Đô Thị Thiếu Soái

Chương 242: Chương 242: Cướp máy bay




Sau khi máy bay cất cánh 15 phút, người trung niên bên cạnh Sở Thiên đừng dậy rời khỏi ghế, tay cầm hai gói khoai tây chiên đi vào nhà vệ sinh.

Sở Thiên thấy anh ta rời khỏi, kéo đầu Phương Tình nói nhỏ bên tai:

- Vì sao anh ta đi nhà vệ sinh còn mang theo khoai tây chiên?

Phương Tình ông bụng mà cười nói:

- Anh nha, sao cứ chú ý đến người ta, có gì lạ sao? Nhiều người vào nhà vệ sinh còn cầm theo báo.

Sở Thiên than nhẹ, nhàn nhạt nói :

- Cảm giác thấy có vài phần không đúng, trên người anh ta có sát khí.

- Chẳng lẽ bọn chúng muốn cướp máy bay? Phải biết rằng đây là Thiên triều, công tác kiểm tra rất nghiêm ngặt, súng ống đồ dùng có cạnh sắc cơ bản là không thể mang được.

Phương Tình lấy một cái bánh bích quy nhét vào miệng Sở Thiên:

- Về Phần lấy đao ngà voi, gậy gỗ cướp máy bay, thì đúng là muốn chế , ai ngu ngốc đến độ mang công cụ nguyên thủy đi cướp máy bay chứ?

Sở Thiên cười, sờ sờ cái mũi, tay phải ôm eo Phương Tình nói:

- Nếu như anh ta mang súng tháo rời ra, em nói có thể mang theo không?

Phương Tình đang ăn bánh bích quy lập tức dừng lại, nhưng vẫn trấn an lòng mình, ngắt lời Sở Phong nói:

- Anh nha, suy nghĩ quá nhiều.

Sở Thiên tựa vào bờ vai Phương Tình, nhắm mắt lại, thần than một tiếng: hi vọng mình đúng là đã suy nghĩ quá nhiều.

Giờ phút này, hai người trung niên đó, trốn ở trong nhà vệ sinh, mở túi khoai tây chiên ra, từ trong đó lấy ra các loại linh kiện súng ống, sau đó nhìn sang cửa ra vào, lập tức khẩn trương bắt đầu lắp đặp súng ống, mồ hôi chảy mạnhtrên mặt.

Một lúc sau, khi hai người trung niên lặng im quay trở về chỗ ngồi của mình, Sở Thiên thấy rõ trên mặt người trung niên có dấu vết của mồ hôi, người trung niên thấy Sở Thiên nhìn qua, ông ta gượng cười gật gật đầu, nhưng Sở Thiên lại cảm thấy sởn hết cả gai ốc, bởi vì ánh mắt ông ta nhìn mình như người chết.

Sở Thiên để tay trên đùi Phương Tình, cười nói:

- Lấy ra, tiền xu.

Phương Tình trong lòng dao động một chút, lấy tiền xu trong túi đưa cho Sở Thiên, cô hiểu rõ có thể Sở Thiên đã đoán đúng, đoạn đường này sẽ không bình yên.

Máy bay cất cánh đã được 30 phút, vững vàng bay đến kinh đô Thiên triều.

Trên máy bay một đám người im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc nhắm mất dưỡng thần, không cảm giác được nguy hiểm đang từng bước đến gần mình.

Lúc này, một người trung niên mặt đầy râu nhìn đồng hồ sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ. Một lúc sau, một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp X đi đến bên cạnh người trung niên đầy râu, mang theo nụ cười ngọt ngào nói:

- Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ông không?

Người trung niên mặt đầy râu cười, lại để cho nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp không có chút hoảng hốt liền gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, rất cần sự giúp đỡ của cô.

Nữ tiếp viên hàng không dùng con mắt xinh đẹp nhìn người trung niên mặt đầy râu, chờ ông ta nói hết lời.

Người trung niên mặt đầy râu đứng lên, dùng tay trái đặt ở cổ nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, sau đó móc một khẩu súng ngắn ra nhằm đúng vào đầu cô ta, hành khách xung quanh chấn động, vội vàng chạy trốn, sợ khẩu súng kia nhằm vào chính mình.

Thiên triều trăm năm khó gặp cướp máy bay, thế mà cũng gặp được.

- Các vị, các vị hãy im lặng, tôi rất vinh hạnh cho mọi người biết, chúng tôi đã bắt cóc chiếc máy bay này.

Người trung niên mặt đầy râu nở nụ cười sáng lạn, bắt lấy nữ tiếp viên hàng không chạy quanh, bình tĩnh nói:

- Nếu như mọi người ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ không có chuyện gì cả.

Lập tức trầm giọng lạnh lùng nói:

- Ngược lại nếu giở trò thì đừng trách súng trong tay tôi không có mắt.

