Không đợi ông ta nói xong, Khương Trung liền bật cười, giơ tay ra hiệu cho Chu Bách Ôn ngồi xuống ghế sofa, uống ngụm nước chè xong mới đầy thâm ý nói:
- Đường chủ Chu chê cười rồi, mọi người đều là người của Đường Môn, cùng nhau chia sẻ giải quyết những vấn đề vì Đường Môn mới có thể xứng đáng với đại ân của Bang chủ, chỉ có điều không biết Đường chủ Chu có việc gì quan trọng?
Khương Trung vừa nói chuyện vừa quan sát mấy tên mà Chu Bách Ôn dẫn theo.
Đứng bên trái phía sau ông ta là một người trung niên có vẻ mặt uy mãnh râu đen lùm xùm, đôi mắt sáng có thần, nhăn nheo, khớp xương lồi ra ở ngón tay dưới ánh đèn nhìn giống như thép, bên phải là một người thanh niên, xương gò má nhô cao, ánh mắt như chim ưng, tiềm ẩn sự mạnh mẽ, đang dùng đôi mắt nhìn không ngừng khắp cả căn phòng.
Chu Bách Ôn bưng cốc nước trà lên uống vài ngụm, thờ ơ trả lời:
- Tổng quản Khương, tôi ở bên ngoài bóng gió nghe được vài tin đồn, nói là Tổng quản Khương đến Hải Nam không phải là để tu thân dưỡng tính, mà là Bang chủ nghi ngờ Chu Bách Ôn tôi mưu đồ bất chính, giữ binh cho bản thân mình, cho nên mới phái Tổng quản Khương đến Hải Nam âm thầm điều tra tôi.
Khương Trung trước tiên chớp chớp mí mắt, thầm nghĩ tên Chu Bách Ôn này thật sự biết lấy lùi để tiến, lấy việc mình đến Hải Nam tĩnh dưỡng nói thành đến điều tra gã, muốn dùng cái này để rửa sạch sự ngây thơ của gã, còn moi ra được tin tình báo từ miệng của mình, có thể thấy được thật đúng là một kẻ không tầm thường, mình phải thật chú ý cẩn thận mới được.
Vì thế Khương Trung thổi hơi nước trà nóng, cười nói không tỏ thái độ gì:
- Đường chủ Chu, ông quá lo lắng rồi! Khương Trung thật sự là đến dưỡng thương, huống hồ ông nên biết Bang chủ là người biết đối nhân xử thế, ông ấy làm việc từ trước đến nay dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, nếu như ông ấy không tin lời của ông, thì đã sớm hạ lệnh triệt tiêu ông rồi, hà tất phải điều tra làm gì?
Chu Bách Ôn nở một nụ cười quái dị, không tán thành mà nói:
- Tổng quản Khương đều nói như vậy, vậy thì Chu Bách Ôn yên tâm rồi, nếu như thật sự bị Bang chủ hoài nghi, Chu Bách Ôn tuyệt đối sẵn sàng chấp nhận Tổng quản Khương điều tra, mấy năm nay chinh Đông chiến Tây vì Đường Môn, mấy chục vết sẹo trên người là đã được kiểm nghiệm.
Khương Trung uống ngụm nước trà, bề ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng nham hiểm mà đáp lại:
- Đương nhiên, đàn ông ở Đường Môn đều có khí phách kiên cường, đặt sự trung thành lên đầu, trước giờ không được có bất kỳ kẻ phản bội nào, Đường chủ Chu lại là nguyên lão Đường Môn, sao lại có thể sinh hai lòng với Bang chủ chứ? Đường chủ Chu, tuyệt đối không nên tin kẻ có ý đồ chầm ngòi ly gián.
Chu Bách Ôn gật gật đầu, nói chệch đầu đề câu chuyện:
- Tổng quản Khương, còn có một việc, hắn ý đồ ám sát ta, may mắn là có binh sĩ bên người anh dũng chống cự, tôi mới tránh bị sát hại, tuy nhiên có lời đồn nói hắn là do Tổng quản Khương phái đến, các người đã đạt được thỏa thuận bí mật ở khu cá nước nông.
Khương Trung kinh ngạc, buột miệng nói:
- Làm sao tôi có thể sai Sở Thiên đến giết ông được? Hắn là kẻ thù số một của Đường Môn, tôi muốn hắn chết còn không được nữa là.
