Đô Thị Thiếu Soái

Chương 364: Chương 364: Chu Triệu Sâm mất tích




Ánh nắng ấm áp, gió đông càng lúc càng mạnh dần.

Ba ngày sau trận quyết chiến, ở kinh thành tuyết càng rơi dày đặc.

Đại hàn khiến cho mọi thứ đóng băng, những vệt nước dưới mái hiên như hàm răng sói đáng sợ, chỉ chực rơi xuống đầu người ta.

Trong kinh thành, ai ai cũng sợ hãi. Để sinh hoạt trong thời tiết lạnh thấu xương thế này thật là khó khăn.

Trong kinh thành lúc này, toàn bộ các bang hội đều đã được bày trừ, không chỉ có hội Hắc Long mà tất cả các bang hội lớn nhỏ đều bị quân đội càn quét. Người trong xã hội đen nghe thấy mục tiêu của chính phủ, biết rõ chính phủ muốn xây dựng quân đội thật đẹp đẽ nên đua nhau thay đổi màu cờ, gia nhập quân đội.

Sở Thiên đương nhiên không để bọn chúng có cơ hội lợi dụng, nên tất cả những ai gia nhập quân đội đều không được phép hình thành thế lực, đồng thời để tổ Tinh Nguyệt để giám sát và điều khiển bọn quân mới, chỉ cần có suy nghĩ làm phản là sẽ hành quyết ngay lập tức.

Chu Long Kiếm cũng không nhàn hạ gì, một bản văn kiện của Đảng phát ra cục cảnh sát trong cả nước đều lấp tức gặp phải rất nhiều sự phản đối, hội Hắc Long trong mười tám tỉnh thành đều bị soi xét

Cùng lúc đó, Sở Thiên muốn phái người từ Thượng Hải thâm nhập vào hội Hắc Long để theo dõi hoạt động của bọn chúng.

Cho nên không đến ba ngày, đoàn quân mới đã làm chủ phương bắc, khống chế khắp vùng Chiết Giang, trở thành đối thủ của Đường Môn ở phía nam. Khi hội Hắc Long còn vững mạnh, khu vực phía nam của Đường Môn được chúng phân chia rõ ràng, ít khi xảy ra xung đột. bây giờ Sở Thiên quật khởi, làm cho Đường Môn bắt đầu cảm thấy bị uy hiếp.

Trong khi đó, kẻ tức giận nhất là Đường Thiên Ngạo của Đường môn. Trận chiên ở núi Phương Hoàng, Sở Thiên thắng lợi có nghĩa là Đường Môn phải trả mười bốn cọc tiền. Đừng nói là cậu ta không có nhiều tiền như vậy, mà có thì cũng không nỡ bỏ ra. Suy nghĩ một lát, gã quyết định chạy về phía nam, dù cho có bị quấy rồi thì vẫn bình tĩnh tinh tường. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, thì các thế lực trong kinh thành cũng không dám chống lại Đường Môn. Tuy nhiên chỉ cần liên quan đến lợi ích, đặc biệt là món tiền lớn như vậy thì kể cả là Đường Môn sẽ không từ một thủ đoạn nào hết.

Dựa vào tình hình nguy hiểm lúc bấy giờ, Đường Thiên Ngạo đã suy nghĩ rất nhiều.

Suốt ba ngày, Đường Thiên Ngạo thay đổi ba địa điểm, đợi khi tuyết bắt đầu rơi nhiều liền cùng đám tùy tùng chạy vào sân bay trong kinh thành, chỉ cần đến được phía nam thì bọn chúng sẽ được an toàn.

Ngồi trên chiếc xe jeep có năm người, Đường Thiên Ngạo giậm mạnh chân ga. Chỉ mười phút sau đã đến sân bay, trong lòng không ngăn được vui sướng, tay phải còn vuốt ve chiếc thẻ vàng ngân hàng, bên trong là kí ức của ba cọc tiền lấy được.