Rất nhiều hành khách bị người trung niên mặt đầy râu dọa sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dám kêu lên một tiếng, nhưng một vài người trên mặt hiện vẻ coi thường, mang theo vài phần kiêu ngạo.

Người trung niên mặt đầy râu dơ khẩu súng lên lạnh nhạt nói:

- Bây giờ mọi người hợp thành một hàng, chỗ phía trước là để cho hành khách khoang hạng nhất và thương vụ ngồi, mọi người có một phút đồng hồ. Sau khi hết thời gian, năm người còn ở lại hoặc chưa ngồi xuống sẽ phải chết.

Chữ “chết” kéo dài và nói to làm cho một số người rét run, một số hành khách thức thời bắt đầu đứng dậy tìm chỗ ngồi, một số khác thì đang do dự.

Lúc này Phương Tình đang run rẩy, trốn trong ngực Sở Thiên nói:

- “Bọn chúng dám giết người à?

Sở Thiên vỗ vỗ Phương Tình, không nói gì. Bọn chúng máy bay còn dám cướp, còn sợ giết người sao?

Có một hành khách hơn 30 tuổi đeo mắt kính , thấy bọn cướp chỉ có một tên, tâm lý muốn làm anh hùng, khiến anh ta mờ mắt ngu ngốc đứng lên hô hào:

- Tên cướp kia, mày một mình một súng, cho rằng có thể cướp máy bay sao? Mày quá xem thường chúng tao rồi. Các vị hành khách , chúng ta bắt bọn cướp trói lại, chúng ta sẽ là anh hùng của Thiên triều.

Hành khách chung quanh nghe được lời anh ta nói, không đi tới mà ngược lại cách xa anh ta, đó là kẻ điên, sợ chính mình chết oan vì kẻ điên này.

Hành khách nói lời hùng hồn đó quay đầu nhìn vài lần, không thấy có ai ủng hộ mình cả, lại thấy tên cướp lạnh lùng nhìn mình, trong lòng lập tức sợ hãi, lùi lại phía sau, cười lành nói :

- Thực xin lỗi, vui đùa chút thôi.

Một tiếng “Phốc” vang lên hành khách nói lời hào hùng đó, sau gáy có thêm một lỗ súng, máu tươi chảy xuống. Anh ta không ngờ, không làm được anh hùng trên đầu mình đã có thêm ánh sáng thiên đường.

Sở Thiên nghe được tiếng súng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người trung niên hơi mập này, ông ta đang lặng lẽ bỏ súng cách âm xuống, nở nụ cười âm trầm, lạnh lùng nói:

- Thật vui.

Một vị tiếp viên hàng không thừa lúc 2 tên cướp không chú ý, vụng trộm chạy ra ngoài, lấy điện thoại khẩn cấp gọi thì một khẩu súng đã đặt trên đỉnh đầu cô ta. Toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, dừng quay số điện thoại đứng run rẩy, lập tức một tiếng “Phốc” vang lên, viên đạn đã nở hoa trên tóc cô ta. Vị tiếp viên hàng không này hai mắt trợn tròn ngã xuống.

Vị khách nói lời hào hùng kia hi sinh cũng không phải là không có ý nghĩa, ít nhất cũng khiến những hành khách kia lập tức sợ đến nỗi muốn tè ra quần lùi về phía sau, chỗ ngồi đằng sau vốn thưa thớt giờ đầy người. Một lúc sau, tất cả mọi người đều đã tập trung ở khoang phổ thông, trong đó còn có bảy tám vị tiếp viên hàng không, trên mặt mang theo biểu tình kinh hãi hoảng hốt. Theo sau cũng là bốn năm người đàn ông tay cầm súng ngắn, vẻ mặt hung ác, có tên mặt còn vết máu, đoán chừng đã giết không ít người phía trước.

Sở Thiên âm thầm đếm, có tất cả 13 người, vuốt vuốt tiền xu trong tay.

Người trung niên hơi mập cười với Sở Thiên, lập tức ra ngoài ổn định đám người, họng súng trong tay không ngừng chuyển động, chỉ vào ai người đó đều lập tức im lặng ngồi xuống.

Sở Thiên cười, sắc mặt không đổi nói bên tai Phương Tình:

- Lời đề nghị của anh vẫn là tốt hơn đúng không? Ngồi ở khoang phổ thông mới thực tế có ích, em nhìn mấy người giàu có đó xem, không phải bây giờ cũng bị đuổi đến khoang phổ thông sao.

Phương Tình dở khóc dở cười, đến bây giờ Sở Thiền còn nói giỡn, xem ra tính ham chơi vẫn không thay đổi nhưng vẫn mở miệng nói:

- Chúng ta làm gì bây giờ?

- Vừa rồi bọn cướp không phải đã nói sao? Ngoan ngoãn nghe lời thì đều không sao cả.

