Ba người con gái một vở kịch
Câu nói này không sai chút nào, bất luận người con gái này là người Đông Doanh hay Thiên Triều thì bản chất đều như nhau.
Sở Thiên vừa đưa Sơn Bản Nghĩa Thanh bước vào đại sảnh của Thủy Tạ Hoa Đô thì nghe thấy tiếng của Phương Tình, Khả Nhi cùng Trương Nhã Phong ba người con gái đang nhiệt liệt thảo luận trò chuyện với nhau, tiếng cười không ngừng vang vọng ở đại sảnh. Bọn Hải Tử cùng Quang Tử bất đắc dĩ trốn đi đánh bài trên bàn cơm, ắt hẳn không còn cách nào khác với ba cô gái này. Thấy Sở Thiên về, vẻ mặt đều thấy dễ chịu hơn.
Sở Thiên thấy rất lạ, cô Trương Nhã Phong này vừa mới tới Thủy Tạ Hoa Đô sao lại có thể ở chung được với Phương Tình cùng Khả Nhi? Cô gái này có mê lực như thế nào mà làm mọi người chung sống hòa hợp với nhau được? Rồi lập tức anh nhìn mấy đồ trang điểm đắt tiền trên bàn ở đại sảnh, thầm lắc đầu. Người xưa nói không sai chút nào, đồng chí cách mạng có thể chịu gian nan khốn khổ lại ngăn không được viên đạn bọc đường.
Bọn Phương Tình thấy Sở Thiên về vội vàng đứng dậy, Sở Thiên không đợi bọn họ mở lời liền cướp lời nói trước:
- Khả Nhi theo anh lên tầng 2 có chuyện quan trọng.
Lời của Sở Thiên làm tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bình thường chuyện lớn bằng trời Sở Thiên đều sẽ tự nhiên mở lời, hôm nay lại muốn Sở Thiên lên tầng 2 nói chuyện, xem ra chuyện này rất quan trọng. Bọn Hải Tử cũng không đánh bài nữa, ngẩng đầu lên nhìn sang bên đó, Khả Nhi thu lại nụ cười, gật gật đầu rồi cùng Sở Thiên và Sơn Bản Nghĩa Thanh lên tầng.
Không biết tại sao Khả Nhi đi sau Sơn Bản Nghĩa Thanh lại cảm thấy thân hình anh ta truyền đến một cảm giác vô cùng thân thiết, không khỏi nhìn về phía Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Sở Thiên ngồi trên ghế sa lon của tầng 2 nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Sơn Bản Quân, đây chính là Khả Nhi.
Sau đó anh nói với Khả Nhi:
- Khả Nhi, đây là Sơn Bản Nghĩa Thanh đến từ Đông Doanh.
Khả Nhi cảnh giác nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh sợ hắn là sát thủ từ tổ chức Sơn Khẩu phái tới nhưng thấy là do Sở Thiên giới thiệu, hơn nữa Sơn Bản Nghĩa Thanh không có gì ác ý, trong lòng yên tâm một chút, lịch sự gật đầu nói:
- Sơn Bản Quân, xin chào!
Sơn Bản Nghĩa Thanh thấy bộ dạng của Khả Nhi có chút giống với mẹ mình vì vậy vô cùng xúc động dường như đã tìm thấy được em gái đã mất tích nhiều năm. Anh ta vội vàng đứng dậy, đi về phía Khả Nhi định nắm chặt tay của cô.
Khả Nhi thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh cử động bất thường, chân mày lá liễu liền nhếch lên, tránh hai tay của Sơn Bản Nghĩa Thanh rồi bàn tay ngọc ngà lập tức lấy ra một con dao mỏng óng ánh, ngắm chuẩn Sơn Bản Nghĩa Thanh, lạnh lùng nói:
- Anh muốn làm gì? Tôi là người phụ nữ của Thiếu soái tuyệt đối không thể để người đàn ông khác động vào mình.
