Chưa dứt lời tự anh tađã chạy trước, như mũi tên lao tới phía bang chúng Đường Môn.
Còn hơn mười tử sĩ Soái quân thì đi sát với Hải ca không nói gì nhưng
khí thế thì giống như lưỡi kiếm sắc đâm về phía bang chúng Đường Môn.
- Giết!
Hơn ngàn anh em Soái quân theo sát phía sau giống như thủy triều ập tới.
Đối mặt với trận thế này, trong lòng bang chúng Đường Môn hơi ngơ ngẩn, trong tưởng tượng thì Soái quân không hề hung mãnh tới thế, lúc giao
chiến lần trước khí thế cũng không mạnh mẽ như vậy nên trong lòng cũng
bồn chồn, nhưng cảm giác ưu thế từ nhiều ngày khiến bọn chúng không thèm để tâm bèn gào thét thẳng thắn.
Tên dẫn đầu đội quân Đường Môn không cam lòng yếu thế bèn đứng trong đám đông hét lớn:
- Các anh em đừng để mất mặt Đường Môn chúng ta, tiến lên nào! Đánh mạnh lên.
Nói thì hay nhưng người thì không hề động đậy càng không cần phải nói
có thế giống với Hải Tử đang xông lên phía trước, Hải Tử xuất thân vốn
đã có khả năng đương nhiên dám đưa cả tính mạng ra, nhưng tên đẫn đầu
đội Đường Môn thì lại không thể nào quyết đoán như vậy, đao kiếm vô tình nhỡ chết rồi thì biết làm thế nào? Bang chúng Đường Môn dưới sự chỉ huy của gã đón Soái quân đánh tới.
Hai bên giống như hai làn sóng ngược chiều lao vào nhau, chúng va chạm và hòa vào nhau tại khoảng đất trống rộng lớn.
Trong chớp mắt trước lúc hai bên sắp đập nhau, Hải Tử lại tăng tốc tới
cực đỉnh đồng thời nhấc đao lên hung hăng bổ tới tên đệ tử Đường Môn
đang cầm đao chạy tới, “keng keng” hai tiếng, khảm đao của đệ tử Đường
Môn gãy thành hai đoạn, thậm chí tên này không kịp ngẩn ngơ thì khảm đao đầy ưu thế đã dừng ở cổ gã.
Máu văng khắp nơi, chết ngay tại chỗ!
Cùng lúc đó đao của mười tử sĩ Soái quân cũng đâm tới ngực của đệ tử
Đường Môn, rồi quay người đơn giản thực lực toàn thân rót hết vào huyền
thiết đao đồng thời thuận thế khiến cả người lẫn đaochém bang chúng
Đường Môn ngã xuống mặt đất, vẫn như trước đao đoạn nhân vong!
Khí thế của Soái quân lại càng mạnh, tuy mọi người đều biết khảm đao
huyền thiết sắc bén vô cùng nhưng phần lớn lần đầu tiên được thấy sự lợi hại của nó liền không kìm nén được muốn được thử. Vì vậy nhấc thanh
khảm đao uy thế như hổ múa may hung tợn nghênh đón đệ tử Đường Môn đánh
tới.
Những âm thanh “keng keng” “keng keng” vang lên không
ngớt, tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Đường Môn cũng không ngừng phát ra, anh em Soái quân từ trước tới nay chưa bao giờ đánh lại thoải mái như
vậy chỉ cần nhằm vào kẻ địch dùng sức mà chém thì nhiều bang chúng Đường Môn cả người với đao đều bị đánh trúng rồi máu tươi văng ra.
Tên lãnh đạo đội Đường Môn hoảng hốt:
- Chẳng lẽ bọn địch đều có Đồ Long Đao?
Không cho gã nghĩ lâu, các anh em Soái quân đã như thủy triều ào ào
xông tới, ưu thế về binh khí và số người khiến cho bang chúng Đường Môn
khiếp sợ, bọn chúng không thể nào giữ được trạng thái “đao thương bất
nhập” hoặc là “thiên hạ độc tôn”. Chỉ chống cự được vài cái thì đã phải
rút lui, nếu không phải là tên dẫn đầu gào thét điên cuồng thì có khi
tất cả đều chạy rồi.
Hải Tử không dừng lại cánh tay, xoay
chuyển chém giết bọn người Đường Môn ở xung quanh chỉ thấy hai bên người hắn thỉnh thoảng lại có máu phọt ra và theo đó là tiếng kêu như gào xé
tâm gan, còn những tử sĩ Soái quân phía sau lại không có gì khác đâm,
chém toàn bộ đơn giản mà chí mạng.
