Cúp máy điện thoại, Sở Thiên nhìn Trương Đại Hải, trong câu nói hàm chứa ý sâu xa:
- Uỷ viên Trương, để tỏ lòng áy náy của cháu, cháu có một phần quà muốn tặng cho Cục trưởng Trương!
- Hơn mười người của Đông Doanh có súng ống!
Những lời này có rất có trọng lượng, hấp dẫn người nghe, Trương Đại Hải trong lòng hiểu rõ, đối với con trai ông ta mà nói, tiền bạc cũng chỉ
là vật ngoài thân, duy có thành tích công danh là thứ thiếu nhất, bởi vì đó mới là nguồn vốn chính trị để thăng quan tiến chức, do đó mà khi
nghe được những lời này hai mắt lão sáng lên hưng phấn, nắm lấy tay Sở
Thiên nói:
- Chuyện này có thật không?
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, nói:
- Là thật!
Trương Đại Hải lập tức nhấc điện thoại lên, bấm số của Trương Vinh Quý.
Một lát sau, Sở Thiên cầm điện thoại nói chuyện cùng Trương Vinh Quý,
còn đem tin tình báo nói hết cho anh ta, đồng thời nghĩ đến lời Khả Nhi
từng nói với hắn, tóm gọn lại mấy câu:
- Cục trưởng Trương, theo
tôi suy tính, bọn chúng rất có khả năng là người của tổ Sơn Khẩu, vì vậy nên khi vây bắt nhất định phải giết thẳng tay!
Trương Quý Vinh cười ha hả, nói một cách cực kỳ tự tin:
- Thiếu soái yên tâm, bài học lần trước khiến Trương Vinh Quý cả đời
khó quên, lần này đến lượt tôi khiến bọn chúng khắc cốt ghi tâm rồi, cậu cứ ở sơn cư Vân Thủy đợi tin tức của Trương mỗ, một lần nữa cám ơn món
quà của cậu, sau khi chuyện này thành công chúng ta nhất định phải uống
với nhau vài chén!
Sở Thiên cởi mở đáp lại:
- Một lời đã định!
Có chuyện tốt đột nhiên xảy ra, Trương Đại Hải hào hứng ăn uống, khuôn
mặt già cả tang thương trở nên tươi như hoa, không ngừng nâng chén với
Sở Thiên cùng Bát gia, bữa cơm tối này kéo dài tới hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau đó Trương Đại Hải mới đứng dậy cáo từ ra về, Bát gia nắn
bóp cái vai đau nhức của mình, đích thân tiễn ông ta ra ngoài cửa.
Bát gia tiễn khách xong quay vào đại sảnh, Sở Thiên đã pha trà xong,
đang nhấc ấm trà còn tỏa khói rót vào chén trước mặt ông, động tác vô
cùng thành thạo tự nhiên. Bát gia thậm chí có thể từ cánh tay hắn nâng
lên hạ xuống mà nhìn ra được, đó chính là thủ thế rót trà Phượng Hoàng
tam điểm đầu của những người am hiểu trà đạo thường dùng.
Cách rót trà kia cẩn thận tỉ mỉ, tiếng nước chảy kia thong dong khoan
khoái, bóng hình kia vững chãi trầm mặc, càng thể hiện ra phong thái coi nhẹ sống chết, mặc cho phong ba bão táp, ta vẫn an nhàn ung dung ngồi
câu cá. Bát gia chợt ngẩn người, dường như đang nhìn thấy chính mình của mấy mươi năm về trước, triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết
minh.
Nước trà dần đầy, hương trà lan tỏa bốn phía.
Sở Thiên ngẩng đầu, gọi Bát gia:
- Nghĩa phụ, uống trà!
Bát gia định thần lại, mang theo một nụ cười hiền hậu ngồi xuống, nâng
lên tách trà mới pha, từ từ đưa lên miệng thưởng thức, một lời cũng
không nói, nước trà vào miệng, dư hương phảng phất, mãi đến khi nửa tách trà đã xuống bụng mới khẽ gật đầu tán thưởng:
- Sở Thiên, tay nghề, tâm tính đều có sự tiến bộ vượt bậc rồi!
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cảm ơn nghĩa phụ khích lệ!
Bát gia khoát tay, cười nói:
- Khen con là danh về với thực, hiện nay chuyện Giang Tích đã định, con liệu có chuẩn bị dẫn quân xuống phía Nam, liền một hơi đánh sập Đường
Môn không?
