Đô Thị Thiếu Soái

Chương 220: Chương 220: Cái Chết Của Đội Viên Tìm Kiếm Cứu Nạn (1+2)




Lúc con dao của Tiểu Báo cách Sở Thiên chỉ còn mấy tấc thì lại không thể nào chém xuống được nữa, bởi vì tay của Sở Thiên đã đâm vào cổ tay của gã. Đau nhức khiến cho cả cánh tay của gã không còn sức lực, Tiểu Báo nghiến răng, định chuyển dao qua tay bên kia thì chân phải của Sở Thiên đã tràn đầy sức lực đạp mạnh một cái, cả người Tiểu Báo giống như một quả bóng bay bị xì hơi đã về phía sau. Gã ngã “rầm” một cái đúng vào ngọn đèn, không chỉ ngọn đèn bị tắt mà còn đánh thức cả bọn Dư Hiểu Lệ dậy hết. Vốn dĩ bọn họ đang ngủ say tưởng rằng lại bị tấn công vội vàng rút dao, lấy súng ra chuẩn bị hướng vào bóng đen Tiểu Báo kia chuẩn bị chiến đấu.

Tiểu Báo cũng là dân giang hồ lâu năm nên biết, nếu mà không lên tiếng thì mình rất có khả năng bị người mình giết chết, vì vậy mới hét lên:

- Là tôi, là tôi, tôi không cẩn thận nên mới ngã.

Dư Hiểu Lệ bảo Hứa Giai Giai đi thắp một ngọn đèn khác lên, bước tới phía trước nhìn thấy bóng đen kia đúng là Tiểu Báo, còn cả nồng nặc mùi rượu nữa, trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn kìm nén lại nói:

- Tiểu Báo, cậu nửa đêm nửa hôm không chịu trực đi còn làm cái gì vậy? Cậu lại uống rượu rồi đúng không?

Tiểu Báo đưa ánh mắt tức giận nhìn Sở Thiên, chịu đựng sự đau đớn ở cổ tay và phần lưng che dấu nói:

- Tâm trạng tôi không tốt cho nên mới uống một chút rượu, không cẩn thận đã làm hỏng cái bóng đèn.

- Tâm trạng của cậu chúng tôi có thể hiểu được, nhưng cậu phát ra động tĩnh như vậy rất dễ bị người của mình giết chết đó.

Dư Hiểu Lệ xem ra rất bất mãn với việc mình bị làm cho kinh ngạc:

- Thôi bỏ đi, cậu đi ngủ đi, Hà Kiện và Lưu Toản chịu khó một chút thay phiên nhau trực đi.

Sở Thiên mỉm cười để Phương Tình lấy máy may mini may vết rách ở lều, rồi nằm xuống ôm Phương Tình ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, Sở Thiên vẫn còn chưa mở mắt thì bỗng nhiên Hứa Giai Giai hét lên một tiếng đánh thức hết cả mọi người dậy. Tuy rằng mới vào núi được 1 ngày nhưng phản xạ của mọi người cũng đã rất nhanh. Nghe được tiếng hét của Hứa Giai Giai thì lập tức từ trong lều chạy ra, trong tay tự nhiên cũng cầm theo binh khí. Thấy Hứa Giai Giai đứng bên ngoài đần người ra thì vội vàng tiến lên phía trước hỏi xem cho chuyện gì xảy ra.

Hứa Giai Giai không nói câu nào chỉ toàn thân chấn động, bàn tay bóng loáng đang run rẩy chỉ về phía không xa kinh hãi nói:

- Mọi người nhìn bên kia xem, Đại Hổ kìa.

Tiểu Báo vốn là người cuối cùng chạy ra nghe được Hứa Giai Giai nhắc tên anh trai vội vàng gạt những người khác ra tiến lên phía trước nhìn, trên mặt cũng có vài phần bi thương và sợ hãi, đống đất hôm qua chôn Đại Hổ đều biến mất chỉ còn xác của Đại Hổ vẫn nằm ở vị trí đó, giống như chưa hề được chôn vậy.

