Đô Thị Thiếu Soái

Chương 263: Chương 263: Đa tài




Lặng ngắt như tờ!

Dưới khán đàn, bảy vị giám khảo của ban tài trợ, lãnh đạo trường, ca sĩ, phóng viên đều chìm trong sự yên tĩnh, không có phản ứng gì.

Giọng nói ôn hòa hiền hậu của Sở Thiên vang lên:

- Hôm nay đứng tại đây, hoàn toàn là điều ngẫu nhiên, nhưng cũng là tất nhiên, là anh chàng Sở Thiên luôn bị các thí sinh thi đại học, các tạp chí lớn không ngừng tranh cãi, đêm nay dùng phương thức này thể hiện, là vì tôi muốn dùng diễn xuất tài hoa, dùng thực lực để xóa bỏ những nghi vấn trong lòng mọi người.

Đàn ông như vậy, còn đòi hỏi gì nữa! Trong mắt Tô Dung Dung có vài phần bị lôi cuốn, mềm lòng.

Bọn người Liễu Yên đến giờ vẫn không thể tin vào mắt mình, người mà mình vẫn luôn khinh thường lại chính là thiên tài Sở Thiên, ấn tượng ban đầu và cảm xúc chưa lấy lại được khiến bọn họ vẫn còn thầm nghĩ trong lòng: Trừ khi anh chàng này có tài khôi hài bẩm sinh?

Sở Thiên nhìn giảng đường Nghìn Năm lặng ngắt như tờ, cười lộ ra hai má núm đồng tiền, vô số những nữ sinh có ngoại hình bình thường của đại học Thiên Kinh lập tức xốn xao trong lòng, trong mắt lộ ra ấn tượng tốt đẹp không thể giấu nổi, tưởng tượng tài nghệ của Sở Thiên giống như tài hoa của cậu vậy, đa dạng phong phú, rung động lòng người.

- Xin mọi người hãy nhớ tất cả những gì sẽ xảy ra sau đây!

Sở Thiên ánh mắt thản nhiên, giọng điệu có hơi chút bồng bột:

- Đây sẽ là một đêm khó quên nhất của mọi người, đến chết cũng khó mà quên được!

- Sinh viên, sinh viên thiên tài này!

Nghệ sĩ âm nhạc trong hội đồng ban giám khảo thực sự nhìn không vừa mắt thái độ ngông cuồng của Sở Thiên, bà gần bốn mươi tuổi, luôn cảm thấy khiêm tốn là phẩm chất đạo đức mà mỗi người nên có, vì vậy sau khi đứng dậy, không nhịn nổi lên tiếng:

- Tôi là Phương Như Hân, giám khảo ngày hôm nay, tôi muốn nhắc cậu đó là, mặc dù cậu có thể đạt được kết quả cao trong kì thi đại học, nhưng không có nghĩa đêm nay cũng thành công rực rỡ như vậy, vì vậy tôi khuyên cậu, thanh niên nên khiêm tốn học hỏi, như vậy mới tốt cho con đường sau này.

Nếu là lúc bình thường, Sở Thiên sẽ khiêm tốn tiếp thu, nhưng đêm nay hắn lại có một hành động điên cuồng, nên quyết định điên cuồng đến cùng, thuyết phục triệt để tất cả những người đang có trong giảng đường, vì vậy mỉm cười, thản nhiên nói:

- Cảm ơn ban giám khảo, điều tôi muốn nói đó là, nguyên tố các bon vô giá trị còn có thể biến thành Gra phit, nguyên tử cac bon kiêu ngạo đã trở thành hạt kim cương trên cổ cô giáo Phương, lấp lánh bắt mắt.

Đẹp trai! Thật là đẹp trai! Hơn sáu nghìn tân sinh viên bản thân cũng là tuổi trẻ điên cuồng, lập tức thích sự ngang ngược điên cuồng của Sở Thiên.