Phía trước là hàng đống
bang chúng Đường Môn, sau khi bị Soái quân chém chết thì những thành
viên phía sau đã bị dọa cho hồn bay phách lạc căn bản là không dám tiến
lên, rất nhanh khuynh thế thất bại của Đường Môn đã được định, điều này
dường như rất khó để đệ tử Đường Môn chấp nhận, vì sao anh em Hàng Tô
Ninh có thể đánh rất thoải mái còn mình thì bị người ta đánh cho tìm
răng khắp nơi.
Tên lãnh đạo đội quân Đường Môn cuối cũng không gánh nổi lên giọng nói:
- Rút lui!
Hai từ này lập tức khiến đệ tử Đường Môn không chút ý chí vội chạy rút
lui, Hải Tử dừng bước châm thuốc hút đồng thời khẽ vung tay, anh em Soái quân liền đuổi theo giết liên tiếp có đệ tử Đường Môn kêu gào ngã
xuống, khắp nơi là máu và những cánh tay bị chặt xuống.
Cảnh
máu tanh như vậy có thể khiến những người bên ngoài nhìn vào mà khiếp sợ kinh hoàng cũng, có thể khiến người trong cuộc trở nên điên cuồng mất
đi lý tính, anh em Soái quân giết tới đỏ cả mắt, điên cuồng chém tới
điểm chí mạng của đối phương, chém cho tới khi đối phương toàn thân là
máu ngã lăn ra bất động mới thôi.
Chém giết đã biến thành giết hại.
Đậy chính là tranh đấu của xã hội đen, giết chém trắng trợn, mạng người trong lúc này có vẻ không đáng một đồng.
Sở dĩ tên dẫn đầu Đường Môn không dẫn bang chúng về giữ cứ điểm là vì
biết về thì chắc chắn sẽ chết, dù sao cũng đã nghe qua bắt rùa trong hũ, trước mắt chỉ có chạy trốn dựa vào đường khẩu khác của Đường Môn mới có đường sống, thế nên gã đã dẫn bang chúng cúi đầu chạy trốn theo con
đường lớn.
Sau khi chạy được mấy trăm mét mấy bóng đèn xe
chói lọi chiếu vào, tên lãnh đạo đội Đường Môn dừng bước nhìn thì thấy
trước mặt đỗ mấy chiếc xe ô tô, trước và sau xe ít nhất cũng phải có mấy trăm anh em Soái quân, trong lòng hơi hốt hoảng binh lính đã mất hết
dũng khí bèn ào ào lùi vài bước rồi lại quay đầu chạy.
Anh em Soái quân cũng không truy kích mà chậm rãi tiến lên trước áp chế gần nghìn tên địch.
Đánh tới mức cực kỳ bi thảm, bang chúng bị chặn đường và đuổi giết kêu khóc chạy về cứ điểm.
Cứ điểm chính là một ngôi nhà của dân thường, là nhà khu dân bảy tầng kiểu cũ.
Cửa bằng sắt nhanh chóng được đóng vào và chặn lại, còn mấy chục đệ tử Đường Môn đứng canh phòng.
Anh em Soái quân xông tới cửa thì dừng lại không tiến công nữa, Hải Tử
nhìn vài lượt căn nhà dân nặng nề hút xong nửa điếu thuốc nói:
-
Kiểm kê tình hình thương vong rồi đưa người bị thương tới bệnh viện
người chết thì đưa về đường khẩu, giữ lại năm trăm người bao vây cứ điểm của Đường Môn là ok rồi, còn những người khác sau khi thu dọn hiện
trường thì về nghỉ ngơi đi.
Anh em Soái quân vội nhận lệnh.
Hải Tử vặn vẹo người cảm thấy đói liền vẫy tay gọi mười mấy anh em tới rồi thản nhiên nói:
- Đêm dài qua chậm chúng ta cũng không thể nào nhàn rỗi được, bảo các
anh em dựng trại tại chỗ còn mấy đứa đi mua mấy chục đầu dê tới đây,
thực phẩm mì tôm cũng mang mấy xe tới đâ. Chúng ta sẽ nướng nguyên con
dê để khao thưởng các anh em.
Các anh em đều cười rồi ầm ầm đáp lại:
- Vâng!
