Đô Thị Thiếu Soái

Chương 120: Chương 120: Chém giết






Ba tổ tập kích của Phủ Đầu bang đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên từ trên bầu trời vang lên thanh âm xé gió, ngẩng đầu nhìn lên, khi đang cảm thấy kỳ quái thì đã có không ít người bị đá và tiền xu mang theo kình lực đả thương, vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một lúc sau, hai mươi mấy người đã nằm gục xuống đất. Tổ trưởng Phong vô cùng nhanh nhẹn, biết có người đánh lén, vội vàng hô lên:

- Đưa đao ra trước, người cúi gục xuống, vạn lần không thể rối loạn đội hình.

Tổ trưởng Tôn và tổ trưởng Từ cũng tung người, hoành đao, nhìn về phía trước, dựa vào ánh trăng yếu ớt, khẽ quát:

- Mời vị bằng hữu kia đi ra, lén lút thì đâu coi là anh hùng hảo hán.

Bọn chúng cũng đã chính mình vừa rồi mình mới đi lén lút tập kích về. Có lẽ đây cũng chính là tật xấu của con người, chỉ thấy khuyết điểm của người khác mà không thấy khuyết điểm của bản thân mình.

Khi mấy người tổ trưởng Tôn quát hỏi thì Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đã nhảy xuống, trong tay nắm chặt đao.

Đã giải trừ được nguy cơ ám khí, đám người Phủ Đầu bang nhao nhao đứng dậy, vây quanh hai tên tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra. Hơn tám mươi người lộ ra khí thế hung hãn, có xu thế nuốt chửng hai người Sở Thiên.

Tổ trưởng Phong nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng có phần khiếp sợ, chẳng lẽ đợt ám khí vừa rồi là do hai người này phóng ra. Vừa rồi gã đã kiểm tra thương thế của thủ hạ cần thận, đều là do tiền xu hoặc viên đá đánh bị thương, hơn nữa đều nằm gần trái tim, khiến người trúng chiêu lập tức mất đi năng lực chiến đấu. Lực đạo mạnh, độ chính xác cao tới kinh người!

Tổ trưởng Tôn mang theo người của mình nhào về phía hai người Sở Thiên. Tổ trưởng Phong thấy Sở Thiên vẫn giữ sắc mặt tự nhiên, bình tĩnh, còn Thiên Dưỡng Sinh thì lãnh khốc, thờ ơ liền thầm kêu không tốt, vội lui ra nhắc nhở tổ trưởng Tôn:

- Tổ trưởng Tôn, cẩn thận, hai thằng ranh kia thân thủ không tệ.

Tuy tổ trưởng Tôn nghe được, nhưng vẫn lơ đễnh. Hắn cảm thấy mình có nhiều người như vậy, ngay cả hai tên tiểu tử cũng không đối phó được, từ nay về sau còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ sao.

Sở Thiên thấy mười mấy người đánh về phía mình và Thiên Dưỡng Sinh, mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, vận chuyển chân khí, Minh Hồng đao trong tay lập tức tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt. Tổ trưởng Tôn thấy Sở Thiên có con dao kỳ quái như vậy, liền dừng lại. Trong nháy mắt này, Thiên Dưỡng Sinh lao nhanh tới, như một hồn ma. Người và đao quang hợp làm một thể, nhanh như tia chớp. Tổ trưởng Tôn dẫn theo đám người Phủ Đầu bang đang kinh ngạc, một thanh đao đen nhánh đã lướt qua tay bọn chúng. Bọn chúng vội vàng muốn huy đao chống cự, nhưng lại phát hiện ra đao không nghe lệnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cổ tay phải đã đứt đoạn, cảm giác đau đớn truyền tới, trong lòng sợ hãi vạn phần.

Lúc này Sở Thiên như một thanh lợi kiếm xuyên qua đám người tổ trưởng Tôn, vọt tới đám ngưởi tổ trưởng Từ. Tổ trưởng Từ ở ngoài thấy mười mấy người tổ trưởng Tôn ngừng việc tấn công, hơn nữa còn lui về phía sau, trong lòng đang buồn bực thì Sở Thiên đã phóng tới trước mặt. Minh Hồng đao phóng ra hào quang màu vàng như tử thần đoạt mệnh, chém tới. Tổ trưởng Từ huy đao chống cự, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đao gẫy người bị thương. Minh Hồng đao chém lên bờ vai hắn. Sở Thiên lập tức xoay người, đá lên lồng ngực đối phương. Minh Hồng đao trong tay thuận thế xẹt qua đám bang chúng vây quanh, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trong thời gian ngắn ngủi, dưới sự phối hợp ăn ý của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh , Phủ Đầu bang chỉ còn lại hơn mười người còn đứng đó, trong tột cùng sợ hãi. Bọn chúng không sợ máu tanh, không sợ chết nhưng sợ sự tuyệt vọng!