Chu Bách Ôn lộ ra một nụ cười quái dị, đầy thâm ý đáp lại:
- Thỏa thuận nói, Tổng quản Khương vì Đường Môn mà diệt trừ tôi, cho nên mượn tay của Sở Thiên để xử lý tôi, còn Tổng quản Khương báo đáp lại là không vây giết Sở Thiên đang một mình ở Hải Nam, mặc dù tôi cũng cho rằng đó là nói xằng nói bậy, nhưng tin đồn lại rất có căn cứ.
Khương Trung nhìn vẻ mặt của Chu Bách Ôn, biết rằng ông ta kỳ thực đã tin vào cái gọi là lời đồn, lại còn đeo một cái vòng lên người mình, khiến mình phải đeo trên lưng tội danh có dụng ý bất lương, tâm này thật sự độc ác, cho nên cũng không cần giải thích gì với ông ta nữa, trở nên trịnh trọng khác thường nói:
- Đường chủ Chu, Khương Trung thề tuyệt đối không có thỏa thuận này.
Chu Bách Ôn bật cười sảng khoái, lập tức ngồi thẳng người, nói:
- Tôi đương nhiên tin tưởng Tổng quản Khương rồi, nếu không cũng sẽ không đem ra nói, mà trực tiếp đi hỏi Bang chủ, theo như tôi phỏng đoán, có lẽ đây là âm mưu quỷ kế của Sở Thiên, tuy nhiên, để chấm dứt lời đồn, Chu Bách Ôn thỉnh cầu lập tức truy sát Sở Thiên!
Người này xoay một vòng rồi kéo mình vào trong đấy, nếu như đổi thành ngày hôm qua, Khương Trung vì chính minh sự trong sạch của mình, sẽ chấp thuận ông ta vây giết Sở Thiên, nhưng vừa mới nghe phân tích của Đường Vinh, biết rằng khi Sở Thiên bị giết cũng là lúc mình mất mạng, huống hồ cuộc nói chuyện vừa rồi đã chứng minh ông ta đã nổi lên lòng nghi ngờ với mình.
Sở Thiên không thể giết, ít nhất hôm nay không thể giết!
Nghĩ đến đây, Khương Trung nhìn chằm chằm Chu Bách Ôn, nhẹ nhàng lắc đầu phủ quyết:
- Đường chủ Chu, Sở Thiên tạm thời không thể giết, cao thủ Bang chủ phái đến ngày mai là sẽ đến Hải Nam, đợi bọn họ đến xong rồi chúng ta lại bố trí sắp xếp, nỗ lực truy sát, còn hôm nay hãy gia tăng thêm thủ hạ trông chừng là được.
Dường như Chu Bách Ôn sớm đã dự liệu đến đáp án này, cho nên không có kinh ngạc một chút nào, khóe miệng lộ ra nụ cười, trả lời:
- Tổng quản Khương, thời tiết ở Hải Nam vẫn còn rất xấu, cao thủ Bang chủ phái đến ngày mai chưa chắc có thể tới được, quan trọng hơn là, có lẽ đêm nay Sở Thiên sẽ rời khỏi Hải Nam, vậy là bỏ qua cơ hội tốt rồi.
Khương Trung rầu rĩ uống trà, không lên tiếng.
Chu Bách Ôn chậm rãi chuyển động chén trà màu xanh biếc, tiếp tục nói thêm:
- Huống hồ Đường Môn Hải Nam có đủ nhân lực để vây giết, vì điều này tôi còn đặc biệt mời đến hai cao thủ, ông lại trì hoãn làm gì chứ, hay là lời đồn là sự thật? Nếu đúng vậy thì cứ việc nói ra, Chu Bách Ôn lập tức tự vẫn trước mặt Tổng quản Khương để chứng tỏ sự trong sạch.
Bức mình tới góc tường à! Tâm tính mà Khương Trung câu cá tu luyện được nhanh chóng đã bị Chu Bách Ôn phá hủy rồi, bây giờ ông hận không thể cầm đao đâm chết kẻ thuộc hạ bức người kia, may nhờ công lực nhiều năm khiến ông ngăn chặn được cơn tức giận, cười trừ đáp lại:
- Đường chủ Chu, để tôi xin ý kiến của Bang chủ, hai tiếng sau sẽ trả lời ông.
Chu Bách Ôn gật gật đầu, đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, nói:
- Được! Vậy thì phiền Tổng quản Khương rồi, Chu Bách Ôn sẽ đợi hồi âm, 800 Đường Môn tinh nhuệ cũng đã sẵn sàng, chỉ cần Tổng quản Khương hạ lệnh truy sát Sở Thiên, trong vòng mười lăm phút là có thể hình thành vòng vây, ba mươi phút là có thể giải quyết tính mạng Sở Thiên.
