Đô Thị Thiếu Soái

Chương 19: Chương 19: Cầu hòa.






Sáng ngày hôm sau, Lí Kiếm kiệt sức nằm ngáy o o,. Lâm Mỹ Mỹ đứng dậy chuẩn bị tới trường đột nhiên hét lên, giống như trông thấy thứ gì đáng sợ, vội vàng đập người Lí Kiếm, lắp bắp nói:

- Anh... anh Kiếm, mau... mau dậy nhìn.

Lí Kiếm bực mình, phất phất tay:

- Sáng sớm đã loạn cả lên, tối qua thì hành hạ người ta cả đêm. Muốn đi học bảo lái xe chở đi, anh còn muốn ngủ.

Lâm Mỹ Mỹ không vì vậy mà ngừng gọi, nói:

- Anh Kiếm, dao... dao, tóc...

Rốt cục Lí Kiếm cũng ngồi dậy, tức giận tát cho Lâm Mỹ Mỹ một cái, hỏi:

- Dao cái gì mà dao, tóc cái gì mà tóc... cô muốn nói cái khỉ gì?

Lâm Mỹ Mỹ không nói tiếp, chỉ vào đầu giường. Lí Kiếm ngái ngủ nhìn lại, lập tức như bị sét đánh, không biết từ khi nào đầu giường xuất hiện một con dao và một lỏn tóc, bên cạnh còn dán một tờ giấy. Lí Kiếm sờ sờ tóc, cảm thấy ở trán bị mất một ít tóc, vội vàng giật tờ giấy ra đọc, chỉ thấy ở trên ghi hai chữ Sở Thiên. Nhưng chỉ hai chữ như vậy đã khiến Lí Kiếm nổi da gà. Tên Sở Thiên này đột nhập vào biệt thự của gã khi nào, hơn nữa còn cắt tóc gã mà gã không hề hay biết. Nếu như Sở Thiên muốn lấy đầu gã chẳng phải rất dễ dàng sao?

Lâm Mỹ Mỹ xé tờ giấy kia, tức giận nói:

- Anh Kiếm, tiểu tử kia quá kiêu ngạo rồi, anh nhất định phải dạy dỗ hắn.

Lí Kiếm khinh thường nhìn Lâm Mỹ Mỹ. Nữ nhân này ngực to mà không có não, ngoại trừ trên giường có chút công phu ra thì đầu óc bã đậu. Tên tiểu tử kia dám tới đây thị uy tất nhiên là không sợ người tìm hắn đối phó. Con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là kẻ điên như Sở Thiên? Hơn nữa tìm ai đối phó với Sở Thiên bây giờ? Những tên phạm nhân trong ngục giam vì lần trước mình không giảng giải nghĩa khí, một mình chạy trốn, hiện tại hận không thể giết mình, sao có thể tiếp tục bán mạng. Hồ Bưu thì đã biến mất. Dùng cảnh sát vu oan hãm hại Sở Thiên kết quả là Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ bị bắt vào đồn, khiến mình bị cha mắng cho một trận. Ngay cả Hồng Diệp mà mình khó khăn lắm mới thuyết phục được cha cho đi giết Sở Thiên cuối cùng vẫn thất bại. Hơn nữa bốn người bị thương, hai cảnh sát bị ngất. May mà Hồng Diệp che dấu giúp, bằng không thì mình lại bị cha trách mắng một hồi.

Lí Kiếm vứt những thứ đó sang bên cạnh, bắt đầu thiếp đi. Sở Thiên còn chưa cắt đầu gã thì gã vẫn ngủ được, bình tĩnh xem Sở Thiên muốn giở trò gì.