Khả Nhi vừa nói vừa tránh sang phía Sở Thiên, cô biết Sở Thiên có thể bảo vệ sự an toàn cho cô.
Sở Thiên thở dài, cô gái nhỏ này lại chơi dao rồi, thực sự là không có cách nào.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lúng túng thu hai tay về, xin lỗi nói:
- Xin lỗi! Tôi quá kích động rồi, mong cô Khả Nhi thông cảm.
Khả Nhi ngồi xuống phía sau Sở Thiên, dựa sát vào Sở Thiên không nói lời nào. Cô biết Sở Thiên sẽ nói cho cô biết nguyên nhân.
Sở Thiên mỉm cười, để Sơn Bản Nghĩa Thanh ngồi xuống rồi quay đầu lại nhàn nhạt nói với Khả Nhi:
- Anh ta có thể là anh trai của em.
Ngữ khí của Sở Thiên bình tĩnh dường như đang nói một chuyện rất bình thường, rất nhỏ nhặt.
Khả Nhi khẽ sửng sốt, rồi lập tức lắc đầu, kiên định nói:
- Em từ nhỏ đã cùng Ưu Mỹ Tử sống nương tựa vào nhau sao lại có thể có anh trai được chứ?
Sở Thiên khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc Khả Nhi, nói rõ ràng ràng mạch lời của Sơn Bản Nghĩa Thanh cho Khả Nhi nghe một lượt, lúc đó Sơn Bản Nghĩa Thanh ở bên cạnh hoàn toàn biến thành một người cẩn thận bổ sung từng li từng tí một, hoàn toàn không có nhuệ khí như trước.
Sau khi Khả Nhi nghe Sở Thiên kể lại mọi chuyện, thở dài một hơi, cô thực sự không có bất kì ấn tượng nào, thế là lắc lắc đầu đồng tình nói:
- Sơn Bản Quân, thì ra anh có quá khứ bi thảm như vậy. Khả Nhi rất đồng cảm với anh nhưng Khả Nhi không giúp được anh bởi vì Khả Nhi hoàn toàn không có ấn tượng gì, không có ấn tượng, không có kí ức tôi làm sao có thể tin tôi đã từng có một anh trai, đã từng có một người mẹ chứ? Cho dù vai trái tôi đúng là có một cái bớt hoa anh đào, có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Sở Thiên hiểu, một cô bé chỉ 5 tuổi có thể có kí ức gì cơ chứ?
Sở Thiên nhìn thần sắc buồn bã của Sơn Bản Nghĩa Thanh, nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Sơn Bản Quân, cô bé 5 tuổi có thể nhớ được gì chứ? Trừ phi anh và em gái của anh có kỉ niệm sâu sắc hơn, có thể gợi dậy trí nhớ của Khả Nhi nếu cô ấy thực sự là em gái của anh.
Kỉ niệm sâu sắc? Sơn Bản Nghĩa Thanh chìm vào trong trầm tư.
Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng dậy, đi đi lại lại ở bên cạnh cửa sổ nhìn ánh đèn nơi xa, ánh sáng vừa lóe lên.
- Hoa anh đào, hoa anh đào. Bầu trời xuân cuối tháng ba vạn dạm không mây trong vắt như đám mây hồng như mây trắng, hương thơm xông vào mũi thật đẹp.
Sơn Bản Nghĩa Thanh dùng tiếng Đông Doanh thấp giọng hát lên. Giai điệu nghe không vần nhưng điệu khoan khoái vẫn làm cho Sở Thiên thưởng thức được sự sung sướng ở bên trong lời hát.
Thân thể mềm mại của Khả Nhi khẽ động, ánh mắt lộ ra vẻ kích động dùng tiếng Đông Doanh hát lên cùng với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Mau tới nha, mau tới nha cùng đi xem hoa anh đào.
