Chu Phú Quý không mở miệng. Ông ta nhìn Sở Thiên chằm chằm, trông rất uy nghiêm. Sở Thiên cũng quay đầu nhìn thẳng vào ông ta, không hề nhượng bộ. Ánh mắt hai người giao nhau như hai con dã thú trong rừng sâu bỗng không hẹn mà gặp.
Bọn họ đều đánh hơi thấy mùi nguy hiểm toát ra trên người đối phương. Mãi lâu sau, Chu Phú Quý mới thu ánh mắt sắc bén lại.
Dù sao cũng là kẻ làm việc đại sự, vẻ tức giận của Chu Phú Quý nháy mắt đã tan ngay.
Tuy rằng mọi cử động của ông ta đều đã lọt cả vào mắt Sở Thiên, nhưng trong lòng hắn cũng chẳng để tâm. Hắn tùy tiện ngồi xuống Sofa, sau đó nhìn Chu Phú Quý mở miệng nói:
- Tư lệnh Chu, ân oán giữa chúng ta sẽ được giải quyết ở Hải Nam. Vì vậy lúc này ông và tôi đều không cần phải tức giận làm gì. Dù sao thì không lâu nữa cũng sẽ có kết quả.
Chu Phú Quý không giận mà cười, bình tĩnh trả lời:
- Sẽ có kết quả.
Sở Thiên giơ tay tự rót cho mình chén trà, nhấp hai ngụm rồi nhìn Thẩm Nam Phương, nói:
- Ông chủ Thẩm, trà này thơm ngon quá! Chắc là khó mua lắm? Lẽ nào là cống phẩm của Triều Tiên?
Hôm trước tôi có đi Triều Tiên cứu Hoắc Vô Túy. Vì gấp quá nên tôi quên không điều tra. Nếu không thì cũng đã lấy ra được hai lạng trên tàu hàng của nhà họ Thẩm rồi.
Thẩm Nam Phương hơi ngạc nhiên, thắc mắc:
- Tàu hàng của nhà họ Thẩm?
Sắc mặt bà Thẩm chợt đanh lại, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Sở Thiên cũng giật mình, không hiểu ông này thật sự là không nắm được sự tình hay là đang giả vờ vô tội.
Đã vậy, hắn quyết định nói toạc móng heo:
- Mấy ngày hôm trước, đặc công Triều Tiên bắt cóc Hoắc Vô Túy, yêu cầu dùng cô ta để đổi lấy Park Dong Huan, còn xảo trá áp giải cô ta về Triều Tiên tạm giam. Chính tàu chở hàng của nhà họ Thẩm đã giúp chúng trở về nước.
Thẩm Nam Phương đột nhiên trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, quát:
- Sở Thiên! Nếu ngươi muốn đối phó với nhà họ Thẩm thì cứ nói thẳng ra. Đừng có giở trò này nọ rồi chụp mũ lên đầu lão.
Tuy rằng thế lực của ngươi đang như mặt trời ban trưa, nhưng nhà họ Thẩm cũng không phải là dễ chơi đâu. Nếu đấu thật sự thì còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Sở Thiên chậm rãi uống hết chén trà, vứt chén lên bàn, đáp:
- Vu cáo hãm hại ông à? Lẽ nào tàu chở hàng của nhà họ Thẩm các người chẳng phải đã dừng tại cảng Đông Vượng tại Seoul? Lẽ nào bến số 8 phía Tây không phải do nhà họ Thẩm các người xây dựng? Sao ông không đi hỏi người trên tàu xem có đặc công Triều Tiên lên thuyền hay không? Hoặc là hỏi qua phu nhân Thẩm xem.
Tên tiểu tử này biết tỉ mỉ như vậy ư? Thẩm Nam Phương trong lòng hơi khiếp sợ. Lẽ nào không phải do Sở Thiên vu cáo hãm hại nhà họ Thẩm gia là có chuyện như vậy thật? Nghĩ đến đây, ông ta quay sang nhìn phu nhân của mình, mở miệng hỏi:
- Như thế nghĩa là thế nào? Có phải bà có chuyện giấu tôi? Không có lệnh của tôi, tàu chở hàng không thể để người ngoài lên được.
Bà Thẩm thấy khó lòng giấu diếm sự tình, đành thẳng thắn đáp:
- Đúng là tôi đã để cho Tổ trưởng Cao bọn họ đi nhờ tàu về Triều Tiên. Nhưng tôi đâu có biết họ bắt cóc Hoắc Vô Túy?
Cứ cho bọn họ là bắt cóc Hoắc Vô Túy đi, mọi chuyện đều là do Sở Thiên gieo gió gặt bão. Chính hắn ra tay với bọn Park Dong Huan trước.
Thẩm Nam Phương nghe như sét đánh bên tai, trợn mắt há mồm nghe phu nhân của mình biện giải.
Bà Thẩm chẳng màng tới lễ nghĩa nữa, đem phơi bày tất cả nỗi bất mãn của bản thân ra.