Đúng thật là không còn thuốc chữa! Đái Mộng Nghiêu cau mày, mặc dù biết cậu nhóc làm mình không có ấn tượng tốt chính là thiên tài Sở Thiên, nhưng thấy Sở Thiên ngông nghênh như vậy, không có tinh thần tôn sư trọng đạo, trong lòng âm thầm lắc đầu: ‘Chẳng lẽ không biết không có gì là tuyệt đối sao?’

Phương Như Hân có vẻ không ngờ Sở Thiên lại phản bác bà như vậy, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thở dài, cùng những vị giám khảo khác lắc lắc đầu, thanh niên bây giờ thật là không biết trời cao đất dày, còn không biết nghe những lời phê bình.

Một vị giám khảo người hơi mập, tóc dài hất ngang vai, nhìn là biết đây là một nghệ sĩ vĩ đại và điên cuồng phóng khoáng, vuốt vuốt tóc, trên khuôn mặt nở nụ cười khinh thường, nói:

- Sinh viên Sở Thiên, tôi là nhạc sĩ Chu Kiệt, cậu rất giống tôi thời còn trẻ, tôi thích làm theo ý mình, nếu là hai mươi năm trước, tôi nghĩ tôi sẽ kết bạn với cậu, nhưng bây giờ tôi rất muốn nói, thái độ hôm nay lúc này của cậu không được rồi!

Sở Thiên vừa định lên tiếng, Chu Kiệt liền bổ sung thêm vài câu:

- Không biết sinh viên Sở Thiên tối nay sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục gì? Tôi nhìn vào danh sách các tiết mục, mơ hồ, không rõ ràng, hoàn toàn không biết cậu muốn biểu diễn gì vậy?

Chu Kiệt quả nhiên cũng là người chỉ biết theo ý mình, Sở Thiên mỉm cười, hắng giọng nói:

- Tối nay, các vị đều là những người có yêu cầu cao trong thưởng thức nghệ thuật, những bài hát, vũ đạo bình thường e rằng không vừa mắt các vị, vậy để em dùng nhạc kịch để mở màn đi!

Nhạc kịch? Chu Kiệt không khỏi cảm thấy buồn cười, rất muốn hỏi Sở Thiên:

- Cậu hiểu thế nào là nhạc kịch không?

Nhưng cảm thấy như vậy không lịch sự, nên khẽ cười nói:

- Sinh viên Sở Thiên, cậu có thể hát nhạc kịch gì?

- Gì cũng có thể!

Sở Thiên thản nhiên trả lời.

Chẳng trách chàng trai này là thí sinh thiên tài, quả nhiên ngông cuồng hơn mình gấp trăm lần, hơn sáu nghìn tân sinh viên thở dài.

Phương Như Hân vừa hay hiểu một chúc về nhạc kịch, thật sự nhìn không vừa mắt việc Sở Thiên tự cho mình là đúng, không nhịn nổi nói xen vào:

- Nếu đã như vậy, sinh viên thiên tài, vậy chúng ta không nói nhiều nữa, tôi tùy ý chọn cho cậu một chủ đề đi, đoạn “tôi đã mơ” trong “thế giới bi thảm”, có thể hát không?

Hơn sáu ngàn tân sinh viên đều hơi sững sờ, “Thế giới bi thảm” thì hoàn toàn biết, thậm chí những câu danh ngôn và niên đại liên quan đến tác giả Vũ Quả đều biết, nhưng nói đến đoạn “Tôi đã mơ” trong “Thế giới bi thảm” thì lại chưa hề nghe qua, thi đại học cũng không thi cái này, nhớ để làm gì chứ? Hơn sáu ngàn tân sinh viên lo lắng thay cho Sở Thiên, đồng thời còn hơi coi thường Phương Như Hân, cho rằng tùy tiện ra yêu cầu như vậy thật sự là quá khó.

Sở Thiên không hề chớp mắt, giọng điệu bình thản nói:

- Có thể!

Liễu Yên quay đầu hỏi người bên cạnh:

- Có ai đã từng nghe qua “Tôi đã mơ” chưa?

Bọn người Lộ Lộ đều lắc lắc đầu, nếu như nói về ảnh nóng của “Xe Chấn Cửa” cùng với những tin lá cải thì còn biết không ít, chứ “Thế giới bi thảm” không phù hợp với style của bọn họ.

