Đô Thị Thiếu Soái

Chương 385: Chương 385: Buổi trưa canh ba




Ánh mặt trời của mùa thu chiếu rọi trên cao, từng đợt gió lạnh thấu xương vẫn thổi không ngừng.

Hôm nay, Hắc Long Tower nghiễm nhiên trở thành nơi mà người dân toàn kinh thành chú ý tới nhất.

Rất nhiều năm trước đây, triều đình phong kiến có cách gọi “Chém đầu răn chúng”, người đương quyền thường kéo kẻ gian ác hay phạm tội khắp các đường phố để bị dân chúng bêu riếc nhục mạ, rồi sau đó mới đem chém đầu, sau khi chém đầu còn bị treo ở cổng thành để răn đe dân chúng về kết cục của những kẻ gian ác, bất lương.

Người hiện đại ngày nay có ai chưa từng nghe qua? Tuy nhiên chưa ai được tân mắt chứng kiến, cho nên hôm nay mọi người đều kéo đến rất đông.

Tuy xung quanh Hắc Long Tower đã lập ra rất nhiều các chốt bảo vệ, nhưng bên ngoài vẫn có không ít người dân vẫn tập trung để ngóng xem chuyện gì đang xảy ra bên trong. Và đương nhiên cũng có không ít những người bên chính nghĩa.

Đến cả những nơi nghỉ ngơi xung quanh Hắc Long Tower cũng chật kín người, nghe nói những vị trí tốt có thể quan sát thậm chí còn có thể bán được hai ngàn tệ!

Xung quanh Hắc Long Tower có hàng trăm cảnh vệ súng đã lên nòng, tại các vị trí trên cao còn bố trí cả các tay súng bắn tỉa, hơn hai mươi kẻ chịu án sẽ được áp tải đến bằng xe thiết giáp, trong tình cảnh bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, kẻ nào cướp pháp trường đều là tự chuốc họa vào thân.

Đồng hổ đã điểm mười rưỡi!

Tất cả mọi người đứng trước Hắc Long Tower đều im lăng chờ đợi, chờ đợi kẻ bị áp giải tới, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra!

Hắn tin rằng, phần tử Đột Đột nhất định sẽ xuất hiện!

Nửa giờ sau, ba chiếc xe thiết giáp từ từ đi tới, âm thanh nặng nề phát ra từ chiếc xe khiến cho mọi người quanh đó cảm thấy rõ áp lực đè nén, đồng thời cũng cảm thấy sự hưng phấn đang trỗi dậy, bất ngờ và phấn khích trước việc những chiếc xe thiết giáp xuất hiện trước mặt mình, không ít người đã cầm máy ảnh để chụp lại.

Tính cả Maria, tổng cộng có hai mươi bốn người phạm nhân còn lành lặn. Còn những kẻ bị dày vò hành hạ thì sớm đã bị giải quyết trong phòng giam rồi, đỡ phải bị lôi đến Hắc Long Tower để rồi để cho người ta oán trách Thiên triều tàn nhẫn hung ác!

Hai mươi bốn phạm nhân đeo còng tay, mặc đồ đen từ trong xe thiết giáp bước ra, người phụ trách áp giải chính là Lý Thần Châu, anh ta vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Phàm Gian, thản nhiên nói :

- Thiếu soái có nói thời gian xử bắn không?

Phàm Gian gật đầu, cung kính đáp:

- Thiếu soái nói, những kẻ trọng tội nhất định phải xử bắn vào giữa trưa canh ba, không để cho chúng thành quỷ!

Lý Thần Châu biết rằng trưa canh ba chính là mười một giờ bốn mươi ba phút mười hai giây, anh ta nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày, cười nhạt nói :

- Thế là lại phải đợi năm mươi phút nữa sao? Xử bắn bọn khủng bố mà còn cần chọn giờ cho chúng? Đúng là hời cho chúng quá! Nhưng mà nếu đã là chuyện do Thiếu soái sắp xếp, thì tất cả cứ theo như thế đi!

Phàm Gian khẽ mỉm cười, nhiệt tình nói:

- Ngoài này nắng to gió lớn, hay là Đội trưởng Lý cứ lên lầu nghỉ ngơi trước, việc ở đây cứ để cho Phàm Gian lo liệu!

Lý Thần Châu gật gật đầu, cũng phải, đứng ngoài này cả tiếng đồng hồ không thành vấn đề, vấn đề là ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh dường như muốn nuốt chửng mình.

Phàm Gian vẫy vẫy tay, một quân nhân rất nhanh chạy tới, cung kinh nói :

- Đội trưởng Lý, mời đi bên này!

