Đô Thị Thiếu Soái

Chương 730: Chương 730: Cuộc Chiến Vận Động




Sau 5 phút đã nhìn thấy bóng dáng của mấy chiếc xe tải.

Sở Thiên mỉm cười, phất tay nói:

- Chúng ta rút lui!

Hai trăm huynh đệ Đường Môn lập tức mặc sức chạy trốn dưới sự hướng dẫn của Tiểu Long. Lão Yêu dẫn mấy gã đàn ông cường tráng rải đinh sắt trên đường, một lát sau, mấy chiếc xe tải vừa mới chạy nhanh đến Phân Đường Hải Khẩu, lốp xe liền ầm nổ tung, đệ tử Chu Gia trên xe thấy vậy kinh hãi, ồ ạt nhảy xuống xe.

Hai chiếc xe tải phía trước bị nổ lốp, tất cả mấy chục chiếc xe tải phía sau cũng bị chặn, một số bang chúng xuống xe xem tình trạng của xe, còn một vài bang chúng thì lao thẳng tới cửa lớn của Đường khẩu, Sở Thiên phía sau vận đủ sức mạnh cao giọng quát bọn Lão Yêu :

- Đi mau, cứu viện của bọn chúng đến rồi, nhất quyết không thể bị bọn chúng đuổi theo.

Lúc Sở Thiên hô hào thu hút được sự chú ý của mọi người, lần này Chu Gia đến trợ giúp dẫn đầu là Chu Tài, là em họ hàng xa của Chu Bách Ôn nhưng lại có hình dáng khôi ngô cường tráng, từng là huấn luyện viên võ thuật có tiếng ở Hải Nam, sau này không cam chịu tầm thường liền theo Chu Bách Ôn đông chinh tây chiến.

Chu Tài dựa vào tài năng của mình cũng lập không ít chiến công, cho nên được Chu Bách Ôn coi trọng và ưu ái, lần này phái 2000 tinh nhuệ truy kích đám người của Sở Thiên, sự lo lắng vừa mới thoát khỏi Đường Môn lập môn phái, đệ tử phía dưới sinh ra hỗn loạn, cho nên để cho Chu Tài dẫn đội quân đến trước, để tránh cho đệ tử bất ngờ làm phản.

Nhìn thấy trên mặt đất rải đinh sắt, lại nhìn thấy thi thể khắp mọi nơi ở Phân Đường Hải Khẩu, hơn nữa Sở Thiên kinh hoảng la loạn lên, Chu Tài ngay lập tức đoán được quân Sở Thiên là kẻ thù vây đánh Đường Khẩu. hơn nữa đang nhìn Sở Thiên bọn họ đằng sau, cùng với đám người của Tiểu Long chạy đến ở đoạn cuối, phán đoán số lượng kẻ thù Sở Thiên cũng không nhiều.

Chắc hẳn chủ lực của kẻ địch cùng Phân Đường Hải Khẩu chém giết hầu như không còn, cho nên chỉ còn lại mấy trăm binh thắng thảm, mềm như trái hồng nhũn như vậy sẽ không ra gì, thuận lợi cho việc tăng thêm chiến công cho mình. Vì thế trên mặt Chu

Tài hiện lên sát khí, giơ đao lên cao quát:

- Trốn đi đâu? Các huynh đệ, giết cho ta!

Đệ tử Chu Gia nghe thấy mệnh lệnh của Chu Tài, lập tức rút đao ra gào thét như điên đuổi theo đám người Sở Thiên, Sở Thiên và Lão Yêu nhìn nhau cười, bình thản hướng về phía trước, một lúc sau Đệ tử Chu Gia đã đuổi tới cách Sở Thiên 2m, đao khua múa lung tung

Sở Thiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển phía sau, quay đầu nhìn thêm vài lần thì khoảng cách tăng thêm 5m, Đệ tử Chu Gia thấy sắp đuổi kịp quân Sở Thiên, còn chưa kịp vui sướng liền thấy bọn chúng lại chạy xa rồi, không khỏi tức giận liền quát tháo:

- Đừng có chạy, đừng có chạy, đứng lại cho ông.

Sở Thiên không để ý bọn chúng, tiếp tục chạy về phía trước, sau khoảng cách mười mấy mét liền chạy chậm một chút, để Đệ tử Chu Gia đuổi theo để có thêm vài phần hi vọng, đợi bọn chúng đuổi đến gần lại tăng thêm tốc độ, nhiều lần gây sức ép như thế khiến cho Đệ tử Chu Gia phập phồng không yên, hận không thể đánh chết tất cả Sở Thiên bọn họ

Chu Tài kéo cổ áo thở dài, vốn là muốn lái xe truy đuổi, tiếc rằng hàng trăm chiếc đinh sắt rải đầy mặt đất, dự tính chờ thanh lí hoàn tất quân Sở Thiên cũng biến mất không một dấu vết, cho nên chỉ có thể chặt chẽ truy kích lại, thầm nghĩ sau khi bắt được Sở Thiên, nhất định phải phanh thây nghìn đoạn mới có thể hết giận.