Tiểu Báo mang theo cánh tay bị thương xông tới bên cạnh Đại Hổ quỳ xuống hét lên vài tiếng sau đó hung dữ quay lại nhìn Sở Thiên:

- Có phải là mày làm không? Đêm qua ông mày chỉ nhất thời xúc động muốn chơi người phụ nữa của mày thôi, không ngờ mày giữ mối hận trong lòng âm thầm hạ thủ với xác của anh trai tao, mày đúng là một thằng vô sỉ, ông mày liều mạng với mày vậy.

Sau khi Tiểu Báo nói xong, dùng tay trái còn lại cầm xẻng Lạc Dương lên xông thẳng vào Sở Thiên.

Lúc này bọn Dư Hiểu Lệ mới biết là đêm qua Tiểu Báo không phải là uống say bất cẩn nên ngã, mà là có ý đồ bất chính với Phương Tình, bị Sở Thiên giáo huấn một trận.

Dư Hiểu Lệ thấy Tiểu Báo lao vào Sở Thiên thì vội vàng hét lên:

- Tiểu Báo dừng tay lại.

Cô a sợ Tiểu Báo đả thương Sở Thiên vậy thì việc tìm được ngôi mộ đó rất khó khăn, và vào được đó càng nguy hiểm hơn.

Lần này Tiểu Báo không nghe lời của Dư Hiểu Lệ, chiếc xẻng trong tay càng thêm căm tức hướng vào Sở Thiên, Sở Thiên mỉm cười, chân hơi di chuyển tránh cái xẻng của Tiểu Báo, tay phải nhanh chóng tấn công bẻ vào khớp tay trái của Tiểu Báo “rắc” một tiếng. Một tên kêu vang dội, tay trái của Tiểu Báo lập tức chệch khớp, không thể nào cầm được cái xẻng nữa rồi rơi “xoảng” một cái xuống đất.

Trong lòng Tiểu Báo khiếp sợ, đêm qua bị Sở Thiên đánh trúng cổ tay vẫn còn cho rằng thằng nhóc này may mắn, tự mình trong bóng tối không cẩn thận bị hắn đánh trúng. Bây giờ nhìn thấy khí thế của hắn trong lòng Tiểu Báo tuy rằng bị chấn động nhưng bản tính hung bạo trời sinh khiến cho gã phát điên lên, giống như con rắn độc bị chém làm đôi mà vẫn ra sức tấn công, hai chân còn lại xông vào Sở Thiên đánh tiếp.

- Tiểu Báo, dừng tay lại.

Lần này Dư Hiểu Lệ lại sợ Tiểu Báo bị Sở Thiên đánh bị thương thì người của mình lại thiếu mất một người.

Sở Thiên không đợi Tiểu Báo chạy tới mà bước một bước đã tới bên cạnh Tiểu Báo, hai cổ tay chụm vào xoay một vòng rồi đánh nhẹ vào người Tiểu Báo. Trên mặt Tiểu Báo tỏ vẻ khinh thường, chỉ có chút sức lực này mà cũng đòi đối phó với tao sao? Đúng lúc Dư Hiểu Lệ bọn họ cũng cảm thấy hai tay của Sở Thiên yếu ớt chẳng có lực gì cả thì trên mặt Tiểu Báo bỗng nhiên chấn động, cả người như diều đứt dây ngã về phía sau. Không biết thế nào lại rơi ngay vào trong hố sâu hôm qua mình đào, rồi cùng nằm một trên một dưới với xác Đại Hổ.

Một chiêu đẹp mắt của Sở Thiên khiến mọi người đều trợn tròn mắt, đến cả Vương giáo sư người ngoại đạo cũng nhìn ra môn đạo thốt ra một câu:

- Thái Cực Thủ?

Dư Hiểu Lệ gật gật đầu:

- Thái Cực Thủ!

Vương giáo sư xoa xoa đầu mình có chút không hiểu, tự mình cũng đã từng luyện qua vài năm sao lại không có uy lực như vậy chứ?

Sở Thiên tiến lên một bước cầm lấy cây xẻng nhàn nhạt nói:

- Tiểu Báo, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày mà còn vô lễ vô sỉ như vậy nữa thì tao sẽ chôn mày tại cái hố mà mày đã đào này.

Nói xong xoay người đi,phi thẳng chiếc xẻng vào trong hố cắm đúng vào cạnh cổ của Tiểu Báo. Lần này Tiểu Báo đã bị làm cho sợ toát mồ hôi, không ngờ thủ pháp của tên nhóc Sở Thiên này lại chuẩn xác đến vậy, nếu chiếc xẻng đó chỉ vào 1 tấc nữa thôi thì mình đã đổ máu khắp nơi rồi.