Khương Trung sắc mặt khó coi gật gật đầu, trong ánh mắt chợt vụt qua sát khí, hỏi:
- Đường chủ Chu, tôi cũng nghe có lời đồn, có người nói tối qua ông phái sát thủ đi ám sát Sở Thiên, còn bị tàn sát đến mức toàn quân bị tiêu diệt, mặc dù tôi cảm thấy vô lý buồn cười, bởi vì Đường Môn từ trước đến nay có quy tắc, Đường chủ Chu sao có thể không nghe mệnh lệnh của tôi chứ?
Chu Bách Ôn hơi sững người, lập tức bật cười sảng khoái, mặt không đổi sắc đáp lại:
- Tổng quản Khương, tuyệt đối là lời đồn, đúng như những lời ông nói, Đường Môn lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, ông nghiêm khắc yêu cầu chúng tôi không thể rút dây động rừng, Chu Bách Ôn tôi làm sao có thể phái sát thủ xử lý Sở Thiên chứ?
Khương Trung ngẩng đầu nhìn Chu Bách Ôn, thản nhiên cười, nói:
- Tôi đương nhiên tin tưởng Đường chủ Chu!
Chu Bách Ôn nhìn quét qua Khương Trung, như có ý muốn rời đi.
Chu Bách Ôn dẫn Bang chủ Đường Môn bước ra ngoài đại sảnh khách sạn, hai kẻ thân tín cùng tiến lên, ghé vào lỗ tai ông ta hạ thấp giọng, nói:
- Đường chủ Chu, sáng nay Tổng quản Khương quả thực đã cùng Sở Thiên hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người đã có cuộc nói chuyện rất vui vẻ, buổi trưa, thân tín của Tổng quản Khương tìm hiểu xung quanh về tình hình của chúng ta.
Chu Bách Ôn đứng lại, hạ thấp giọng mắng:
- Mẹ nó! Quả nhiên là đến kiểm tra ta! Lão vốn không muốn lại sớm xảy ra chuyện như vậy, không ngờ lại muốn lấy mạng của lão, lão sẽ dọn dẹp ngươi lại trước tiên rồi nói sau, Triệu Cương, ngươi dẫn ba trăm huynh đệ mai phục xung quanh quán rượu, mười giờ tối nay giết Sở Thiên.
Triệu Cương hơi kinh ngạc, hỏi:
- Không phải Tổng quản Khương nói không nên đánh rắn động cỏ sao?
Chu Bách Ôn hừ lên một tiếng nặng nề, không tỏ thái độ gì, nói:
- Con rắn này sớm đã bị đánh thức rồi, thậm chí sắp chạy trốn rồi, còn ở nơi này đóng giả Binh pháp gia gì nữa, hơn nữa Khương Trung nói cái gì mà xin chỉ thị của Bang chủ, dự kiến cũng sẽ không có kết quả tốt, chắc chắn là kêu chúng ta tiếp tục chờ đợi, chờ đợi cái gì mà thời cơ với cao thủ.
Triệu Cương gật đầu tư lự, Chu Bách Ôn chậm rãi lấy hơi, tiếp tục nói thêm:
- Đợi sau khi giết Sở Thiên rồi, ta sẽ lấy đầu của Khương Trung, rồi giá họa cho Sở Thiên bịt miệng Bang chủ, khiến Soái quân và Đường Môn quyết một phen sống mái, còn ta nhân cơ hội này tiếp tục chiêu binh mãi mã, khuếch trương sức mạnh.
- Đợi đến khi nhân số đệ tử đạt ba mươi nghìn người, ta sẽ có thể tự thống lĩnh một vùng, có địa vị ngang nhau với Đường Vinh, những lợi nhuận trước đây đều được chuyển cho toàn tỉnh rồi, các anh em cũng sẽ có thêm nhiều tiền để chi tiêu, thậm chí chúng ta có thể lấy thêm Đường Môn ở các tỉnh thành phố lân cận, khiến cho ngươi và ta công thành danh toại! Triệu Cương, mau đi làm việc.
Triệu Cương bật cười, giơ tay nói:
- Tôi lập tức dẫn người đi mai phục.
Ánh đèn rực rỡ vừa mới thắp lên, quán rượu Vong Ưu
Lão Yêu lại nướng thịt cừu, lửa than ôn hòa nhấp nháy ánh rực rỡ, thịt cừu tươi ngon tỏa mùi thơm, Sở Thiên lộ ra vẻ hài lòng, rồi liền lấy trà lá trúc uống, mặc dù trời vẫn còn sáng, nhưng tiết trời vẫn rất lạnh.
