Tên đó vẫn không cam tâm nhận thua, hai tay dốc toàn bộ sức lực, xông về phía người đang chặn đường, Thiên Dưỡng Sinh lắc đầu, dùng chân trái
làm trụ, dứt khoát quay người, chân phải thuận thế đá vào vai Park Ni
Ma, tạo ra một cú đá đẹp.
Máu tanh đập vào tầm mắt mọi người, cũng khiến cho Park Ni Ma sợ hãi, gã chưa từng có cảm giác này, biết
rằng lần này đã gặp phải đối thủ đáng sợ, đáng sợ hơn nhiều so với người mơ thấy ác mộng, gã có thể trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể
tấn công.
Phốc! Một ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng không còn lực đứng lên.
Cố gắng ngồi dậy lại phát hiện đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Sở Thiên khoanh tay cười nhìn Park Ni Ma, nhàn nhạt nói:
- Sau khi rời khỏi Tam Giác Vàng, dạo này tốt chứ?
Park Ni Ma nhìn chằm chằm Sở Thiên, trong lòng thấy tiếc, thấy phức
tạp. Tiếc vì mục tiêu gần ngay trước mắt lại không thể giết chết hắn;
phức tạp bởi vì không nghĩ đến Sở Thiên lại câu kết với anh Húc, hắn
xuất hiện ở đây tập kích gã đồng nghĩa với việc hành động của đám người
Park Ji Wan đã thất bại, thậm chí toàn quân đã bị tiêu diệt, không khỏi
buồn bã thở dài.
Trước câu hỏi của Sở Thiên, Park Ni Ma lại nghiêng đầu đi không trả lời.
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng tiến lên trước, nhấc chân đá Park Ni Ma ngã lăn ra.
Lực quá lớn, máu tươi lại tràn ra từ miệng gã.
Sở Thiên không bức hỏi, nhìn xung quanh, hai bên vẫn đang chém giết, nói với anh Húc đang tiến lại gần:
- Người Triều Tiên đều có một thói quen, rõ ràng muốn làm phản nhưng
lại lo lắng hậu quả, vì vậy muốn chúng mở miệng cần phải giết chết hết
đồng bọn chúng ở đây, đến khi đó Park Ni Ma sẽ mở miệng nói chuyện.
Anh Húc trêu đùa:
- Thật hay giả?
Sở Thiên không trả lời mà đi về phía Thiên Dưỡng Sinh hạ lệnh:
- Dẫn người đi giết bọn chúng.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, sau đó dẫn theo 10 tử sĩ Soái quân xông vào
chiến đấu, mũi đao sắc đi đến đâu, không chết thì là máu tươi, chưa đến
mấy phút giết sạch mười mấy tên sát thủ ngoan cường, nhanh chóng thay
đổi cục diện, đám người Ngưu Ma Vương cũng khí thế bừng bừng vung đao
chém giết.
Ánh mắt Park Ni Ma lộ vẻ thống khổ.
Khi bạn tưởng rằng bản thân đã chinh phục được con chó bạn nuôi, nó lại quay người chui vào lòng người khác, nói cho bạn biết, bạn lại bị nó
chơi đùa một lần nữa. Park Ni Ma nhìn đồng bọn không ngừng ngã xuống
liền cảm thấy như vậy.
Bọn chúng đến để ám sát Sở Thiên, lúc này lại bị Sở Thiên bao vây giết.
Khi Thiên Dưỡng Sinh đâm đao vào ngực tên địch cuối cùng, toàn bộ đại
sảnh trở về yên lặng, cảnh tượng thảm hại lúc này có thể so với địa
ngục, Park Ni Ma gần như phát điên, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại
không phát ra âm thanh nào, cho đến khi khảm đao của anh Húc ép trên mặt gã, cảm giác lạnh lẽo mới làm cho gã khôi phục lại chút ý thức.
Sở Thiên tiến lên trước mấy bước, ngồi xổm xuống nhìn Park Ni Ma đang
sợ hãi, ánh mắt như đao săc đam vào thần kinh anh ta, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ đồng bọn đã chết hết rồi, đảm bảo sẽ không có ai nói mày là
phản đồ, mày có thể nói đáp án cho tao rồi, tại sao lại lại đến ám sát
tao?
Ánh mắt Park Ni Ma có chút do dự nhưng vẫn mở miệng:
- Tao không biết.
Sở Thiên cười lạnh, bình tĩnh nói:
- Nếu như Park Ji Wan không biết tao còn tin, nhưng mày lại là họ hàng
của lão đại Bổng Tử Đảng, nếu như mày không biết nặng nhẹ, mày cần gì
phải đích thân đến Hongkong? Rõ ràng chính lão đại của mày muốn mày lập
chiến tích để thăng chức, mà chiến tích lần này chính là giết tao.