Lý Thần Châu không chút do dự liền đi theo.

Phàm Gian nhìn Lý Thần Châu bước lên thang máy, nhìn sang các thành viên đội áp giải cười nói:

Mấy anh em vất vả rồi, bên ngoài gió to, hay là cứ áp giải phạm nhân vào đại sảnh chờ, bên trong có chuẩn bị trà và điểm tâm, còn có các anh em khác có thể trông chừng phạm nhân giúp. Cái quan trọng là có thể giảm bớt sự nguy hiểm, tránh ở bên ngoài bị bọn khủng bố đánh lén hay ám sát.

Đội áp giải đều biết người này là thân tín cấp dưới của Sở Thiên, cho nên đều vui vẻ mà đồng ý đem phạm nhân áp giải vào đại sảnh Hắc Long Tower, sau khi tiến vào đại sảnh, mấy chục an hem Soái quân bắt đầu giám sát phạm nhân, để cho đội áp giải có thể yên tâm uống trà.

Nhân lúc đội áp giải phạm nhân đang uống trà nói chuyện, Phàm Gian đưa mắt ra hiệu, anh Thành rất nhanh nhận ra Maria, vì đã để kí hiệu khi thẩm vấn, anh ta đi đến bên cạnh cô, tự mình áp giải cô ta đến bên cạnh thì ngồi xuống. Lúc đi qua cổng lớn của nghĩa trang, đột nhiên đẩy cô vào, một lát sau, một người mặc quần áo giống như vậy được đưa trở lại bên ngoài.

Quá trình diễn ra hết sức tuần tự và nhanh chóng, cho nên người của đội áp giải đều không hề hay biết chuyện gì, anh Thành nháy một ám hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ, Phàm Gian khẽ gật đầu, màn “Thay long đổi phượng” đã thành công, tiếp sau đó chỉ còn phải đợi sự xuất hiện của phần tử Đột Đột nữa thôi!

Phàm Gian sau khi làm xong chuyện, liền để cho anh Thành giám sát đám phần tử khủng bố, bản thân thì lên lầu tiếp đãi Lý Thần Châu.

Phòng tiếp khách quý ở tầng trên, Lý Thần Châu đang đọc qua báo của ngày hôm nay, trên bàn còn có cốc trà thơm còn nóng hổi và vài món điểm tâm được chế biến rất tỉ mỉ, tinh tế.

Anh ta dường như không hề lo lắng về việc hôm nay sẽ có người đến cướp pháp trường, cần biết rằng, Hắc Long Tower ngoài cảnh sát, quân đội còn có mấy chục đặc cảnh mà anh ta tự mình bồi dưỡng.

Phàm Gian vừa bước vào phòng khách, Lý Thần Châu ngẩng đầu lên nhìn , sau đó nhìn tới chiếc đồng hồ treo trên tường khẽ hỏi:

- Thiếu soái sao lại không tới vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa ngủ dậy? Cái tên này, đúng là không để tâm đến chuyện gì hết cả.

Phàm Gian cười nhạt , đó lại là sự thật, Sở Thiên chả quan tâm đến bất cứ chuyện gì, xem ra Lý Thần Châu rất hiểu hắn, thế là tiến lên vài bước, rót trà cho Lý Thần Châu và nói :

- Thiếu soái đã dậy từ lâu rồi, những mà anh ấy hôm nay sẽ không xuất hiện ở Hắc Long Tower, bởi vì hôm nay anh ấy đi miếu Thiên Hữu rồi!

Lý Thần Châu đặt báo xuống, ngây ra một lát, hỏi tiếp:

- Thiếu soái đi miếu Thiên Hữu làm gì ?

Hắc Long Tower đang trong cảnh biển người tấp nập như này, Sở Thiên lại đi miếu Thiên Hữu, không chỉ khiến Lý Thần Châu ngạc nhiên, đến Phàm Gian khi mới biết được tin đó cũng cũng không tài nào hiểu được! Tuy nhiên Phàm Gian biết rằng, Sở Thiên nhất định là đang có dự định gì đó rất sâu xa, sau khi suy nghĩ kĩ càng, chỉ còn biết phục sát đất!

Trên mặt Phàm Gian nở một nụ cười bí hiểm, thản nhiên nói:

- Đi gặp một người, cũng là đợi một người!

Khi Phàm Gian nói lời này cũng chính là lúc Sở Thiên đi lên từ cầu thang của miếu Thiên , theo sau là Phong Vô Tình và Lão Yêu!

Gió trên núi rất to, làm người ta phải cẩn thận lắm mới không ngã xuống đất.