Tổ trưởng Phong cuối cùng hô lên:

- Dừng lại!

Gã biết nếu đánh tiếp thì tất cả mọi người đều chết ở chỗ này. Thậm chí gã còn không biết tại sao hai người này tại sao lại ở đây, tại sao lại đánh nhau với bọn chúng?

Tất cả mọi người dừng tay, bao gồm cả Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.

Tổ trưởng Phong thanh âm đầy cay đắng, thấp giọng:

- Tôi là Phong Dương Thanh, không biết chúng ta đã đắc tội hai vị ở điểm nào mà hai vị lại ra tay nặng như vậy?

Sở Thiên nhàn nhạt nói:

- Bởi vì chúng mày là người của Phủ Đầu bang. Chúng mày được xưng là Mật Sát đường, vậy hôm nay tao sẽ để chúng mày biến mất bí mật.

Phong Thanh Dương khủng hoảng tinh thần, hai người trẻ tuổi này sao có thể biết được chúng là Mật Sát đường thuộc Phủ đầu bang? Bình thường bọn chúng không ra ngoài hoạt động, chỉ tập trung huấn luyện, trở thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hiếm ai biết được sự tồn tại của chúng. Xem ra hai người kia tối nay là có chuẩn bị, sẽ không bỏ qua cho chính mình. Vì vậy Phong Dương Thanh nghiến răng, hung ác nói:

- Hai đứa chúng mày muốn lấy mạng bọn tao thì tự mình tới mà lấy.

Sau đó quay đầu lại vung đao:

- Các anh em, liều mạng.

Phong Thanh Dương vung đao lên, thủ hạ của gã anh dũng xông về phía trước, nhưng vẫn có một vài người không bị thương chạy tán loạn ra phía bên ngoài. Phong Dương Thanh nhìn đám người bỏ chạy kia, oán hận nói:

- Phản đồ, nhát chết!

Vừa dứt lời thì vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mọi người quay đầu lại chỉ thấy đám bang chúng vừa chạy trốn kia chạy bán sống bán chết trở lại, trên mặt sợ hãi:

- Không hay, đường đã bị chặn, đối phương có ít nhất trên trăm người.

Phong Dương Thanh nghe xong, sắc mặt u ám, xem ra đã không còn hi vọng sống rồi. Vốn gã muốn những anh em còn lại quấn lấy Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, chính mình đi tìm trợ giúp hoặc mật báo xin cứu viện, nhưng xem ra đối phương đã sớm dự liệu được. Lần này Mật Sát đường e rằng toàn quân bị diệt.

Bỗng Phong Dương Thanh nghĩ tới khẩu súng ngắn trong ngực mình. Gã biết tiếng Nhật, vì vậy Diệp Tam Tiếu đặc biệt phái gã đi mua tám mươi khẩu súng ngắn. Gã được người bán tặng cho một khẩu. Phong Dương Thanh lén lút móc súng ra, vẻ mặt vui mừng. Có súng trong tay, dũng khí sẽ tăng lên. Phong Dương Thanh chĩa họng súng về phía Thiên Dưỡng Sinh gần đó, vừa định mở chốt bảo hiểm thì có một đồng tiền xu bắn tới, đánh lên cổ tay gã khiến tay gã dại đi, súng ngắn rơi xuống mặt đất. Tiếng súng rơi khiến Thiên Dưỡng Sinh chú ý, thấy trên mặt đất có một khẩu súng, lại thấy Phong Dương Thanh vẻ mặt đau đớn, Sở Thiên đứng cách đó không xa. Thiên Dưỡng Sinh lập tức sinh ra sát ý, lần trước thiếu chút nữa chết dưới họng súng nên đã trở nên oán hận kẻ dùng súng bắn lén người khác.

Thiên Dưỡng Sinh siết chặt đao trong tay, mắt tỏa ra sát ý nồng đậm, vung đao chém giết mấy tên Phủ Đầu bang trước mặt, xông về phía Phong Dương Thanh.

Phong Dương Thanh còn đang cảm thấy đau đớn thì đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh đã tới lồng ngực. Phong Dương Thanh vội vàng lui lại phía sau, dù sao gã cũng là tổ trưởng một tổ, thân thủ đương nhiên cũng không thể quá kém, võ công so với tổ trưởng Tôn còn tốt hơn một chút. Lui lại vài bước, vung đao lên, ánh đao lóe sáng như điện, Đúng lúc đó, lại thấy quanh Thiên Dưỡng Sinh đâu cũng là ánh đao. Cây đao đen nhánh trên tay tựa như điểm tụ hội tất cả các ánh đao bốn phương tám hướng quanh anh ta. Phong Dương Phong không thể tin, ngơ ngác nhìn đao cắm vào ngực, không cam lòng ngã vật xuống, vừa thống khổ vừa hối hận.