- Mày không giết tao thì sớm muộn tao cũng giết mày thôi.

Tiểu Báo vẫn không cam tâm hét lên.

- Mày làm cho anh trai tao chết không yên nghỉ thì tao sẽ làm cho mày sống không yên.

Sở Thiên hơi hừ lên một tiếng bình tĩnh nói:

- Có thể nói một cách thành thật cho mày là tao không hề động tới xác của anh mày.

- Vậy tại sao xác của anh tao lại lộ thiên như vậy.

Tiểu Báo đương nhiên là không tin lời Sở Thiên nói.

Sở Thiên đi tới bên cạnh xác Đại Hổ nhặt nắm đất lên rồi nhìn thật kỹ, sau đó nhắm mắt lại cẩn thận nghe tiếng gió, một lúc sau mới nói với bọn Dư Hiểu Lệ:

- Loại đất này có màu đỏ, bên trong chứa nhiều cát, vì hạt cát rất lớn nếu đắp lên cao rất dễ bị gió thổi bay mất. Hơn nữa chỗ chúng ta đang ở lại đúng là sườn núi thì lực gió lại càng lớn, đêm qua gió núi thổi cả đêm nên tất cả đất đắp trên người Đại Hổ đều bị gió thổi bay hết.

Dư Hiểu Lệ bán tín bán nghi nhìn Sở Thiên, đi vài bước tới bên cạnh xác của Đại Hổ, nắm một nắm đất lên, đúng lúc có cơn gió thổi qua, chỉ thấy đất trên tay bay đi hết hơn nửa. Lúc này mới biết lời Sở Thiên nói là thật, bọn Hứa Giai Giai cũng nhìn thấy đất trên tay Dư Hiểu Lệ bay đi, trong lòng thầm than Sở Thiên đúng là học rộng biết nhiều, một việc kỳ lạ như vậy bị hắn điều tra một chút là biết nguyên nhân, đúng là làm người khác kinh ngạc.

Trong lòng Hứa Giai Giai khẽ thở dài một tiếng: nếu như kết quả cuối cùng không phải là người sống người chết, thì có thể làm bạn với Sở Thiên cũng là một chuyện tốt.

Tiểu Báo xấu hổ giãy dụa muốn đứng dậy nhưng tay phải thì bị thương, tay trái bị chệch khớp, cổ thì bị cái xẻng cắm bên cạnh, cố gắng giãy dụa giống như con cá ướp muối vậy. Dư Hiểu Lệ đưa mắt nhìn, Hà Kiện và Lưu Toản lập tức hiểu ý bước lên vài bước, rút chiếc xẻng ra rồi kéo Tiểu Báo lên, rồi có tiếng “rắc” một cái đã kéo lại được khớp tay của Tiểu Báo.

Tiểu Báo xoay xoay cái tay, tuy rằng biết xác của Đại Hổ bị lộ ra ngoài không liên quan tới Sở Thiên, nhưng mối nhục với Sở Thiên vẫn canh cánh trong lòng. Quan trọng hơn nữa là gã muốn tìm một người để trút giận, mà Sở Thiên lại là lựa chọn thích hợp nhất, bởi vì Thiên Đô Phong chính là do Sở Thiên tìm ra. Nếu Sở Thiên không nói với mọi người ngôi Thạch quan mộ có thể nằm ở Thiên Đô Phong vậy thì bọn họ cũng không phải vào cái núi quỷ quái này, Đại Hổ cũng không chết.

Mọi người mỗi người một chân một tay mai táng thi thể của Đại Hổ một lần nữa, lần này không đặt trên đất nữa mà chôn xuống hố, vốn dĩ Tiểu Báo có vài phần không đồng ý, kết quả Dư Hiểu Lệ thốt ra một câu:

- Từ cổ chí kim có vị Đế Vương nào mà không chôn sâu xuống chứ?

Câu nói này khiến cho Tiểu Báo im bặt, ngoan ngoãn cho Đại Hổ vào trong cái túi ngủ rồi đặt xuống hố sau đó lấp đất vào.

