Đô Thị Thiếu Soái

Chương 161: Chương 161: Chiến đấu hăng hái




Đúng tám giờ, Sở Thiên xuất hiện ở khu đô thị giải trí Ma Quỷ và Thiên Sứ. Khu đô thị này nằm trên một con đường vắng vẻ trong thành phố Thượng Hải. Nơi đây vắng lặng không một bóng người. Sở Thiên hơi buồn cười, chẳng lẽ Trưởng Tôn Cẩn Thành một mực trốn ở chỗ này, chẳng trách các anh em của mình không tìm được bọn họ. Trưởng Tôn Cẩn Thành không thể tìm một nơi tốt hơn ư? Chọn cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì chẳng lẽ muốn tự mình chịu tội.

Hôm nay, khu này không buôn bán, cũng chẳng có hoạt động nào khác, tựa như chỉ chờ đợi Sở Thiên tới. Khu này vô cùng im ắng, còn có mấy phần quỷ dị. Cổng vào có mấy người đứng gác, thấy Sở Thiên đi tới, trong mắt họ lộ ra vẻ vui mừng. Họ nhanh chóng chạy vào thông báo với sếp. Sở Thiên đàng hoàng mà bước vào trong đó. Người không biết có lẽ cho rằng bọn họ hiện tại đang nghênh đón khách quý. Nhưng Sở Thiên đột nhiên cảm thấy mình giống như bị coi là người đã chết, bởi vì nhìn mọi người xung quanh không lộ ai ra có chút sợ hãi, bất mãn; ánh mắt bọn họ thậm chí còn có vài phần thương cảm.

Sở Thiên vừa bước chân vào đại sảnh, âm thanh cửa lớn bị khóa lại đã vọng tới bên tai hắn, xem ra là không để hắn có cơ hội chạy thoát. Đại sảnh, tất cả đèn lớn được bật lên, hiện lên một cái sân khấu lộng lẫy. Sở Thiên nhìn thấy rất rõ ràng Trưởng Tôn Cẩn Thành cùng Trưởng Tôn Tử Quân, còn có Lâm lão gia tử, Hàn lão gia tử. Bọn họ đều ngồi ở phía trên, trên mặt đắc ý vô cùng, tựa hồ hoàn toàn quên chính mình suất lĩnh Tương bang bị Sở Thiên đánh cho thất linh bát tán. Bởi vì đêm nay, tất cả quyền chủ động đều ở trên tay mình, chính mình có nhiều người, sát chiêu vô kể, bất kể là ai, cũng không thể không đắc ý.

Sở Thiên nhìn xuyên qua Trưởng Tôn Tử Quân thấy sau cô, có hai thân hình cực giống hai chị em Tiêu gia. Hai cô bị treo lên dưới ánh đèn lập lòe. Tóc xõa xuống che gần hết cả khuôn mặt, trên người có mấy vết thương. Chân được đỡ bằng một chiếc ghế. Hiện tại, Sở Thiên biết, nếu nóng vội cứu hai chị em Tiêu gia thì người chưa chắc cứu được mà bản thân sẽ trúng kế của Trưởng Tôn Tử Quân, xem ra tâm kế của cô ta cũng có chỗ hơn người.

Trưởng Tôn Cẩn Thành con mắt tràn đầy ý cười, giọng nói khoan thai:

- Chúng ta lại gặp mặt, không nghĩ tới chúng ta hai lần gặp mặt đều là đối đầu, tạo hóa thật là trêu người.

Sở Thiên nhàn nhạt nói:

- Đúng vậy, mỗi lần chúng ta gặp nhau đều không thoải mái, hy vọng lần này sẽ là lần cuối cùng.

Trưởng Tôn Cẩn Thành từ chối cho ý kiến cười cười, nói:

- Đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Tôi thấy trên thế giới này, người càng thông minh, càng kiêu ngạo thì càng chết sớm đấy.