Thiên Dưỡng Sinh đại khai sát giới, đao lóe lên, vài người ngã xuống. Bóng người chớp động, tiếng kêu thét vang lên. Không đến một phút đồng hồ, ngoại trừ Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, không còn một ai đứng trên mặt đất. Sở Thiên thở dài, nhưng không nói gì, biết là do đám người Phong Dương Thanh đã khêu dậy sát ý trong lòng Thiên Dưỡng Sinh, huống chi bản thân bọn chúng cũng là hạng coi mạng người như cỏ rác, khi tiêu diệt đại bản doanh các bang phái, chắc chắn sẽ lạm sát người vô tội.

Sở Thiên vỗ tay ra hiệu cho mấy người chú Trung xuống, sau đó lại phát tín hiệu cho đệ tử Thanh bang bang tiến đến, đem thi thể mang đi. Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó, trong nội tâm đều run nhè nhẹ, không thể tưởng được hai người trẻ tuổi trước mắt này thủ đoạn tàn nhẫn đến thế. Hơn trăm người, có thể còn sống đại khái không đến bốn mươi.

Cam Trường Sơn chân mềm nhũn, nhìn hai ngón tay đã bị chặt đứt, cứ tưởng tối nay mình bất hạnh, hiện tại gã lại cảm thấy ông trời đối với mình thật sự quá tốt. Chỉ mất đi hai ngón tay, so với đám Phong Dương Thanh bị mất mạng, bọn chúng còn có cơ hội xem mặt trời mọc, vẫn còn có thể kiếm tiền, chơi đùa nữ nhân.

Sở Thiên không kịp giải thích, nhàn nhạt nói:

- Các anh em Thanh bang lưu lại 20 người giải quyết hiện trường, sống cột vào trong rừng cây, chết che dấu đi. Sau khi làm xong, nhanh chóng lên núi. Thiên Dưỡng Sinh, khả năng phải tiếp tục làm phiền anh. Sườn núi còn có hơn bảy mươi người, trong tay có súng, là mối nguy rất lớn đối với những người xuống núi. Anh nghĩ biện pháp giải quyết bọn chúng. Chú Trung, Tư Nhu, Niệm Nhu và hơn mười anh em Thanh bang, cùng tôi lên núi, nhớ kỹ, không được nói cho Bát gia biết chuyện gì xảy ra, hết thảy do tôi sắp xếp, tránh đánh rắn động cỏ.

Chú Trung gật gật đầu, y hiện tại hoàn toàn đã tìm thấy trên người Sở Thiên hình ảnh Bát gia, gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược hơn người, làm việc quyết đoán, vì vậy tự nhiên cực kỳ cung kính:

- Hết thảy nghe theo thiếu gia.

Đệ tử Thanh bang cũng thấp giọng nói:

- Hết thảy nghe thiếu gia an bài.

Trong giọng nói mang theo vài phần hưng phấn xen lẫn sự sùng bái. Ai nói từ xưa chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng, thiếu niên cũng có thể mộ anh hùng. Bọn họ ở Thanh bang thời điểm này, phần lớn là nương nhờ chút danh vọng của Bát gia mà kiếm miếng cơm manh áo. Tuổi trẻ hăng hái đã sớm biết mất cùng sự tĩnh tâm bình lặng của Bát gia. Hôm nay nhìn thấy Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh dũng mãnh thiện chiến như, há lại không toả sáng trong lòng một lời nhiệt huyết, và hùng tâm

Thiên Dưỡng Sinh chần chờ một chút, lạnh lùng hỏi:

- Hơn bảy mươi người?

Mọi người không ai kịp phản ứng. Sở Thiên lại biết Thiên Dưỡng Sinh đang hỏi tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, quay đầu hỏi Cam Trường Sơn:

- Tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, ta muốn chuẩn xác.

Cam Trường Sơn lúc này đã hoàn toàn bị Sở Thiên chinh phục, tính toán một hồi, nói:

- Mỗi tổ ba mươi tám người, hai tổ đúng bảy mươi sáu người, cộng thêm Mật Sát đường chủ Mã Xuân Thu, bảy mươi bảy người.

Sở Thiên nhàn nhạt nhìn Cam Trường Sơn, hỏi:

- Chính xác chưa?

Cam Trường Sơn gật gật đầu, rất nghiêm túc nói:

- Chính xác!

Thiên Dưỡng Sinh sau khi nghe xong, cũng không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi. Đám đệ tử Thanh bang và bang chúng Phủ Đầu nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm giác đó không phải là người, mà là khí tức tử vong, là Thần Chết!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.