Đô Thị Thiếu Soái

Chương 123: Chương 123: Chương 0123






Triệu Đại Long nghe thấy Sở Thiên kêu lớn: “Cẩn thận ngực”, trong lòng không khỏi thấy kinh ngạc, vội vàng quay ngược tay lại cố gắng bảo vệ phần ngực, cũng măc kệ ba đồng tiền xu vô lực kia đang bay tới, ai biết được ngực lại không có gì cả, lúc này đột nhiên ba đồng tiền xu bỗng quay tròn không một chút khách khí bắn thẳng vào vai Triệu Đại Long. Triệu Đại Long kêu thét lên một tiếng, ngã ngược về phía sau, lại tiếp tục kêu la thảm thiết hơn. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng không giải thích nổi, dù sao đi nữa thì Triệu Đại Long cũng là thủ hạ tâm đắc của Diệp Tam Tiếu, làm sao lại có thể liên tục kêu la rền rĩ như vậy được? Làm sao có thể đến mức như vậy được?

Chỉ có Sở Thiên mới biết rằng, đó chính là tiền xu bên trên có dính chất độc do chính Triệu Đại Long làm. Triệu Đại Long lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, cố gắng móc trong người ra mấy viên thuốc nuốt vào, sau đó người đầm đìa mồ hôi đứng dậy, thảm hại chạy trốn về phía bang Phủ Đầu ở bên cạnh.

Người trong các bang phái nhờ thế mới biết được là Triệu Đại Long bị trúng độc của chính mình, cũng không khỏi sửng sốt vì thấy Sở Thiên tài nghệ hơn người, trí tuệ cũng hơn người. Tên nham hiểm Triệu Đại Long bị Sở Thiên ăn miếng trả miếng, Triệu Đại Long chính xác là gieo gió gặt bão, đồng thời mọi người trong các bang hội cũng hết lời khen ngợi Sở Thiên, cũng vì kết cục đó của Triệu Đại Long mà ai ai cũng cảm thấy vui vẻ.

Chị em Tiêu gia nhìn thấy Sở Thiên trêu đùa tên hèn hạ Triệu Đại Long như vậy, cũng không kềm được mà cảm thấy hết sức vui mừng. Nếu chỗ này không phải là chỗ đầy rẫy chết chóc, nếu Triệu Đại Long không phải người của bang Phủ Đầu, thì các cô đã sớm vỗ tay khen hay quá rồi.

Diệp Tam Tiếu vốn là một kẻ xảo quyệt, thấy Triệu Đại Long thất bại cũng không tỏ vẻ gì gọi là khó chịu, bởi vì y đang nghĩ cách để mượn dao giết người, lớn tiếng quát hỏi:

- Tiểu tử, thân thủ ngươi quả thật là không tệ, hèn gì có thể giết được nhiều người của các bang như thế.

Sau đó y quay đầu nhìn Bát gia nói:

- Bát gia, không thể tưởng tượng được Thanh bang các người lại thừa cơ người trong các bang chúng ta dẫn hết người tinh nhuệ đến Thủy Tạ Hoa Đô, thừa dịp chúng ta đang cùng với Tương bang một mất một còn với nhau, phái thủ hạ đến giết sạch những người còn ở nhà, thật sự là quá ác độc.

Bát gia bị Diệp Tam Tiếu vu cáo hãm hại như thế, cho dù là điềm tĩnh như thế nào cũng không nén được tức giận, đứng bật dậy, chỉ vào Diệp Tam Tiếu nói:

- Diệp Tam Tiếu, anh quả thật là vô sỉ, Bát gia ta là người có thể làm những chuyện như vậy hay sao?

Sau đó lão quay đầu lại nói với Sở Thiên:

- Sở Thiên, đem sự việc nói ra cho mọi người cùng biết đi.

Sở Thiên gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tam Tiếu đã xua tay nói:

- Không có gì phải nói nữa hết, đêm nay chúng ta đến là để tiêu diet Tương bang, đợi cho sau khi việc này kết thúc, chúng ta sẽ tính toán nợ nần với nhau.