Sở Thiên quả quyết lắc đầu, đáp lại đầy lo âu:
- Mặc dù trận chiến với Đường Môn ở Hàng Châu đã làm hao tổn hơn sáu
nghìn người, nhưng lại không hề động đến điểm mấu chốt của Đường Môn,
muốn diệt trừ Đường Môn tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một
chiều, mà quan trọng hơn, Soái Quân tuy số lượng người đông, nhưng những anh em thật sự một lòng ra trận thì không nhiều.
Nói đến đây, Sở Thiên có vài phần bất đắc dĩ, cười khổ bổ sung:
- Muốn hoàn toàn thu hút lực lượng của Hắc Long hội, ít nhất cũng cần
phải nửa năm, nếu như con tiếp tục liều chết với Đường Môn, một khi
thương vong quá lớn, tất sẽ gây nên bất bình, đến lúc đó chỉ e còn chưa
diệt được Đường Môn, Soái quân đã xảy ra nội chiến rồi. nguồn
tunghoanh.com
Bát gia gật đầu, bộ đường trang màu xanh nước
biển dường như may ra là để dành cho ông ấy, khiến người ta có một loại
cảm giác khoan dung độ lượng, sung túc dồi dào, đồng thời cũng có vài
phần phóng khoáng tự nhiên, lão nhấc ấm trà lên rót cho Sở Thiên, sau
khi đặt xuống mới bắt đầu nói:
- Sở Thiên, lúc trước còn lo lắng con sẽ chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, nay mới biết ta đã lo lắng thái quá rồi.
Sở Thiên cười khiêm tốn, khách khí trả lời:
- Cảm ơn nghĩa phụ quan tâm!
Ngay sau đó lại có chút bất đắc dĩ:
- Nhưng cùng với việc mở rộng địa bàn, có rất nhiều thứ đều không nằm
trong sự khống chế của chính mình, lợi dụng những điều này, rất dễ quyết định ý chí của người khác, Đường Môn thất bại, khả năng rất lớn là bị
hủy bởi quân của các lão đại địa phương.
Ánh
đèn nhàn nhạt chiếu lên gương mặt của Bát gia, chỉ có những nếp nhăn
trên mặt là dường như càng thêm sâu, nhưng đôi mắt lại vẫn sắc bén như
xưa. Vậy mà khi ông nhìn Sở Thiên, đôi mắt lạnh lùng hà khắc kia lại lập tức tràn đầy ấm áp, ngay sau đó nói với Sở Thiên về những lý lẽ khi
bước chân vào giang hồ.
Bát gia uống hết tách trà, giọng nói nhàn nhạt:
- Sở Thiên, bất kỳ một tổ chức nào cũng đều giống như con người, mỗi
giờ mỗi phút đều cần bổ sung máu tươi, nếu không nó sẽ không chỉ già
yếu, mà còn có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Vì vậy con cần phải có lực
lượng bí mật, một lực lượng không ai có thể biết được.
Ánh mắt Sở Thiên bỗng sáng lên, cảm kích nhìn Bát gia nói:
- Cám ơn nghĩa phụ, Sở Thiên biết phải làm như thế nào rồi!
Ánh đèn êm dịu từ vách tường chiếu xuống, soi sáng mọi thứ trong căn
phòng, hơi nước lượn lờ, hương trà tràn ngập, hai người một già một trẻ
vừa thưởng thức tách trà nóng hổi vừa bắt đầu từ từ bàn bạc, đối với Sở
Thiên mà nói, đối xử chân thành với Bát gia hoàn toàn không giống với Tô lão gia.
Người sau phải cân nhắc đến yếu tố chính trị nên sẽ vô hình trung bó buộc sự lớn mạnh của Soái quân, thậm chí khi lợi ích
của Soái quân bị hao tổn lớn, Tô lão gia tử sẽ liên hiệp với Trung Ương, không chút do dự diệt trừ Soái quân, nền móng của hậu đại cách mạng
quyết định bởi giữ gìn triều cương, về điểm này, Tô lão gia tuyệt đối sẽ không thể quên.
Bát gia đơn giản chỉ là người trong giang hồ, vì thế sẽ đưa ra những kiến nghị tốt nhất cho Sở Thiên.
Mãi đến hơn mười giờ, Bát gia mới chống gậy đứng dậy đi ngủ, nhưng từ
biểu hiện trên mặt ông có thể nhìn thấy, ông cùng Sở Thiên nói chuyện
rất vui, vẻ mặt Sở Thiên cũng tươi cười. Tối hôm nay đã học được không
ít từ Bát gia, khiến cho bản thân hắn không phải đi nhiều đường vòng,
bớt đi đường vòng thì cũng có nghĩa là máu của các anh em bớt phải đổ
xuống một cách vô ích.
