Qua cả đêm hành động, chỉnh đốn và tiêu hóa, Cận Vệ quân rất nhanh tiếp
nhận khu vực của Sa Thành. Các sĩ quan trực thuộc Sa Thành thấy quyền
chủ động đã mất, cũng tuyên bố ủng hộ Sa Cầm Tú lên làm Tổng tư lệnh.
Nhưng vẫn có vài phần tử bảo thủ đề xuất dị nghị, còn chưa kịp có hành
động thì đã bị xử bắn rồi. Vì vậy, cả đêm qua đều trôi qua trong hoàn
cảnh tương đối bình tĩnh.
Ngày hôm sau, giữa trưa, thượng tướng Lai Ôn rốt cuộc đem mệnh lệnh của Bộ thống suất đưa cho bộ tư
lệnh của nhà họ Sa. Bên Chính phủ đồng ý toàn bộ điều kiện hòa đàm mà Sở Thiên đề xuất. Lúc đạt được hai mươi dặm trận địa đóng quân ở tuyến
đầu, Sở Thiên lại ngoài dự đoán của mọi người kêu tất cả các binh lính
Tinh Hà lùi về.
Cùng lúc đó, Sở Thiên lại cam đoan với thượng tướng Lai Ôn hai mươi dặm này sẽ trở thành khu hòa hoẵn, không người
đóng quân. Ý tưởng này khiến Thượng tướng Lai Ôn mừng như điên, cũng
khiến ông hạ lệnh cho bộ hạ không được khiêu khích quân lính Sa gia, còn ở xung quanh vùng cấm kéo lưới sắt nữa.
Mà Quốc Minh Đảng và Trú quânđánh xong mấy trận ác liệt, cả hai bên đều hao binh tổn tướng,
lại chẳng có tiến triển gì cả. Cả hai bên đều sợ quân của Sa gia ném đá
xuống giếng, vì thế trong buổi hòa giải của ủy ban quốc tế, tuyên bố họp báo ngưng chiến ba tháng. Mặc dù có hiệp nghị ngưng chiến, nhưng song
phương vẫn ở đồn binh tuyến đầu đấu đá với nhau.
Dù sao, ai cũng không muốn buông tha cho khuôn thép đô la cả.
Chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay của Sở Thiên. Dựa vào trạng thái
và tiêu hao lực lượng của hai bên, hắn biết Trú quân muốn khai chiến với Sa gia. Ít nhất cần hai năm thời gian chuẩn bị. Huống chi Sa gia vừa
mới tiêu trừ nội loạn lớn là Sa Thành, chính lệnh thống nhất, tướng sĩ
đồng tâm, toàn bộ khu vực phòng thủ chưa bao giờ đoàn kết như bây giờ
cả.
Điều duy nhất khiến Sở Thiên lo lắng chính là việc Đồ
Long Hổ mất tích. Phái hơn ngàn người ra tìm kiếm cũng không thấy. Sống
phải thấy người, chết phải thấy xác, Sở Thiên vẫn luôn không hiểu được
vì sao Đồ Long Hổ đã bị bẻ gãy tay chân, chỉ trong vòng nửa tiếng Cô
Kiếm đi tìm thuốc nổ thì có thể biến mất tăm hơi chứ? Hơn nữa lại còn
dưới con mắt giám sát của một cao thủ như Cô Kiếm nữa chứ.
Đối với chuyện khác thường, hắn vẫn luôn tưởng tượng không ngừng. Nhưng
thương thế của Dương Phi Dương đã bắt đầu chuyển biến xấu, nhất định
phải đưa về bệnh viện thủ đô an dưỡng. Dù sao điều kiện chữa bệnh ở Thủ
đô cũng cao hơn Tam Giác Vàng mấy bậc. Huống chi mình còn phải đến
Hongkong để giành mua quả tang nhung. Cố gắng của mình chính là an ủi
nhất đối với Dương Phi Dương.
Vì thế Sở Thiên quyết định ngày hôm sau lên đường về Kinh thành. Nhưng Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh
thì phải ở lại đây thêm vài ngài nữa. Ngoại trừ việc âm thầm bảo vệ Sa
Cầm Tú ra, cũng là để họ nâng cao sức chiến đấu của đội viên Huyết Thứ.
Dù sao sau này sự an toàn của Sa Cầm Tú chủ yếu là dựa vào họ mà. Tam
Giác Vàng là một nơi quỷ quái, cẩn thận và có sức mạnh vĩnh viễn là cần
thiết.
Sa Khôn vì cảm ơn Sở Thiên đã đưa hai mươi tấn ma túy
năm nay miễn phí tặng cho Sở Thiên, còn lén hứa hẹn hằng năm cho Sở
Thiên năm phần. Cái này trong mắt người khác quả thật là thuần túy cho
không tiền vàng. Nhưng hứa hẹn này lại khiến cho da đầu Sở Thiên run
rẩy. Ngoại trừ có chuẩn bị theo con đường buôn lậu ma túy ra thì chẳng
còn con đường nào nữa. Hắn cũng không có suy nghĩ bán ma tuy nguy hại
nước nhà a.
