Đô Thị Thiếu Soái

Chương 164: Chương 164: Con át chủ bài






Trưởng Tôn Cẩn Thành mặt mũi tối xầm, Bàn Đại Hải đã chết, chết trên tay kẻ hắn không muốn nhất - Sở Thiên.

Bang chúng Tương bang mặt lại lộ ra vẻ ảm đạm; cao thủ duy nhất có thể cùng Sở Thiên đối kháng đã chết, vận mệnh của mình không có thể thoát được, có lẽ cổ nhân nói đúng, là của mình, cuối cùng cũng thuộc về mình.

Trưởng Tôn Tử Quân thở dài, Bàn Đại Hải chết làm cho cô ta có vài phần đau lòng, nhưng cũng không có vẻ gì lo lắng. Trong tay cô ta còn có con át chủ bài, còn có hai cái, bất kỳ cái nào cũng khiến Sở Thiên chết một trăm lần, ngàn lần, vạn kiếp bất phục.

Sở Thiên thu hồi ánh mắt nhìn Bàn Đại Hải, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Cẩn Thành, có chút mệt mỏi, còn có mấy phần thương cảm nói:

- Trưởng Tôn Cẩn Thành, ông đi đi, mang theo người của ông rời khỏi Thượng Hải đi.

Bàn Đại Hải chết khiến Sở Thiên vài phần bi ai, một cao thủ đáng tôn trọng mà không thể cùng mình một chỗ nâng cốc nói chuyện, đàm tiếu giang hồ, không chỉ Sở Thiên mà ai khác cũng cảm giác mất mát.

- Đi? Chúng tao chưa giết chết mày, làm sao đi?

Trưởng Tôn Tử Quân sát cơ dâng lên, nghe lời Sở Thiên mà tràn ngập sự khinh bỉ.

Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu mà Bàn Đại Hải đánh ra “Ngư chu xướng văn”. Âm điệu tang thương, mệt mỏi, ưu thương, tản mạn, phiêu du trên không. Giờ đây, tia sát khí cuối cùng của bang chúng Tương bang cũng biến mất. Bọn họ nhớ tới thân nhân của mình, nhớ tới bằng hữu của mình, thậm chí nhớ tới đàn bà một đêm.

Sở Thiên nhìn thấy sự thương cảm trong mắt mỗi người, nhàn nhạt nói :

- Trưởng Tôn Tử Quân, cô còn có đòn sát thủ nào thì xuất ra nốt đi, đừng nói mười người anh em cuối cùng của Tương bang cô cũng đem ra thí mạng. Như vậy, cho dù cô có chết tôi cũng khinh thường cô.

Cửa lớn vốn bị khóa trái mở toang, mấy tên bang chúng Tương bang chặn cửa ngã lăn, nhịn đau bò đi sang hai bên. Mấy người Trưởng Tôn Cẩn Thành nhìn ra cửa, xuất hiện hai người sát khí tỏa ra, chầm chậm đi tới nhưng không dấu được sự nguy hiểm, họ giống như sói hoang tùy thời có thể xông tới xé xác con mồi.

Sở Thiên nhìn Cô Kiếm cùng Thiên Dưỡng Sinh đi tới, mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Đã xong?

Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm gật đầu, tám vị trí, tám xạ thủ, tám khẩu súng, tám cỗ thi thể.

- Sở Thiên, mày có hai người trợ giúp? Vậy một ngàn tên soái quân thiện chiến của mày đâu? Hải Tử, Quang Tử của mày đâu? Chẳng lẽ bọn chúng thật sự nhẫn tâm nhìn mạng mày tiêu biến ở “Ma Quỷ và Thiên Sứ” này sao?

Trưởng Tôn Tử Quân không bận tâm chút nào, tựa hồ Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm trong mắt cô ta chỉ là mấy cái xác chết.

- Đối phó bọn mày cần gì phải dùng ngàn anh em Soái quân, tám mươi anh em tinh nhuệ ở đây cũng đủ giết bọn mày rồi.

Quang Tử bỗng nhiên xuất hiện, theo sau là các anh em Soái quân như lang như hổ tiến tới. Ai cũng tinh thần sáng láng, hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi khiến mười tên bang chúng Tương bang còn lại sợ mất mật, nép sát vào chỗ Trưởng Tôn Cẩn Thành. Ngoại trừ nguyên nhân muốn bảo hộ Trưởng Tôn Cẩn Thành, hơn hết muốn ôm lấy hắn mong giữ được tính mạng.