Thế là hiện tượng kỳ dị đã xuất hiện rồi, căn nhà cô quạnh lại được bao vậy bởi mấy chục doanh trướng, giữa các doanh trướng đều có lửa trại,
trên các đống lửa trại đều đang dậy mùi thịt dê thảo nguyên, mùi thơm
đặc biệt hòa quyện với sự vui mừng của anh em Soái quân, một đêm yên
lặng nay lại có vẻ rất lãng mạn.
Lúc đó vẫn còn hơn năm trăm
đệ tử Đường Môn bên trong căn nhà, nhưng ai cũng không dám xông ra quyết chiến. Thấy Soái quân dừng lại nghỉ ngơi bọn chúng cũng nhẹ nhõm được
phần nào, tên dẫn đầu đội Đường Môn còn nhanh chóng gọi điện kêu thêm
cứu viện từ tổng bộ, đương nhiên còn báo cáo hơn nghìn đệ tử Đường Môn
bị hơn năm nghìn Soái quân bao vây huyết chiến mà vẫn giữ được cứ điểm.
Sau khi cúp máy, tên dẫn đầu đội quân Đường Môn ngửi thấy mùi thịt thơm không kìm được liền hỏi:
- Cái gì mà thơm thế? Có ai đấy đang nướng đồ ăn à?
Đệ tử Đường Môn bên cạnh mở hé cánh của sổ cười khổ đáp:
- Soái Quân ở bên dưới nướng thịt dê, không thơm bốn phía được sao?
Tên dẫn đầu đội Đường Môn nuốt nước bọt cũng cảm thấy đói rồi bèn hỏi:
- Chúng ta còn gì ăn không? Bảo các anh em cũng ăn uống gì thôi, đại ca sẽ nhanh chóng phái người tới viện trợ. Tới lúc đó chúng ta sẽ trong
ngoài phối hợp đánh cho Soái quân không còn mảnh giáp, rồi dùng thịt của bọn chúng nướng lên để rửa hận.
Đệ tử Đường Môn khẽ gật đầu, vẻ uể oải vẫn không hề mất đi, đổi lại là ai khi mà tinh thần ý chí bị
tấn công thì cũng khó mà vui được, đệ tử Đường Môn không hề có kẻ địch
mà lại bị lũ Soái quân ô hợp đánh cho tán loạn còn bị vây khốn trong căn nhà dân như này, trong lòng thật sự có cảm giác thê lương.
Đúng lúc đó một tên đệ tử Đường Môn chạy vào hấp tấp nói:
- Lão đại, không hay rồi, bọn Soái quân cắt đứt đường nước của chúng ta rồi.
Vừa nói xong, cả căn nhà dân trở lên âm u, đệ tử Đường Môn đều hoảng
loạn, sờ soạng một lát mới biết là bị Soái quân cắt điện.
Không kìm nổi, tên dẫn đầu đội Đường Môn cho bang chúng thừa dịp tối đột phá vòng vây Soái quân, mấy chục bang chúng Đường Môn phá vây từ cánh
cửa sắt dẫn dụ sự chú ý của Soái Quân, những người khác thì dùng dây
thừng tụt từ trên cao xuống chạy trốn, nghĩ tưởng như rất hay nhưng thực tế thì lại tàn khốc, tay của bang chúng Đường Môn vừa chạm vào cửa sắt
liền kêu lên thảm thiết ngã nhào về phía sau.
Cửa sắt bị nối với điện cao áp.
Bang chúng chạy trốn từ phía sau cũng không khá hơn chút nào, hai chân
vừa cham đất chưa bước được mấy bước thì thấy đau đớn nhói tim, liền bật lửa cúi đầu nhìn mới biết mình đã dẫm vào đinh sắt, sau đó mới phát
hiện xung quanh căn nhà đều rải đầy đinh sắt. Còn chưa kịp lui lại thì
khảm đao của các anh em Soái quân đã chém tới.
Phá vây không những không thành công mà ngược lại còn làm tổn thất năm mươi bang chúng.
Hải Tử gặm chân dê đầy thiện ý khuyên:
- Đừng giết nhiều thế! Đừng giết nhiều thế!
Tất cả cảnh tượng đó đương nhiên lọt vào mắt tên cầm đầu đội Đường Môn, nghĩ tới việc bị cắt nước cắt điện rồi lại còn bị vây chặt như nêm cối
thì gã không thể nhịn nổi ngồi liệt ở chiếc ghế lớn, vẻ tuyệt vọng lạ
thường giống như con cá xông lên bờ cát không thể nào quay về biển được
nữa, chỉ có thể dương mắt nhìn mặt trời mà chờ chết hoặc đợi cứu viện.