Miếu Thiên Hữu tuy không phải là uy nghĩ lộng lẫy gì, những giữa chốn trần tục tầm thường này, cũng tự toát lên một vẻ đẹp thần bí.

Sở Thiên lúc đi qua cầu thang , khẽ thở dài, hắn chợt nhớ về Long Vũ, xạ thủ của hội Hắc Long chính là bị bọn Thứ đầu giết chết ở đây, Long Vũ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình lại bị chết dưới tay của những thiếu niên, thậm chí còn chết một cách đơn giản như vậy!

Tuy nhiên trong lòng Sở Thiên lại có chút áy náy, dù gì giết người trước mặt phật tổ như vậy, cũng thật là khó ăn khó nói.

Sở Thiên vốn cố ý tránh mặt Không Vô đại sư, hình ảnh đôi chân trần của Không Vô đại sư từ lâu đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng hắn, nếu như lại gặp Không Vô đại sư, Sở Thiên tin rằng mình sẽ hổ thẹn mà rơi lệ!

Tuy nhiên hôm nay thì không thể không đến.

Sở Thiên thắp hương xong ở điện Thiên Hữu bằng loại hương có trị giá tới tám nghìn tám trăm tám tám tệ!

Vị hòa thượng thắp hương vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Sở thí chủ, kiếp này nhất định được trời phù hộ!

Sở Thiên khẽ cười, bình tĩnh đáp:

- Đại sư, xin hỏi Không Vô đại hiện đang tọa ở thiện phòng nào?

Lão hòa thượng có chút ngạc nhiên, không ngờ Sở Thiên lại quen biết Không Vô đại sư, liền hỏi lại:

- Sở thí chủ, Không Vô đại sư chuẩn bị có một cuộc giảng đạo quan trọng, sợ rằng không có thời gian gặp Sở thí chủ, có lẽ sau khi giảng đạo xong , Sở thí chủ mới có thể gặp mặt đại sư.

Lời của vị hòa thượng vô cùng khách sáo, dễ thấy là đã để ý tới hương nhang mà Sở Thiên thắp.

Sở Thiên khẽ lắc đầu, cười mà nói:

- Đại sư có gì cứ nói đừng ngại, tôi chỉ là muốn gặp mặt Vô Không đại sư một lần, không hề có ý gì khác!

Cùng lúc nói với Phong Vô Tình và Lão Yêu:

- Vô Tình, Lão Yêu, hai người mỗi người cũng thắp hương cầu bình an yên lành đi.

Phong Vô Tình và Lão Yêu mặt không chút biểu cảm gật gật đầu, lão hòa thượng cười rạng rỡ tới cực điểm!

Thề là lão hòa thượng liền gọi một hòa thượng ở bên cạnh tới, nói với Sở Thiên:

- Sở thí chủ, Không Vô đại sư tọa thiền ở Thiên Hữu Các, người không có phận sự không thể vào, lát nữa để tiểu tăng dắt thí chủ tới đó, còn việc Không Vô đại sự có chịu gặp mặt hay không, lão tăng cũng không thể giúp gì được!

Sở thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:

- - Cảm ơn đại sư giúp đỡ!

Tiểu tăng rất lễ độ đưa tay về phía trước, cung kinh nói:

- Sở thí chủ, mời đi hướng này

Đám người Sở Thiên đi theo vị tiểu hòa thượng, từ từ tiến lên đỉnh núi.

Phong Vô Tình cố ý để tụt lại phía sau, khẽ nói vớ Sở Thiên:

- Tại sao ở chốn phật môn lại có những kẻ kiếm tiền bằng cách này được nhỉ?

Sở Thiên cười mỉm, thản nhiên đáp:

- Chốn Phật môn có những kẻ buôn bán tầm thường, cũng có những vị cao tăng đức cao vọng trọng, cho nên mong phật tổ khoan dung độ lượng.

Tiểu tăng đi phía trước nghe được những lời nói chuyện phía sau, lỗ tai khẽ động, bất giác khẽ thở dài.

Trong cơn gió lạnh buốt, xa xa vang lên tiếng chuông , trong mùi của lá cây hoa cỏ, dường như lại phảng phất mùi thơm của Hương Đàn, miếu Thiên Hữu toát lên một vẻ trang nghiêm, trầm mặc, một sự giản dị tự nhiên phía sau sự hào nhoàng phú phiếm, dường như không có mọt chút hơi hướng của chốn phàm trần.

Trên đỉnh núi cao không khỏi tránh khỏi lạnh.