Xe jeep dừng hẳn lại, Đường Thiên Ngạo nghiêng về phía trước, thiều chút nữa đập vào kính trước, đá ông lại xe nói:

- Quách Bát, muốn chết à? Lái xe như thế à? Bổn thiếu gia ta mà có chuyện gì thì ngươi chết không có chỗ chôn đâu.

Quách Bát không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, trên mặt đột nhiên vô cùng sợ hãi nói:

- Anh ta, anh ta, là anh ta!

Đường Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn, trong lòng cũng vô vùng khiếp sợ, sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Tàn Đao mặc áo trắng đứng giữa đường, tuyết rơi trắng xóa đầu, một vài bông tuyết tan thành nước trên mặt anh ta. Trong khi trời lạnh như năng thì anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí so với băng tuyết anh ta còn lạnh hơn rất nhiều.

Ánh mắt ‘Tàn Đao’ lạnh lùng vá sát khí, nói không một chút tình cảm nào:

- Tiền?

Đường Ngạo Thiền vốn là người can đảm nhưng trước mặt ‘Tàn Đao’ cũng không dám đắc ý, cùng bốn tên tùy tùng xuống xe, cười miễn cưỡng:

- Tôi đang đi tìm anh, Đường Môn sao có thể quên món nợ với anh được.

‘Tàn Đao’ vẫn lạnh như băng:

- Lấy ra đây!

Đường Thiên Ngạo như gặp phải khắc tinh, không thể nói dối được:

- Tôi sẽ chuyển khoản cho anh, anh nói cho tôi biết số tài khoản là được rồi, tôi đâu dám đem số tiền lớn ấy trong người chứ

- Không có tiền, ở lại.

Tàn Đao không cho phép Đường Tiên Ngạo mặc cả, lạnh lùng nói:

- Tiền đến, mày đi!

Quách Bát không nhịn được nữa, chỉ vào ‘Tàn Đao mắng:

- Tiên sư mày, khinh người quá đấy, đến thiếu gia ta mà ngươi còn không tin à? Đã bảo là về đến Đường môn sẽ chuyển khoản cho mày rồi, còn muốn lên mặt với thiếu gia, chán sống à?

‘Tàn Đao’ toàn thân rung lên, lôi đao ra, gầm gừ:

- Ở lại!

Bọn Quách Bát nhao nhao lên giận dữ, quay lại xe lấy vũ khí, hung hăng tấn công ‘Tàn Đao’.

Những bông tuyết trắng bay đầy trời, tráng lệ như tiên nữ rắc hoa vậy.

Bọn Quách Bát lao đến trước mặt ‘Tàn Đao’, binh khí trên tay chưa kịp vung lên đã cảm toàn thân thấy lạnh toát. Sau đó là cảm thấy có thứ gì đó ấm ấm chảy xuống, xuyên qua ống quần chảy xuống mặt đất liền cúi đầu nhìn xuống. Những vệt máu đỏ tươi chay xuống, gió mạnh thổi tới và cảm giác đau nhức bắt đầu ùa đến.

Tuyết vẫn rơi, ánh đao sáng loáng.

Trước khi bọn Quách Bát ngã xuống đất, đầu đã bị đao chém bay, lăn lộn trên mặt tuyết, nhuộn đỏ những vệt dài.

‘Tàn Đao’ vẫn đứng nguyên đó, dường như hắn chưa hề động đậy

Nếu như không có những giọt máu tươi chảy từ mũi đao xuống thì không ai có thể tin anh ta đã giết bọn Quách Bát.

Đường Thiên Ngạo nuốt nước miếng, không phải là gã chưa gặp người như thế mà chưa gặp kẻ nào đòi nợ ác độc như thế.

Ánh mắt ‘Tàn Đao’ vẫn vô cùng lạnh lùng, nhìn Đương Ngạo Thiên nói:

- Tiền!