Anh em Soái quân tiến vào, lập tức nghiêm chỉnh vây lấy bang chúng Tương bang cùng Trưởng Tôn Cẩn Thành, dao bầu trong tay lóe sáng.

Trưởng Tôn Tử Quân thấy Quang Tử mang theo nhiều người tinh nhuệ đến như vậy, trên mặt chẳng những không có thần sắc kinh hoảng, ngược lại còn có vài phần vui mừng, thậm chí thấy người tới quá ít.

Sở Thiên bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Cẩn Thành, thở dài nói:

- Trưởng Tôn Cẩn Thành, tôi đã đáp ứng Hải Tử không giết ông, mà đây cũng là tâm nguyện của Bàn Đại Hải khi còn sống, ông đi đi.

Trưởng Tôn Cẩn Thành không nói gì, từ khi Bàn Đại Hải chết lòng hắn tựa hồ cũng đã chết. Vì mình thiện tâm một lần bỗng dưng nổi lên, Bàn Đại Hải nhớ tới ân tình, ngàn dặm đi tới thực hiện lời hứa, huyết chiến một trận, dùng tánh mạng trả lại mình ân tình. Trưởng Tôn Cẩn Thành hận không thể vả miệng mình, sớm biết như thế, còn không bằng để Bàn Đại Hải sống ở thâm sơn cùng cốc, an ổn tuổi già. Trưởng Tôn Cẩn Thành tự trách lập tức biến thành sát ý với Sở Thiên, càng tự trách, sát khí càng đậm. Nghe Sở Thiên để hắn rời đi không chút vui mừng ngược lại cười lạnh, khiến không khí ngày càng thêm quỷ dị.

- Tao đã nói, mày còn không chết chúng tao làm sao đi?

Trưởng Tôn Tử Quân khinh thường, lắc đầu, lập tức thở dài, nói:

- Tuy Hải Tử không tới, nhưng đêm nay có thể giết chết bọn mày thì cũng không uổng công sức tao bố trí đại cục.

Sở Thiên lại lắc đầu, không nói gì, bất đắc phất tay, Quang Tử vui mừng, quát:

- Bang chúng Tương bang lập tức bỏ vũ khí đầu hang thì tha chết; kẻ nào dám phản kháng, giết không tha; chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ mạng vì Trưởng Tôn Cẩn Thành?

Hơn mười tên Tương bang còn lại nghe thấy, tay run lên, dao muốn cầm không nổi. Soái quân sát khí bức bách, vài người đã làm rơi dao lại lập tức cầm lên, nhưng ai cũng biết, bọn hắn đã không còn chiến ý, sở dĩ còn nắm dao trong tay, do một ít nghía khí sót lại chèo chống.

- Ha ha ha.

Trưởng Tôn Tử Quân cười to ba tiếng; vỗ vỗ tay, trong khu đô thị xuất hiện năm mươi cảnh sát vũ trang.

- Rầm rập, rầm rập, rầm rập.

Họ nhanh chóng chạy xuống, chỉnh tề vây lấy Soái quân. Sau đó, mỗi người giơ súng tiểu liên chĩa vào các anh em Soái quân. Họng súng đen xì chĩa vào khiến các anh em Soái quân chấn động, nhưng chứng kiến mấy người tâm phúc cạnh Sở Thiên vẫn bình tĩnh, như không có chuyện gì, lập tức họ bình tĩnh trở lại; chia ra một nhóm vây lấy bang chúng Tương bang, một nhóm quay ra, cầm dao không hề sợ hãi đối mặt với cảnh sát vũ trang.

- Thủ hạ của mày không sợ chết, thế nhưng bọn chúng không phải không chết.

Một thanh âm truyền từ trên lầu xuống. Đám Sở Thiên nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát vũ trang đang đi xuống. Đi phía trước là một người đàn ông trung niên hơi béo, xem nét mặt hắn thì câu nói kia là do ông ta nói. Bụng phệ ra, toàn bia rượu đủ biết hàng đêm sênh ca (ca hát trên giường, chiếu: các bác tự hiểu), lối sống xa hoa trụy lạc. Người còn lại thì hơi gầy nhưng rất nhanh nhẹn. Hắn trầm mặc ít nói, nhưng hai mắt có thần, dáng dấp ngay thẳng, cảnh giác, xem ra là người có tài.

- Ai dám phản kháng, trực tiếp bắn chết.