Mấy ngày sau, máy bay trực thăng chầm chậm đậu xuống!
Sa Cầm Tú ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng ôm Sở Thiên khóc. Chuyện này khiến cho thân tín luôn thấy vẻ kiên nghị của cô cảm thấy có chút không thích ứng. Cũng chỉ có mình Sở Thiên hiểu rõ, lần này chia tay nhau cũng
không biết khi nào mới có thể gặp lại nữa. Một Sa Cầm Tú ngày xưa ra vào tự do nay đã ngồi lên vị trí Tổng tư lệnh, hành động chỉ sợ cũng không
thể tự do như xưa nữa rồi!
Mặt trời ngả về Tây, tiễn biệt người trên đỉnh núi.
Trưa ngày hôm sau, đám người Sở Thiên từ sân bay Thủ đô chầm chậm bước ra.
Phàm Gian và Phương Tình ở trong phòng chờ đợi đã lâu, sau khi nhận ra
bọn họ vội vàng bước nhanh đến nghênh đón. Người xưa đều có câu “tiểu
biệt thắng tân hôn”, cho nên hai người sau khi thấy Sở Thiên đều kích
động ôm chầm lấy hắn, là tình anh em hay tình yêu cũng được, đều thuần
khiết mãnh liệt như nhau, còn có cả sự chân thành tha thiết nữa.
Những vị khách xung quanh đi tới đi lui, nhìn thấy Sở Thiên và Phương
Tình ôm chặt nhau, đều tò mò nhìn hai người một lúc, rồi tiếp tục bước
đi. Bọn họ sao có thể ngờ được, cách mình mấy mét xa, bá chủ xã hội đen
phương Bắc đứng đó. Chỉ cần một cái dậm chân cũng có thể khiến cho giới
xã hội đen Thiên triều chấn động.
Sau khi hỏi han ân cần, Sở
Thiên liền đi theo hai người chậm rãi đến bãi đậu xe. Ba chiếc Audi lắp
kính chống đạn yên lặng chạy ra. Sở Thiên, Phương Tình và Phàm Gian đều
ngồi vào chiếc Audi đầu tiên. Lái xe là người lâu rồi không gặp, Quách
Đông Hải. Trên mặt anh ta vẫn là nụ cười bất cần đời, nhưng trong mắt
lại tăng thêm vài phần ngưng trọng.
Dù sao hôm nay cũng không phải lái xe, mà là hộ tống Thiếu soái về tổng bộ.
Sở Thiên thấy bộ dạng câu nệ của anh ta, nhẹ nhàng vỗ vai, thân thiết nói:
- Anh Đông, ngượng ngùng a, anh bây giờ nói như thế nào cũng là anh tài của Soái quân, sao lại tự mình lái xe đón em vậy? Có phải hay không
Phàm Gian bắt buộc anh tới không? Trở về em đưa anh vài bình rượu tốt
nhé!
Quách Đông Hải bị lời nói thân thiết của Sở Thiên chọc cười, vội vàng lắc đầu trả lời:
- Quân sư thông báo trưa hôm nay cậu sẽ về, gần đây tôi cũng không có
chuyện gì làm, hơn nữa lâu lắm không gặp Thiếu soái rồi. Cho nên liền
chủ động xin phép đến đón thiếu soái. Chủ yếu hơn chính là muốn nói một
câu cảm ơn với Thiếu soái, Đông Hải mua nhà rồi!
Sở Thiên cảm nhận được niềm vui sướng trong giọng nói của anh. Giấc mơ có được
một căn nhà rốt cuộc đã thành hiện thực. Hắn chậm rãi cười nói:
- Anh Đông, em nói rồi, bánh mì sẽ có đấy, hoa tươi cũng trải đầy. Chỉ
cần mọi người ở trên con thuyền Soái quân hợp tác lao động, em sẽ để
từng anh em có được chỗ định cư, đến lúc già sẽ có tiền dưỡng già!
Quách Đông Hải nghiêm túc gật đầu, đạp ga, tăng tốc độ chạy vượt qua xe container màu đen phía trước. Với kinh nghiệm lái xe lâu năm, anh ta
biết rằng theo sau xe conta sẽ nguy hiểm hơn gấp vài lần đi trước nó.
Sau một lúc vượt mặt, anh mới mở miệng nói:
- Thiếu soái yên tâm, mạng của Đông Hải chính là mạng của Thiếu soái!
Sở Thiên gật gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói thì tầm mắt đã bị chiếc xe container màu đen thu hút. Ngay khi Quách Đông Hải vượt qua, chiếc
xe container màu đen cũng vừa vặn đến đầu đường, không quan tâm ai dừng
lại, chặn ngang đường quốc lộ, đồng thời chặn lại hai chiếc xe Audi của
đám Cô Kiếm phía sau.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe có rèm che màu đen không biết ở đâu chạy ra, vênh váo ngông nghênh theo sau xe của Sở Thiên.