Sở Thiên mỉm cười, bước lên một bước, cũng thở dài, nói:

- Người thông minh, kiêu ngạo chí ít cũng sẽ không bò dưới cống đâu, không biết Trưởng Tôn bang chủ có thể nói cho tôi biết cảm thụ của mình không nhỉ?

Trưởng Tôn Cẩn Thành biến sắc, đây là chuyện sỉ nhục lớn nhất đời hắn, nếu như không phải vì chạy trối chết tìm đường sống, hắn - Trưởng Tôn Cẩn Thành làm sao có thể bò dưới cái cống hôi thối, chật hẹp kia, tuy chỉ có dài 500m nhưng hắn cảm thấy dài cả năm kilomet. Tất cả chuyện này là do Sở Thiên gây ra. Nghĩ tới đây, Trưởng Tôn Cẩn Thành mặt đỏ lên, ai cũng biết, hắn đang cố gắng kìm chế lửa giận.

Trưởng Tôn Tử Quân nhanh chóng kéo tay cha mình, vỗ lưng nhè nhẹ, để giảm bớt sự tức giận của cha. Trưởng Tôn Cẩn Thành chẳng muốn nói thêm nhiều lời, miễn cho bị Sở Thiên chọc giẫn vỡ mạch máu não mà chết. Hắn liền vung tay lên, mười mấy bang chúng Tương bang hung dữ vây lấy Sở Thiên. Bọn họ chưa từng thấy thân thủ của Sở Thiên, nên hơn chục người vây ép cũng tương đối tự tin. Sở Thiên nhìn bọn họ, lắc đầu cười khổ:

- Trưởng Tôn bang chủ, chúng ta thực sự phải sống chết đánh một trận ư?

Trưởng Tôn Cẩn Thành hừ một tiếng, trên mặt đau xót nói:

- Ta - Trưởng Tôn Cẩn Thành cùng mày không cừu không oán, mày lại đi giết hết các anh em Tương bang, làm hỏng căn cơ của Tương bang, còn khiến ta bị sỉ nhục mặt không ngẩng lên nổi. Sở Thiên, mày thật không phải là người.

Trưởng Tôn Cẩn Thành sắc mặt càng ngày càng khó coi, thậm chí có vài phần thương cảm, tựa hồ nhớ tới chính mình ngày xưa quát tháo oai hùng, nhớ tới Tương bang ngày trước tại Thượng Hải phong vân tuế nguyệt, nhưng hiện tại bởi vì tên nhóc con trước mặt này, hơn một ngàn bang chúng vậy mà thương vong thảm trọng, chia năm xẻ bảy, chính mình cũng phải chạy trốn tứ phía, lần này bày ra mưu kế đối phó Sở Thiên, chính là vì Tương bang báo thù, vì lấy lại thể diện của mình.

Lâm lão gia tử cùng Hàn lão gia tử trên mặt cũng vô cùng thương cảm, đã từng một tay sáng lập Tương bang cứ như vậy bị hủy, trả giá cả đời tâm huyết cùng tinh lực lại đổi lấy kết cục như vậy, trong nội tâm thật sự khó chịu, hận thù đối với Sở Thiên càng tăng.

Sở Thiên chẳng muốn cãi lại, chẳng muốn nói cái gì người trong giang hồ, thân bất do kỷ, bởi vì hắn biết, trong lòng mấy kẻ có ý nghĩ báo thù mãnh liệt, hết thảy đạo lý bị bọn hắn ném hết, chà đạp dưới chân. Bọn hắn chỉ nhớ rõ Sở Thiên hủy diệt Tương bang, lại quên chính mình đã cũng từng thâu tóm không ít bang phái mới có thành tựu huy hoàng ngày đó.

Sở Thiên nhìn mười mấy tên bang chúng trung thành Tương bang đang vây mình, âm thầm thở dài, ta không giết người, người phải giết ta, tàn sát một người có tội, tàn sát vạn người thành anh hùng, cả đời vinh hoa, không thiếu được từng chồng xương trắng.