- Ngươi chẳng phải là một tên xã hội đen sao. Ỷ thế có chút quan hệ hờ với mấy vị quan to mà làm xằng làm bậy. Ngươi chẳng những làm hỏng bữa tiệc giao lưu của nhà họ Thẩm, còn khiến quan hệ giữa nhà họ Thẩm và Triều Tiên trở nên xấu đi.
Sở Thiên chẳng nói gì, cứ mặc mụ ta nhục mạ.
Bà Thẩm dừng một lát, tiếp tục mở miệng nói:
- Tư lệnh Chu, ông nói một câu công bằng xem, tôi giúp Tổ trưởng Cao chút việc để bù đắp quan hệ có gì sai? Bọn họ bắt cóc Hoắc Vô Túy là do Sở Thiên cả gan làm loạn. Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn tiếp tục làm xằng bậy nữa thì còn có rắc rối, còn mang tai họa đến cho những người xung quanh ngươi.
Chu Phú Quý định mở miệng nói, nhưng cuối cùng lại thôi.
Sở Thiên bình tĩnh rót cho mình chén trà. Sự điềm đạm đó đến cả Chu Phú Quý cũng phải nể phục.
Có một loại người, mặc dù là đối thủ, là kẻ địch, tuy rằng bạn chỉ mong xẻ thịt róc xương hắn, đem hắn xé ra trăm mảnh, bằm nát hắn, nhưng lại không thể không thừa nhận đối phương là một người quả quyết, có danh dự.
Người như thế đáng được tôn trọng, cũng bởi vì có đối thủ như vậy mà tự hào.
Không ngờ xác nhận là thủ đoạn của bà Thẩm, hơn nữa còn có thái độ chết cũng không hối cải như vậy, Sở Thiên quyết định dùng hết sức lực hủy diệt nhà họ Thẩm, đồng thời buồn thay cho Thẩm Nam Phương.
Một người ưu tú như vậy mà lại lấy phải người vợ ngang ngạnh ngu xuẩn. Là ông trời đã sắp đặt hay là vận mệnh kiếp này của ông ta phải như vậy?
Nâng chén trà lên ngửa đầu uống cạn, Sở Thiên chậm rãi đứng lên. Ánh mắt sắc như dao của hắn như sự giao hòa giữa máu với lửa, đủ khiến nỗi thù hận của người ta biến thành nỗi sợ hãi.
Ánh mắt của hắn dừng trên người bà Thẩm, hắn thản nhiên nói:
- Ta định cho nhà họ Thẩm một cơ hội giải thích. Nhưng bà đã để lỡ rồi.
Nói xong, Sở Thiên liền chậm rãi đi ra cửa. Lúc sắp đi khuất, hắn dừng lại ở góc tường, quay đầu nhìn Thẩm Nam Phương vẫn đang trầm mặc, cười rạng rỡ và chân thành nói:
- Ông chủ Thẩm, hôm nay có rảnh thì về qua công ty đi. Ngày mai hoặc ngày kia, Công ty Thẩm Thị sẽ không còn là của ông nữa.
Thẩm Nam Phương rùng mình, ánh mắt sắc lạnh.
Bà Thẩm rót đầy trà cho Chu Phú Quý, chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nói:
- Đồ điên!
Chu Phú Quý khẽ xoay chén trà. Ông ta tin chắc rằng Sở Thiên không phải là tên ăn nói ngông cuồng. Nếu không hắn cũng không thể có thành công hôm nay. Là bạn của Thẩm Nam Phương, ông ta ngọt nhẹ khuyên:
- Ông chủ Thẩm, tên tiểu tử đó tuy rằng kiêu ngạo, ngông cuồng. Nhưng thực lực của hắn không thể xem nhẹ.
Ngàn vạn lần không nên khinh thường.
Thẩm Nam Phương gật gật đầu, ngửa đầu uống cạn trà trong chén.
Thẩm phu nhân vẫn chẳng để tâm, nhìn Chu Phú Quý cười, nói:
- Thôi, chúng ta đừng nói chuyện mất vui nữa. Tư lệnh Chu, chúng ta chốt việc mua bán động cơ cho hạm đội được không? Chỉ cần Tư lệnh Chu gật đầu, ngày mai tôi sẽ cho người tới gặp Trưởng phòng hậu cần của hạm đội là ông Vương để trao đổi chi tiết.
Chu Phú Quý khẽ động lòng, cố nói giảm nói tránh:
- Không vội! Mấy ngày nữa bọn tôi phải tiến hành diễn tập quân sự rồi. Đợi diễn tập xong hẵng nói cũng không muộn. Không chừng tôi còn có thể giới thiệu nhà họ Thẩm với các hạm đội khác nữa kìa.
Đến lúc đó đệ muội phải giảm giá cho bọn họ, để ta còn chút mặt mũi.
Thẩm Nam Phương cảm giác có biến cố trong lời nói này, nhưng cũng không nói ra.