Sắc mặt Sở Thiên có chút thay đổi. Một cảm giác khó tả thành lời dâng
lên trong lòng. Với kinh nghiệm nhiều năm, hắn biết phía trước chắc chắn nguy hiểm bốn phía, vội vàng thấp giọng nói:
- Anh Đông, chút nữa xảy ra chuyện gì cũng không được kích động. Tất cả để em ứng phó, em nói dừng thì dừng, đi thì đi!
Mọi người nghe lời của Sở Thiên, trong lòng đều thầm khiếp sợ. Quách
Đông Hải nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Lúc trước chở Sở Thiên hai lượt đi đi về về trong vòng vây của hội Hắc
Long cũng không sợ hãi. Hôm nay đối mặt với nguy hiểm trước mắt cũng
không thể sợ hãi. Ánh mắt cháy lên lửa nóng, đạp chân ga tiếp tục chạy
về phía trước.
Phàm Gian lấy điện thoại ra cầu viện Tổng
bộ, còn Phương Tình thì lấy một khẩu súng lục trong túi xách xinh đẹp
đưa cho Sở Thiên. Sở Thiên xua tay từ chối, hai đồng xu kẹp giữa hai
ngón tay, vẫy vẫy, nhàn nhạt nói:
- Chị Tình, súng để lại mọi người dùng đi. Với anh thì chỉ cần đồng xu cũng đủ giết chết người rồi![/CHARGE][/HIDE]
Phương Tình gật gật đầu, lòng bàn tay hình như đổ mồ hôi.
Sở Thiên lạnh nhạt hờ hững nhìn hai chiếc xe có rèm che phía sau. Không thể tưởng được vừa mới về thủ đô đã đụng phải trận chiến gặp máu rồi.
Không biết có phải là do ông trời quá yêu quý mình, hay là số mình quá
xui xẻo đây. Thở dài một hơi, ánh mắt Sở Thiên di dời đến trạm kiểm soát dựng tạm phía trước. Hai chiếc xe cảnh dừng hai bên kiểm tra những
chiếc xe đi ngang qua.
Cách này có phải hay không quá cũ rồi
không? Sở Thiên lộ ra vẻ khinh miệt, không kiên nhẫn sờ sờ gáy. Chẳng lẽ lại là người của Đường môn nữa sao? Lần trước xử lý họ thì làm bộ là
cảnh sát giao thông, lần này lại giả dạng thành cảnh sát đối phó mình.
Lăn lộn xã hội đen cũng không chú ý đổi mới thủ đoạn a. Thật sự là đáng
buồn đáng tiếc a.
Phàm Gian bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, thấp giọng nói:
- Thiếu soái yên tâm, anh Thành đã dẫn theo hai trăm anh em đến đây. Hai mươi phút sau có thể gặp chúng ta rồi!
Sở Thiên thở dài một tiếng, không hề xoay người lại nhìn, nói:
- Nói với đám Cô Kiếm, phải chú ý cẩn thận, đồng thời phải bảo vệ tốt
Dương Phi Dương. Vết thương của cô ấy không thể chịu thêm bất kỳ thương
tổn nào nữa!
Phàm Gian lại cầm điện thoại lên, gọi cho Cô Kiếm.
Xe Audi càng ngày càng đến gần trạm kiểm soát. Hai đồng xu trong tay Sở Thiên cũng dần nóng lên, đỏ rực. Ngay lúc xe còn cách mười mét, Sở
Thiên lộ ra vẻ mặt tươi cười. Không ngờ ông trời thật sự ưu ái mình mà.
Đưa ngay trợ giúp đến giúp dỡ mình. Dựa vào xe cảnh sát kiểm tra các xe
qua lại không phải là ai khác mà chính là Đội trưởng Văn.
Khóe miệng Sở Thiên giương lên một nụ cười lạnh, từ kính hậu nhìn hai
chiếc xe có rèm che phía sau đã giảm tốc độ lại. Xem ra kẻ địch muốn
giết bọn họ trên con đường hoang vắng phía trước. Sự xuất hiện của Đội
trưởng Văn nằm ngoài ý muốn của họ. Nhưng xem ra hai chiếc xe có rèm che cũng không thèm đem cảnh sát để vào mắt, nếu không thì đã sớm quay đầu
xe chạy trốn rồi.
Hai đồng xu trong lòng bàn tay chuyển động, Sở Thiên ngẩng đầu, chỉ vào xe cảnh sát nói với Quách Đông Hải:
- Anh Đông, ở trạm kiểm soát phía trước dừng một chút. Đó có lẽ là người một nhà, có thể sẽ giúp chúng ta!
Quách Đông Hải gật gật đầu, nhanh chóng lái chiếc Audi qua bên đó.