Hoàng Thiên Hùng, Đặng, Quan Đông Đao nhìn thấy Diệp Tam Tiếu tam phen tứ phen ngăn cản không cho Sở Thiên nói, hơn nữa điện thoại của mình cũng không thể gọi được, biết chắc là trong chuyện này có điều khuất tất, bởi vậy đều ào ào hỏi dồn tới:

- Diệp bang chủ, Tương bang thế suy sức yếu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt, hiện giờ chúng tôi muốn biết hậu viện của chúng tôi đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Tam Tiếu nhìn vòng quanh bốn phía, người của các bang cộng lại cũng tương đương với thực lực của chính mình, lúc này cũng không cần thiết phải liều mạng, dù sao thì việc những người này tối nay phải chết là điều chắc chắn, bởi vậy nên chầm chậm hạ giọng xuống nói:

- Được, tạm thời nghe tên tiểu tử này nói xằng nói bậy chút cũng được.

Sở Thiên thấy con mắt của Diệp Tam Tiếu cứ đảo đi đảo lại, biết rõ tên này lại đang tính toán đến chuyện xấu gì đó, nhưng cũng chẳng muốn để ý đến y nữa, tranh thủ tìm liên minh trước đã rồi sẽ tính sau:

- Khi các vị lão đại vừa đến đây không lâu, ở đại bản doanh liền xuất hiện một số người thần bí, đem người còn lại ở hậu viện thẳng tay chém giết, ngay cả hậu viện của Bát gia ở núi Vân Thủy cũng không ngoại lệ, đến tất cả có 38 người, nhưng đáng tiếc là tôi đã giữ của bọn họ 37 cái thi thể. Người cuối cùng còn sống đã nói cho tôi biết rằng, bọn họ là người của bang Phủ Đầu bí mật đến giết người. Một đám cao thủ của cao thủ, bình thường không ra mặt tham gia hoạt động trên giang hồ, chỉ tập trung tập luyện. Đêm nay bọn họ chia ra thành 6 tổ, đều là tinh anh nhất, sau khi đến hậu viện của các vị lão đại giết người, sẽ cùng tập trung ở dưới chân núi, dự định sẽ cùng hội với những người tinh nhuệ ở đây giết chết tất cả người của các bang. Cho nên mới nói, đây chính là một cái bẫy cực kỳ âm hiểm.

Các vị lão đại nghe xong, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Nếu như điều Sở Thiên nói là sự thật, Diệp Tam Tiếu quả thật là quá độc ác, rõ ràng là dùng vẻ mặt ôn hòa muốn kết bằng hữu với các bang phái, lại âm thầm phái người đi truy sát hậu viện của mình, còn thẳng tay chém giết, thật sự là khiến cho người ta phẫn nộ.

Diệp Tam Tiếu yên lặng nghe xong lời Sở Thiên nói, cười nhạt ba tiếng rồi nói:

- Mày bịa chuyện rất hay, đáng tiếc là không có gì để chứng minh đó là người của bang Phủ Đầu ta. Hơn nữa nếu quả thật có chuyện bí mật giết người như thế, cũng chỉ có thể người của Tương bang. Mày không nhìn thấy người của Tương bang ở đây chỉ có khoảng hơn trăm người sao? Những người khác thì đi đâu, phải chăng là đã thi hành mệnh lệnh bí mật đi giết người rồi? Tuy nhiên mày không phải là người của Thanh bang, không biết tại sao lại có thể đi giúp đỡ Tương bang? Chắc là mày bị Tương bang lừa rồi, có lẽ người bị bắt kia chính là người của Tương bang, thừa cơ vu cáo hãm hại bang Phủ Đầu.