Gã béo hét lên.

Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, không thèm nhìn bọn chúng, quay đầu lại nhàn nhạt nói:

- Trưởng Tôn Tử Quân, đây là át chủ bài của cô? Lợi dụng cảnh sát vũ trang tiêu diệt chúng tôi?

Sở Thiên thầm nghĩ, chính mình đánh giá quá cao lời của Lâm Hùng Tuấn, còn tưởng rằng Trưởng Tôn Tử Quân sẽ điều mấy trăm binh sĩ tới vây mình lại, không nghĩ tới chỉ có năm mươi cảnh sát vũ trang. Sở Thiên nghĩ quá nhiều mà không biết rằng, tại Thượng Hải điều động trên trăm binh sĩ xuất động bao vây tiêu diệt xã hội đen, không có thượng cấp phê duyệt phương án tác chiến căn bản không có khả năng. Trưởng Tôn Tử Quân nhiều lắm có giao tình với mấy vị bạch đạo quan chức hơn nữa, dù cho cô ta quen biết đoàn trưởng, doanh trưởng họ cũng sẽ không điều động binh sĩ giúp đỡ bởi ảnh hưởng tới tương lai của họ, còn cảnh sát vũ trang thì dễ dàng xuất động hơn nhiều.

Trưởng Tôn Tử Quân cười nói:

- Đối phó bọn mày thế là đủ rồi, chẳng lẽ bọn mày có thể thoát khỏi sự tấn công của súng tiểu liên? Thiếu soái, mày đừng có vọng tưởng. Mày có thể đánh, nhưng có giỏi mấy cũng không cách nào chạy thoát ra khỏi cửa; cho dù mày một mình chạy thoát, những người anh em Soái quân này cũng không có thể thoát được.

Lập tức cô ta quay đầu nhìn tên béo, tràn đầy cung kính nói:

- Lý đại đội trưởng, bọn hắn chính là lễ vật dâng lên ngài, bọn hắn giết người vô số, tụ họp ẩu đả, còn tự xưng xã hội đen, tôi nghĩ ngài triệt phá bọn chúng, đoán chừng sẽ thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng rồi.

Sở Thiên ban đầu đánh giá cao Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng giờ vẫn có thêm mấy phần bội phục nàng. Nàng luôn có thể tìm đủ các loại lực lượng để đối phó mình, lần trước là Hoàng cục trưởng sắp chuyển công tác, lần này thì là đại đội trưởng cảnh sát vũ trang, hơn nữa là công khai, danh chính ngôn thuận lấy đi mạng nhỏ của mình. Con ả này không tầm thường, quan hệ rộng rãi, không thể xem nhẹ. Đêm nay phải giết ả, nếu không, về sau Soái quân sẽ không yên ổn, ai biết ả kia lại sẽ giở tiếp trò gì.

Lý đội trưởng nghe thấy ”thăng quan tiến chức” vui mừng gật đầu nói:

- Vậy trước tiên cảm ơn Trưởng Tôn cô nương rồi, ngày khác chắc chắn tới nhà cảm ơn cô nương.

- Mạc Vân Thiên, thì ra là ông? Ông chuyển nghề từ bao giờ thế?

Quang Tử bỗng nhiên cao hứng gọi, hắn đã nhận ra người bên cạnh Lý đội trưởng chính là đồng đội trước kia của mình, thậm chí mình còn đỡ giúp hắn một viên đạn, không nghĩ tới hắn vậy mà cũng đã chuyển nghề, còn gia nhập lực lượng cảnh sát vũ trang. Hiện tại, hai phe đang đối địch nhưng Quang Tử vẫn cao hứng gọi hắn.

Mạc Vân thiên bất ngờ khi có người gọi tên mình, sửng sốt, nhìn kỹ nhận ra Quang Tử kinh ngạc cùng vui mừng nói:

- Quang Tử, là cậu, cậu sao lại trở thành xã hội đen?

Trưởng Tôn Tử Quân cùng Lý đội trưởng nhìn nhau, không hiểu. Mạc Vân Thiên biết Lý đội trưởng có nghi vấn, đi tới, giải thích :

- Lý đại đội trưởng, cậu ấy từng là chiến hữu của tôi, chúng tôi cùng nhau vào sinh ra tử; cậu ấy còn đỡ hộ tôi một viên đạn, cứu mạng Mạc Vân Thiên, không biết đại đội trưởng có thể hay không cho cậu ấy một con đường sống.