Mắt Sơn Bản Nghĩa Thanh rơi ra những giọt nước mắt vô cùng mừng rỡ rồi anh lập tức đổi điệu:
- Ánh sáng chiều dần tắt, mặt trời chiều dần lặn xuống phía tây, tiếng chuông chiều muộn vang lên từ những ngôi chùa trên núi, mọi người quay về đi, cùng với quạ đen, quay về đi.
Khả Nhi đã đứng lên, thân thể đang run rẩy, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ khó tin, không thể ngờ:
- Các anh bạn nhỏ quay về rồi sau ánh trăng vừa lớn vừa tròn, lúc chim nhỏ nằm mơ, bầu rời lóe lên lóe lên ánh sáng sao kim.
Giọng hát của hai người cuối cùng cũng dừng lại, mặt Khả Nhi đã ướt đẫm lệ và Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng vậy.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lập tức chắp tay trước ngực, đặt ở bên trái, Khả Nhi chắp tay trước ngực đặt ở bên phải sau đó hai người mặt đối mặt đi tới chính giữa, hai tay chắp lại đặt ở ngực cùng đẩy ra phía trước “choang” giòn một tiếng, song chưởng của hai người đập vào nhau.
- Anh trai.
Tiếng gọi tan nát lòng của Khả Nhi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh nghe thấy tiếng gọi này nước mắt lại “ào ào” chảy ra, anh ta biết Khả Nhi đã nhớ lại kí ức bụi phủ của cô, biết Khả Nhi đã nhớ lại người anh trai này của cô, nhớ lại mẹ.
Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy xuống tầng. Bây giờ cho họ chút thời gian và không gian để họ nói chuyện.
Sở Thiên vừa bước xuống tầng, Phương Tình liền bưng một bát canh tới, khéo hiểu lòng người nói:
- Mệt rồi, uống bát canh đi. Đây là canh thịt vịt đã ninh 5 tiếng đồng hồ, giúp lưu thông khí huyết.
- Ngon thật đấy, tôi thực sự rất muốn ở đây.
Trương Nhã Phong đứng bên cạnh bàn ăn vừa uống canh vừa nói lời đầy hàm ý.
- Được đấy em Phong muội nếu như muốn ở đây thì chuyển đến đây đi dù sao Thủy Tạ Hoa Đô vẫn còn nhiều chỗ.
Phương Tình mỉm cười ắt hẳn rất có tình cảm với Trương Nhã Phong, cô dịu dàng nói:
- Hơn nữa còn có thể làm bạn với chị và Khả Nhi.
- Thật không? Em thực sự có thể chuyển đến đây sao?
Trương Nhã Phong nuốt một ngụm canh, con mắt gắt gao chằm chằm nhìn Sở Thiên, cô biết rõ chỉ có Sở Thiên gật đầu co mới có cơ hội chuyển tới đây.
Sở Thiên tự nhiên biết cô ả đang nghĩ gì, vừa định mở lời từ chối Phương Tình lại cướp lời nói:
- Em Phong là tam muội của Phương Tình cùng Khả Nhi, Thiếu soái đương nhiên sẽ không từ chối em rồi.
Sở Thiên thấy có chút kì quái, Trương Nhã Phong trở thành tam muội từ khi nào vậy? liền mở miệng hỏi:
- Tam muội gì chứ?
Phương Tình giống như cười:
- Chính là trước khi anh về, ba chúng em cảm thấy hợp nhau lạ thường thế là kết nghĩa kim lan. Em lớn nhất, Khả Nhi là nhị muội còn cô ấy là tam muội; Thiếu soái có thể kết nghĩa anh em với anh Hải và anh Quang chẳng lẽ con gái chúng em thì không thể giúp đỡ nhau sao?