- Cho dù là quan lớn của Thiên Triều trước đây cũng chơi trò này. Cho
con mình ra chiến trường đi mạ vàng cũng ghi công danh, tiện sau này
thăng quan phát tài, nhưng mà việc này cũng phải xem vận mệnh mỗi người, có khi ông trời định trước anh ta xui xẻo, vậy cho dù anh ta có trốn ở
nơi an toàn cũng không thể tránh khỏi bom đạn.
Trên mặt Park
Ni Ma kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Sở Thiên, không ngờ hắn lại biết
rõ ràng như vậy, hỏi theo phản xạ có điều kiện:
- Ai, ai nói cho
mày biết diều này? Park Ji Wan vẫn chưa chết? Có phải nó làm phản nói
cho mày biết hành tung của tao? Nó ở đâu? Tao phải tự tay giết chết nó.
Cuối cùng gã cũng có cơ hội nghĩ lại rõ ràng chuyện tối nay.
Sở Thiên chỉ cười, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Nói đáp án cho tao, tại sao lại muốn giết tao? Nói ra sẽ cho mày
đường sống, nếu không sẽ giao mày cho Park Ji Wan, tao tin lúc này gã sẽ rất vui nếu giết được mày. Ngoài ân oán trước đây của chúng mày, đương
nhiên còn có cả nguyên nhân giết người diệt khẩu.
Nheo mắt suy nghĩ làm thế nào, Park Ni Ma ngước mặt đầy máu lên, làm bộ
như thấy chết không sờn, không quên cò kè với Sở Thiên:
- Được!
Tao có thể nói cho mày biết, nhưng mày nhất định phải nói tung tích của
Park Ji Wan cho tao, nếu không cho dù chết, tao cũng không nói cho mày
đáp án.
Sở Thiên mất kiên nhẫn gật đầu, để gã nói rõ ràng, còn đặc biệt đưa gã đến phòng thẩm vấn.
Thở vài hơi, Park Ni Macuối cùng cũng nói:
- Đại ca đích thực đã từng nói với tao, muốn tao bất cứ giá nào cũng
phải giết chết mày, như vậy tao có thể danh chính ngôn thuận lên chức
Đường chủ ám sát, cái này có sức hấp dẫn vô cùng lớn, vì thế tao suy
nghĩ một lát liền quyết định cùng Park Ji Wan đến Hongkong tìm mày.
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Trọng điểm.
Không thù không oán, dựa vào cái gì muốn giết hắn?
Sắc mặt Park Ni Ma thay đổi, cảm thấy sát khí của Sở Thiên thì vội vàng bổ sung:
- Còn về nguyên nhân giết mày thì rất đơn giản, căn cứ theo tình báo
của chính phủ, chính mày đã lập kế hãm hại các thành viên Ti Cơ khiến họ bị nhân viên đặc công giết chết, trong đó có một người là họ hàng xa
của Phó Tổng thống, vì thế vì tâm lý báo thù và danh dự, chính phủ Triều Tiên muốn trừ khử mày.
Sắc mặt Sở Thiên hơi thay đổi nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi:
- Tại sao lại cảm thấy tao là người lập kế hãm hại thành viên Ti Cơ?
Park Ni Ma thấy Sở Thiên vẫn bình tĩnh như vậy, bất giác than thầm tố
chất tâm lý mạnh mẽ của người này, nếu đổi lại là người bình thường sớm
đã sợ hãi, sau đó không chút do dự trả lời:
- Vốn dĩ chính phủ
Triều Tiên còn nghi vấn nhưng không có bất cứ chứng cớ nào cho thấy do
mày hãm hại, cho đến hai ngày trước có người chủ động cung cấp những tư
liệu tường tận cho phòng tình báo. Sau khi phòng tình báo kiểm chứng
lại, mày chính là người đầu sỏ.
Có người cung cấp
tình báo? Ánh mắt Sở Thiên có nghi vấn, sau đó hiện lên sát khí, ngày
trước lập nên sự kiện sân bay chỉ có hai người biết, ngoài hắn thì chính là Tiêu Thanh Băng- người chấp hành, thật không ngờ tên súc sinh này
làm xong chuyện này liền bán đứng hắn, để hắn một mình đối mặt với toàn
bộ chính phủ Triều Tiên.
Vì sao kẻ phản bội lại nhiều như
vậy? Năm nay còn đặc biệt nhiều! Sở Thiên cảm khái xong lại tiếp tục moi tin tức từ miệng Park Ni Ma:
- Nếu chính phủ Triều Tiên đã muốn
đối phó với tao, tại sao lại phải dùng đến Bổng Tử Đảng chúng mày? Bọn
họ có thể phái mười mấy đặc công sang có phải có nhiều cơ hội hơn chúng
mày không.
Park Ni Ma hiển nhiên biết nhiều nội tình, vì thế lại tiếp tục nói:
- Dạo này Thiên Triều có hành động thân triều, vì không muốn xung đột
với chính phủ Thiên Triều, chính phủ Triều Tiên quyết định dùng xã hội
đen đối phó với cậu, tất nhiên, nếu sự việc thất bại sẽ dùng đặc công ám sát mày.
Sở Thiên hơi chấn động, lòng khẽ sinh ra 4 chữ: đại họa đầy trời!