Không cần bọn họ chủ động dừng xe thì cảnh sát cũng đã vẫy gậy bảo bọn
họ dừng lại. Quách Đông Hải theo dặn dò của Sở Thiên ngừng xe. Sở Thiên
không đưa đầu ra xem xét, chỉ tựa vào lưng ghế dựa, lẳng lặng chờ cảnh
sát đến kiểm tra.
Một vị cảnh sát nhỏ gầy ngông nghênh bước
tới. Tuy xe của Sở Thiên là Audi, nhưng thủ đô lại là nơi quan lại quyền quý tụ tập. Nhìn xe đoán người là gà mờ, nhìn biển số xe đoán người mới là kẻ lõi đời. Phàm Gian làm việc khiêm tốn cẩn thận, tuy xe được trang bị phòng thủ kiên cố, nhưng biển số xe lại bình thường đến không thể
bình thường hơn.
Cảnh sát gầy yếu đánh mạnh đến mặt kính, Sở
Thiên chậm rãi quay cửa kính xuống, không đợi cảnh sát lớn tiếng dọa
người thì đã nói:
- Người anh em, bảo Đội trưởng Văn đến đây. Nói với anh ta, có người muốn gặp!
Cảnh sát nhỏ gầy có chút kinh ngạc. Người này giống như có chút bối
cảnh, dám kêu Cục phó đến nói chuyện. Dựa vào thái độ hòa hảo và không
biết chính xác bối cảnh của Sở Thiên, cảnh sát nhỏ gầy nghe lời xoay
người đi đến phía Đội trưởng Văn, sau đó thấp giọng nói thầm vài tiếng.
Đội trưởng Văn ném điếu thuốc hút dang dở xuống đất, vẻ mặt cảnh giác
bước tới.
Đi đến trước vài bước thì thấy rõ người trong
xe là Sở Thiên. Đội trưởng Văn kinh hãi, muốn quay người quở trách thuộc hạ thì bị tiếng ho khan nhẹ nhàng của Sở Thiên dừng lại, vì thế anh ta
vội vàng nhích lại gần, nửa người dựa vào cửa xe Audi, cung kính nghiêm
túc nói:
- Thiếu soái, đã lâu không gặp, Thiếu soái vẫn khỏe chứ?
Sở Thiên không nhiều lời vô ích với anh ta, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đội trưởng Văn, anh bây giờ phải chuyên tâm nghe tôi nói, không cần
quay lại nhìn. Đằng sau có hai chiếc xe có rèm che có thể là phần tử
khủng bố, dẫn theo vũ khí hạng nặng. Nếu anh nghe theo lời tôi dặn làm
việc, cam đoan hôm nay anh sẽ lập nhiều công lớn, thành tích của anh
cũng sẽ tăng thêm không ít!
Đội trưởng Văn nghe có phần
tử khủng bố, cơ thể không nghe lời run như cầy sấy, môi run run. Hôm nay có phiên trực là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ban giám khảo, để mình ngồi vị trí Cục phó ổn thỏa một chút, lại không ngờ gặp được phần tử
khủng bố. Trong lòng thầm mắng lớn hôm nay thật quá xui xẻo mà.
Nhưng thấy bộ dạng tự nhiên bình tĩnh của Sở Thiên, trong lòng lại
không thể không dâng lên vài phần hy vọng. Cái gọi là phú quý chỉ có thể tìm được trong gian khó chính là như vậy, theo Sở Thiên lăn lộn đúng là có thể phát triển nhanh chóng. Gặp phải tình cảnh vô cùng nguy hiểm mà
người này vẫn còn chưa chết, có thể thấy được tâm cơ và thủ đoạn của
người này vô cùng cao. Vì thế hạ giọng nói:
- Thiếu soái muốn tôi làm gì?
Sở Thiên thấp giọng nói ra kế hoạch.
Sau một lúc, xe Audi của Sở Thiên chầm chậm chạy tiếp. Đội trưởng Văn
dẫn theo năm sáu cảnh sát vẫy gậy bảo hai chiếc xe có rèm màu đen phía
sau dừng lại. Vô cùng trấn định bảo họ trình giấy chứng nhận kiểm tra.
Nhờ thân hình của đám người Đội trưởng Văn và tình huống có chút hỗn
loạn, xe Audi của Sở Thiên thoát khỏi tầm nhìn khủng bố, ẩn sau xe cảnh
sát.
Đội trưởng Văn nghe tiếng ho khan đã chuẩn bị tốt của Sở Thiên, lùi về sau vài bước yên lặng móc súng ra. Hai chiếc xe có rèm
sau khi được vài cảnh sát kiểm tra đơn giản, nhanh chóng cho phép chạy
tiếp. Ngay khi người trong xe có rèm thở ra nhẹ nhàng, chuẩn bị tiếp tục truy giết đám người Sở Thiên thì Đội trưởng Văn bỗng nhiên hét lớn:
- A, máy bay lớn quá!