Lâm Mỹ Mỹ nhìn Lí Kiếm thiếp đi, không cam tâm đi học. Cô biết không thể bức bách Lí Kiếm, bằng không mình sẽ bị đá ra khỏi ngôi biệt thự xinh đẹp này.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Lâm Mỹ Mỹ lại tiếp tục đập Lí Kiếm dậy. Lần này cô ta không thét lên, mà chỉ ngơ ngơ ngác ngác chỉ vào đầu giường. Ở đó giống như hôm qua, có một thanh đoản đao, một lỏn tóc và một tờ giấy ghi hai chữ “Sở Thiên”. Lần này Lí Kiếm đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Gã đã tăng cường cảnh vệ, hơn nữa còn khóa kỹ các cửa sau đó mới đi ngủ, nhưng Sở Thiên vẫn có thể đột nhập. Xem ra đúng như lời Hồng Diệp, tiểu tử này không đơn giản chút nào. Lí Kiếm ném những thứ đó vào thùng rác, trong lòng suy nghĩ, tiểu tử kia thích giả thần giả quỷ như thế này sao? Đêm nay lão tử bố trí cẩn thận, có bản lãnh thì tiểu tử nhà ngươi tới đây, lão tử cho mày có đi mà không có về, xem mày cắt tóc lão tử như thế nào?!!

Đêm nay, Lí Kiếm cho người mai phục trong tủ quần áo, gầm giường, đại sảnh, thậm chí còn lắp mười cái camera giám sát mọi động tĩnh ở hành lang, cửa phòng. Đợi tới nửa đêm vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, Lí Kiếm cho rằng Sở Thiên sẽ không dám tới, vì vậy đi ngủ. Ngày hôm sau, Lâm Mỹ Mỹ lại phát ra một tiếng thét chói tai đánh thức Lí Kiếm dậy. Mọi người trong phòng đều đã bị Sở Thiên đánh ngất, trên đầu giường vẫn có một thanh đoản đao, một lọn tóc cùng với một tờ giấy như trước. Nhưng lần này tờ giấy có nhiều chữ hơn, Lí Kiếm cầm đọc, trong lòng nổi lên hàn ý. “Tóc hết đầu rơi, Sở Thiên”. Lí Kiếm không cam lòng, xông ra khỏi phòng, hỏi những người canh cửa xem tối qua có động tĩnh gì hay không, nhưng tất cả đều trả lời cả đêm không xảy ra chuyện gì. Lí Kiếm tức điên lên, chạy tới phòng an ninh xem camera, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì có giá trị.

Lí Kiếm sợ hãi, không biết tóc trên đầu bị cắt xuống lúc nào, lần tiếp theo nhất định là đến lượt đầu mình. Lí Kiếm muốn đề phòng nhưng lại nghĩ tới đêm qua Sở Thiên đi về tự nhiên, như chỗ không người. Hơn nữa nhiều người như vậy cũng không ai phát hiện ra Sở Thiên cắt tóc mình như thế nào, xem ra đúng như lời Hồng Diệp, tiểu tử này không đơn giản. Xem ra trước mắt chỉ có hai con đường, một là cầu cứu cha, hai là cầu hòa với Sở Thiên.

Lí Kiếm suy nghĩ suốt buổi sáng, cuối cùng quyết định cầu hòa với Sở Thiên. Không phải Lí Kiếm không dám cầu cứu cha, mà là thời gian gần đây cha hắn bận đối phó với Thiết diện Bao Công Lâm Ngọc Thanh mới tới điều tra, đồng thời gã sợ Sở Thiên chó cùng rứt giậu, liều mạng với mình thì gã cũng không có kết quả tốt đẹp. Mấy ngày này Sở Thiên đã cho gã, vì vậy gã mới quyết định tạm thời dĩ hòa vi quý, làm Sở Thiên lơ là, sau đó tìm kiếm cơ hội tiêu diệt Sở Thiên. Cổ nhân đã nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Lí Kiếm rất hài lòng với sự lựa chọn của mình, cảm thấy chính mình như Việt Vương Câu Tiên, nằm gai nếm mật, thiên cổ lưu danh.