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy có lý, cũng có thể là có người vu cáo hãm hại bang Phủ Đầu, cái quan trọng hơn chính là, nếu như là do Diệp Tam Tiếu phái người đi làm, thì vì sao trên mặt y không có chút nào là hoảng hốt lo sợ hay hồi hộp căng thẳng gì cả?

Sở Thiên cũng chẳng nói chẳng rằng gì cả, Diệp Tam Tiếu quả nhiên là quá xảo quyệt, nghe thấy 37 tên Mật Sát đường đã bị mình chém chết cũng chẳng tỏ ra tức giận tí nào, vẻ mặt vẫn thoải mái như thường, vẫn thản nhiên nói nói cười cười phản bác lại mình, còn giúp cho Thanh bang gột sạch nước bẩn đi, thật sự là quá nham hiểm, xem ra người này cũng không dễ dàng đối phó.

Sở Thiên suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói:

- Nếu như Diệp bang chủ là bang chủ của Tương bang, có thể bố trí ở đỉnh núi hơn trăm người chống cự, không để cho mấy trăm người ở dưới chân núi hỗ trợ hay không? Hơn nữa, còn để cho phạm vi bán kính vài dặm xung quanh Thủy Tạ Hoa Đô không hề có tín hiệu điện thoại không? Cái này chẳng phải gọi là tự mình thiêu chết mình đó sao?

Diệp Tam Tiếu sửng sốt, lời Sở Thiên vừa nói quả thật rất sắc bén, nếu như là do Tương bang gây ra, hành động lần này quả thực là không đúng với lẽ thường, nhưng mặt Diệp Tam Tiếu vẫn bình thường không đổi sắc, nham hiểm nói:

- Ta cũng không biết bang chủ Tương bang làm sao lại có thể sắp xếp mọi việc như vậy.

Bang chúng của những bang hội khác cũng thấy rằng những lời Sở Thiên nói rất có lý. Hải Từ và Quang tử không thể ngu như vậy, mang mạng mình ra đánh đổi giúp Tương bang thành kẻ thắng lợi cuối cùng. Hiện giờ đầu óc bọn họ có chút hỗn độn, không biết lời Sở Thiên nói là thật, hay lời đáp trả của Diệp Tam Tiếu là giả, tất cả mọi người đều thấy bực bội và thiếu kiên nhẫn.

Diệp Tam Tiếu là người từng trải nhiều, biết rõ tâm tình của mọi người đang hoang mang, ngay lập tức liền thay đổi chủ đề khác, đánh lạc hướng mọi người:

- Việc cấp bách hiện giờ là mau chóng tiêu diệt hết mọi người ở Tương bang, sau đó mọi người mau chóng trở về, xem mọi chuyện ở hậu viện có đúng như lời của tên đệ tử của Bát gia này nói không.

Người các bang phái đều gật đầu tán thành, thấy Diệp Tam Tiếu nói rất hợp lý, mọi chuyện phải giải quyết từng việc từng việc một, trước tiên hoàn thành xong việc tiêu diệt Tương bang, sau đó sẽ đi tìm đám Mật Sát đường kia, xem có đúng hậu viện nhà mình bị thẳng tay truy sát chó chết gà cũng không còn không.

Bát gia và chú Trung thở dài, bọn họ tin chắc kẻ tập kích Vân Thủy Sơn Cư là bang Phủ Đầu, thậm chí kẻ hạ độc thủ với Tư Nhu và Niệm Nhu trên xe lửa cũng có thể là do bang Phủ Đầu làm, nhưng hiện giờ trong hoàn cảnh này, dù cho Diệp Tam Tiếu có thừa nhận, mình cùng với bang chủ các bang cũng chỉ có thể coi là một chuyện hiểu lầm, không có cách nào hạ được y, bởi vì đây chính là cách tốt nhất để sinh tồn.

Diệp Tam Tiếu thấy mình lấy lại được quyền chủ động, liền nhanh chóng nắm lấy thời cơ hô lớn:

- Mọi người tiến lên cho ta, giết chết hết bọn Tương bang đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.