Sở Thiên cười khổ một tiếng đoán chắc cái “giúp đỡ nhau” này chính là để đối phó mình, đúng là đau đầu. Xem ra viên đạn bọc đường của Trương Nhã Phong thực sự đã đánh trúng Phương Tình và Khả Nhi rồi. Nhưng lúc này hắn lại không thể nói gì thế là thở dài đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống lạnh nhạt nói với Trương Nhã Phong:
- Được thôi, nể mặt Phương Tình cùng Khả Nhi tôi cho cô ở đây cho đến khi đi học. Nhưng Thủy Tạ Hoa Đô có rất nhiều quy tắc, ví dụ như cô phải học nấu bữa sáng, buổi tối không thể đi ra ngoài lêu lổng nữa. Nếu như không đồng ý, sáng mai sẽ đưa cô về.
- Không có vấn đề.
Trương Nhã Phong chỉ cần có thể ở lại Thủy Tạ Hoa Đô thì bắt cô làm gì cô cũng nhận lời.
Sở Thiên không khỏi nhìn Trương Nhã Phong mấy lần. Cô ả ngày còn dám đồng ý điều kiện của mình? Chẳng lẽ thực sự thích mình sao?
Trong lúc Sở Thiên đang ngẩn người, Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Khả Nhi đã dắt tay nhau dần dần đi xuống lầu. Bọn Phương Tình nhìn thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Khả Nhi nắm tay nhau sắc mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Nước mắt trên mặt Khả Nhi vẫn còn chưa khô, dắt Sơn Bản Nghĩa Thanh đến trước mặt Sở Thiên liền quỳ xuống, cảm kích nói:
- Sở Quân, cám ơn anh, cám ơn anh để anh em em nhận nhau, ân tình này suốt đời em không quên.
Thần sắc Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng cung kính, cúi đầu nói với Sở Thiên:
- Cám ơn Thiếu soái vẫn luôn chăm sóc em gái của Sơn Bản đồng thời để chúng tôi nhau nhau, Sơn Bản ghi nhớ mãi trong lòng, hôm khác nếu như Thiếu soái có việc cần giúp Sơn Bản dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vạn chết cũng không từ.
Sở Thiên biết, nếu như sau này để Sơn Bản Nghĩa Thanh thay mình đi chết Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng sẽ không hề do dự. Người tính cách như anh ta nếu anh ta giận ngươi thì cả đời ngươi sẽ không được yên bình nhưng nếu anh ta cảm kích người thì nhất định sẽ che mưa che gió cho ngươi.
Sở Thiên cười kéo hai anh họ dậy, lắc đầu nói:
- Sơn Bản Quân quá lời rồi, chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải khách khí.
Bọn Phương Tình lúc này mới thở phào một tiếng thì ra họ vừa nhận anh em thế là tất cả đi tới chúc mừng Khả Nhi. Nụ cười trên mặt Khả Nhi dịu dàng như một cô búp bê Barbie vậy.
Sau khi Khả Nhi vui mừng, chần chừ một chút rồi đi tới vài bước nói với Sở Thiên:
- Sở Quân, có một chuyện Khả Nhi muốn nghe ý kiến của Sở Quân.
Sở Thiên kỳ quái nhìn Khả Nhi nói:
- Khả Nhi cứ nói.
- Ngày mai em muốn cùng anh trai quay về Đông Doanh đi bái tế mẹ để mẹ có thể yên nghỉ.
Khả Nhi cẩn thận từng li từng tí nói:
- Khả Nhi là người phụ nữ của thiếu soái vì vậy nhất định phải nghe ý kiến của Sở Quân.
Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng đầy mong đợi nhìn Sở Thiên dường như quyết định của Sở Thiên có tác dụng rất quan trọng.
Sở Thiên thản nhiên cười một tiếng, sờ sờ mũi, vui mừng nói:
- Đương nhiên là được rồi, Khả Nhi cứ quay về cùng Sơn Bản Quân.
Nét mặt Khả Nhi cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh trở nên vui mừng, Khả Nhi dịu dàng nói:
- Sở Quân yên tâm, Khả Nhi bái tế mẹ xong sẽ mau chóng trở về hầu hạ Thiếu soái.