Sau đó Sở Thiên lại hỏi thêm mấy câu đã rõ toàn bộ chân tướng sự việc,
sau đó thì than nhẹ rồi đi ra khỏi phòng, cục diện tốt mà hắn tạo ra ở
Hongkong đã bị Tiêu Thanh Băng làm hỏng bét, hắn đã coi thường tên cảnh
sát này, nhưng sự việc đã đến nước này, lo lắng cũng chẳng có ích gì,
cái gì phải đến sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Nếu chính phủ Triều Tiên thật sự liên tiếp phái người ám sát hắn vậy hãy để Thiên Triều trở thành mộ phần mai táng bọn họ!
Khi Sở Thiên vào trong xe, anh Húc nhỏ giọng hỏi:
- Cứ thả tên tiểu tử đó ra như vậy?
Nhìn bóng đêm, nụ cười yên lặng lại dịu dàng, Sở Thiên không hề do dự trả lời:
- Chúng ta là xã hội đen có tố chất, đồng ý cho gã con đường sống đương nhiên sẽ tha cho cái mạng chó của nó, nhưng có thể đưa Park Ji Wan vào
đại sảnh, sau đó thuận thế khóa cửa giúp bọn chúng, những điều này không trái với lời hứa ban đầu.
Nụ cười của anh Húc vô cùng sán lạn, búng tay sai Ngưu Ma Vương đích thân đi làm việc.
Đêm dần dần sâu, Tiếu Thanh Băng ngồi dựa trên giường bệnh lại không hề buồn ngủ, anh ta không hiểu, tại sao đang ngủ say lại tỉnh giấc, giấc
mơ rất đơn giản, chính là mơ thấy mình bị người ta vứt qua cửa sổ, chết
trên đường, đứng bên cạnh anh ta chính là vợ và con trai.
Anh ta cầm một điếu thuốc đưa vào miệng, chưa kịp châm lửa thì thấy Văn Băng Tuyết đẩy cửa vào, sắc mặt vô cùng khó coi, vì vậy vội vàng cất
thuốc đi, hỏi:
- Băng Tuyết, tai sao muộn như vậy vẫn đến thăm anh, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?
Văn Băng Tuyết gật đầu, nói:
- Sở Thiên giết hơn một trăm người Triều Tiên rồi.
Tiêu Thanh Băng bất giác rùng mình, sợ hãi hỏi:
- Lúc nào?
Văn Băng Thanh ngồi xuống bên cạnh, sửng sốt một lát rồi mới nói:
- Chính là tối nay, tất cả đều là thành viên Bổng Tử Đảng, theo tình
trạng trước đây của hắc bang, thành viên Bổng Tử Đảng có không quá 30
người ở Hongkong, nhưng không hiểu từ khi nào tăng lên hơn một trăm
người, theo em đoán, bọn họ thay người Triều Tiên đến giết Sở Thiên.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng trắng bệch, bất đắc dĩ than:
- Xem ra sự việc đã bại lộ rồi.
Văn Băng Tuyết gật đầu, nói nhỏ:
- Boss, anh đi đi, Sở Thiên sẽ nhanh chóng đến tìm anh.
Tiếu Thanh Băng không ngừng cười khổ, ánh mắt càng thêm cô đơn và mất mát, rất lấu sau mới trả lời:
- Không đi được, Sở Thiên đã sai người giám sát anh rồi, thậm chí đợi
anh rời khỏi bệnh viện sẽ lập tức ra tay, một người ngay cả khi giết
Triệu Bảo Khôn còn không để lại chút dấu vết nào, sao có thể để cơ hội
cho anh trốn thoát chứ?
Văn Băng Tuyết chảy nước mắt, cảm xúc khó nói thành lời áp trong ngực, vội vàng tiến lên trước cầm tay anh ta nói:
- Không, thủ lĩnh, anh sẽ không chết, em đã đem toàn bộ người ở Đội
chống xã hội đen đến, nếu như Sở Thiên thật sự muốn giết anh, vậy để hắn bước qua xác bọn em, em không tin hắn dám giết sạch hết mọi người.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng thay đổi, sao có thể khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của Sở Thiên, vội vàng nói:
- Em điên à, em sẽ hại tất cả đồng nghiệp, bọn họ còn có cha mẹ, có vợ
con, sao có thể mất mạng vì anh? Bây giờ anh lệnh cho em, lập tức dẫn
mọi người trở về, lập tức.
- Đội trưởng Tiếu, anh nói rất hay.
Một giọng nói từ ngoài truyền vào, hai người nhất thời trở nên cứng
ngắc, ánh mắt nhìn về phía cửa, Sở Thiên đang xách giỏ hoa quả đi vào,
miệng cười khẽ, Văn Băng Tuyết theo phản xạ có điều kiện đứng chắn trước Tiếu Thanh Băng, rút súng chĩa vào Sở Thiên, quát nhỏ:
- Đứng im! Nếu không tôi sẽ nổ súng.