Tiểu hòa thượng nhanh chóng đưa Sở Thiên đến Thiên Hữu các, thông báo và giao phó việc còn lại cho tăng nhân ở Thiên Hữu các, sau đó xuống núi trở về!

Nơi nay dường như ai cũng có thể tới, nhưng không phải ai cũng dám tùy ý mà tiến vào, ở Thiên Hữu các các vị cao tăng đều đang tập trung ở đây, cho dù ai khi tới đây đều không tránh khỏi có sự ngưỡng mộ kính trọng ở trong lòng, cửa ở đây tuy là mở, nhưng có kẻ nào dám ngông cuồng mà tùy tiện bước vào?

Sở Thiên cũng vậy, hắn không dám bước vào trong, cho nên bình tĩnh đợi tiểu tăng chuyển lời!

Từng cơn gió thu thổi từng đợt cuốn theo những chiếc lá rụng ở dưới thềm, thềm đá cuối cùng của cổng chính đang mở, từ bên ngoài có thể nhìn những cây cổ thụ mọc sát nhau ở trong sân Thiên Hữu các, vô cùng tĩnh mịch! Đi gần thêm vài bước có thể thấy hương khói nghi ngút từng đợt lượn qua trước mắt, toàn khung cảnh đại điện vô cùng uy nguy tráng lệ.

Một lát sau, vị tiểu tăng đi ra, cung kính nói với Sở Thiên:

- Không Vô đại sư mời thí chủ vào trong gặp mặt!

Sở Thiên gật gật đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu với Phong Vô Tình và Lão Yêu, Phong Vô Tình và Lão Yêu hiểu ý lập tức đi theo sau hắn.

Ánh chiều tà đỏ ngầu như màu máu, nóc nhà cao cao phía xa nơi mặt trời lặn xuống giống như đỉnh của một ngọn núi bị máu nhuộm đỏ.

Sở Thiên bước vào sân trước của Thiên Hữu các, lắng tai nghe tiếng bước chân và tiếng gió, có một cảm giác thê lương hiu quạnh đến khó tả. Các tăng nhân sống ở ngôi chùa cổ như này, chỉ có biết lấy đèn sách làm bạn, những ngày tháng ấy trải qua không dễ dàng gì.

Bước chân của Sở Thiên bình thản, trong lòng khẽ thở dài, đối với những người có thể chịu được sự cô đơn hiu quạnh, trong lòng hắn vô cùng sùng kính.

Chỉ vì hắn biết rằng trên đời này không có chuyện gì đáng sợ hơn sự cô đơn.

Đám người Sở Thiên đi sát sau vị tiểu hòa thượng, đi qua hai sân tĩnh mịch và ba gian thiền phòng tối tăm, hắn lần lượt bước qua từng bàn đá xanh được đánh bóng qua những năm tháng , tỏ rõ sự cô đơn mà chúng đã phải trải qua thậm chí còn lâu hơn tăng nhân ở đây.

Tiểu tăng dẫn đám người Sở Thiên tới một mái hiên rộng, ở đó buông xuống một màn trúc màu xanh lục, nhìn vào trong qua khe hở có thể thấy thấp thoáng bóng của ba người đang ngồi dưới đất, chiếc bàn đặt giữa những bóng người đó còn có mấy cốc trà.

Tiểu tăng khẽ dừng bước, nhẹ nhàng thưa:

- Không Vô đại sư đang ở bên trong, Sở thí chủ xin đợi một lát!

Sở thiên gật đầu, hắn đã đến tận đây thì đợi thêm một chút có là gì!

- Sở thí chủ, mời vào!

Tiếng của Không Vô đại sư từ trong vọng ra ngoài, giọng điệu không chút thay đổi.

Sở Thiên vén bức mành trúc tiến vào, nhìn thấy Không Vô đại sư đang cầm trên tay quân cờ màu đen từ từ buông xuống!

Một vị tăng nhân gầy gò râu tóc đã bạc phơ ngồi đối diện Không Vô đại sư, ánh mắt bình tĩnh, giữa ngón tay kẹp quân cờ màu trắng.

Bên trong còn có một vị hòa thượng trung tuổi, vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt lộ ra sự sắc sảo, linh hoạt.

Sở Thiên đi tới, ngồi xuống vị trí còn trống.

Khí nóng từ cốc trà trên bàn vẫn bay lên, cốc trà của Không Vô đại sư và vị đại sư đối diện dường như đã uống được một nửa, còn của vị hòa thượng trung niên dường như vẫn còn nguyên.

Không Vô đại sư đột nhiên cười lớn, thản nhiên nói:

- Thánh Không sư huynh, tiểu đệ thắng rồi !