Sau khi mọi người mai táng Đại Hổ xong thì ăn chút đồ ăn uống chút nước, rồi lại thu dọn hành lý tiếp tục khởi hành. Vì Đại Hổ đã chết, Tiểu Báo thì bị thương cho nên phía trước trở thành Hà Kiện và Lý Trường Cửu mở đường, Tiểu Báo và Lưu Toàn ở phía sau làm dấu hiệu.

Đường núi trên Thiên Đô Phong càng ngày càng hẹp, gió núi càng ngày càng to, may mà đường núi cũng khô ráo không ẩm ướt như dưới chân núi và sườn núi, nhưng mọi người đi vẫn rất chậm. Ngoài việc thể lực không được bằng hôm qua ra thì sĩ khí cũng là nguyên nhân rất quan trọng. Hôm qua đã chết mất một Đại Hổ, hôm nay còn có những chuyện gì xảy ra nữa đây? Không ai có thể lường trước được.

Nghìn non mất bóng chim bay,

Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.

(*Hán Việt: Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt)

Sở Thiên không ngờ vẫn nhớ đến hai câu thơ nổi tiếng này, chỉ dùng vào hoàn cảnh này mới lộ ra được vài phần bi thương.

Mọi người không biết đã đi được bao lâu mới tới được độ cao 2100 mét so với mặt nước biển, lúc này ngẩng đầu lên đã có thể nhìn mặt trời thoảng qua nhưng điện thoại vẫn không có sóng. Máy dò kim loại cũng không có phản ứng gìm nhưng bọn Dư Hiểu Lệ đều là những người chuyên ngànhm thấy đất ở đây càng lúc càng khô ráo thì tin tưởng hơn vài phần là ngôi thạch quan mộ đó được chôn giấu ở đây. Dù sao mộ phần cũng đều lựa chọn ở những nơi có phong thủy tốt, khô ráo kín đáo, cả một đoạn đường tới đây tất cả những kinh nghiệm từ trước tới giờ và những máy móc dò tìm tiên tiến đều có thể đưa ra rồi. Ở trên một độ cao 2100 mét so với mặt nước biển này không thích hợp chôn giấu báu vật, bởi vì ngôi mộ đó rất có thể nằm ở độ cao 600 mét nữa so với mặt nước biển. Ngọn núi này chỉ có một con đường chỉ cần thăm dò cẩn thận thì chắc không khó định vị.

Dư Hiểu Lệ và Vương giáo sư quả thực không đi nổi nữa vì vậy lại ngồi xuống nghỉ ngơi, lần này tới phiên Hà Kiện canh gác, Tiểu Báo ở bên cạnh rầu rĩ uống nước ăn bánh.

Thể lực của Lý Trường Cửu không thua kém bất cứ ai, sau khi ăn uống một chút thì bắt đầu nghêu ngao hát một bài hát dân ca:

- Rượu ủ chín tháng là rượu ngon, rượu ủ càng lâu vị càng ngọt, tản hương cây lúa và chim quyên, hôm nay ta may được tới đây, kính ngài một ly rượu thơm ngon này, cho dù ngài không muốn uống, cũng phải đưa tay nhận chén rượu thơm này…

Giọng của Lý Trường Cửu rất thô, một bài dân ca Thủy Tộc bình thường được anh ta hát ra một phong vị khác. Sở Thiên thông minh trời sinh, sau khi nghe một lần thì dường như có thể hát theo, Tiểu Báo ngồi bên cạnh mặt đầy cảm xúc hét lên:

- Hát cái gì mà hát chứ? Mày không sợ một con đại Mãng xà nữa kéo tới à? Mày không sống nhưng bố mày còn muốn sống đấy.

Tiểu Báo vừa nói xong thì phi mạnh cái xẻng cắm xuống đất, mọi người nghe được tiếng “rắc rắc” một cách rõ ràng, một cái gì đó đang gãy ra ở bên dưới truyền tới. Vì cả ngày hôm qua cũng thử xúc đất ở rất nhiều chỗ đều không thấy gì, hôm nay lại nghe được âm thanh này trong lòng đều cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu Báo cũng quên mất sự tức giận của mình vội vàng vặt mạnh cái xẻng, không thấy được đất “đất vàng” “đất bạc” khiến mọi người vui mừng gì mà là một khúc xương. Khúc xương này hoàn toàn không cần con mắt của những chuyên gia cũng đều có thể nhìn ra đó là khúc xương người. Đối với Dư Hiểu Lệ và Vương giáo sư mà nói thì tìm thấy xương người còn có giá trị hơn là tìm thấy vàng bạc, vì vậy sắc mặt vô cùng vui mừng đồng thanh nói:

- Mau, mọi người cùng nhau đào lên đi.