Đường Ngạo Thiên không để ý đến hắn, tiếp tục nói:

- Mày dám giết người của Đường Môn? Mày dám?

Ánh mắt ‘Tần Đao” đầy sát khí, lại nói:

- Tiền!

Đường Thiên Ngạo ném thẻ ngân hàng, cố gắng che giấu sự phẫn nộ cùng sợ hãi nói:

- Tất cả tiền đều ở trong đó, cầm lấy cả đi!

Thẻ vàng vừa ném xuống chân, Tàn Đao cúi người nhặt, bỗng nhiên Đường Thiên Ngạo mỉm cười, hai tay run lên, rút ra mấy trăm chiếc châm nhỏ, lao thẳng đến.

Đường Thiên Ngạo rất tự tin, dù Tàn Đao đao pháp như thần thì với khoảng cách này cũng không phản ứng kịp, nhưng lần này Đường Thiên Ngạo đã phải thất vọng rồi, thất vọng tương đương với khiếp sợ.

Tay phải Tàn Đao phi đao ra, toàn bộ trăm cây châm biến mất, chìm xuống mặt tuyết, ánh ắt lại lạnh lùng nói từng chữ một:

- Xem ra, cái thẻ ngân hàng này không có tiền!

Đường Thiên Ngạo thấy Tàn Đao đúng là tên điên, bắn ra mấy mũi tên liền bỏ chạy.

Vừa chạy được vài bước, Tàn Đao đã xuất hiện trước mặt, tay trái cầm đao, hùng hổ bổ đao vào trúng bả vai Đường Thiên Ngạo, đẩy gã dựa vào chiếc xe đậu bên đường. Đường Thiên Ngạo tru lên như con sói.

Tàn Đao đi đến trước mặt gã, giơ giơ thẻ ngân hàng lên nói:

- Trong này có tiền không?

Đường Thiên Ngạo không phải kẻ ngu, biết chắc nếu nói không có tiền chắc chắc sẽ bị giết ngay nhưng không dám, kêu lên:

- Có, có ba trăm triệu, mật khẩu là 3437.

Tàn Đao cất thẻ cẩn thận, giơ đao lên, ánh mặt trời chiếu vào chói lóa, khí lạnh tỏa ra bốn phía.

Sự tuyệt vọng hiện lên trong mắt Đường Thiên Ngạo!

Một đêm nọ gió xuân ùa đến, cây cối đua nhau nở hoa.

Sở Thiên tối hôm trước đã vô cùng mệt mỏi nên ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên đến tận đỉnh núi, quay sang thấy Khả Nhi vẫn đang ngủ ngon, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, rồi vươn vai một cái rời khỏi giường. Ngay lập tức cảm nhận ngay được tiết trời lạnh như băng tuyết liền rùng mình một cái.

Khả Nhi đến lúc này cũng tỉnh giấc, sợ Sở Thiên bị lạnh liền kéo chăn đắp lên người Sở Thiên, đi tất vào chân rồi chạy đến tủ quần áo tìm lấy chiếc áo bông, nhẹ nhàng mặc cho anh rồi dịu dàng nói:

- Thiếu soái rửa mặt đi. Khả Nhi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Thiếu soái!

Sở Thiên kéo Khả Nhi vào lòng, sau đó đẩy cô vào chăn, chùm kín lên mặt nói:

- Bảo bối, tốt nhất là đi ngủ đi, tuyết rơi nhiều thế này, nằm trong chăn là tốt nhất!

Khả Nhi cong môi lên, cười tươi tỉnh gật đầu đồng ý.

Sở Thiên mỉm cười, sửa sang quần áo rồi ra khỏi phòng. Tình hình bên ngoài đã thay đổi. Giọt sương nhẹ đậu trên cành liễu rồi lao mình xuống đám cỏ, sáng lóng lánh như viên pha lê. Những cây tùng cây bách nặng trĩu tuyết trắng.