Mắt Sở Thiên toát ra vẻ bình tĩnh, bước lên một bước nghênh đón bọn họ, tay vòng ra sau cầm Minh Hồng chiến đao. Minh Hồng chiến đao dưới ánh đèn nhìn rất bình thường, tự nhiên, nhưng khi cầm trong tay Sở Thiên lại có một loại khí tức mãnh liệt trào ra.

Mấy tên bang chúng thấy khí thế Sở Thiên tỏa ra, hơi chậm lại, rồi lập tức lại từ từ thu nhỏ vòng vây. Sở Thiên nhìn mấy kẻ gần nhất gật đầu, con mắt có nhàn nhạt sự miệt thị. Mấy tên bang chúng lập tức bị kích thích, huyết tính xông thẳng lên đầu, hét lớn một tiếng, ba con dao bầu ngay ngắn nhắm ba đường trên, giữa, dưới đâm tới. Sở Thiên động thân cực nhanh, tránh khỏi công kích, lập tức di động tới sát bọn hắn, tay phải nắm Minh Hồng chiến đao nhẹ nhàng vung lên. Ba tên đi đầu cảm thấy không còn khống chế được con dao nữa, phải nói đúng ra là không thấy, nhìn kĩ, cổ tay phải đã đứt, máu chảy ra ào ào. Bọn hắn lập tức phản ứng, đồng thời cảm thấy đau đớn tới tận xương tủy, chân lùi nhanh ra sau.

Sau lưng Sở Thiên, hai tên thừa cơ đâm tới, muốn đâm thủng lưng hắn. Sở Thiên không hề quay đầu lại, mà cúi rạp người xuống, vớt một đao ra sau, ngăn trở thế công của bọn hắn. Hai con dao bầu lập tức đứt đoạn, hổ khẩu bọn họ cực liệt đau nhức.

Sở Thiên thừa dịp bọn họ phản ứng chậm chạp liền đâm thủng bả vai.

Đang, đang.

Hai tên bang chúng chịu không nổi, chuôi dao rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, nhanh chóng tóm chặt lấy miệng vết thương lui về phía sau.

Trưởng Tôn Cẩn Thành biết rõ Sở Thiên đã đánh bại Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, biết rõ Sở Thiên có chút thân thủ, nhưng thật không ngờ Sở Thiên quá cường hãn, từng chiêu chế địch, trong nội tâm khiếp sợ, trách không được Sở Thiên có thể khống chế Hải Tử và Quang Tử.

Mặt khác, các bang chúng Tương bang nhìn thấy Sở Thiên hung ác như thế, vô cùng kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp đảm, nhưng hiện tại có nhiều ông chủ ở sau lưng đang chăm chú nhìn, thân không thể không dốc sức liều mạng, vì vậy, còn lại sáu tên dứt khoát rống giận trực tiếp xông lại, từ sáu cái góc độ đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên cầm lấy hai thanh dao bầu dưới chân, khi bọn chúng đang vây kín liền phóng ra, đâm vào lồng ngực hai tên phía trước, sau đó Sở Thiên bước dài cầm lấy hai con dao sắp bị rơi, phóng tiếp về phía sau; hai tên phía sau xông lại hoàn toàn không có phòng bị, bị đâm trúng cổ, chết không nhắm mắt, ngã xuống. Lúc này, Sở Thiên rút hai thanh dao bầu trong ngực hai tên kia, phóng tới hai bên, hai tên bên trái, phải xông tới kinh hãi, nhanh chóng né ra. Sở Thiên nhân cơ hội này, Minh Hồng chiến đao trong tay lại vẽ ra một vòng tròn hoa lệ, hai tên bang chúng cảm giác được một cảm giác lạnh như băng, không cam lòng, không tin sờ cổ họng máu tươi phun ra.