- Không được, đêm nay Soái quân ở đây phải giam giữ hết. Huống chi, Quang Tử là tam đương gia Soái quân , để cho hắn bình yên từ nơi này thoát đi tôi thì không sao, nhưng tôi lo lắng cho an toàn của Lý đại đội trưởng, khó bảo đảm Quang Tử không báo thù Lý đại đội trưởng đã ra tay với các anh em của hắn.

Trưởng Tôn Tử Quân tựa hồ biến thành lãnh đạo của Mạc Vân thiên, nhanh chóng nói ra lý do không thể không bắt Quang Tử.

Sở Thiên cười thầm, một từ Quan áp‘ được Trưởng Tôn Tử Quân dùng thật là tốt, chỉ sợ mình và Soái quân vào không mấy giờ liền chết. Tất cả cũng chỉ là hình thức khiến cho mình cùng Soái quân vạn kiếp bất phục mới là mục đích chính, nếu không làm sao ăn nói với cao thấp huynh đệ Tương bang, cùng Lâm lão gia tử vừa chết.

(*Quan áp, nói dài ra thì là “Quan cao một cấp đè chết người”)

- Quan trọng hơn là anh muốn xã hội đen chạy thoát sao?

Trưởng Tôn Tử Quân có bản lĩnh chém gió rất cao, không thua gì Trưởng Tôn Cẩn Thành.

Mạc Vân Thiên kinh thường nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, không có để ý con đàn bà thích bỏ đá xuống giếng này, lại thành khẩn nói với Lý đại đội trưởng:

- Lý đại đội trưởng, Quang Tử nhất thời hồ đồ mới gia nhập xã hội đen, tôi cam đoan có thể thuyết phục hắn không ghi hận ngài, đại đội trưởng xem tại mặt mũi của tôi, liền cho hắn một con đường sống đi.

Quang Tử thở dài, nhàn nhạt nói:

- Mạc Vân Thiên, cậu không cần cầu xin bọn chúng, đêm nay sinh tử tồn vong đều do bản thân, ai cũng khó có thể cho đối phương một con đường sống. Quang Tử cám ơn ý tốt của cậu.

- Lời Trưởng Tôn cô nương chính là lời Lý mỗ. Đêm nay, dưới sự giúp đỡ của Trưởng Tôn cô nương chúng ta mới có thể tại chỗ bắt giữ Soái quân, những kẻ thực hiện hành vi trái pháp luật nghiêm trọng về quy án.

Lý đại đội trưởng ngỗn ngữ rất chân thật, rất uy nghiêm:

- Mạc Vân Thiên, nhớ kỹ, anh chỉ là tiểu đội trưởng, nhiệm vụ của anh chính là dẫn đầu người của mình phục tùng mệnh lệnh của tôi.

- Rõ, đại đội trưởng.

Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ nói, thầm bất mãn, nghĩ cách khi Soái Quân bị bắt giữ phải cứu Quang Tử, trả lại nhân tình cho cậu ấy; trước mắt mình để cậu ấy chết thì mình sao có thể yên lòng.

Quang Tử lắc đầu, ngữ khí bình thản nói:

- Mạc Vân Thiên, cám ơn cậu đã lo lắng cho tôi, nhưng cậu có lẽ nên lo lắng cho Lý đại đội trưởng với năm mươi cảnh sát vũ trang kia hơn đấy. Chúng tôi dám tới nơi này chứng minh chúng tôi chuẩn bị hết mọi thứ, không gì có thể ngăn cản chúng tôi lấy mạng chó của Trưởng Tôn Tử Quân, nếu cậu tin tôi thì tranh thủ thời gian mang người của mình rút đi.

Mạc Vân Thiên rất lo lắng, Quang Tử là đàn ông đỉnh thiên lập địa sẽ không lừa dối mình, nhưng hắn có cái khó của mình. Lý đại đội trưởng dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp. Hắn không thể có khả năng vì mấy lời của Quang Tử mà dẫn người bỏ chạy.

Lý đội trưởng cười cười, rất quỷ dị, miệt thị nói:

- Sắp chết đến nơi còn dám to mồm? Mấy lời vô dụng nói ra thì được cái gì, dọa mẹ ngươi chắc? Nhìn súng trong tay ai đi.

- Đúng đấy, phải xem súng trong tay ai.

Một tiếng nói từ cửa lớn truyền tới, mười phần khí thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.