Một câu không đầu không đuôi không chỉ khiến cảnh sát ngẩng đầu lên
nhìn, mà ngay cả người trong xe có rèm che cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ trong chớp mắt, Đội trưởng Văn không chút do dự tiến lên phía trước vài bước. Họng súng nhắm ngay bốn người trẻ tuổi trong xe có rèm, bóp
cò bắn liên tục. “Pằng pằng pằng”, tám phát đạn bắn hết. Khoảng cách gần cộng thêm gặp phải tấn công có chuẩn bị trước nên vô cùng dễ dàng đạt
được mục đích. Sau sáu giây giằng co, bốn người trẻ tuổi chết ngay trong xe.
Tiếng súng đánh thức người ngồi sau xe có rèm, nhưng lại không thể bừng tỉnh cảnh sát. Người ngồi sau xe có rèm mở cửa ra,
bốn khẩu súng lục nhắm thẳng vào cảnh sát, gần như cùng một lúc bóp cò
giết chết vài người cảnh sát. Đội trưởng Văn phải lăn vài vòng mới tránh được. Như một con thỏ nhảy nhanh trốn sau một chiếc xe cảnh sát, cầm
điện thoại lên kêu cứu.
Anh ta không nói cho các cảnh sát
khác vụ tập kích đột ngột này. Sợ nói ra bọn họ sẽ để lộ vẻ lo lắng sợ
hãi, đến lúc đó không chỉ không giết được kẻ ác, nói không chừng mình
cũng xong đời luôn. Cho nên nhìn thấy đồng nghiệp của mình ngã xuống,
Đội trưởng Văn không hề có chút thương tâm. Trong lòng anh ta chỉ thầm
nói sau này sẽ truy phong họ làm “liệt sĩ” thôi.
Vài cảnh sát còn lại lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi chạy trốn bốn phía,
hoàn toàn không muốn phản kháng, chỉ muốn chạy khỏi nơi thị phi này.
Bình thường bắt giữ tội phạm có thể anh dũng vô địch là vì đằng sau có
vài chục anh em tổ phòng chống bạo lực hoặc vài trăm anh em có vũ trang. Bây giờ người ít như vậy, đánh cũng không đánh lại, chạy trốn mới chính là thượng sách.
Nhưng bốn gã trẻ tuổi nào chịu cho cảnh sát
có cơ hội. Các anh em của mình bị Đội trưởng Văn bắn chết, chết vô cùng
oan ức, nhất định phải dùng những cảnh sát này để hiến tế mới được. Vì
thế bốn khẩu súng lục điên cuồng nhắm bắn cảnh sát chạy trốn bốn phía.
Trong chớp mắt đã bắn ngã hai gã cảnh sát chạy trốn trước mặt.
Bọn họ chỉ lo bắn đằng trước, lại không phát hiện có người từ phía sau
vô thanh vô tức bước đến gần. Một tên hung đồ dựa cửa sau bên phải thay
đạn thì bỗng phát hiện miệng mình bị che lại, cổ họng bị vật nhọn sắc
bén cắt ngang qua. Máu tươi phun ra, xinh đẹp, rực rỡ, nhuộm đỏ cả nửa
chiếc xe. Ba người còn lại nghe được tiếng động, vội vàng quay người
lại.
Sở Thiên dán ở sau lưng tên đã chết, giơ súng trong tay
tên đó nhắm bắn tên ở ghế lái phụ. Sau đó bắn đồng xu dính máu tươi ra.
Đồng xu lóe lên ánh sáng rực rỡ, gào thét bắn thẳng vào mắt gã trẻ tuổi ở cửa sau bên phải. Khi tên đó vừa kêu thảm thiết ngã xuống đất, Sở Thiên rút dao ngắn bên hông tấn công tên cuối cùng.
Tên cuối cùng, gã vốn có thời gian dùng súng chặn lại, tuy cũng không tác dụng mấy,
nhưng gã không làm, gã bị sức mạnh và tốc độ của Sở Thiên làm cho kinh
ngạc đến ngây người. Dòng suy nghĩ giống như bị chặn lại, thậm chí khi
con dao trong tay Sở Thiên đâm vào tim gã, gã cũng không cảm thấy được
sự khủng bố của cái chết. Trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ: điều đó không
thể xảy ra đâu!
Tám kẻ thù không biết lai lịch cứ như vậy chết thảm trong tay Sở Thiên và Đội trưởng Văn.
Đội trưởng Văn lau mồ hôi lạnh chầm chậm bước tới. Không phải xem xét
đồng nghiệp của mình bị thương như thế nào, mà là đi kiểm tra xem kẻ thù đã chết chưa. Nhìn thấy tất cả đều đã không còn sống, anh ta vừa vui vẻ lại vừa tiếc nuối. Vui chính là không còn người sống thì mình không có
nguy hiểm gì. Tiếc nuối chính là không có người còn sống để anh ta
khuếch đại chiến tích của mình.