Đúng như những gì Sở Thiên dự đoán, cứu viện không tới được.
Biệt thự bờ biển Hoàng Kim Thâm Quyến, Đường Vinh nhìn vào kinh đào vỗ
án bên ngoài cửa kính, khẽ nhíu mày nhấc cốc cà phê đã nguội uống từng
ngụm nhỏ, gã có chút khó mà tưởng tượng trong nửa ngày quân của Đường
Môn ở Ninh Ba và Tô Châu lại lần lượt bị giết, còn nảy sinh những trận
chiến kịch liệt với các bang phái địa phương.
Gã không hề
nghĩ mọi chuyện là do Sở Thiên, dù sao hai vị đầu mục bị chết cũng là do phụ nữ, hơn nữa theo như mật báo của nhân viên tình báo thì Sở Thiên và những tướng sĩ đắc lực không hè rời khỏi, gã không thể ngờ được là
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đã về nước, hơn nữa còn trực tiếp từ Tam
Giác Vàng về Vân Nam rồi về Ninh Ba Tô Châu.
Khương Trung bưng bình cà phê tới, cẩn thận rót đầy cho Đường Vinh rồi mới cung kính nói:
- Thiếu chủ, đêm khuya rồi hay là ngủ sớm đi ạ, mọi việc tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, tôi đã nghiêm lệnh cho đệ tử Đường Môn tại Tô Châu và
Ninh Ba không được chém giết, đợi sau khi đánh được Thượng Hải rồi mới
quay lại tính nợ cũ.
Đường Vinh gật đầu khẽ thở dài hỏi:
- Sự việc tại Từ Châu thế nào rồi?
Khương Trung đặt bình cà phê xuống, nói lại những gì mà Đường Môn ở Từ Châu hồi báo về tình hình chiến đấu:
- Hơn ngàn đệ tử bị mấy ngàn Soái quân đánh lén, tình hình thật sự
không lạc quan, cũng may đệ tử Đường Môn ai nấy đều anh dũng hơn người,
sau khi đánh giết hơn ngàn Soái quân thì rút lui về cứ điểm phòng thủ
biên phòng đợi cứu viện.
Đường Vinh cười cười không cho ý kiến ánh mắt liếc nhìn bản đồ trên tường rồi chậm rãi nói:
- Cứu viện? Tôi làm gì điều cứu viện cho họ chứ? Điều người từ phía Nam tới thì vượt quá tầm tay chỉ sợ chưa tới Từ Châu thì toàn quân đã bị
diệt rồi, từ Hàng Châu mà phái người giải cứu ư? Đó là chủ lực của trận
quyết chiến Thượng Hải tuyệt đối không thể động vào.
Khương Trung hiển nhiên cũng hiểu rõ tình hình bèn hỏi:
- Vậy…
Ánh mắt Đường Vinh lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ thản nhiên nói:
- Từ Châu có thể kiên trì được bao lâu?
Khương Trung vội đáp:
- Vẫn có thể chống đỡ được tầm hai ba ngày.
Đường Vinh cầm cốc cà phê ấm nóng, không ít những u sầu thể hiện giữa hàng lông mày rồi cười hạ lệnh:
- Lập tức điện cho thông báo cho người chịu trách nhiệm Đường Môn Từ
Châu, nhất định phải kiên trì ba ngày cho tôi, đồng thời thông báo cho
Đường Môn Hàng Châu hai ngày sau mở cuộc quyết chiến Thượng Hải, sau khi đánh hạ Thượng Hải thì thẳng tiến tới Từ Châu, trong ngoài giáp công
đốn hạ Soái quân Từ Châu.
Khương Trung vội nhận lệnh đi ra ngoài để sắp xếp.
Vừa đi tới cửa thì trong lòng Đường Vinh hơi rung động lên tiếng gọi
Khương Trung lại rồi sau khi suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói:
- Chú Trung, tôi nghĩ phải phiền chú tới Hàng Châu đốc chiến một chuyến,
lần quyết chiến ở Hàng Châu này việc trọng đại không những liên quan tới cục diện tương lai của Giang Chiết mà còn liên quan tới cả sự thăng
tiến của Đường Môn, thắng có thể làm chủ thủ đô, thua thì không có sức
để Bắc phạt.