Thập bước sát nhất nhân, vạn lý bất lưu. Xung quanh mọi người nhớ tới câu này.

(Mười bước giết một người, vạn dặm không giữ được)

Trưởng Tôn Tử Quân sắc mặt trở nên khó coi, vừa mới bắt đầu đã thương vong mấy anh em, tiếp tục như thế, Tương bang mấy thành viên cuối cùng cũng sẽ chết hết. Hiện tại, trong thâm tâm các bang chúng Tương bang đã thoái chí, tuy nhiên thời buổi này vì bảo trụ bát cơm cần dốc sức liều mạng, nhưng có đôi khi mạng so bát cơm còn quan trọng hơn. Cho nên Trưởng Tôn Tử Quân phất tay, mấy người vây công lập tức nhẹ nhàng thở ra hướng bốn phía nhanh chóng tản đi. Nhưng Sở Thiên cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì hắn cảm giác được một cỗ khí thế rất mạnh đang ẩn dấu xung quanh, thân thủ không thua gì Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm.

Da mặt Trưởng Tôn Tử Quân co giật vài cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không thoải mái chút nào nói:

- Thiếu soái, quả nhiên là nhân trung chi long, thật có can đảm, thân thủ thật tốt, để tỏ lòng tôn trọng với anh hùng, mày hiện tại có thể cứu người mang đi, ân oán chúng ta về sau lại tính toán.

Sau đó phất tay xuất hiện một con đường lại để cho Sở Thiên đi trên đài cứu hai chị em Tiêu gia.

Sở Thiên cười cười, vậy mà mọi người lại diễn trò, đương nhiên mình cũng phải đùa giỡn cho đủ; hắn cũng không vạch trần Trưởng Tôn Tử Quân, cố ý bán tín bán nghi nhìn kỹ mấy lần, đang lúc mọi người ánh mắt càng không thân thiện, cẩn thận từng li từng tí tiêu sái tiến tới trên sân khấu. Khi thấy Sở Thiên chậm rãi tới gần Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu, gương mặt Trưởng Tôn Tử Quân hiện ra một vẻ như đang muốn cười.

Sở Thiên đi đến trước mặt Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu , không có lập tức cởi trói cho các cô, mà là quay đầu lại hỏi Trưởng Tôn Tử Quân:

- Các cô ấy thật sự là của tôi? Tôi thật sự có thể mang đi các cô ấy đi rồi hả?

Trưởng Tôn Tử Quân vội che dấu ý cười, trịnh trọng gật đầu:

- Đúng, mày có thể mang đi các cô ta rồi.

Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên chứng kiến Sở Thiên trên mặt lòe ra một tia nụ cười quỷ dị, tâm hoảng hốt, lo sợ.

Lúc Sở Thiên quay đầu quay lại, giơ tay chém xuống, cũng không phải chặt đứt dây thừng, mà là xẹt qua bụng hai thiểu nữ kia.

- A..., a...

Hai tiếng cô gái kêu thảm thiết phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng. Ruột lòi ra ngoài, nhưng hai người không có lập tức chết đi, loại đau đớn giãy dụa càng làm cho người ở đây kinh hồn bạt vía. Trưởng Tôn Tử Quân thần sắc cực độ thống khổ, giống như Sở Thiên cắt chính là thịt của bọn họ.

Sở Thiên cười cười, rất vô tội nói:

- Tôi đột nhiên chẳng muốn mang các cô ấy đi, cho nên đành phải giết các cô ấy thôi.

- Giết, giết nó cho tao.