Bà Thẩm thì mặt mày hớn hở, vỗ ngực nói:
- Tư lệnh Chu yên tâm! Chỉ cần là khách hàng do anh giới thiệu, nhà họ Thẩm nhất định sẽ đưa ra giá ưu đãi nhất.
Dù sao chúng ta cũng làm ăn lâu dài. Phải rồi, cụ Thẩm nghe nói Tư lệnh yêu thích tranh cổ, vừa hay có vài bức tranh mua từ Triều Tiên, khi về Tư lệnh nhớ cầm theo.
Chu Phú Quý cười ha hả đứng lên, khoát tay nói:
- Thế thì xấu hổ lắm!
Thẩm Nam Phương máy môi, bỗng nhiên thốt lên:
- Hy vọng lúc nhà họ Thẩm gặp nạn, Tư lệnh Chu có thể giơ một bàn tay.
Chu Phú Quý không nói, chỉ gật đầu, cảm giác trên người Thẩm Nam Phương toát ra vài phần tử khí. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, lẽ nào là do lời Sở Thiên nói khiến ông ấy để tâm? Nghĩ đến đây, ông ta cũng thấy hơi bất an.
Lúc mới tới Sở Thiên có nói: “Hải Nam chỉ đánh bát nháo. Đợi hắn ra tay sẽ là lúc quân nhà họ Chu bị diệt hoàn toàn.”
Chẳng lẽ tên tiểu tử kia thực lợi hại như vậy? Ngón tay Chu Phú Quý cứng lại.
Gần sáu giờ, điện thoại nhà họ Thẩm bỗng nhiên vang lên. Bà Thẩm đang chỉ huy người hầu bày yến tiệc khoản đãi Chu Phú Quý. Phải biết rằng làm ăn với hạm đội hàng năm đều có thể mang lại lợi nhuận hơn trăm triệu. Nghe điện thoại reo mà nhíu mày. Giờ ăn cơm rồi còn có kẻ gọi điện thoại đến.
Tuy nhiên, bà ta vẫn giơ tay cầm điện thoại lên, giọng điệu cực kỳ khó chịu, nói:
- A lô! Vị nào?
Bên tai truyền đến giọng nói dồn dập như bắn pháo:
- Bà Thẩm, tôi là Hà Vĩ Đông. Xảy ra chuyện lớn rồi. Vừa rồi tôi nhận được tin từ Bộ kim ngạch thị trường. Chiều nay có kẻ tấn công cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm Thị. Thế tân công hung mãnh dị thường. Đến lúc đóng cửa giao dịch, chúng ta đã tổn thất gần một tỷ.
Bà Thẩm ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng:
- Cái gì?
Đầu kia điện thoại cũng không ngạc nhiên gì với phản ứng đó của bà ta, bất đắc dĩ lặp lại:
- Khoảng năm giờ chiều, có kẻ tấn công ồ ạt vào cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm Thị. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong bốn mươi phút. Phụ trách tài chính của chúng ta định tỉa chúng mà không kịp.
Tập đoàn Thẩm Thị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Gần tỷ bạc bị chúng lấy đi mất rồi.
Bà Thẩm lúc này mới bừng tỉnh, dùng thứ âm thanh cường độ cao thét lên:
- Tổn thất một tỷ?
Tay phải đang rót rượu của Thẩm Nam Phương hơi run rẩy. Rượu vang thơm ngon bắn trên mặt bàn bằng ngà voi.
Mặc dù bình tĩnh lại ngay, nhưng Chu Phú Quý thấy sâu thẳm trong mắt Thẩm Nam Phương là một nỗi khiếp hãi không thể diễn tả bằng lời.
Cũng chẳng trách được. Chỉ vẻn vẹn bốn mươi phút đã nuốt xong một tỷ của Tập đoàn Thẩm Thị, có thể thấy sự hung hãn của đối thủ. Lẽ nào Sở Thiên đã khai chiến rồi?
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ Sở Thiên mới có sức mạnh ngưng tụ đó. Sáng ngày hôm sau, mặt trời tỏa sáng chói chang.
Vợ chồng Thẩm Nam Phương vừa mới bước vào phòng họp, cà phê còn chưa kịp uống, mười mấy vị quản lý cấp cao mặt mày u ám liền đi vào, bộ dạng đó của bọn họ xem ra còn hiệu quả hơn nhiều so với khi làm việc thường ngày.
Thẩm Nam Phương tuy đã nắm được đại khái tình hình, nhưng vẫn nói:
- Kể chuyện chiều qua xem, cố gắng càng tỉ mỉ càng tốt.
- Ông chủ, có một tổ chức vào năm giờ mười phút bắt đầu tấn công cổ phiếu của Thẩm Thị, liên tục tung ra ba mươi tỷ. Chúng tôi mặc dù có số tiền hơn năm tỷ dự phòng, nhưng ngay cả cơ hội tung ra cũng không có. Giá cổ phiếu liền giảm xuống mười phần trăm.