Đại sư Thánh Không giọng điệu không hề thay đổi, nhẹ nhàng đáp:

- Không Vô sư đệ, nói thắng tức là đã thua! Bời vì đệ đã quá chấp nhất chuyện thắng thua!

Không Vô đại sư khẽ thở dài, bình tĩnh nói:

- Cảm ơn Thánh Không sư huynh dạy bảo, có lẽ đôi giày đang đi quá thoải mái nên Không Vô mới quên tất thảy mà chỉ chấp nhất chuyện thắng thua!

Sở Thiên trong lòng có chút hồi hộp, cúi xuống nhìn thì quả nhiên không vô đại sư đang đi một đôi giày bông bình thường, giản dị tự nhiên mà lại ấm áp thoải mái.

Không Vô đại sư vốn dĩ không nên mang giày! Ông là một vị cao tăng không hề biết nói dối.

Sở Thiên trong lòng đã hiểu rõ, tất cả đều nằm trong dự tính của bản thân, liền nở một nụ cười chăm chú nhìn vị hòa thượng trung tuổi đối diện, nhẹ nhàng nói:

- Không biết pháp danh của đại sư là gì? Có thể lý giải cho tiểu tử một khúc mắc nhỏ hay không?

Vị đại sư thần thái bình thản, nhìn Sở Thiên một hồi rồi thản nhiên đáp:

- Lão nạp pháp danh Vạn Không, xin hỏi thí chủ có chuyện gì thỉnh giáo?

Sở Thiên cầm hai quân cờ trên tay, nhẹ nhàng vuốt hỏi:

- Vương tử đến từ nơi nào?

Đây là một điển cố, Cao Tông thời Đường từng xuất binh tương trợ Tân La bình loạn, Vương tử Tân La biết ơn và để bảy tỏ sự tôn kính đã từ bỏ vinh hoa phú quý mà quy y cửa phật, Đường Đức Tông trung thành mười một năm, khi Kim Thị qua đời lúc lâm chung giống như Địa Tạng Vương Bồ Tát, cho nên, cho nên chỉ cần là cao tăng từng đọc qua kinh văn đều biết.

Vị hòa thượng trung niên ngây ra, vẻ mặt lộ ra sự lúng túng, bất giác hỏi lại:

- Thí chủ vừa nói gì?

Sở Thiên khẽ thở dài lắc đầu nói:

- Rắn Đuôi Chuông ở đâu?

Vị hòa thượng trung niên mặt biến sắc, biết đã bị nhìn thấu, tay phải liền sờ phần eo lưng.

Sở Thiên không để cho gã có cơ hội phản kháng, ánh mắt khẽ mở, tụ lực vào tay bắn hai quân cờ ra phía trước, hào khí ngút trời, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng vài mét, nên quân cờ dễ dàng bắn thẳng vào khớp xương của vị hòa thượng trung niên, xuyên qua và cắm vào bức tường gỗ phía sau

Cùng lúc bắn ra quân cờ về phía hòa thượng trung niên Sở Thiên nhảy tới tay phải giữ chặt yết hầu của gã không cho kêu cứu, sau đó tống gã ra ngoài.

Bên ngoài , Phong Vô Tình và Lão Yêu đã đợi từ lâu, bắt lấy hòa thượng này sau đó làm gãy tứ chi, bịt miệng gã bằng khăn vải để không thể cầu cứu bất cứ ai.

Việc diễn ra vô cùng thuận lợi trôi chảy, dường như không có âm thanh gì phát ra.

Không Vô đại sư và Thánh Không đại sư vẫn bình tĩnh và điểm đạm như trước, lặng lẽ quan sát thế cờ, dường như không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra trong Thiên Hữu các.

Sở Thiên để ý thì thấy Không Vô đại sư đã bỏ giày bông ra tự bao giờ, đôi chân của vị đại sư gầy gò nhìn thanh cao mà có lực.

Sở Thiên lại ngồi xuống chỗ của mình, đổ cả ba cốc trà trên bàn đi, sau đó nhóm lên chiếc lò nhỏ bằng bùn màu tím ở bên cạnh, đem chiếc ấm trà bằng đồng tím đặt lên trên, dùng quạt nhẹ nhàng quạt, thần thái tự nhiên, động tác thuần thục.

Thánh Không đại sư nhìn Sở Thiên, ánh mắt lộ ra sự nhún nhường và kính trọng. Vẻ tán thành , nhẹ nhàng nói:

- Kỳ tài trăm năm hiếm có !

-

Không Vô đại sư chỉ cười, ngón tay vẫn di chuyển quân cờ màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.