Bỗng nhiên, mụ Lệ không biết từ chỗ nào xuất hiện, bên người còn đi theo năm cô gái xinh đẹp, thần sắc điên cuồng. Mụ Lệ sao có thể không đau đớn, không điên cuồng? Hai cô gái kia là mụ ta dùng giá cao thuê sát thủ từ Thái lan tới, vốn muốn thừa dịp lúc Sở Thiên tháo dây thừng đâm Sở Thiên một đao, ai biết, lại bị Sở Thiên phát hiện, còn chém thêm một đao lấy mạng của các nữ sát thủ, cũng là đã muốn lấy mạng mụ Lệ rồi? Làm sao ăn nói với tổ chức sát thủ? Lần này chỉ sợ phải tốn không ít tiền mới có thể giải quyết. (DG: Thái Lan nữ thì không dám; không khéo lại là anh nào chuyển giới).

Đám bang chúng bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân lại lần nữa liều chết vây lại, Sở Thiên biết, bọn họ đã rất sợ hãi, chuyển bước, liên tục đâm ra năm đao, năm người bị ép xông vào trước còn chưa tới gần được Sở Thiên đã ngã xuống, những người khác mặc kệ mụ Lệ kia kêu gào như thế nào cũng không dám xông lên. Sở Thiên không phải người, đó là Chiến thần, xông lên sẽ chết.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng nhìn ra, bình tĩnh lại, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, phất tay để cho thủ hạ người lần nữa lui ra, miễn cho một điểm căn cơ cha mình cuối cùng bị hủy mất.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn mụ Lệ, giống như đang nhìn một thằng hề, đợi mụ ta hơi chút bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

- Chị Lệ, đã lâu không gặp chị rồi, còn tưởng rằng chị đã biến mất khỏi Thượng Hải rồi chứ, không nghĩ tới chị lại đã trở về, còn mang theo nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, thật là có tâm . Đúng rồi, không biết, những tên gọi cái gì người bạn Anh Hoa Mạn Thiên Nhật Bổn buổi tối có báo mộng cho chị hay không?

Mụ Lệ cảm giác được lòng mình đang rỉ máu, một nhóm Sơn Khẩu Tổ Anh Hoa Mạn Thiên sát thủ, mười bảy người, bị chết sạch sẽ, bị chết lại để cho cô ta hoàn toàn không dám nói cho Sơn Khẩu Tổ, chỉ có thể cẩn thận mang thi thể bọn họ toàn bộ hoả táng rồi, làm như bọn họ đã đi tới nơi khác, nếu như Sơn Khẩu Tổ biết rõ tin tức này, chỉ sợ mình cũng không thoát được. Cho nên bây giờ nghe Sở Thiên mỉa mai, trong muốn phun ra lửa , hận không thể tiến lên đem Sở Thiên bầm thây vạn đoạn, tốt nhất là giao cho Sơn Khẩu Tổ.

Trưởng Tôn Tử Quân bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, cô ta cũng không sợ Sở Thiên, cô ta còn có vương bài không có ra, nhưng cô ta cũng không cam lòng , hai tên sát thủ cứ như vậy toi mạng, không hiểu được hỏi:

- Tại sao mày giết hai cô gái kia, mày có thể nói rõ cho tao không, mày lúc nào phát hiện họ là giả? Chẳng lẽ mày đã cứu được chị em Tiêu gia? Điều đó không có khả năng a..., hai chị em Tiêu gia vẫn còn trong tay Lâm Hùng Tuấn mà.

Sở Thiên nở nụ cười xấu xa, nói:

- Có phải cô đã gọi điện thoại cho Lâm Hùng Tuấn? Nghe thấy âm thanh gào thét của Lâm Hùng Tuấn và Tiêu Niệm Nhu, còn có Tiêu Tư Nhu, sau đó đã bị người dập máy.