Tô Dung Dung suy nghĩ một lát, lên tiếng nói:

- Nhạc kịch “Thế giới bi thảm” là phỏng theo tác phẩm “Thế giới bi thảm” của Victor Vũ Quả, nhà âm nhạc người Pháp Claude- Mễ Hiết Nhĩ Huân Bá Cách đã chỉnh sửa, được công diễn ở Anh năm 1985, sau đó không ngừng được lưu diễn khắp các châu, cũng chính vị vậy được coi là nhạc kịch nổi tiếng nhất thế giới, đương nhiên có thể sẽ nhiều người nghe qua “Thế giới bi thảm” là tiểu thuyết của Vũ Quả.

Sau đó, Tô Dung Dung thở dài, có chút lo lắng nói:

- Tôi đã từng xem qua Got talent của Ạm, tiết mục ưa thích nổi tiếng của nước Anh, Susan Boyle 47 tuổi đã hát một đoạn “Tôi đã mơ” trong “Thế giới bi thảm” khiến khán giả và ban giám khảo kinh ngạc và tán thưởng là “Âm nhạc của trời”! Đoạn nhạc này yêu cầu người diễn có giọng khỏe, tình cảm tràn trề mới có thể đạt được hiệu quả mong muốn, thế giới bây giờ mặc dù có không ít người đang luyện hát nhưng có thể làm cho người ta rung động không có đến mấy người.

Liễu Yên vỗ vỗ ngực, khẽ thở dài, vậy thì tốt, vậy thì tốt, tránh để cho tên Sở Thiên mát mặt.

Sở Thiên nhẹ nhàng đứng trước Micro, nhìn vẻ khinh thường của ban giám khảo, thản nhiên cười, hướng vào micro hét lên mấy tiếng chói tai: “ Alo, alo, alo” để lấy giọng.

Ban giám khảo và bọn người Liễu Yên ở phía sau cánh gà đều sững người, rồi cười nhạo, đây là trình độ gì vậy? Là nhạc kịch sao?

Sở Thiên đứng vững thân người, vận khí đan điền, trong nháy mắt trở nên bình thản, thâm thúy, tất cả sự ngông ngông nghênh, điên cuồng đều biến mất, vẻ điềm nhiên nói:

- Sau đây, mời mọi người dùng tâm hồn để thưởng thức những âm thanh tự nhiên mà chỉ nghe được một lần trong đời.

Khóe miệng của bọn người Chu Kiệt khẽ nhếch lên, hơi nghiêng về một hướng, không thèm đếm xỉa đợi Sở Thiên xấu mặt.

Sở Thiên khẽ hé môi, âm thanh hùng hậu có hồn bắt đầu vang lên:

Tôi đã mơ về một giấc mơ về ngày xưa.

Khi đó tràn đầy hi vọng.

Tính mạng có giá trị.

Tôi mơ thấy tình yêu khôgn bao giờ tàn lụi.

Lúc này, cả hội trường lần nữa lặng ngắt như tờ, ánh mắt khinh thường của ban giám khảo hoàn toàn biến thành kinh ngạc, khiếp sợ, rung động, những cánh tay hơi giơ lên quên mất cả đặt xuống, ánh mắt bọn người Liễu Yên cũng không có vẻ cười nữa, toàn bộ hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Trái tim Tô Dung Dung đang run rẩy, trong mắt thậm chí còn có nước mắt.

Bây giờ không giống như tôi đã tưởng tượng.

Cuộc sống hiện thực như bây giờ đã bóp chết mộng tưởng ngày xưa của tôi.

Lúc Sở Thiên thốt ra từ cuối cùng, cả hội trường không có lấy một tiếng vỗ tay, họ đã quên mất vỗ tay rồi.

Âm thanh của tự nhiên! Âm thanh tự nhiên đến gấu đen cũng phải vỗ tay!

Âm thanh này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó có được vài lần nghe thấy.