Sau khi chạy ra 2km, chỗ rẽ của ngã tư đường nào đó, Sở Thiên và Lão Yêu thong dong ngồi xuống, nghỉ ngơi mấy chục giây mới nhìn thấy bọn họ Chu Gia đổ xô lại gần, lần này Sở Thiên không trốn chạy mà đứng dậy đợi bọn chúng, hai tên địch phía trước nhất vùi đầu chạy rất nhanh vọt tới trước mắt.

Kẻ thù phía sau thấy đồng bọn chỉ lo chạy bộ, hướng Sở Thiên giơ đao trong lòng hơi run liền cao giọng hô lên:

- Cẩn thận!

Sở Thiên gượng cười, không chờ bọn chúng ngẩng đầu liền chém hai nhát. A.. A..! Hai tiếng kêu thảm thiết ác liệt hai tên địch bị trọng thương ở bả vai liền ngã trên mặt đất kêu rên, Sở Thiên hạ thủ rất có chừng mực, hắn không giết bọn chúng chỉ là khiến bọn chúng trọng thương, như thế này càng tăng thêm áp lực cho kẻ địch làm cho bọn chúng phân tán nhân lực.

Lại có hai gã đệ tử Chu Gia đến phía trước Sở Thiên, Sở Thiên vung đao gần như nhằm thẳng vào, xuyên qua vệt sáng của đao giao nhau giữa bọn chúng, hai tên địch cảm giác được gió độc không lành, biết Sở Thiên nhanh hơn nửa bước, người lủi 2 bước hướng về phía sau, trốn thoát được cơn ác mộng bị nát vụn bả vai nhưng vẫn làm bị thương ngực của bọn chúng.

Tuy không đến mức mất mạng, nhưng lại không còn năng lực công kích nữa.

Lúc này, bọn Chu Tài đã đuổi tới khoảng cách 50m, nhìn thấy mấy gã đệ tử quấn lấy Sở Thiên, không khỏi mừng rỡ, như là tảng đá nhảy ra hơn 10m, khi vừa mới tới trước mặt Sở Thiên, Lão Yêu từ bên cạnh nhảy ra, con dao sắc bén đâm thẳng đến phần eo của gã.

Con dao cắt thịt này đã theo Lão Yêu nhiều năm, bách chiến bách thắng, giết vô số địch, có nó trong tay thiên hạ không có việc làm gã sợ hãi, Chu Tài thấy dao của gã thân nhỏ hẹp, nhìn biết con dao cắt thịt kia rất tuyệt diệu, kỳ thực trọng lượng không nhẹ hơn nữa sắc bén dị thường căn bản khó chống lại.

Hai đao đụng nhau, Chu tài biết vậy không ổn, hai tiếng “Keng, Keng!”

Đao của Chu Tài gãy thành hai đoạn rơi trên mặt đất, miệng còn bị đau nhức chấn động mơ hồ, khi vẫn chưa kịp phản ứng, mạng sống lại biến đổi lần nữa, Lão Yêu trở tay đâm vào bụng Chu Tài.

Chu Tài giật nảy người, dùng đoạn đao giơ ra đỡ lại chậm nửa nhịp, dao cắt thịt đã gần sát vào da của gã, rơi vào đường cùng, Chu Tài đem tiềm năng của mình ra, một cái lộn ngửa ra sau thông thạo, thoát khỏi công kích có thể gây chết người nhưng quần áo lại bị rạch lộ ra nội y màu đỏ

Lão Yêu lại đang muốn tiếp tục công kích, Sở Thiên kéo gã lại, thản nhiên nói:

- Đi!

Đệ tử của Chu Gia chạy tới, chật vật nâng Chu Tài dậy:

- Lão Đại, có sao không?

Chu Tài đưa tay quạt vài cái tát vào tai của hai gã thân cận, hổn hển mắng:

- Kẻ vô dụng các ngươi, trễ như vậy mới đuổi theo, nếu như không phải ông đây có tài nghệ tinh xảo, sang năm nên tảo mộ cho ông đây rồi. Đuổi, đuổi theo cho ông, bất luận đuổi theo đến đâu, theo đến lúc nào, đều phải giết chết bọn chúng.

Hai gã thân cận bị tát tai, gật đầu với vẻ mặt đau khổ, lập tức dẫn đầu các đệ tử tiếp tục truy tìm.

Chu Tài thở dốc một lát mới dẫn 500 tinh nhuệ đi theo, lần này y đã học khôn, mọi việc không cần phải chính mình can thiệp vào, để thuộc hạ đi chết ta sống là được rồi, dù sao chỉ cần tiêu diệt Sở Thiên bọn chúng coi như mình lập công, vì thế tốc độ vẫn tiếp tục chậm, vẫn duy trì khoảng khoảng cách trăm mét.