Trưởng Tôn Tử Quân xác thực lúc Sở Thiên đi vào , cô ta đã gọi điện thoại cho Lâm Hùng Tuấn, kết quả không nghe thấy Lâm Hùng Tuấn nói gì, chỉ nghe thấy tiếng đàn ông hét lên cùng hai tiếng kêu gào của phụ nữ, cô ta biết rõ Lâm Hùng Tuấn rất háo sắc, cũng không nói gì, chỉ cần người vẫn còn trong tay mình là được, sau đó cúp điện thoại, chuyên tâm đối phó Sở Thiên. Hiện tại xem ra đều là Sở Thiên phản thiết cục. Cô ta đột nhiên có chút hứng thú, dù cho trước mắt người này cùng cô ta có huyết hải thâm cừu, nhưng gặp phải một người trí tuệ, tâm kế còn có thân thủ làm đối thủ, cũng là một điều thú vị trong nhân sinh, huống chi cô ta cảm giác Sở Thiên là quân cờ cao nhất trong bàn cờ của mình; cô a còn có cảm giác chơi trò mèo vườn chuột rất thú vị.

Sở Thiên tiếp tục vạch trần đáp án, nói:

- Những tiếng hét đó đều là tôi dạy dỗ các cô ấy đấy, chỉ cần nghe được tiếng điện thoại gọi đến Lâm Hùng Tuấn, các cô ấy sẽ kêu lên, chúng tôi vốn chuẩn bị năm đoạn, đáng tiếc cô nghe xong một đoạn đã tin tưởng, tôi thật sự là đánh giá cao cô. Mặt khác còn rất không may nói cho cô biết, đám Lâm Hùng Tuấn đi chém giết Thanh bang toàn bộ đều chết hết, bất quá cô yên tâm, bọn họ chết không hề đau đớn, đều là một đao phong hầu hoặc là một đao xuyên tim.

Cho dù Sở Thiên nói rất hời hợt, nhưng mấy người Trưởng Tôn Tử Quân tự nhiên có thể tưởng tượng ra được bang chúng Tương bangchết thảm; nghĩ tới những hình ảnh kia, không khỏi rùng mình một cái, Sở Thiên trước mắt dần dần biến ảo thành ma quỷ.

Lâm lão gia tử nghe thấy những người đi giết Thanh bang chết rồi, chợt đứng lên, la lớn:

- Con tao đâu? Mày đã nhốt nó ở đâu? Mày muốn thế nào?

Trong mắt Lâm lão gia tử, Sở Thiên không có đảm lượng giết Lâm Hùng Tuấn, nhiều lắm thì giam Lâm Hùng Tuấn lại cò kè mặc cả cùng mình.

Sở Thiên thở dài, mang theo vài phần tiếc hận, lắc đầu nói:

- Lâm lão gia tử, thật sự không may, Lâm Hùng Tuấn chết rồi, giống họ không hề thống khổ.

Lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:

- Bởi vì lúc Bát gia đến chỉ nói cho tôi biết một chữ.

Trưởng Tôn Cẩn Thành cùng Trưởng Tôn Tử Quân trăm miệng một lời hỏi:

- Chữ gì?

- Giết!

Sở Thiên trong miệng nhẹ nhàng nói ra một chữ, tất cả mọi người rùng mình một cái.

- Mày nói dối, mày nói dối, con tao làm sao có thể chết, làm sao có thể chết.

Lâm lão gia tử gân xanh lồi ra, lão già mất con đau đớn, trở nên giống như mụ Lệ cuồng loạn gào thét:

- Giết, giết, giết nó cho tao.

Mụ Lệ sắc mặt càng thêm khó coi, con mắt lạnh nhạt trợn lên. vung cánh tay trắng nõn nà, nói với năm cô gái xinh đẹp bên cạnh:

- Giết!

Sở Thiên mỉm cười, biết rõ đó là ý giết mình, vì vậy nhàn nhạt nói:

- Come on baby!

Năm cái cô gái xinh đẹp thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên lên sân khấu, trong tay đều nắm hai thanh đoản đao lóe sáng, con mắt phóng ra vô cùng sát ý, hiển nhiên thấy Sở Thiên giết hai đồng bạn trong lòng cực kỳ tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.