Một lát sau, Tô Dung Dung đứng ở lối vào cánh gà, khẽ vỗ tay, dần dần đánh thức người trong hội trường, ngay sau đó, cơn bão vỗ tay vang lên, ồ ạt như thủy triều, mọi người trong hội trường đứng dậy, tặng những cái vỗ tay, những lời khen ngợi cho anh chàng ngông cuồng trước mắt.

Bọn người Liễu Yên hoàn toàn bị mê hoặc, không nhịn nổi quay lại nói với Lang Côn:

- Vừa rồi thật sự là Sở Thiên hát sao? Không phải là các anh nhầm nhọt, bật bản gốc lên đấy chứ?

Lang Côn cười lắc lắc đầu, nói:

- Chúng tôi đều chưa từng nghe qua đoạn nhạc kịch này, càng không chuẩn bị phối khí, sao có thể phát bản gốc được chứ.

- Vậy chỉ có thể nói…

Mộng Mộng và Lộ Lộ không bảo nhau mà cùng lên tiếng:

- Tuyệt vời!

- Bà nội nó!

Đường Thương Hùng kêu lên.

- Ông nội nó!

Tôn Bân kêu lên!

- Ba cô sáu dì nhà nó!

Âu Dương Thắng Cơ gào thét.

Bọn người Đường Thương Hùng chỉ có thể gào thét những từ không mấy lịch sự để thể hiện sự kích động của bọn họ, sau đó giới thiệu với những tân sinh viên ở xung quanh:

- Ở phòng kí túc xá của tôi đấy, ở phòng của tôi đấy! Bạn cùng phòng tôi đấy, bạn cùng phòng tôi đấy!

Dùng cách này để làm mình thêm mở mày mở mặt.

Sở Thiên rất hài lòng với tiếng vỗ tay của mọi người, sau khi vang lên liên hồi, giơ hai tay ra nhẹ nhàng vẫy vẫy, muốn mọi người trong hội trường yên tĩnh trở lại. Mọi người trong hội trường bao gồm cả ban giám khảo lập tức dừng vỗ tay, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sùng bái thí sinh thiên tài này, ‘Thiên Âm chi nhân’

- Các vị, khúc “Tôi đã mơ” này có vừa lòng không?

Sở Thiên khẽ cười hỏi.

- Hài lòng! Hài lòng! Hài lòng!

Toàn hội trường lại vang lên, âm thanh xé tan đất trời.

Đái Mộng Nghiêu đứng ở khán đài quan sát cảm thấy mê muội, cảm giác bị mê hoặc, cô đột nhiên phát hiện, bản thân hoàn toàn nhìn không rõ người thanh niên ở trước mặt.

Sở Thiên đã có được sự bảo đảm căn bản, trong lòng đã có chút vững vàng, liền hướng về phía bọn người Chu Kiệt, thản nhiên nói:

- Các vị giám khảo, không biết có thể cho cậu nhóc ngông cuồng em bao nhiêu điểm?

Chu Kiệt không nói gì, Phương Như Hân ngồi bên cạnh liền đứng dậy, nụ cười trên khuôn mặt không hề mất:

- Sinh viên thiên tài, tôi cho cậu điểm tuyệt đối, tôi còn muốn nói một câu từ đáy lòng, đây là âm thanh hay nhất mà tôi nghe được từ lúc vào nghề đến nay.

- Cô chẳng phải thấy em quá ngông cuồng sao? Sao lại cho em điểm tối đa vậy?

Sở Thiên cười tiếp tục hỏi.

Phương Như Hân không ngờ lại không có cảm giác không vui, lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Không ngông cuồng, không ngông cuồng, tôi nghĩ, âm thanh tự nhiên của cậu hoàn toàn có thể cho phép cậu ngông cuồng thêm một chút!

- Phủ tiết bi ca, thanh chấn lâm thuật, hô át thành vân!

Phương Như Hân giọng điệu cũng mạnh mẽ lạ thường.

Sở Thiên thản nhiên cười, biết đó là lời trong “liệt tử thang vấn”, hình dung ca từ rõ ràng, cao vút mây xanh, đến vầng mây nhấp nhô cũng bị ngăn cản. Sau đó má lúm đồng tiền mê hoặc lại lộ ra, gật đầu nói:

- Cảm ơn cô Phương!