Một đợt gió khẽ thổi đến, nhánh cây nhẹ nhàng lay động, mấy viên pha lê nhỏ cũng buông mình rớt xuống như bay theo làn gió vậy. Những vệt nắng sớm yếu ớt xuyên qua đám sương mũ tạo nên ánh cầu vồng rực rỡ.

Sở Thiên quan sát một lát rồi cất bước vào đại sảnh thì thấy Phàm Gian đi lòng vòng, vẻ mặt cau có. Sở Thiên lặng lẽ đi đến, bất ngờ vỗ vai Phàm Gian nói:

- Phàm Gian, cậu trở thành người đa cảm từ khi nào vậy?

Phàm Gian đang miên man suy nghĩ bị Sở Thiên làm giật mình nên thất thần nói:

- Thiếu soái, trời dù đã sáng rõ, nhưng bị anh dọa sẽ chết người đấy.

Sở Thiên cười, nói nhỏ:

- Phàm Gian, thấy cậu tâm sự nặng nề nên muốn khiến cậu nhẹ nhàng một chút.

Phàm Gian vẫn nhìn Sở Thiên, không nhịn được cười, nói:

- Thiếu soái! Phàm Gian thật sự đang có tâm sự, tôi đã lùng sục khắp kinh thành mà vẫn không tìm được Chu Triệu Sâm, không biết tên khốn này trốn ở đâu nữa.

Sở Thiên gật gù, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhưng vẫn trấn an Phàm Gian:

- Không sao, chỉ cần Chu Triệu Sâm còn ở kinh thành thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy. Dù cho đám cảnh sát có dừng lại thì hàng ngàn anh em của chúng ta vẫn đi tìm. Huống hồ Chu Triệu Sâm giờ chỉ là con chó không nhà, làm gì còn cách nào mà xoay xở nữa.

Phàm Gian thấy Sở Thiên không trách mình không không những không cảm thấy nhẹ nhõm mà còn ngược lại còn có chút áy náy, thấy mình ngay đến việc nhỏ như vậy làm cũng không xong nên khẽ thở dài, càng quyết tâm tìm cho ra Chu Triệu Sâm.

Chị Mỵ bưng khay bữa sáng đi đến đặt trước mặt Sở Thiên nói:

- Em ăn bát cháo sườn này đi cho ấm người, trời lạnh thật, không được để lạnh cơ thể. Khả Nhi vẫn còn chưa dậy à?

- Khả Nhi hơi mệt nên em bảo cô ấy ngủ thêm rồi!

Sở Thiên cười trả lời:

- Dù sao hôm nay cũng không có việc gì.

Trên khay là hai bát cháo sườn, sáu cái bánh bao nóng hổi và hai chiếc bánh tráng lớn.

Sở Thiên bưng bát cháo lên trước mặt Phàm Gian nói:

- Phàm Gian, nhìn sắc mặt cậu không tốt, chắc chắn là chưa ăn sáng. Đến đây, chúng ta ăn hết chỗ này đi. Đó là mệnh lệnh, không được phép chống lệnh!

Phàm Gian muốn nói gì đó nhưng nghe câu nói của Sở Thiên bất đắc dĩ nói:

- Phàm Gian tuân lệnh!

Sở Thiên bưng bát cháo lên, thổi phù phù rồi húp. Quả nhiên ăn được nửa bát thì toàn thân ấm lên trông thấy.

Chị Mỵ nhìn bộ dạng Sở Thiên, ngăn không được cười bật lên. Lấy khăn lau miệng cho Sở Thiên nói nhỏ:

- Em trai, đi đâu mà vội thế, cứ ăn từ từ. Cứ như là lâu rồi chưa được ăn vậy, để cho Phàm Gian chê cười.

Phàm Gian cười rộ lên, không những không thấy Sở Thiên mất hình tượng mà ngược lại còn cảm thấy thật không là đáng nể phục.