Khương Trung trong lòng cũng biết rõ tầm quan
trọng của trận quyết chiến, nếu như để hơn sáu ngàn đệ tử chết tại Giang Chiết thì ít nhất Đường Môn phải mất hai năm mới có thể khôi phục lại
nguyên khí nên gật đầu đáp:
- Thiếu chủ yên tâm, ngày mai tôi sẽ
bay tới Hàng Châu ngay, tôi sẽ hiệp trợ với Triệu Đường chủ đánh tốt
trận Thượng Hải đảm bảo không để kế hoạch Bắc tiến của Thiếu chủ gặp
phải trở ngại.
Đường Vinh thở phào phất tay ra hiệu bảo ông ta đi đi.
Tuy gã cảm thấy Soái Quân không có gì phải lo nhưng sự thận trọng nhiều năm cũng khiến gã trở nên cẩn thận, chỉ sợ lại có khả năng nhỏ thì cũng phải tính kế tiến vào.
Không lâu sau thì Đường Môn Hàng Châu cũng nhận được mệnh lệnh nên vé tàu trong vòng hai ngày tới Thượng Hải
đều được bán sạch bóng, mọi người đều khí phách mãnh liệt vọng tưởng
trận chiến Thượng Hải sẽ thành danh bọn chúng không thể ngờ rằng Soái
quân tại Thượng Hải cũng tích cực phòng thủ, tám trăm Soái quân xé lẻ
lặng lẽ tiến vào Hàng Châu.
Soái quân tại Thượng Hải có hơn
vạn người nên tình báo của Đường Môn căn bản là không phát hiện thiếu
tám trăm người, quan trọng hơn là ai cũng không ngờ Soái quân lại chủ
động đánh vào Hàng Châu, lúc đầu tám trăm Soái quân cũng không đánh được bốn trăm đệ tử Đường Môn, giờ tám trăm người càng không là gì thậm chí
có thể nói là đâm đầu vào lửa.
Dường như cùng lúc Sở Thiên bí mật bay tới Hàng Châu.
Mang theo chỉ có Cô Kiếm ít giao du với bên ngoài.
Đương nhiên Sở Thiên cũng không gióng trống khua chiêng rêu rao khắp
nơi, dù sao Hàng Châu cũng là thiên hùng của Đường Môn nên hắn không hề
nghỉ tại bất cứ khách sạn nào mà tá túc tại một ngôi chùa ở ngoại ô Hàng Châu, chùa có tên là Thanh Tâm Thiền Tự, bất luận là ban ngày hay đêm
tối đều đèn đuốc sáng trưng, nó tiếp nhận không phải là phật đồ mà là
tiền bạc.
Quan trọng hơn là Thanh Tâm Thiền Tự cách nơi tiếp
giáp ngoại ô rất gần, mà dụng ý của Sở Thiên chính là lấy nơi đó làm
chiến trường chính, dù sao gần vạn người chém giết trong nội thành Hàng
Châu thì ảnh hưởng thực sự rất lớn, không những khiến Lý Thần Châu khó
làm vệc mà cũng khiến cho Đường Đại Long khó lòng hành động, chiến thuật của Sở Thiên là muốn phân chia binh lực của chúng rồi đánh đần.
Rạng sáng hai giờ, Sở Thiên sau khi dâng hương lễ phật ở Thanh Tâm
Thiền Tự liền xin được tá túc với vị sư tiếp khách lương thiện, nói là
muốn ở tạm ở chùa vài ngày. Nghe tiếng chuông thần phật hát phạm âm muốn mượn nó rửa tục, nhân tiện suy nghĩ về bản chất nhân sinh, tuy Sở Thiên tới Hàng Châu để chỉ huy giết chóc nhưng phật tổ cũng cần lời nói dối
thiện ý.
Vị tăng tiếp nhận Sở Thiên đó, hoặc là do Sở Thiên
đêm khuya thế còn tới làm phiền, cũng có lẽ là thấy quần áo Sở Thiên
chất phác bình thường thì trong lòng sớm đã không thích nên sau khi nghe xong những lời của Sở Thiên liền không thay đổi sắc mặt nói với Sở
Thiên, tất cả những phòng tăng cho phép ở đều đã đầy mong lần sau tới
sớm hơn.