Người qua đường nhìn thấy những người này chạy như điên, còn cho rằng tổ chức thi chạy Ma- ra-tông, người nhiều chuyện còn dừng lại xem mấy lần, nhìn thấy dáng vẻ hung ác của bọn chúng, còn nắm trong tay khảm đao chói lọi, trong lòng mới sinh ra khiếp sợ, hiểu được đây là phần tử Hắc bang chém giết, chỉ là kỳ lạ làm sao đều bận chạy bộ nhỉ?

Bên Sở Thiên không quan tâm ánh nhìn của mọi người, 200 người hợp lại với người của Tiểu Long, sau đó như cũ chạy như điên về phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại chém thương vài tên địch, hoặc châm chọc đệ tử Chu gia vài tốc độ càng ngày càng chậm, nhìn thấy bọn chúng kéo cổ áo thở dốc, còn lột bỏ quần áo dày ra, như muốn vứt bỏ ý đuổi giết.

Lúc này, mọi người đã chạy đến đường quốc lộ.

Vì thế bên Sở Thiên dừng lại, cười nói:

- Nghe nói các ngươi là tinh nhuệ của Chu Bách Ôn, thật không ngờ lại chật vật như vậy.

Mấy tên địch đang chạy phía trước thở hổn hển, sáng sớm mọi người làm lính cũng chạy việt dã 5km, hiện tại bọn chúng ước tính chạy 7 hoặc 8 km rồi, muốn nói chuyện cũng là khí ô xi không đủ, chỉ có thể dừng bước trả lời:

- Khốn khiếp, có bản lĩnh thì dừng chạy, có, có bản lĩnh thì chém giết với ông đây.

Sở Thiên hơi cười, nhìn bên Tiểu Long nói:

- Thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng.

Khi hai trăm người Tiểu Long ở phía sau quân Sở Thiên, chạy được mấy trăm mét làm dáng một chút, sau đó thì theo kế hoạch ngồi xe hơi đuổi đến nơi mấy km đợi Sở Thiên, cho nên cũng không chạy trốn bán sống bán chết, bởi vậy nghe được mệnh lệnh của Sở Thiên, thì nghị lực tràn đầy lao thẳng về phía đệ tử Chu Gia.

Số người tiên phong của đệ tử Chu Gia khoảng 300 người, nhưng lại là thân thể mệt mỏi, nhìn thấy đệ tử Đường Môn lại gần, tuy đều phấn chấn tinh thần ứng chiến, nhưng sức chiến đấu của hai bên lại không phải là cùng cấp bậc, luân phiên chém giết qua lại, hơn 20 tên đệ tử Chu Gia ngã xuống, đệ tử Đường Môn cũng chỉ có bị thương vài người

Bên Tiểu Long nhìn thấy kẻ địch không chịu được, lòng tin lại càng dâng cao, gào thét kêu công kích lại lần nữa, 5 6 trăm tên lăn lộn chém giết, cảnh tàn sát khốc liệt, tiếng kêu giết ngút trời, âm thanh đao và đao chạm vào nhau, tang tang! Kêu vang, người bị thương rú thảm thiết làm cho thần kinh người khác kéo đến đỉnh điểm, máu tươi chảy trên mặt đất.

Sở Thiên nắm giữ thời gian, sau 5 phút liền quát:

- Rút lui!

Bên Tiểu Long tuy rằng giết đến nghiện, nhưng lời nói của Sở Thiên chính là mệnh lệnh, vì thế đệ tử Đường Môn rút khỏi phạm vi giao chiến, bởi vì đệ tử Chu Gia thế lực không đủ, cho nên nhìn thấy bên Tiểu Long chạy chốn, không chỉ không vung đao truy kích, ngược lại nới lỏng mấy hơi thở, kiên cường nhắc nhở không cho phép mình ngã xuống.

Trận chiến này, đệ tử Chu Gia thương vong hơn trăm người

Đợi khi Chu Tài dẫn người đuổi tới, quân Sở Thiên lại chạy ra xa 100m, Chu Tài đầu tiên chuẩn bị dừng truy đuổi, nhìn thấy thi hài và đệ tử bị thương đầy trên đất, nghiến răng nghiến lợi quát:

- Ông đây hôm nay không đuổi theo các ngươi, giết hết các ngươi, sau này sẽ không họ Chu!

Có thù hận thì có động lực, vì thế Chu Tài mặt căng thẳng truy đuổi, kể từ đó, bọn chúng rất nhanh rút ngắn khoảng cách cuả hai bên, trước sau cách xa nhau với khoảng cách hơn 10m.

Sau khi quân Sở Thiên chạy ra hơn 800m, liền chuyển tới phương hướng đường nhỏ hẻo lánh, Chu Tài mắt đỏ căn bản không có nhiều lo ngại, nhanh chân liền xách đao cầm đầu đệ tử đuổi theo.

Gã vĩnh viễn sẽ không biết, tai họa ngập đầu lặng lẽ giáng xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.