Sở Thiên giống như nhìn thấu suy nghĩ của ông, nhàn nhạt cười nói:
- Đội trưởng Văn yên tâm, rất nhanh sẽ có người sống đến tấn công. Đám
đồng lõa mai phục phía trước của chúng nghe thấy tiếng súng, chắc chắn
đã biết chỗ này xảy ra chuyện, dù như thế nào cũng chạy đến xem xét. Tôi đoán ít nhất cũng phải có mười mấy người!
Sắc mặt Đội trưởng Văn trắng bệch, thiếu chút nữa là kêu trời rồi, có chút kinh hoảng nói:
- Thiếu soái, chúng ta đi nhanh thôi. Chờ bộ đội đến giúp rồi chúng ta
lại giết đến long trời lỡ đất. Bây giờ không phải là lúc khoe mẽ mình là anh hùng. Tám tên này có súng lục, không bảo đảm đám tới sau sẽ không
có AK đâu.
Sở Thiên vỗ vỗ vai anh ta, làm dấu cho đám Quách Đông Hải lùi về sau một chút, sau đó mới mở miệng trấn an:
- Đội trưởng Văn sợ cái gì chứ? Đây là Thủ đô dưới chân thiên tử, vương khí sẽ phù hộ anh. Trước sau đều có kẻ địch, chuyện quan trọng nguy
cấp, chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi!
Đội trưởng Văn ngây ngẩn cả người, run run phun ra một câu:
- Chờ? Chờ chết?
Sở Thiên đá anh ta một cái, cười mắng:
- Anh mới chờ chết. Chúng ta chờ trợ giúp đến!
Gió buổi chiều ở Thủ đô mang theo chút ấm áp, nhưng mười xác chết nằm
ngang dọc trên đường lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đội trưởng Văn và hai cảnh sát bị thương nhẹ bảo vệ phía sau, Sở Thiên
cầm súng cảnh sát canh giữ phía trước. Quách Đông Hải, Phàm Gian và
Phương Tình ở trên xe, xe Audi vẫn luôn luôn không tắt máy. Nếu chẳng
may có chuyện không hay xảy ra, hỏa lực của kẻ thù quá mạnh ngăn không
được, Sở Thiên có thể nhanh chân vọt lên xe để chạy lấy người.
Cách xe cảnh sát khoảng năm mươi mét, trước sau đặt hai bình xăng. Hai
bình xăng đó là từ trên xe cảnh sát và xe kẻ địch tháo xuống. Sở Thiên
chuẩn bị dùng hai bình xăng để nhiễu loạn thế tấn công của kẻ địch, nếu
không mình và mấy cảnh sát căn bản khó chống đỡ hơn mười phút, lại càng
không nói đến chờ trợ giúp đến. Lúc này, Sở Thiên vô cùng tưởng nhớ đến
trực thăng của Sa gia.[/CHARGE][/HIDE]
Quả nhiên
không ngoài dự đoán của Sở Thiên, chưa đến năm phút thì phía sau có hai
chiếc jeep, phía sau có ba chiếc xe tải chạy đến, số người gần đến con
số bốn mươi, khí thế mãnh liệt tiếp cận đám người Sở Thiên. Khi xe chỉ
còn cách bình xăng vẻn vẹn mười mét, trong mắt Sở Thiên lóe lên sát khí, quát lớn:
- Đội trưởng Văn, nổ súng!
Kỹ thuật dùng
súng của Sở Thiên cũng đạt tiêu chuẩn, cho nên hai phát súng bắn ra hoàn toàn bắn trúng hai bình xăng. “Ầm ầm” vang lên, lửa lớn bốc tận trời,
khói đen bay ra cuồn cuộn. Kẻ thù bị nổ không kịp trở tay, đặc biệt là
lái xe cảm thấy hoa mắt chói tay, trong lúc bối rối vội vàng xoay tay
lái, hai chiếc xe tải va chạm vào nhau.
Chiếc xe tải cuối
cùng bị hất văng ra quốc lộ, vẽ một đường cung xinh đẹp trên không
trung, vỡ nát, linh kiện văng khắp nơi. Tiếp theo, đầu xe tải rớt ra,
lại một tiếng ầm vang lên, bụi đất tung bay. Xe tải rơi xuống đất, toàn
bộ thân xe vặn vẹo như bị bóp nát. Máu loãng từ trong khe cửa xe tải ồ ồ chảy ra, hơn mười kẻ thù không biết sống chết như thế nào.
Mà đám Đội trưởng Văn vì không bình tĩnh, đợi xe jeep chạy qua mới bắn
nổ bình xăng. Hiệu quả có giới hạn, ngoại trừ làm cho kẻ thù sợ hãi ra
thì không có thu hoạch gì cả. Xe jeep không hề bị gì bình yên dừng lại,
kẻ thù từ trong xe lao ra nổ súng tấn công. Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đánh nhau đến bụi đất tung bay.
Đám người Đội trưởng Văn đành lung tung nổ súng phản kích. May mà mỗi người có năm sáu khẩu
súng mới không cần thay đạn, nếu không chỉ sợ đã bị kẻ thù bắn chết rồi. Sở Thiên âm thầm nhíu mày, đúng là không sợ kẻ thù như lang sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà thôi. Trách không được Đội trưởng Văn bắt một
tên bắt cóc dùng dao làm bếp cũng phải xuất động vài chục cảnh sát.
