em! Em này, về sau em cứ sống ở đây với chị, hà tất phải dính dáng đến Lâm gia vô tình. Chị và em có thể cùng nhau uống rượu, dốc hết tâm sự vào chén rượu ngon.

Sở Thiên gật đầu:

- Sau Tết âm lịch, em sẽ tìm cơ hội đem phòng ở trả lại cho Lâm Ngọc Đình, sau đó dọn tới ở với chị.

Mị Nương ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ tay, rót cho Sở Thiên một chén rượu đầy:

- Như thế rất tốt, chị em chúng ta sống nương tựa vào nhau, chị sẽ dần quên đi nỗi đau. Em thì mỗi ngày ăn một món ngon chị nấu, lại uống Trúc Diệp Thanh, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?

Sở Thiên nở nụ cười. Hắn cũng bị Mị Nương thuyết phục rồi. Ít nhất mỗi ngày về đến nhà, không phải đối mặt với bốn bức tường lạnh như băng, mà là với chị Mị ôn nhu như hoa như ngọc, còn có cơm ngon, rượu Trúc Diệp Thanh hảo hạng.

Mị Nương thấy Sở Thiên cười, hiển nhiên đó là nụ cười hạnh phúc, đứng lên, hỏi tiếp:

- Em, đêm 30 đã qua, có nguyện vọng đầu xuân gì không?

Sở Thiên dừng uống rượu, trong mắt lần nữa lóe ra thần thái khó có thể hình dung:

- Ngạo thế mà đứng, cả đời vinh quang.

Mị Nương rung động, giờ phút này Sở Thiên như một người khác, tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt. ”Ngạo thế mà đứng, cả đời vinh quang”. Nếu đổi lại người khác, Mị Nương có thể sẽ đem mấy lời đó như chuyện cười, nhưng là do Sở Thiên thốt lên, Mị Nương không chút nào nghi ngờ. Cá chép vàng sao có thể ở mãi trong ao? Nhất định sẽ có ngày vượt Vũ Môn hóa Rồng.

Mị Nương hưng phấn, nếu như có thể nhìn thấy Sở Thiên có được vinh quang, thì còn gì bằng. Cô nắm tay Sở Thiên:

- Em này, nếu như chị có giúp được gì, chị nguyện ý dốc hết toàn lực!

Sở Thiên vô cùng cảm động, hai người như bèo nước gặp nhau, chỉ mấy lần gặp mặt đã tình như thủ túc. Khi chị Mị biết hắn mang tâm nguyện lớn lao, không những không cười hắn mà còn nguyện ý đem hết toàn lực trợ giúp hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.