Nhìn thấy đêm đã khuya, Sở Thiên cũng
lên lầu tắm rửa đi ngủ, vừa mới bước chân vào phòng thì bị một người
phía sau ôm chặt lấy, Sở Thiên khẽ cười khổ, hít lấy hương thơm quen
thuộc, vòng tay ôm cô vào lòng, vòm ngực cô gắt gao áp chặt vào người Sở Thiên, Sở Thiên tiện tay trượt từ thắt lưng xuống bờ mông mềm mại của
cô.
- Đoán xem em là ai?
Giọng nói đầy mê hoặc cất lên.
Sở Thiên ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, tỏ vẻ có chút bất lực, hắn không thể phân biệt nổi là Niệm Nhu hay Tư Nhu.
Đêm tối gió lớn, bỗng nhiên một luồng sáng thoáng lướt qua màn đêm sâu
thẳm nơi đô thị, giống như một mũi tên sắc nhọn mang theo ánh sáng hoa
mỹ xuyên thủng bóng tối, nhờ vào một chút ánh sáng này mà Sở Thiên nhìn
thấy đôi mắt đầy mê hoặc kia, rất giống với Tiêu Niệm Nhu, vậy là hắn
liền dịu dàng nói:
- Niệm Nhu!
Tiêu Niệm Nhu vòng tay ôm lấy cổ Sở Thiên, đáp nhẹ:
- Đúng rồi!
Trong âm thanh có chút hờn trách, mang theo một niềm vui sướng điên cuồng từ tận đáy lòng.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở ra, hôn lên mặt cô.
Hai chân Tiêu Niệm Nhu thoắt cái quấn lấy người Sở Thiên, hai tay vòng
ra sau lưng ôm chặt Sở Thiên, đôi môi xinh xắn mãnh liệt cắn lên cổ áo
trước ngực hắn, lo sợ bản thân không kiềm chế được mà phát ra những
tiếng rên rỉ, nhưng chiếc cổ áo tơ lụa chỉ có thể giúp chặn lại đôi môi
của cô, chứ không ngăn được tiếng thở mạnh dồn dập phát ra trong mũi.
Tiến lại gần chiếc giường rộng rãi dễ chịu, vào lúc Sở Thiên đang định
đặt cô xuống thì chợt sững người lại, trên giường không ngờ còn có một
người đang nằm, tim đập thình thịch như muốn lấn át ánh đèn ngủ êm dịu,
vẻ bất đắc dĩ triệt để cùng không còn lời nào giải thích hiện lên trên
mặt, Tiêu Tư Nhu trợn tròn hai mắt, mang nụ cười của kẻ bắt quả tang
được người đang thông dâm.
Tiêu Niệm Nhu cúi thấp đầu hết mức, thất thanh nói:
- Chị?
Tiêu Tư Nhu cười cười nói một cách đầy ngụ ý:
- Cô em gái nhỏ, chạy cũng nhanh đấy chứ?
Cánh tay của Tiêu Tư Nhu không chỉ thò ra ngoài chăn, mà đôi chân thon
dài cũng để lộ ra ngoài, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo đầy vẻ
quyến rũ, khi Tiêu Niệm Nhu giống như đã làm sai chuyện gì định buông
người Sở Thiên ra, thì Sở Thiên lại đặt cô xuống chiêc giường êm ái,
ngay sau đó hắn cũng nằm xuống.
Mỹ nhân như vậy, anh hùng nào có thể quay lưng?
Mùa xuân Thượng Hải, mưa gió thường xuyên, giờ phút này trên đường phố
không một bóng người, chỉ có duy nhất ánh đèn đường xa xa mờ ảo mê ly,
một đêm như vậy nhất định sẽ khiến cho người ta buồn ngủ ríu mắt, huồng
hồ bây giờ đã là hai giờ đêm, khoảng thời gian này, chính là lúc mọi vật mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ, tất nhiên cũng là thời khắc ý loạn tình
mê nhất.
Mấy chục chiếc xe cảnh sát yên lặng xuất phát, trực
tiếp tiến về khu dân cư ngoại ô phía tây, sau khi đến nơi, hơn trăm
người cảnh sát từ trong xe chui ra, thân thủ nhanh nhẹn tiến về phía mục tiêu.
Trong số đó có mấy chục cảnh sát còn leo lên những chỗ cao của khu vực lân cận, đồng thời nhanh chóng dựng súng ngắm, theo thứ tự thu xếp phong tỏa cửa chính cùng cửa sổ, kiên quyết không để lọt bất kỳ một tên địch nào.