Phong Vô Tình thấy Liệt Dực biến mất, thản nhiên nói:
- Cậu ta quả thực là đối thủ đáng được tôn kính!
Sở Thiên cúi đầu cười khổ, trong mắt chợt lóe ra một tia đau đớn, hồi lâu mới mở miệng nói:
- Hy vọng cậu ta có thể sống qua đêm nay.
Đám người Phong Vô Tình kinh sợ ngơ ngẩn, nhìn Sở Thiên không rõ cho lắm.
Nhiếp Vô Danh thay Sở Thiên nói ra lo lắng:
- Lý Thần Châu!
Sở Thiên lặng yên nhai nuốt xong mấy khối thịt dê, vỗ tay đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tôi phải đi ra cửa chờ ông ta rồi.
Gió đêm thảo nguyên rất lớn, lớn đủ che đậy tất cả hơi thở. Nhưng Liệt Dực trời sinh cảnh giác vẫn ghìm chặt tuấn mã, anh ta nhìn thấy có người rơm đang đứng trong đêm tối, trên người rơm cắm hai ngọn đèn phát sáng, tăng thêm mấy phần nguy hiểm như có như không.
Liệt Dực lập tức nhìn xung quanh, lạnh lùng nói:
- Ra đi!
Ngoại trừ gió, không có âm thanh gì, chứ đừng nói có người trả lời!
Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài, tay phải vỗ vào lưng ngựa, cả người tựa như một vì sao, bay về phía người rơm đang phiêu diêu. Lúc tới gần hai thước, tay trái nhanh chóng lóe ra Đường đao, liên tục bổ ra ba đao, đao phong mãnh liệt làm rơm cỏ rơi rụng xuống, cũng làm cho thỏi phát sáng rơi xuống đất.
Bỗng nhiên chỗ bóng ngược của rơm rạ dựng thẳng một thân thể to lớn, lập tức bắn qua một cọng rơm ngắn, trúng lên lưng Đường đao. Một tiếng “đang” rất nhỏ vang lên, đường lực hùng hậu làm hai người lui lại sau mấy bước, bàn tay mơ hồ đau nhức, bóng đêm che giấu kinh ngạc của hai người.
Đường đao của Liệt Dực hoành lập, nhìn đối thủ không nhìn rõ, bình tĩnh hỏi:
- Lý Thần Châu?
Lý Thần Châu khẽ mỉm cười, thản nhiên trả lời:
- Là tôi!
Liệt Dực hơi chút suy nghĩ, rất thành thật nói:
- Tôi sai rồi, giết nhầm người rồi, bằng không sao tôi có thể dễ dàng giết bọn họ như vậy chứ?
Lý Thần Châu gật đầu, nhẹ nhàng thở dài:
- Tôi chờ chính là câu nói này của cậu, cậu có thể đi rồi!
Ông quả thật chỉ là xác định người muốn ngầm ám sát cóphải là người của Đường gia hay không, sau đó mới trả lời Chu Long Kiếm. Bây giờ nghe thấy lời nói của Liệt Dực, đã có thể xác định người ra tay ở sân bay chính là cậu ta, về phần giết cậu ta hay không, cũng không quan trọng.
Liệt Dực dùng một loại tốc độ như tia chớp bắn tới tuấn mã trước mặt, đôi tay đặt ở lưng ngựa chạy đi.
Lý Thần Châu không có nhìn cậu ta, vỗ tay, từ không xa xuất hiện mấy người, trong tay đều dắt ngựa, rõ ràng là ẩn núp trong bóng tối.Lý Thần Châu trở người lên một con ngựa, sau đó nói với mấy người:
- Tôi đi trại Thiên Lang gặp Sở Thiên, các người ở đây chờ tôi, bảo người ta chú ý hướng đi của Đường gia.
Mấy người đồng thời gật đầu, nhặt thỏi phát sáng trên đất bỏ vào túi, cả thảo nguyên tối tăm.
Lúc Lý Thần Châu ở cửa trại đã nhìn thấy Sở Thiên, trước tiên là hơi sửng sốt, sau đó sang sảng cười vài tiếng, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, đêm khuya không ngủ, còn đứng ở cửa, hay là sớm đã biết Thần Châu sẽ tới thăm hỏi?
Sở Thiên chắp tay sau lưng, đứng ở ngọn đèn chỗ cửa trại nhìn thấy Lý Thần Châu không có vẻ mệt mỏi, thản nhiên nói:
- Đội trưởng Lý xuất hiện ở Côn Minh, sao có thể không đến thăm tôi? Hơn nữa lão quý nhân anh bận chuyện, không chừng cũng tối nay có thể có rảnh rỗi, cho nên Sở Thiên cũng chờ đợi.
Lý Thần Châu ánh mắt khẩn trương, lập tức dùng dò xét nhìn sở Thiên, đầy thâm ý nói:
- Tai mắt của Thiếu soái quả nhiên trải khắp cả Vân Nam, cả Lý Thần Châu xuất hiện ở Côn Minh cũng có thể biết, xem ra là bỏ không ít sức lực.