Kẻ thù điên cuồng bắn vài phút, biết cứ như vậy cũng không phải là
cách, vì vậy phân tán ra. Hơn ba mươi người thay phiên nhau nổ súng đồng thời áp sát lại gần. Đội trưởng Văn khó chống cự. Sau khi Sở Thiên quật ngã vài kẻ thù, trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Anh Thành khi nào mới
đến chứ?
Bỗng nhiên, bên phải Đội trưởng Văn xuất hiện hai kẻ thù, cùng một lúc nổ súng, bắn chết cảnh sát bên cạnh Đội trưởng Văn.
Phát súng này cũng khiến cho Đội trưởng Văn và cảnh sát còn sống sợ tới
mức không biết làm gì. Họng súng lại nhắm vào Đội trưởng Văn. Ngay khi
anh ta hô to chạy trời không khỏi nắng thì hai tiếng súng vang lên, hai
kẻ thù ngã xuống đất.
Một tên khác nhanh chóng lấp vị trí đó, Phương Tình lại “bang bang” hai phát, viên đạn bắn vào ngực kẻ trước
mặt. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo người nọ, hai mắt bịt kín một làn
sương xám xịt, hít vào một hơi cuối cùng, không hề phát ra tiếng kêu
thét lẫn rên rỉ.
Đội trưởng Văn có chút kinh ngạc, không kiềm được quay lại. Phương Tình vẻ mặt kiên định bắn mấy phát, trong chớp
mắt áp chế kẻ thù xông lên, đồng thời la lớn:
- Đội trưởng Văn, nhanh phản kích, trợ giúp sắp đến rồi. Sau trận chiến này, anh không cần lo lắng cái ghế Cục phó nữa!
Có hy vọng lại có cám dỗ, Đội trưởng Văn nhiệt huyết sôi trào. Phú quý
chỉ có thể tìm trong gian khó thôi, anh ta vội vàng rút hai khẩu súng
nhắm thẳng phía trước “bang bang” bóp cò. Bốn viên đạn nhanh chóng giúp
anh ta đánh bại hai kẻ thù. Thành công nho nhỏ khiến tự tin của anh ta
tăng lên, tin tưởng cũng nhiều hơn. Mẹ nó, chỉ là phần tử khủng bố, cũng thường thôi.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Đội trưởng Văn
lại giống một con ngựa điên nhảy lên, cầm súng trong tay tấn công kẻ
thù. Ngay lúc Phương Tình đánh ngã bốn phương, hai viên đạn bắn vào đùi
Đội trưởng Văn, khiến cho mộng anh hùng của anh ta trong chớp mắt tan
biến. Cảnh sát còn sống cũng run run không dám phản kích, chậm rãi lùi
về sau, ngay cả Đội trưởng Vẵn cũng không để ý nữa.
Bốn mươi
kẻ thù phía sau thấy không còn rào chắn ngăn cản, vội vàng ngông nghênh
đắc ý chạy đến, chuẩn bị nổ súng tấn công Phương Tình và Đội trưởng Văn. Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng rít gào chói tai, theo phản xạ quay đầu lại, hơn mười mũi nhọn lạnh lẽo đâm vào mặt hoặc cổ họng của họ.
Những người còn chưa chết muốn giãy dụa đứng lên thì trán đã trúng đạn.
Lão Yêu và Khả Nhi từ phía sau giết lên. Lão Yêu phụ trách rửa sạch kẻ
thù bị thương, Khả Nhi thì trợ giúp Sở Thiên giết người. Có thêm một tay súng xuất thần nhập hóa như Khả Nhi, áp lực của Sở Thiên giảm nhanh,
nhưng hắn vẫn không quên chuyện Dương Phi Dương, hô lên:
- Dương Phi Dương sao rồi? Có người bảo vệ cô ấy không?
Khả Nhi bình tĩnh đánh ngã hai người, nhanh chóng trả lời:
- Thiếu soái yên tâm, chúng em giải quyết xong xe container và kẻ thù
bên trong mới chạy đến đây. Cô Kiếm và năm anh em Soái quân đã hộ tống
cô ấy về Tổng bộ rồi. Ba mươi thành viên của tổ Tinh Nguyệt cũng đã xuất pháy tiếp ứng họ, cam đoan Phi Dương an toàn không xảy ra chuyện gì cả!
Nghe xong lời Khả Nhi, Sở Thiên mới yên lòng. Lúc này từ hai bên lại có hơn mười chiếc xe chạy đến, hơn hai trăm anh em Soái quân vọt ra, cầm
trong tay nỏ liên hoàn tấn công hơn hai mươi kẻ thù còn sót lại. Mũi tên bay đầy trời và dũng khí thấy chết không sờn rất nhanh đã công phá
phòng tuyến của kẻ thù. Trong chớp mắt hai bên tiến lại gần nhau đánh
giáp lá cà.