Nếu đoán không nhầm, mở cửa giao dịch sáng nay, xu thế này sẽ còn tiếp diễn.
- Đúng vậy, thưa chủ tịch. Nếu chênh lệch cổ phiếu đạt tới 30% thì toàn bộ cổ phiếu của Thẩm Thị chúng ta rất có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nếu thế thì hậu quả khôn lường. Lần này, đối thủ có ác ý. Mục đích của chúng nhằm thẳng vào Thẩm Thị. Vì vậy, chúng tôi buộc phải chuẩn bị đủ tiền, ứng phó với cuộc chiến khó khăn sắp tới.
Sau đó, các tay thao tác cổ phiếu bắt đầu đưa ra ý kiến của bản thân. Đối phương công kích theo kế hoạch và có trù tính, thủ đoạn lại khôn khéo vô cùng. Dù sao thì thao tác một số tiền khổng lồ như thế này đối với bất kỳ tay thao tác cổ phiếu nào cũng không khác gì đánh trận. Nếu không có điểm hơn người nhất định sẽ không dám khơi mào.
Sau một trận tranh luận ầm ĩ, phòng họp yên tĩnh trở lại.
- Giờ công ty còn có bao nhiêu tiền có thể dùng để thao tác?
Đôi mắt lanh lợi của Thẩm Nam Phương phát ra ý chí chiến đấu khiến mọi người ngơ ngác. Ông ta ngẩng cao vầng trán chưa từng cúi thấp bao giờ đánh tan sự trầm mặc của tất cả mọi người.
- Giờ tôi chỉ muốn biết hai điều: Đối phương là ai? Liệu chúng ta có thể chống chọi lại sự tấn công của đối phương hay không?
Giám đốc tài chính trung niên lập tức đáp:
- Thưa ông chủ, giờ trong tải khoản còn hai mươi tỷ.
Thẩm Nam Phương thoáng cười, trong mắt tóe ra vẻ hung hãn, đáp:
- Giao hết cho các tay thao tác cổ phiếu. Số tiền này đủ để đánh bật tám mươi tỷ công kích. Thẩm Nam Phương ta không tin còn ai có thể lấy ra trăm tỷ đối phó với Tập đoàn Thẩm Thị.
Nhà họ Lâm không thể! Sở Thiên cũng không thể!
Trên màn hình rộng treo trên tường, tình hình thị trường cổ phiếu đang hiển thị rõ nét. Còn trong phòng làm việc của bộ phận tài chính, hơn mười mấy máy tính bàn đang kêu “Tít tít”. Mỗi tay thao tác cổ phiếu và người thao tác đều đang tập trung tinh thần quan sát đường cong hiển thị mức độ lên xuống của cổ phiếu.
Lòng bàn tay họ đều rịn mồ hôi.
Cuộc chiến này, nhất định sẽ gian nan.
Ở thời đại này, thị trường cổ phiếu trên toàn thế giới đã liên kết thành một biển lớn, sớm đã vượt ra ngoài ranh giới của một quốc gia. Chỉ cần có bản lĩnh và có tiền là bạn có thể vơ vét vài tấm cổ phiếu bất cứ lúc nào, rồi biến thành tỷ phú. Đương nhiên, nó cũng có thể lạnh lùng khiến một tỷ phú biến thành một tên ăn mày, thậm chí biến thành một cái xác chết.
Chiến tranh trên thị trường cổ phiếu cũng giống như chống lũ vậy. Lúc này, nước sông do con người tạo ra đang ùn ùn xô đập con đê do nhà họ Thẩm xây dựng.
Nếu đê của nhà họ Thẩm không đủ kiên cố, những bao tải cát chặn lỗ hổng không đủ nhiều thì con đê này rất nhanh liền sẽ bị nước lũ phá sập, rồi chẳng còn sót lại thứ gì.
Nhưng hiển nhiên, Thẩm Nam Phương đã quá lạc quan. Sau chín mươi phút, ông ta nhận được hai tin tức.
Vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, đối thủ đã tấn công như vũ bão. Các tay thao tác cổ phiếu của Thẩm Thị dè dặt ném vào một tỷ. Đến chút li ti gợn sóng cũng không có liền chìm xuống. Bất đắc dĩ, họ đành tung ra năm tỷ, với hy vọng dùng bao cát lấp lỗ hổng. Lần này có chút động tĩnh, thế tấn công của đối phương chậm lại.
Nhưng chưa đầy ba mươi phút sau, thế tấn công lại hung hãn trở lại. Năm tỷ nhanh chóng bị nuốt chửng không sót một ly.
Một tay chơi hộc máu ngã xuống đất ngay tại bàn. Người phụ trách sắc mặt trắng bệch đi tới trước mặt Thẩm Nam Phương, cố gắng giữ bình bĩnh nói:
- Ông chủ, xem tình hình này, đối thủ có hơn trăm tỷ đang thao tác.