Sở Thiên tự nhiên sẽ không rơi vào bẫy của ông ta, lời nói bỗng nhiên lệch chuyển, cười nói:
- Đội trưởng Lý thần thái sáng suốt, trung khí tràn đầy, hoàn toàn không có mệt nhọc của huyết chiến, xem ra đã hạ thủ lưu tình với Liệt Dực rồi.
Lý Thần Châu không có xuống ngựa vẫn ghìm ngựa, thở dài:
- Khó trách Thiếu soái có thể chỉ thời gian mấy ngày thì đã khiến Hoang Nguyên có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thực lực và tâm trí của cậu dường như mãi mãi không dừng tiến bộ không có hạn mức, ít nhất mỗi bước đi cậu đều có thể tính toán thấu đáo.
Sở Thiên lại thiên mã hành không thốt ra một câu:
- Đội trưởng Lý, cần vào uống ly rượu không?
Lý Thần Châu nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong ngực móc ra phần tài liệu ném cho Sở Thiên:
- Thiếu soái, e không thể uống rượu được, còn phải cả đêm về thủ đô nữa. Tôi đặc biệt tới trại Thiên Lang chính là giao danh sách mười hai người được hủy bỏ lệnh truy nã cho cậu. Chuyện đã xong, tôi đi trước.
Sở Thiên nắm lấy tài liệu, trong lòng biết đây chỉ là cái cớ để Lý Thần Châu xuất hiện ở Côn Minh, bằng không phần tài liệu này hà tất ông ta đích thân tới đây chứ? Nhưng bên ngoài lại không động thanh sắc, chậm rãi thở dài nói:
- Mọi người đều là người mạng khổ, Đội trưởng Lý, tạm biệt!
Lý Thần Châu quay đầu ngựa, thúc ngựa rời đi.
Bóng đêm dần khuya, ý xuân đã nồng.
Sở Thiên ôm Khuynh Thành trong lòng, ngón tay di chuyển ở phần mông của cô, thản nhiên nói:
- Khuynh Thành, ngày may anh phải đi Tam Giác Vàng rồi, sáng sớm em cũng phải đi sân bay Côn Minh, có người sẽ đích thân tiễn em tới thủ đô. Dọc đường em tự cẩn thận một chút, qua ít ngày anh sẽ quay về.
Khuynh Thành gật đầu, quay người ôm Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Hà tất hộ phải tống phiền phức như vậy chứ? Em lên máy bay không phải an toàn rồi sao?
Niềm vui của Sở Thiên chưa kịp lắng dịu, giơ tay từ dưới gối móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô, cười nói:
- Đúng rồi, anh còn muốn em mang thứ này tới thủ đô. Đồ trong cái hộp này rất quan trọng, em nhất định phải tự tay đưa cho Phương Tình, nhớ kỹ, tự tay đưa cho cô ấy.
Khuynh Thành nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Thiên, vội gật đầu, nói:
- Thiếu soái yên tâm, em bảo đảm sẽ đưa cho Phương Tình.
Gặp nhau chỉ nữa ngày, chia ly ngay trước mắt, Sở Thiên không ngăn được thở dài:
- Được, bây giờ em thu dọn đồ đạc đi, chờ lát nữa anh phái Phong Vô Tình đưa em đi sân bay Côn Minh. Đã có mấy chị em ở sân bay chờ rồi, tin rằng bọn họ có thể bảo vệ tốt cho em.
Khuynh Thành hôn nhẹ vào lòng của Sở Thiên, trong mắt chợt lóe ra một chút lưu luyến, nhưng rất nhanh bị mạnh mẽ thay thế. Chia ly ngắn ngủi là để tương tựu tốt hơn, cho nên không cần phải thương cảm. Thế là lẳng lặng đứng dậy đi thu dọn đồ, nhưng lúc rời khỏi lòng ngực của Sở Thiên, nước mắt vẫn rơi xuống.
Nhiếp Vô Danh đang chờ ở cửa lều.
Một lát sau, Khuynh Thành đã thu dọn đồ xong, lúc cô đi ra, như hữu ý như vô ý, lại quay đầu cười với Sở Thiên.
Nụ cười làm say mê lòng người, cười là sáng lạn, đáng yêu, giống như ánh mặt trời đầu xuân.
Bất luận ai nhìn thấy cô đi ra đều cảm thấy có chút tư vị đặc biệt, giống như bị cô trộm đi món đồ gì.
Trong u cốc khu núi Myanmar - Thái Lan, vẫn là căn nhà gỗ đó.
Nặc Đính nhìn mười mấy vị tinh anh chạy tới, hài lòng gật đầu, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên mặt một cô gái, chậm rãi nói:
- Thiên Kiều, Ám Hồng đã nói tình hình theo dõi, em định làm thế nào lấy mạng của thằng nhóc đó?