Một lát sau Sở Thiên mới bỏ bát đũa xuống, thở dài như muốn xả tức giận.

Chị Mỵ đưa Sở Thiênn chiếc khăn mềm rồi nói:

- Em trai, tối nay em có rảnh không?

Sở Thiên bất ngờ khi nghe câu hỏi của chị Mỵ, liền gật đầu nói:

-Tối nay có chuyện gì vậy chị?

Chị Mỵ khẽ mỉm cười, nhìn Sở Thiên chằm chặp nói:

-Chú Lâm mời chúng ta ăn cơm. Em đã đến kinh thành mấy tháng rồi, chú muốn gặp em. Lâm Ngọc Đình hôm nay cũng về.

Sở Thiên không biết từ chối thế nào, lại có một số việc quan trọng nên cười nói:

-Được, tối này chúng em sẽ đến.

Chị Mỵ khẽ cười, đôi lông mày giãn ra.

Sở Thiên ăn hết bữa sáng, đi ra ngoài, vặn vẹo chân tay. Phàm Gian đi đến phía sau, thở dài nhẹ nhẹ nói:

- Thiếu soái, Thiên Dưỡng Sinh vẫn chưa tỉnh lại. Đã ba ngày rồi. Nếu như mạch không phải còn đập thì bác sĩ đều cho rằng anh ấy chết rồi!.

Trong mắt Sở Thiên hiện ra vẻ thống khổ nói:

- Cứ để cho bác sĩ chữa trị, trong nước không được thì mời bác sĩ nước ngoài. Báo cho họ biết, nếu Thiên Dưỡng Sinh tắt thở thì bọn họ cũng sẽ tới số rồi!

Phàm Gian ngây cả người, không mấy khi thấy Sở Thiên nói như vậy nên cũng gật gật đầu đồng ý.

Sở Thiên thấy sắc mặt Phàm Gian, biết là mình hơi quá nên buông tiếng thở dài:

- Phàm Gian, có phải tôi lại có sát ý trong đầu. Gần đây luôn cảm thấy nội tâm tho bạo, rất khó kiềm chế bản thân.

Phàm Gian suy nghĩ một lát, bĩnh tĩnh nói:

- Thiếu soái, tại mấy ngày này anh quá căng thẳng, ngày náo cũng phải chịu mưa tuyết, lại chứng kiến nhiều cảnh giết chóc nên ngày càng tích tụ. Tình hình Thiên Dưỡng Sinh lại như vậy, thấy anh ấy bị thương nặng thế trong lòng khó mà tránh khỏi lo lắng khổ tâm.

Sở Thiên gật đầu hỏi:

- Phàm gian này, cậu có cách giải trừ không?

Phàm Gian cười, nói nhỏ:

- Thiếu soái có thể qua vài ngày bình thường, tỷ như sinh hoạt trong trường đại học!

Sở Thiên cười, nói chậm rãi:

- Tốt, phải trở lại trường vài ngày cho thoải mái, trước đó có ba chuyện cần hoàn thành. Một là công việc trong giới danh y, thứ hai, Phàm Gian, cậu hãy liên hệ với ông Đường chủ Đặng, phân chia các đường khẩu của chúng ta ra, chém chém giết giết nửa năm rồi, đã đến lúc phong vương phong hậu cho các anh em. Thứ ba là mau tìm cho ra Chu Triệu Sâm!

Phàm Gian cúi đầu cung kính, trong đầu đã nghĩ phải thực ba việc kia như thế nào cho tốt.

Gió tuyết ngày càng lớn, mọi thứ bắt đầu đóng băng lại, mũi và má lạnh buốt, cái lạnh thấu xương như ngấm vào da thịt, len vào trong từng lớp áo mỏng.

Sở Thiên vĩnh viễn không ngờ rằng, gặp mặt buổi tối khiến hắn đi vào con đường gian nan nhất, thậm chí sống không bằng chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.