Một buổi chiều nọ, Sở Thiên và Khương Tiểu Bàn vừa ra khỏi của phòng học thì Lí Kiếm liền dẫn người xông tới. Mọi người tưởng rằng sắp có chuyện hay, vì vậy chạy tới gần xem. Lâm Mỹ Mỹ vẫn ưỡn ngực, áp vào người Lí Kiếm, như sợ rằng người khác không biết hai người là tình nhân. Lâm Mỹ Mỹ khoác tay Lí Kiếm nói:

- Anh Kiếm, hôm nay anh định dạy dỗ tên phế vật này hay sao?

Có Lí Kiếm bên người, Lâm Mỹ Mỹ tự tin hơn không ít. Hơn nữa cô ta biết Sở Thiên không đánh nữ nhân, vì vậy châm ngòi ly gián, hi vọng trước mặt mọi người khôi phục lại được vài phần mặt mũi.

Ai ngờ vừa dứt lời Lí Kiếm đã vung tay hất Lâm Mỹ Mỹ ra, tát một cái, tức giận nói:

- Tiện nhân, cô nói ai là phế vật? Đây là Sở Thiên, là người Lí Kiếm ta sùng bái. Lần sau cô còn dám nói hai chữ phế vật ta liền phế cô đi. Ân oán giữa ta và Sở huynh đệ đều do đồ tiện nhân như cô gây ra, hiện giờ còn dám châm ngòi thì lão tử bán người vào nhà chứa

Lí Kiếm không chỉ khiến Lâm Mỹ Mỹ kinh ngạc, ủy khuất mà còn khiến học sinh xung quanh, kể cả Khương Tiểu Bàn rất kinh ngạc. Từ khi nào Sở Thiên và Lí Kiếm xưng anh em rồi với Sở Thiên rồi. Chỉ có Sở Thiên mới hiểu rõ Lí Kiếm muốn cầu hòa với mình, cũng là nhờ công lao mấy đêm vừa rồi. Đêm hôm quá hắn còn tiện tay đánh ngất mấy tên bảo vệ trong phòng, sao có thể không khiến Lí Kiếm sợ hãi?!!

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Lí Kiếm, có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn có việc.

Lí Kiếm vẫn tươi cười như cũ, lấy hai lon bia từ trên tay đám đàn em, đưa Sở Thiên một lon, nói:

- Sở huynh đệ, nếu trước kia có gì đắc tội thì xin bỏ qua cho ta. Tiểu đệ trẻ người non dạ, sau này sẽ chung sống hòa bình với Sở huynh, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, trước tiên tiểu đệ xin uống để tạ tối.

Nói xong liền bật bia, uống ừng ực, sau đó nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên biết tâm tư Lí Kiếm. Gã cố tình cầu hòa với mình trước mặt mọi người thứ nhất là để tuyệt đường của mình, không cho cơ hội cự tuyệt việc cầu hòa. Sở Thiên nhẹ nhàng bật bia, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói nhỏ bên tai Lí Kiếm:

- Tao hi vọng mày trước sau như một, chớ nên âm thầm giở trò, nếu không thì mày sẽ giống như lon bia này.

Sở Thiên đặt lon bia trên tay Lí Kiếm, sau đó nghênh ngang rời đi. Lí Kiếm nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nhìn xuống thì thấy vỏ lon đã bị cắt thành hai đoạt, vết cắt rất ngọt. Lí Kiếm không khỏi sờ sờ cổ, không hiểu tại sao mồ hôi lạnh ứa ra. Gã cảm thấy cổ mình không cứng hơn cái lon kia bao nhiêu.

Lâm Mỹ Mỹ sán tới gần, vuốt ve khuôn mặt, thấp giọng nói:

- Anh Kiếm, xin lỗi.

Lí Kiếm cũng phiền não, không quay đầu lại, dẫn đàn em đi. Ân oán giữa Lí Kiếm và Sở Thiên đều là do Lâm Mỹ Mỹ, Lí Kiếm không làm gì được Sở Thiên nên trút giận vào Lâm Mỹ Mỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.