Phương Như Hân sững người, cậu nhóc này sao đột nhiên lại hiểu lễ nghĩa như vậy, suy nghĩ một chút, không thể không thêm phần bái phục Sở Thiên, cậu bé này thông minh hơn người, nắm chắc được tình hình sân khấu hỗn loạn, trước tiên dùng sự ngông cuồng khiến mọi người bất mãn, sau đó dùng thực lực chinh phục mọi người, vừa nhu vừa cương, làm ra hiệu quả của sự kịch tính, quả nhiên thiên tài, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!

Bọn người Chu Kiệt đã không cần nói chuyện nữa, câu trả lời của Phương Như Hân đã đại diện cho suy nghĩ của bọn họ, hơn nữa ai cũng biết, nếu cứ cứng đầu, thì với tình hình bây giờ e rằng sẽ bị tân sinh viên đại học Thiên Kinh cho chìm nghỉm, vì vậy lần lượt giơ thẻ cho điểm tối đa.

Điểm tối đa!

Đây là điểm số mà đêm hội đón tân sinh viên trực tiếp không cần thảo luận.

Hơn sáu ngàn tân sinh viên tiếp tục vỗ tay, ban giám khảo mỗi người một tâm tư, nghĩ rằng sau đêm nay sẽ tìm cơ hội kí hợp đồng với Sở Thiên, Sở Thiên nhất định sẽ nổi tiếng, bọn họ sẽ được thơm lây, phóng viên thì nghĩ đến bài báo ngày mai sẽ dùng những lời lẽ thế nào để gây được chú ý nhiều nhất.

Sở Thiên chậm rãi bước đến cạnh đàn dương cầm trong tiếng vỗ tay, nho nhã ngồi xuống, nhân viên tổ chức bên hội sinh viên hoàn toàn không cần bọn người Tần Thành điều động lên, điều chỉnh Micro đến vị trí thích hợp với Sở Thiên, đồng thời nghiêm túc để mắt đến Sở Thiên, sau đó vô cùng ngưỡng mộ rời khỏi nhanh chóng.

Toàn hội trường lại tiếp tục im lặng, mắt không dịch chuyển nhìn Sở Thiên đặt hai bàn tay lên phím đàn, bọn họ có chút không tin rằng tiết mục đánh đàn dương cầm của Sở Thiên có thể vượt qua tiết mục hát vừa rồi, nhưng trong lòng mọi người đều hi vọng Sở Thiên có thể tiếp tục tạo ra những điều tuyệt diệu.

Leng keng leng keng…Sở Thiên nhẹ nhàng thử âm, sau khi có chắc chắn có cảm giác tốt, thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói:

- Sau đây, tôi xin tặng khúc “Hôn lễ trong mơ” cho người con gái mà tôi yêu thương, Tô Dung Dung. Hi vọng những ngày tháng cô ấy ở bên cạnh tôi, ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc.

Tiếng vỗ tay của toàn hội trường lại vang lên, không ít tân sinh viên bắt đầu nhìn đông nhìn tây tìm kiếm ai là cô gái hạnh phúc.

Đứng cách đó không xa, trong mắt Tô Dung Dung đong đầy nước mắt, hạnh phúc nhìn Sở Thiên.

Liễu Yên trong lòng bắt đầu bấn loạn, Mộng Mộng và Lộ Lộ lắc lắc đầu nhìn Sở Thiên, thở dài:

- Liễu Yên, cậu không thể ngăn được Sở Thiên và Dung Dung rồi, một người đàn ông đa tài đa nghệ, tài hoa hơn người như vậy, nếu tớ là Dung Dung, tớ cũng muốn lao vào bể lửa.

Liễu Yên không nói gì, lẳng lặng nhìn Sở Thiên, chẳng ai biết cô đang nghĩ gì.

Sở Thiên nở nụ cười làm mê hoặc lòng người, đầu ngón ta thon dài không ngừng nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng, âm thanh trôi chảy, thanh tịnh như nước chảy từ đầu ngón tay ùa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.