Thiên Kiều gật đầu, đôi tay mang găng tay màu trắng đặt ở sau lưng, thản nhiên trả lời:
- Đều rõ rồi, lão đại cứ yên tâm, khoản nợ Sở Thiên thiếu chúng ta nhiều như vậy, em nhất định phải làm hắn sống không bằng chết, hối hận vì đã đối nghịch với chúng ta.
Nặc Đính nghe thấy câu “Sống không bằng chết”, giống như rất hứng thú, cười hỏi:
- Định làm thế nào?
Thiên Kiều lóe ra nụ cười âm hiểm, từng câu từng chữ nói:
- Em xem qua tư liệu của hắn, nhược điểm lớn nhất của thằng nhóc đó chính là đa tình, em sẽ làm hắn mất đi người đàn bà mình yêu thương. Chờ sau khi nó đau khổ không muốn sống sẽ giết chết, như vậy mới có thể rửa sạch sỉ nhục của tổ chức chúng ta.
Ám Hồng vốn đứng bên cạnh cửa sổ nghe thấy lời nói của Thiên Kiều, nhẹ nhàng thở dài đi tới, nhắc nhở nói:
- Thiên Kiều, vẫn không được xem thường, thằng nhóc đó rất âm hiểm gian trá, bằng không cũng không thể giết nhiều anh em như vậy. Hắn đã thành ác mộng trong cuộc đời của tôi, bây giờ tôi nhắm mắt thì có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị của hắn.
Thiên Kiều không tỏ ý kiến, cười cười, vươn đôi tay khéo léo, chậm rãi nói:
- Đừng quên Thiên Kiều tôi là làm gì.
Nặc Đính cũng cười, đôi tay này quả thực là diệu thủ độc nhất vô nhị trên thế giới, tay chết người.
Ánh mặt trời mới lên!
Trong lều vẫn lưu lại hơi thở của Khuynh Thành, nhưng lúc này cô đã không ở trại Thiên Lang, đã lên máy bay tới thủ đô.
Khả Nhi tay trái mang thịt dê vào, tay phải bưng điểm tinh tinh tế, ba cái bánh tráng.
Sở Thiên thu hồi vẻ mất mát trên mặt, xoay người xuống giường đi rửa mặt. Khả Nhi đặt bữa sáng lên bàn, chân thành đi tới sau lưng Sở Thiên, giơ hai tay ôm sau lưng áp mặt vào hắn, khéo hiểu lòng người nói:
- Thiếu soái, nhớ cô bé trong sáng thuần khiết đó à?
Sở Thiên hơi thở nhẹ, không chút che dấu:
- Khả Nhi, đó là một cảm giác giống như mối tình đầu.
Khả Nhi dùng mặt nhẹ nhàng chà lên phần lưng của hắn, dịu dàng trấn an:
- Khả Nhi hiểu, đợi hôm nào Thiếu soái chán ghét giang hồ thì dẫn chúng em đi một nơi không có ai quen biết, sông núi như tranh vẽ, chúng em theo sát bên anh.
Sở Thiên gật đầu, trong lòng lại thầm than: Ngày này cũng không biết lúc nào mới có thể tới.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Khả Nhi buông Sở Thiên ra, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, múc thịt dê nóng hổi trong bát.
Phong Vô Tình xốc rèm vải đi vào, nghe mùi thịt dê, mở miệng nói:
- Đồ đạc tất cả thu dọn xong rồi, tám khẩu súng lục, hai trăm viên đạn, đều là của bọn phần tử Đột Đột để lại. Theo căn dặn của Thiếu soái, để lại hai khẩu súng, tám mươi viên đạn cho A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường.
Sở Thiên vắt khăn lau mặt lên vách tường, quay người tới bên cạnh bàn ngồi xuống nói:
- Hơn trăm viên đạn đủ để cầm cự tới gặp Sa Cầm Tú rồi. Sau khi gặp được cô ấy, chúng ta đổi súng bắn chim thành đại pháo đi. Ở Tam Giác Vang không có hỏa lực hùng mạnh thật là nửa bước cũng khó dời.
Phong Vô Tình gật đầu, ánh mắt hiện lên nồng nhiệt, lẩm bẩm tự nói:
- Hy vọng lần này có thể giết được Nặc Đính, giải quyết xong nỗi lòng.
Khả Nhi lại hưng phấn rút súng lục ra, đổi mấy tư thế nhắm, nói:
- Vô Tình, yên tâm, tới lúc đó em giúp anh xử lý Nặc Đính.
Sở Thiên cười khổ lắc đầu. Khả Nhi, con người sợ trời đất không loạn này, chỉ hận không có trận đại chiến tùng lâm.
Chín giờ sáng, Nhiếp Vô Nhanh cuối cùng cũng lái xe Jeep trở về.