Nhiều người sức lớn, chưa tới 10 phút thì bọn Sở Thiên đã đào được một cái hố sâu một mét, rộng một mét. Bên dưới chẳng có ngôi mộ nào cũng chẳng có báu vật gì, chỉ có một đống xương và một ít vải rách. Nhìn kỹ một lát thì đống xương này không dưới 10 người, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nơi khỉ ho cò gáy này tại sao lại xuất hiện một đống xương người như vậy chứ? Hơn nữa lại bị chôn sâu như vậy.

Dư Hiểu Lệ ngồi xổm xuống nhìn qua một lượt thì thầm nói:

- Không có xương mu, xem ra nạn nhân đều là nam.

Dùng chiếc tay đi găng thép sợi ở xung quanh đống xương tìm tòi một lát sau đó nhặt lên một vật nhỏ như cái cúc áo, nhìn kỹ một lát thở dài nói:

- Là thành viên của đội tìm kiếm cứu nạn Tỉnh.

Sau đó đưa vật này cho Vương giáo sư và Sở Thiên xem, Sở Thiên vừa nhìn thì thấy chữ “tỉnh sưu” (Tìm kiếm cứu nạn Tỉnh). Xem ra họ chính là đội viên đội tìm kiếm cứu nạn mà Trưởng thôn Triệu đã nói, không ngờ bọn họ lại bị chôn xác nơi này.

Sở Thiên ngồi xổm xuống nhìn một lát thì thấy hàm răng của những nạn nhân này đều há ra, xương ngón tay như chỉ ra, Sở Thiên nghĩ lúc đó chắc họ gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp rồi chết không kịp giãy dụa.

Vương giáo sư thở dài một tiếng nói:

- Lấp họ lại đi, nếu chúng ta còn sống để xuống núi thì hãy mang xương cốt của họ về, cũng để cho người nhà họ được biết.

Dư Hiểu Lệ gật gật đầu phất tay một cái bọn Hà Kiện bắt đầu lấp đất lại.

Sở Thiên đứng lên chìm vào suy nghĩ, Phương Tình đi lên phía trước nắm tay Sở Thiên nói:

- Đang nghĩ gì vậy?

- Tôi đang nghĩ, mười mấy người họ sao có thể chết ở đây cùng một lúc chứ? Hơn nữa sao lại bị chôn vùi sâu như vậy?

Sở Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, thở dài nói:

- Nhìn màu sắc xương cốt của họ thì thứ nhất là không trúng độc, thứ hai là không bị thương nặng, tại sao người bình thường mà có thể chết như vậy được chứ? Hơn nữa trước khi chết bọn họ hết sức kinh ngạc, không kịp có phản ứng gì, nếu không thì sẽ không chết cùng nhau như vậy.

- Có thể là chết đói.

Phương Tình đưa ra hai khả năng:

- Cũng có thể bị cái gì đó dọa sợ tới chết.

Sở Thiên khẽ lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên thì không thấy bầu trời sáng lạn nữa, lúc này trời bỗng tối sầm lại, những tia nắng thỉnh thoảng còn nhìn thấy lúc nãy cũng biến mất, rồi tiếng sấm “ầm, ầm” vang lên.

Trong lòng Sở Thiên giật mình, vội chạy tới chỗ mấy người đang lấp đất kia hét lên:

- Dừng lại, dừng lại.

Hà Kiện và Lưu Toản lập tức dừng tay lại, Vương giáo sư bọn họ cũng không biết tên nhóc này định làm gì.

Hai tay của Sở Thiên vội bới bới đất lên, một lát sau cầm lên hai cái xương sọ giơ cao lên, nhìn thấy trong xương mũi đều có một loại đất cùng một màu với nhau, trong lòng lập tức hiểu ra những đội viên tìm kiếm cứu nạn này đã chết như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.