Thẩm Nam Phương lập tức thấy run rẩy trong lòng, nhưng vẫn cố vững vàng an ủi:
- Không sao! Cứ tung tiền ra theo suy tính của các anh. Có thể đối phương cũng chỉ có ngần ấy thôi, định hù dọa chúng ta.
Chỉ cần chống đỡ được hai đợt tấn công, tôi nghĩ bọn chúng sẽ xót ruột. Trên đời này chẳng có ai cầm nhiều tiền nhàn rỗi thế mà chơi đùa.
Người phụ trách ngần ngại gật đầu, chần chừ chốc lát nói:
- Các tay chơi của đối phương rất cừ, xuất chiêu cay độc, dùng phương pháp dùi nhọn phá băng thôn tính chúng ta. Nghĩa là phá vỡ một lỗ hổng nhỏ rồi tấn công ồ ạt.
Sau cùng, lợi dụng tài chính của chúng ta rời rạc để nuốt trọn chúng ta. Thủ pháp này, khi xưa Hoắc Tông từng sử dụng ở Phố Wall.
Thẩm Nam Phương khẽ nhíu mày hỏi:
- Hoắc Tông? Cây gỗ mục của nhà họ Hoắc?
Người phụ trách khẽ gật đầu, hơi nuối tiếc đáp:
- Hoắc Tông khi đó là kỳ tài trong giới thương nhân phố Wall.
Anh ta từng chiếm và phân tách hai công ty nhỏ. Sau đó chỉnh đốn lại đưa lên thị trường chứng khoán, giúp cho công ty mẹ thu lợi vài tỷ đô la Mỹ. Tiếc là sau này trở về Hongkong, anh ta không muốn kinh doanh nữa, danh tiếng cũng bị chôn vùi từ đó.
Lòng Thẩm Nam Phương khẽ động, nhưng vẫn nói:
- Ai quản lý anh ta? Các người giám sát gã chặt chẽ cho tôi.
Người phụ trách gật gật đầu, một lần nữa trở lại chỗ ngồi chỉ huy.
Bà Thẩm lau mồ hôi, băn khoăn hỏi:
- Là ai ra tay với chúng ta thế?
Thẩm Nam Phương thở dài bực bội, khẽ nói:
- Có thể là Sở Thiên!
Nghe chồng trả lời, bà Thẩm hứ mạnh, hoàn toàn không tin, đáp:
- Tên tiểu tử đó lấy đâu ra tài sản trăm tỷ chứ? Toàn bộ gia tài nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm triệu, còn chẳng có giá bằng số tài sản đứng tên Thiến Thiến nữa. Chắc là tài phiệt Đông Nam Á hoặc tập đoàn tài chính phố Wall nào đó mới có thực lực hùng mạnh như vậy.
Tại Thiển Thủy Loan, một căn biệt thự ven biển, màn hình rộng treo trên tường cho thấy tình hình lên xuống của thị trường cổ phiếu. Người điều khiển là Hoắc Tông đang chăm chú tính toán. Đôi mắt lấp lánh sự hưng phấn không thể kìm nén. Thi thoảng anh ta bàn bạc một chút, sau đó mệnh lệnh lập tức được truyền đi.
Lúc này, Sở Thiên đang cùng Lý Hoán Hồng ăn đồ nướng trong hoa viên. Chiếc cánh gà đã chín được bảy tám phần đang tỏa hương thơm phức.
Lý Hoán Hồng thấy bộ dạng đói meo của Sở Thiên, đầy thâm ý cười nói:
- Muốn ăn cánh gà vừa thơm vừa ngon, anh cần phải kiên trì một chút. Chưa đủ lửa thì sẽ mất ngon nhiều đấy.
Sở Thiên ngửi mùi thơm ngào ngạt, mỉm cười đáp lại:
- Đương nhiên là chờ được. Thẩm Thị sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian. Bốn mươi tỷ của nhà họ Lý, ba mươi tỷ của hai nhà họ Lâm và họ Hoắc, năm mươi tỷ do bà Lan đứng ra bảo lãnh, lại còn hai mươi tỷ của Soái quân nữa. Cây kiếm tài chính dũng mãnh như vậy mà còn không đâm ngã được nhà họ Thẩm thì tôi đâm đầu vào tường cho rồi.
Lý Hoán Hồng lật cái cánh gà, thoa mật ong lên trên rồi lại cho lên nướng, sau đó khẽ thở dài:
- Tôi biết anh có thể lấy ra bốn, năm mươi tỷ. Dù sao thì thực lực của Soái quân cũng rành rành ra đó. Nhưng thật không ngờ anh lại thuyết phục được bà Lan đứng ra bảo lãnh. Năm mươi tỷ này đến thật mãnh liệt quá!