Sở Thiên vốn tưởng lần này Khả Nhi trở về đoán chừng khó mà quay lại Thiên Triều dù sao Sơn Bản Nghĩa Thanh mới thực sự là người thân của cô ấy. Bây giờ nghe thấy cô ấy sẽ mau chóng trở về trong lòng rất vui mừng, nở nụ cười nói:
- Khả Nhi không cần gấp quá, cứ ở bên cạnh Sơn Bản Quân một thời gian.
Rồi hắn lập tức quay đầu nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Sơn Bản Quân, làm phiền cậu chăm sóc Khả Nhi nhưng cậu nên chú ý một chút động hướng của tổ chức Sơn Khẩu. Tôi sợ người của tổ chức Sơn Khẩu sẽ tìm Khả Nhi trả thù.
Sơn Bản Nghĩa Thanh hiểu rõ tổ chức Sơn Khẩu sẽ không để thành viên của tổ chức phản bội như vậy hơn nữa Khả Nhi còn là tướng tài của Anh Hoa Mạn Thiên tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn đưa Khả Nhi vào chỗ chết, thế là hắn gật gật đầu nói:
- Thiếu soái yên tâm, Khả Nhi không chỉ là người phụ nữ của Thiếu soái mà cũng là em gái ruột của Sơn Bản, cho dù Sơn Bản chết Khả Nhi cũng nhất định sẽ sống.
Sở Thiên gật gật đầu, anh biết Sơn Bản Nghĩa Thanh nói được sẽ làm được.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lại nói chuyện hàn huyên với bọn Sở Thiên hơn nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy ra về đồng thời hẹn hôm sau đợi Khả Nhi ở sân bay sau đó cùng đoàn giao lưu Đông Doanh quay trở về Đông Doanh.
Sở Thiên đích thân tiễn Sơn Bản Nghĩa Thanh ra cửa, lúc chuẩn bị rời đi, Sơn Bản Nghĩa Thanh lại quay đầu lại vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, cám ơn!
Sở Thiên mỉm cười biết rõ cái “cám ơn” này sau này sẽ đem đến cho mình không ít thứ có giá trị.
Gió núi ban đêm từ từ thổi vào Thủy Tạ Hoa Đô, không khí ban đêm tươi mát không ngừng xuyên qua cửa sổ dũng mãnh thổi vào phòng Khả Nhi.
Đêm nay, Phương Tình đã khóa cửa cũng giống như lúc đầu Khả Nhi khóa cửa vậy, cô nói với Sở Thiên. Đêm nay trước khi Khả Nhi về Đông Doanh, anh hãy ở bên cạnh Khả Nhi.
Sở Thiên bỗng nhiên có vài phần cảm động, phụ nữ bên cạnh mình đều rộng lượng như vậy, nghĩ cho nhau như vậy làm mình bớt đi bao điều phiền não.
Sở Thiên mở cửa phòng Khả Nhi. Khả Nhi đang ngẩn người ngồi trên ghế sa lon, thấy Sở Thiên vào cô khẽ nở nụ cười mang chút đau buồn nói:
- Sở Quân, những ngày ở bên cạnh anh Khả Nhi rất vui. Ngày mai Khả Nhi phải quay về Đông Doanh rồi, phải rời xa Sở Quân một thời gian, trong lòng thực sự không nỡ.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, tiến đến ôm lấy Khả Nhi nói bên tai cô:
- Khả Nhi ngốc, đừng buồn nữa, quay về không có nghĩa là không trở lại nữa, yên tâm đi, không lâu nữa chúng ta lại có thể cùng nhau ăn bữa sáng rồi.
Khả Nhi dịu dàng, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong lồng ngực Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Ừ, được rồi, Khả Nhi không buồn nữa.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Quân, đêm nay để Khả Nhi lại hầu hạ anh đi.
Cởi bỏ quần áo, da thịt trắng nõn như ngọc của Khả Nhi dần dần hiện lên trước mặt Sở Thiên.