Sở Thiên khẽ cười rút ra năm tờ có trị giá một trăm
tệ đặt ở hương án, mí mắt vị tăng tiếp khách liền rung động khuôn mặt
lạnh lùng trong nháy mắt có thể nghe thấy tiếng động, lúc Sở Thiên đặt
vào tám tờ tiền gã đã có khuôn mặt tươi cười hẳn giống như sau khi có
tuyết lại có ngay gió xuân, dịu dàng say lòng người.
Vị tăng tiếp khách chắp tay trước ngực tán thưởng nói:
- A Di Đà Phật, thiện tai! Thiện tai! Người giống như thí chủ đây tại
hồng trần coi trọng vật chất thế tục thật sự là lông phương sừng lân,
tiểu tăng liền nhường tăng phòng của mình cũng không thể lạng lòng hướng phật của thí chủ! A Di Đà Phật!
Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, lòng bàn tay đè chặt năm tờ tiền mặt rồi bắt tay chặt tăng khách thản nhiên nói:
- Cám ơn đại sư, đệ tử đành ở đây vài ngày rồi.
Vị tăng tiếp khách không hề đổi sắc liền nhanh chóng đút tiền vào túi rồi bình tĩnh nói:
- Phật tổ nhất định sẽ vì thí chủ mà cảm động, mời đi hướng này.
Cảm động được phật tổ thì không dám vọng tưởng, nhưng cảm động được ngươi thì lại quá dễ dàng rồi.
Khóe miệng Sở Thiên thoáng cười.
Lúc này một câu lạc bộ tư nhân xa hoa nào đó ở Hàng Châu, một căn phòng rực rỡ ánh đèn có mấy lão đại địa phương, bọn họ đều được bang chủ
Triệu Hiến của bang Phi Long mời tới, mọi người vốn có quan hệ đơn giản
nhưng tới lúc liên hợp để đối phó với Soái quân thì lại xưng anh gọi em, nên do gã gọi tới đương nhiên cũng phải nể tình.
Sau khi hút xong mấy điếu xì gà mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Triệu Hiến, mấy vị lão đại có chút mất kiên nhẫn. Lúc đang định mắng hắn thì cửa phòng
khẽ được đẩy ra, người vào trước là Triệu Hiến, lão đại ở gần liền bật
cười ha ha đúng lúc định bắt Triệu Hiến tự phạt ba cốc thì sắc mặt đột
nhiên thay đổi.
Trở nên sợ hãi cung kính!
Tất cả
các lão đại đều lập tức đứng lên giống như học sinh tiểu học nhìn thấy
thầy giáo, mấy vị lão đại khác có vẻ kinh ngạc ánh mắt nhìn về phía sau, bọn chúng lập tức biến sắc rồi dường như cùng lúc làm rơi xì gà đặt
rượu xuống đưng dậy hô lên cung kính:
- Chào Long gia!
Triệu Hiến hơi nghiêng người, thân hình Đường Đại Long cao ngất dưới
ánh đèn toát ra vẻ uy nghiêm không thể xam phạm, sự nghèo túng và suy
sụp ở thủ đô dã không còn, thay vào đó là ý chí và lỗ hổng vô tận, sau
lưng ông ta là Tàn Đao không hề chớp mắt trang phục xám xịt khiến mọi
người chú ý.
Đường Đại Long khẽ thở dài:
- Mọi người vất vả rồi!
Câu nói này đầy thâm ý rất có khả năng đi vào lòng người, mọi người đều là kiêu hùng địa phương của Hàng Châu, trước tiên sẽ cúi đầu trước Soái quân sau đó sẽ sẽ kiên kết với Đường gia đuổi bỏ Soái quân, Đường Môn
lại có hơn ngàn lục quân sức mạnh tuyệt đối khiến cho mấy trăm lão đại
câm như hến chỉ sợ Đường Môn bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt cả
mình.
Nên, chủ đề lợi ích bàn trước trận chiến không ai dám
nhắc tới, mà Đường Môn cũng có lựa chọn quên hứa hẹn, cũng bởi vì chi
phí để điều hành hàng ngàn bang chúng là rất lớn mà lại còn giơ tay đòi
tiền chi tiêu của từng lão đại, do đó các lão đại trong sự sinh tồn eo
hẹp ngược lại càng gian nan hơn nhiêu so với thời kỳ còn Soái quân.
Nên mọi người nhìn thấy Đường Đại Long thì cảm động giống như nhìn thấy cha mẹ vậy.
Mưu đồ bí mật dễ dàng được bắt đầu rồi.