Anh ta không thể không thán phục. Nhà họ Lý mặc dù có tiền có thế, nhưng nếu muốn vay mấy chục tỷ qua ngân hàng cũng cần phải hoàn thành một loạt các thủ tục đánh giá rủi ro. Ít ra cũng cần mấy tuần mới được phê duyệt. Còn bà Lan chỉ cần gọi vài cú điện thoại, năm mươi tỷ lập tức được chuyển vào tài khoản. Dũng mãnh như vậy thì ai mà không thán phục cho được chứ.
Sở Thiên chẳng nói gì, lật cánh gà. Trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ thực lực của bà Lan.
Tuy rằng bà Lan tuổi đã cao mà sức khỏe lại yếu, nhưng cho dù có nằm chờ chết trên ghế đu, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, lời nói của bà ấy cũng vẫn có trọng lượng tại Thiên Triều.
Vĩ nhân không phải là chữ được khắc trên bia mộ, mà là tượng trưng của thực lực thực tế. Đỉnh cao của danh vọng đó, vô vàn người cả đời cũng không thể so bì.
Cánh gà cuối cùng cũng đã chín, mùi vị rất ngon miệng.
Hoắc Tông chạy ra đại sảnh, tới bên cạnh bọn Sở Thiên nói:
- Nhà họ Thẩm lại ném vào thêm tám tỷ nữa rồi, có thể chống chọi chừng mấy tiếng. Tổng cộng là mười bảy tỷ từ đầu tới giờ.
Theo tin tình báo lấy được và phản ứng ngắm bắn của nhà họ Thẩm, số tiền có thể thao tác được của Thẩm Thị chẳng còn bao nhiêu nữa. Tới đây sẽ là lúc họ phải vay ngân hàng.
Lý Hoán Hồng khẽ mỉm cười, chỉ nói:
- Nuốt thôi!
Sở Thiên nhổ ra hai cái xương, tiếp lời:
- Đúng vậy! Cứ ăn mạnh vào! Thẩm Nam Phương tuyệt đối không thể vay được một cắc từ ngân hàng. Ông ta chỉ có thể đem thế chấp một phần tài sản không bị ảnh hưởng cho ngân hàng.
Chúng ta nhân cơ hội này mua lại với giá rẻ, thế là nhà họ Thẩm miệng ăn núi lở.
Hoắc Tông gật gật đầu, quay lưng rời đi. Mười lăm phút sau, toàn bộ Hongkong đã truyền tai nhau chuyện Tập đoàn Thẩm Thị bị tấn công, đồng thời cũng có tin đồn mấy ngân hàng lớn đều tìm mọi lý do để từ chối cho họ vay tiền. Vài ngân hàng còn giậu đổ bìm leo đòi tiền nợ trước đây của nhà họ Thẩm.
Phía trước có kẻ chặn đường, phía sau có kẻ đuổi tới, quả thực đã khiến vợ chồng Thẩm Nam Phương tức gần chết. Đến lúc này mới biết thế nào là thói đời bạc bẽo.
Bảy mươi phút sau, tám tỷ lại bị nuốt chửng…!
Thẩm Phương Nam thống khổ lắc đầu, khẽ cắn môi phất tay cho đem ba tỷ còn lại tung ra nốt. Sự bất đắc dĩ và vẻ nặng nề hiện rõ trong mắt các tay thao tác cổ phiếu. Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, ba tỷ này nhiều lắm cũng chỉ có thể cầm cự được nửa tiếng.
Nửa giờ sau, nếu không có tiền rót thêm vào, mà đối thủ vẫn hung hãn như cũ thì có nghĩa là Tập đoàn Thẩm Thị chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Đối thủ của họ là ai đến tận bây giờ ngay cả cái bóng còn chưa được thấy. Cũng không biết là nhà họ Thẩm đã chọc giận tập đoàn tài chính nào mà họ lại ra sức hủy diệt như vậy.
Thẩm Nam Phương suy nghĩ một lát sau, cho người đem thế chấp toàn bộ tài sản đứng tên phu nhân và con gái. Tất cả gộp vào cũng đáng giá hai tỷ. Lần này thì ngân hàng chấp nhận ngay.
Nhưng ra giá chỉ bằng bốn mươi phần trăm so với giá trị trên thị trường - Tám trăm triệu. Ý đồ mượn gió bẻ măng, đục nước béo cò quá đỗi trắng trợn.
Bà Thẩm tuy ngày thường lỗ mãng gây hấn nhiều, nhưng đối với tám trăm triệu mấu chốt cuối cùng này cũng đưa ra được biện pháp khá lý trí:
- Nam Phương! Tám trăm triệu này đừng vung ra nữa. Hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào.
Cho dù không phải để lại cho bản thân làm tiền vốn sau này đông sơn tái khởi thì cũng phải để lại trả lương cho mấy ngàn công nhân chứ!
Các quản lý cao cấp của Tập đoàn Thẩm Thị dù đang buồn chán cũng khuyên nhủ Thẩm Nam Phương. Một kẻ luôn suy tính sâu xa như Thẩm Nam Phương lúc này chỉ giống như một tên nghiện cờ bạc không chịu nhận thua, chỉ cần trong tay vẫn còn vật cược thì không do dự vứt ngay lên bàn. Cho dù vật cược ấy có là vợ hay là con gái đi chăng nữa.