Sở Thiên nhìn thấy các hành khách đã dần bình tĩnhliền đi tới chỗ bọn cướp, cố gắng nói ra mấy câu dễ nghe.

Người trung niên hơi béo nghe thấy, dựng ngón cái lên nói với Sở Thiên:

- Rất tốt!

Mấy hành khách xung quanh nghe được lời nói của Sở Thiên, oán hận ném qua anh mắt khinh bỉ, thầm mắng Sở Thiên sợ chết.

Phía trước Sở Thiên mấy ông già đã sớm chạy ra chỗ trống đằng sau, kinh nghiệm sống nhiều năm nói cho bọn họ biết, chỗ nguy hiểm nhất mới là an toàn nhất.

Lập tức, có hai cô gái bị đuổi đến vị trí phía trước Sở Thiên ngồi, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi bên trái thấy vẻ mặt cô ta giận giữ cùng lo lắng, giống như là chỉ hận không thể đi lên đánh cho bọn cướp mấy cái bạt tai. Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại nghiêng đầu nhìn cô gái bên phải thần sắc bắt đầu hoảng hốt, một mảnh ấm áp xông lên trong lòng, cô gái bên phải im lặng nhìn mây trắng ngoài cửa sổ không nói gì, lông mày hơi nhăn lại ánh mắt phóng ra xa, da cô có màu hơi đỏ ướt át gần như trong suốt hình phối hợp với khuôn mặt hình hành một loại u buồn.

Sự u buồn kia như hòa vào hình ảnh bên trong cửa kính theo máy bay chạy có chút nhộn nhạo từng vòng tan nhỏ vào trong đám mây trắng.

Hương thơm diệu kỳ ẩn dật ở hồng trần, ở tấc giữa lộ ra Phương Hoa, Sở Thiên trong lòng than nhẹ một câu.

Khoang phổ thông cuối cùng đã yên tĩnh lại, người trung niên mặt đầy râu cười nói:

- Các người hợp tác rất tốt. Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Răng Nọc, đến từ tổ chức “Đột Đột”, danh tiếng tổ chức của ta chắc mọi người đã nghe qua. Đây sợ là lần đầu tiên gặp mặt, hôm nay mang tai họa đến chuyến bay này cũng thật bất đắc dĩ, nếu có lỗi lầm gì xin mọi người tha thứ.

Răng Nọc nói xong, đám hành khách trong lòng đều có chút bình tĩnh trở lại, phát hiện phần tử khủng bố hình như cũng không có quá đáng sợ như vậy.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, cái tổ chức “Đột Đột” này đúng là tổ chức khủng bố nổi tiếng, vốn là phần tử mà Thiên triều truy nã lại không nghe lời cảnh báo của Thiên triều nên bị Thiên triều dùng binh lính tinh nhuệ dùng thủ đoạn cứng rắn tiêu diệt. Mấy lần phá vỡ âm mưu của bọn chúng, từ đó tổ chức “Đột Đột” này tổn thất nặng nề, chỉ có thể thỉnh thoảng ở biên giới Thiên triều hoạt động, sau đó lại bị chính phủ Thiên triều càn quét mấy lần, tổ chức “Đột Đột” đành ở phụ cận Tam Giác Vàng hoạt động, nhưng không chịu từ bỏ ý đồ ở các nơi trên thế giới làm ra nhiều hành động khủng bố khiến mọi người chú ý, lại có được sự ủng hộ tài chính từ việc buôn bán thuốc phiện.

Trước đó không lâu , nhân vật số 2 của tổ chức “Đột Đột” là Maria còn vào biên giới Thiên triều chiêu binh mãi mã chuẩn bị gây ra một vụ mâu thuẫn dân tộc làm rối loạn xã hội. Ai ngờ vừa đến Vân Nam được vài ngày, vì mua mấy xiên thịt dê đã bị đồng chí trong đội giữ trật tự đô thị nhận lầm là chủ quán vô cớ đánh cho một trận. Maria dù thân thủ không tệ, nhưng bị đội trận tự đô thị hung mãnh dùng lưới lớn chụp lấy rất khó phản kháng, còn bị hơn mười người tay đấm chân đá nên mấy phút sau đã mất sức kháng cự, nếu không phải Maria hô ra uy danh của mình, thêm đồng chí cục Quốc An đến kịp lúc, thì Maria có khả năng đã đi gặp Thánh A La rồi.

Sở Thiên trong lòng nghĩ đến mục đích cướp chuyến bay này của bọn Răng Nọc, có thể là vì cứu Maria. Nếu vậy người trên chuyến bay này chỉ sợ lành ít dữ nhiều vì Thiên triều sẽ không khuất phục dưới áp lực của phần tử “Đột Đột”, ai có thể ngờ ngồi máy bay mà cũng gặp chuyện như thế này, bản thân muốn an nhàn cũng khó vậy sao?