Hai trăm anh em Soái quân cùng với kẻ thù còn sót lại trong trận đấu súng vật lộn với nhau, không hề kiềm lại. Kẻ thù vừa mới vung đao tấn công anh em Soái quân thì bỗng cảm giác được bụng và
sau lưng đau đớn vô cùng, kêu thảm thiết ngã xuống đất. Vài chục con dao lại từ không trung phóng xuống, trong chớp mắt làm bọn họ thương tích
đầy mình.
Ai dám vô lễ với Thiếu soái, người đó phải chết!
Sở Thiên thấy tình hình đã đi đến kết thúc, nói với các anh em Soái quân đang trong trận chiến:
- Để lại hai người sống!
Đồng thời nháy mắt ra dấu với Lão Yêu, muốn anh ta đi ‘cứu’ hai kẻ thù
ra. Anh em Soái quân giết đến mờ cả mắt, trừ phi giết sạch tất cả kẻ
thù, nếu không khó mà dừng lại lửa nóng trong mắt.
Lão Yêu
bước nhanh về phía trước. Sở Thiên dựa vào một chiếc xe cảnh sát, thở
nhẹ nhàng nghỉ ngơi. Đội trưởng Văn được cảnh sát còn sống nâng dậy, vẻ
mặt vui buồn lẫn lộn. Sở Thiên thấy thế, vội vỗ vỗ vai ông nói:
- Đội trưởng Văn, đừng ai oán thở dài nữa. Có vết thương cũng đáng tự hào mà, vết sẹo chính là quang vinh của người đàn ông đấy!
Nghe được lời của Sở Thiên, vẻ mặt thống khổ của Đội trưởng Văn lập tức
biến mất vô tung vô ảnh, nét mặt phát ra ánh hào quang. Trong đầu anh ta bây giờ chỉ còn là cảnh tượng chống quải trượng lên đài nhận khen
thưởng, tiếng vỗ tay, hoa tươi và huân chương.
Lúc Lão Yêu
xông vào vòng vây thì ba người còn lại biết đã không còn đường lui, nhìn nhau, mở miệng muốn cắn răng. Lão Yêu biết trong răng nanh của họ có
thuốc độc, vội vàng tung người về phía trước, nắm đấm trái đấm mạnh vào
khóe miệng kẻ ở giữa, chân phải đá vào mặt kẻ bên phải. Chúng bị đánh
đến rớt một cái răng cửa ra.
Nhưng anh ta lại không kịp ngăn
cản kẻ bên trái. Người đó thừa dịp cắn mạnh một cái, cơ thể lập tức run
rẩy, cả người chảy máu ngã xuống đất chết. Cảnh tượng thê thảm khiến
người xem có chút kinh ngạc. Lão Yêu quát lớn:
- Trói hai tên này lại, Thiếu soái muốn người còn sống! Ngàn vạn lần không được để bọn chúng uống thuốc độc tự sát!
Anh em Soái quân nghe được lời này, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra
khống chế hai kẻ ác. Còn đánh bọn chúng rụng hết răng nữa. Ai biết bên
trong có chứa thuốc độc hay không chứ?
Phương Tình đi tới,
nhẹ nhàng nắm lấy tau Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười nhìn cô trấn an, sau
đó vẫy tay với anh Thành từ xa chạy đến. Đúng lúc, có việc cho anh ta
làm đây!
Anh Thành thoát ra khỏi vòng vây mãnh liệt của
anh em Soái quân, đi đến bên cạnh Sở Thiên. Nhìn thấy trong mắt Sở Thiên lộ ra sát khí, anh ta còn cho rằng là vì mình đến chậm trễ nên có ý
kiến, vì thế lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói:
- Thiếu soái không sao chứ? Lão Thành cứu giá chậm trễ, đều là giao thông bế tắc, kính xin Thiếu soái trách phạt.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi lưng nói:
- Đi tra cho ra lai lịch của chúng!
Tảng đá lớn trong lòng anh Thành lập tức buông xuống, vội vàng rút dao
bầu chém chết những tên ác độc còn sống, chuẩn bị dùng mười hình phạt
tra tấn ác độc nhất của Mãn Thanh và tuyệt hình triều Thương để tra ra
lai lịch bọn chúng. Vì không để ảnh hưởng đến hình tượng quang vinh của
mình trong lòng anh em, anh Thành chỉ dẫn theo vẻn vẹn bốn năm anh em
kéo hai kẻ ác đến một góc hẻo lánh.
Gió lạnh ở Thủ đô phần phật thổi qua, mang theo cả tiếng kêu thảm thiết điên cuồng.
Sở Thiên không động đậy, thản nhiên nhìn màu xanh phía chân trời. Lúc đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt!
Sau một lát, Thành ca lau sạch hai tay, chầm chậm đi đến gần, thấp giọng nói:
- Hongkong, Đông Hưng hội!