Cho nên ông ta không do dự hạ lệnh, cho đem tám trăm triệu cuối cùng tung ra thị trường chứng khoán. Ông ta trông chờ kỳ tích cuối cùng sẽ xuất hiện.
Nhưng kỳ tích không xuất hiện. Mà chỉ có bọn Sở Thiên xuất hiện.
Hoắc Tông, Lý Hoán Hồng cùng với Sở Thiên như hồn ma bất chợt hiện lên. Vẻ mặt tươi cười của bọn họ xuất hiện tại tòa nhà của Tập đoàn Thẩm Thị. Chỗ này là tầng hai mươi của tòa nhà, cũng chính là chỗ làm việc của lãnh đạo cao cấp của tập đoàn.
Đối mặt với mấy người lạ nhưng sâu xa khôn lường này, nữ thư ký xinh đẹp ưỡn ngực chặn bọn Sở Thiên lại.
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên hỏi:
- Thẩm Nam Phương đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp ông ta.
Nữ thư ký xinh đẹp hơi sửng sốt, lập tức khách khí từ chối yêu cầu của Sở Thiên, còn dốc hết toàn lực đuổi bọn hắn đi. Nào ngờ lúc xô đẩy còn bị Sở Thiên ngã đè trên bàn làm việc. Nhìn đôi mắt sâu thẳm đó và nụ cười hơi nam tính, nữ thư ký lập tực đỏ mặt, còn hơi khép đùi lại.
Cô ta chỉ vào phòng tài chính ở cuối hành lang, không kiềm chế được, nói:
- Ông chủ Thẩm ở bên kia!
Sở Thiên buông cô ta ra rồi đi thẳng về phía phòng tài chính. Lý Hoán Hồng trong lòng thầm khen sức hấp dẫn của tên tiểu tử này không tồi. Bảo vệ đứng ở cửa thấy Lý Hoán Hồng nhìn quen mắt, nhưng vẫn lớn tiếng quát:
- Các người là ai? Sao lại tới phòng này? Đây là nơi quan trọng của Thẩm Thị, các ngươi mau đi ngay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt.
Sở Thiên duỗi lưng một cái, sau đó không kiên nhẫn đẩy bảo vệ trước cửa phòng tài chính ra, chỉ nhắc nhở:
- Mấy vị huynh đệ, lẽ nào các anh không biết Tập đoàn Thẩm Thị sắp phá sản rồi sao? Tôi mới là ông chủ mới của các anh. Vì vậy, tốt nhất là đừng có động tay động chân. Dù sao các anh cũng còn phải kiếm cơm.
Bảo vệ hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi không cản bọn họ nữa.
Bà Thẩm giận dữ xông tới, nhìn Sở Thiên chằm chằm. Hóa ra là tên này giở trò quỷ. Đúng là đã coi thường hắn rồi. Những tưởng hoạch định kế hoạch lớn thế này chắc phải là kẻ không vừa. Ít ra thì cũng phải là tài phiệt nước ngoài nhiều tiền nhiều thế. Chẳng ngờ lại là tên tiểu tử này, là tên tiểu tử ăn nói ngông cuồng này!
Thẩm Nam Phương liếc nhìn Tổ hợp hoàng kim, thống khổ lắc lắc đầu, nói:
- Công tử Lý, hơn trăm tỷ tiền vốn, nhà họ Lý e rằng đã bỏ ra không ít sức lực nhỉ? Nhà họ Thẩm dường như không thù không oán với cậu, sao cậu lại bắt tay với Sở Thiên mà tấn công Tập đoàn Thẩm Thị kia chứ? Hoắc thiếu gia, chắc cậu chính là tay thao tác cổ phiếu kỳ tài đó. Nhà họ Hoắc nhà cậu chẳng phải có ân oán không thể hóa giải với Sở Thiên sao? Sao lại như thế này?
Nghe lời chất vấn tự cho là đúng của Thẩm Nam Phương, Lý Hoán Hồng và Hoắc Tông cũng không chẳng hề cảm thấy áy náy.
Thương trường như chiến trường. Từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có điều miếng thịt lần này hơi lớn mà thôi. Nhưng bọn họ vẫn đồng thanh đáp:
- Bọn tôi đều mắc nợ ân tình của Sở Thiên. Ông chủ Thẩm, xin lỗi nhé!
Thẩm Nam Phương nguội lạnh trong lòng, thở dài thê thảm:
- Sóng trước chết trên bờ cát.
Sắc mặt bà Thẩm lạnh như sương ngấm mười năm, một lát sau hét lên như điên:
- Cút đi cho tao! Cút đi cho tao! Tập đoàn Thẩm Thị sẽ không sụp đổ được! Lão nương có khuynh gia bại sản cũng phải đấu với chúng mày.