Răng Nọc xua xua súng, mang theo nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến khoang điều khiển, theo sau còn có 2 phần tử khủng bố, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

Răng nọc đem nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy vào cạnh cửa khoang điều khiển, lạnh nhạt nói:

- Trong khoang điều khiển này không biết còn xảy ra chuyện gì. Cho ngươi hai phút, gọi phi công mở khoang điều khiển ra, không thì giá trị lợi dụng của người cũng sẽ hết.

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp run rẩy cầm lấy bộ đàm bấm số, cố gắng bình tĩnh nói:

- Cơ trưởng, ông cố cần một ly nước ấm không?

- À, cảm ơn Mạc Tuệ, phiền cô mang vào giúp tôi được không vậy?

Một giọng hơi già nua vang lên.

Răng Nọc đẩy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp vào trong tay một phần tử khủng bố, chính mình cùng tên khủng bố còn lại đẩy cửa khoang điều khiển mới mở ra, duỗi tay nhắm ngay họng súng đen ngòm vào hai người phi công ở trong khoang điều khiển, cười nói:

- Hai vị buổi sáng tốt lành, bây giờ xem ra tôi mới đúng là cơ trưởng, hi vọng vọng các người ngoan ngoãn nghe lời, không nên có sai lầm gì. Tuy tôi không muốn giết người, nhưng súng của tôi không nhận người đâu đấy.

- Bây giờ, sửa đường bay an toàn, phương hướng là đi Myanmar.

Răng Nọc lạnh lùng ra mệnh lệnh:

- Giúp tôi gọi điện thoại cho Chu Long Kiếm.

Chu Long Kiếm là phó bộ trưởng bộ công an, cũng là người phụ trách đội chống khủng bố, Răng Nọc đã sớm thăm dò chính mình trực tiếp nói truyện có hiểu quả hơn.

Người cầm máy chủ trong mắt có vẻ hoảng sợ, cứng miệng nói :

- Tiên Sinh, chúng tôi không thể tùy ý rời đường bay an toàn.

“Phốc” một tiếng, người cầm máy chủ đầu lập tức nở hoa, máu tươi bắn tung tóe, trên mặt còn mang theo một tia ấm áp. Phó phi công tim đập thình thịch hoảng sợ nhìn Răng Nọc.

Răng Nọc bước lên phía trước một bước, vỗ bả vai phó phi công nói:

- Không cần khẩn trương, ông nói xem bây giờ có thể rời khỏi đường bay an toàn được chưa?

- Tiên sinh, chỉ cần ông muốn, tôi có thể đưa đến bất kỳ địa phương nào.

Phó phi công giọng nói run rẩy, biểu đạt rõ ràng thành ý hợp tác của mình.

Răng nọc cười, thấy phó phi công đồng ý hợp tác, giơ giơ tay súng nói:

-Myanmar.

Lập tức, tình hình trên chuyến bay nhanh chóng truyền đến sân bay truyền tiếp qua đội chống khủng bố rồi đến tai Chu Long Kiếm.

Chu Long Kiếm sau khi được thuộc hạ báo cáo, nhanh chóng đi đến phòng chỉ huy, ông ta tuổi đã khoảng năm mươi mang theo vẻ uy nghiêm kinh người, trong phòng chỉ huy lúc đó, nhân viên công tác không ai dám tùy ý nói chuyện.

Chu Long Kiếm đi tới bên cạnh đội trưởng đội chống khủng bố “Báo Tuyết” gật đầu lạnh nhạt hỏi:

- Tình hình như thế nào rồi?

Đội trưởng đội chống khủng bố lập tức cung kính nói:

- Trên máy bay có một trăm tám ba người, thành viên của “Đột Đột” là Răng Nọc đã bắn chết ba người, máy bay đã rời đường bay an toàn tiến về phía Myanmar.

- Bọn chúng có yêu cầu gì không? Không có mục đích gì thì sẽ vô duyên vô cớ đi cướp máy bay?

Chu Long Kiếm không muốn nghe những sự việc đã xảy ra, với ông ta mà nói giải quyết chuyện còn lại mới là quan trọng nhất. Về việc liên hệ với chính phủ Myanmar là chuyện nhỏ giao cho người dưới làm là được, lầu bầu nói:

- Thật ra có thể mang những phần tử “Đột Đột” này giết sạch.

Đội trưởng đội chống khủng bố hiển nhiên cảm nhận được sát khí của Chu Long Kiếm, mặt hơi động, e dè nói:

- 10 phút nữa Răng Nọc sẽ liên lạc với Bộ trưởng Chu, ông ta đồng ý cùng bộ trưởng Chu nói chuyện.

Chu Long Kiếm gật đầu, nói với thư ký bên cạnh:

- Gọi Lý Thần Châu tới cho tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.