Sau đó quay sang các tay thao tác cổ phiếu hét lên:
- Cứ giữ cho vững, giữ cho vững! Giờ ta sẽ đi gom tiền.
Lần này là Thẩm Nam Phương giữ bà ta lại, lắc đầu thở dài nói:
- Nhận thua thôi!
Sở Thiên nhìn chung quanh phòng tài chính, nhìn mọi người đều đang tinh thần uể oải, cười nói:
- Ông chủ Thẩm, ông cứ yên tâm. Sở Thiên không phải là loại người cạn tàu ráo máng, nên khi ông rời Thẩm Thị, đãi ngộ của các nhân viên đều sẽ không thay đổi.
Dù sao mọi người cũng chỉ kiếm miếng cơm. Còn về phía nhà họ Thẩm, tôi cũng hỗ trợ cho hai triệu.
Những lời này lập tức khiến các tay thao tác cổ phiếu phấn chấn hẳn, ánh mắt đều dồn cả vào Sở Thiên.
Hai triệu? Thẩm Phương Nam cười khổ.
Bà Thẩm vẫn không thể chấp nhận sự thật là chính Sở Thiên là kẻ ra tay phía sau. Bà ta ước rằng thu mua Tập đoàn Thẩm Thị là một kẻ khác, vì thế khi nghe Sở Thiên nói hỗ trợ tiền thì hét lên:
- Cút! Cút đi! Nhà họ Thẩm không cần ngươi cứu tế, cũng không cần ngươi thương hại. Còn không ít tài sản đứng tên nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm còn không ít bạn bè.
Sở Thiên khẽ cười, chỉ nói:
- Các người đã đem tất cả tài sản thế chấp cho ngân hàng rồi. Thật ngại quá! Chính tôi là người đã mua lại. Vì chúng ta đều quen biết, nên hai ngày sau các người dọn ra khỏi Hoa viên nhà họ Thẩm cũng được.
Còn bạn bè của nhà họ Thẩm ư? Tìm được hai người thì tôi cho là giỏi.
Bà Thẩm dùng ánh mắt độc địa nhìn Sở Thiên, nghiến răng nói:
- Mày chết chẳng yên đâu!
Sở Thiên tiến lên trước hai bước, không chịu yếu thế nhìn thẳng vào bà ta, đầy thâm ý mà nói:
- Đến bây giờ mà bà còn không biết hối hận? Nhà họ Thẩm hôm nay thành ra thế này, nếu không phải vì bà thiên vị người Triều Tiên trước, nếu không phải là bà cấu kết với bọn người Triều Tiên, làm sao tôi lại phải ra tay dạy cho nhà họ Thẩm bài học chứ?
Đây gọi là “Nhân quả tuần hoàn!”
Bà Thẩm hơi sửng sốt, lập tức giận dữ hét lên:
- Nói láo! Nói láo!
Không để ý tới người đàn bà điên cuồng đó nữa, Sở Thiên xoay người chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn còn không quên nói với cô thư ký xinh đẹp ở cửa:
- Sau này cô sẽ là thư ký riêng của tôi. Nhớ nhé! Phòng làm việc của tôi phải đơn giản và sáng sủa. Đặc biệt là phải vứt hết tất cả những thứ có logo chữ “Thẩm” đi. Hiểu chưa?
Nữ thư ký chần chừ một lát, khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiến Thiến được biết tin nhà họ Thẩm phá sản. Đang cho cá ăn ở Hoa viên nhà họ Thẩm, cô ta ngây ra. Sau đó được biết kẻ khởi xướng chính là Sở Thiên, cô ta không khỏi cắn chặt môi.
Ánh mặt trời kéo dài cái bóng của cô ta, rất hư vô.
Sau một lát, cô ta quyết định đi cầu xin Sở Thiên, cho dù có phải dùng bản thân để đổi lấy con đường sống cho nhà họ Thẩm.
Bước ra khỏi tòa nhà Thẩm Thị, Lý Hoán Hồng và Hoắc Tông đi xử lý những việc còn lại. Sở Thiên thì trực tiếp đi tìm Húc Ca. Bọn họ gặp phải chút rắc rối khi xử lý những hộ bị cưỡng chế.
Trong đó, có một hộ khá dũng mãnh, cứ ôm chặt lấy dao phay chém ngã mấy anh em của bang Hắc Dạ, còn tập trung những hộ khác lại để đối phó.
Lúc Sở Thiên tới đó cũng chính là lúc trận chiến bắt đầu.
Húc Ca chẳng nói năng gì nhìn bọn họ. Chuyện nhỏ thế này đáng lý ra không cần anh ta đích thân ra tay. Nhưng anh ta biết rõ trong lòng, nếu không rút được những cái xương cứng này, sau này sẽ gây ảnh hưởng xấu, sẽ có càng nhiều những hộ bị cưỡng chế khác đổi ý đòi giá trên trời.
Anh ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.