Có thể uống hai bình rượu lại khiến cho người ta rất vui vẻ.
Lão Yêu theo thói quen cắt miếng thịt cừu vàng ruộm ra làm bảy, tám miếng.
Đặt vào trong chiếc đĩa tinh xảo đưa cho Sở Thiên, Sở Thiên không kìm được bốc vội cho vào mồm, nhai nuốt xong lại hít lấy hai hơi rượu Trúc Diệp Thanh rồi mới uống, khiến nó chầm chậm chảy xuống, rồi ợ hơi một cách thỏa mãn.
Đây mới thực sự là cách uống rượu, nếm được sâu sắc hương vị sản phẩm.
Có những người uống rượu lại giống như là rót nước vậy, từng cốc từng cốc rót vào trong miệng, hơn nữa còn sợ rót quá chậm, không dùng cốc lớn không được, những người này không phải đang uống rượu, mà đang “vội vàng”, chỉ hận là một cốc đã có thể khiến mình say bí tỉ rồi, đáng tiếc là những người biết cách uống rượu tửu lượng thường đều không phải là uống một cốc đã có thể say.
Cho nên bọn họ uống rất vất vả.
Ăn xong mấy miếng thịt cừu, Sở Thiên khẽ thở dài:
- Không nhớ tên nhà thơ khốn nào đã từng nói: nhìn mưa to gió lớn là một việc rất thú vị, tôi nghĩ khi tên đấy nói câu này nhất định là đang mặc bộ quần áo rất dày, ngồi ở một căn phòng thật ấm áp, uống rượu ngon hảo hạng, ăn thịt đùi cừu rất thơm ngon.
Thiên Dưỡng Sinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ cúi đầu cắn bánh bao, bên trong bánh kẹp mấy miếng thịt dê, sau khi nghe thấy lời của Sở Thiên, lạnh lùng đáp lại:
- Nếu như cậu kêu người ta cởi quần áo, sau đó bỏ gã trên đường rồi đưa cho gã một cái ô toàn vết thủng, cậu xem gã sẽ còn nói câu này nữa hay không?
Sở Thiên bật cười, vỗ tay khen ngợi:
- Triết lý!
Thiên Dưỡng Sinh ăn hết nửa cái bánh bao, nhìn quét qua ngoài cửa sổ, nói:
- Ít nhất ba trăm người!
Sở Thiên mặt không đổi sắc chậm rãi đưa miếng thịt cừu vào mồm, mơ hồ nói:
- Buổi trưa mới khoảng ba mươi người, bây giờ lại tăng tới ba trăm người, xem ra đem nay Đường Môn đã có hành động rồi, tuy nhiên dùng ba trăm người đến vây giết chúng ta, dường như là rất xem thường thực lực của chúng ta rồi, người chỉ huy chắc chắn không phải Khương Trung.
Nếu như là Khương Trung, tuyệt đối sẽ không phải là ba trăm người, ông ta ít nhất sẽ huy động ba nghìn người.
Thiên Dưỡng Sinh ăn xong bánh bao, lại nhìn hướng ra ngoài, nói:
- Bộ chỉ huy đang ở tiệm bánh mì phía Đông, cách 80 mét.
Sở Thiên uống hết nửa cốc rượu, bình tĩnh nói:
- Bây giờ chúng ta đi diệt bọn chúng.
Thiên Dưỡng Sinh quay đầu đi về phía cửa, Sở Thiên bốc hai miếng thịt cừu đút vào mồm, nhai ngấu nghiến, lấy khăn giấy lau lau tay rồi cũng đi theo, nhưng vẫn không quên chỉ bảo lão Yêu:
- Để lửa than nhỏ một chút, như vậy thịt cừu mới không bị nướng quá chín, chúng tôi ra ngoài làm nóng người rồi sẽ quay lại, mười lăm phút.
Lão Yêu khẽ gật đầu, chậm rãi lật miếng thịt cừu, mỡ cừu nhỏ xuống lửa than, lập tức trở nên sáng rực.
Đi ra từ quán rượu Vong Ưu, Sở Thiên mới phát hiện con đường này xem như náo nhiệt khác thường, các cửa hàng xung quanh quán rượu có hàng trăm người hoặc công khai hoặc bí mật thoáng hiện, mặc dù bọn chúng đều là đệ tử Đường Môn đến theo dõi Sở Thiên, nhưng lại đến trong thời tiết xấu như này thật khiến người ta khâm phục, có thể thấy đầu năm nay dây vào xã hội đen thật không dễ dàng.
Đám đệ tử Đường Môn nhìn thấy Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đi ra, đầu tiên là sững sờ, rồi lập tức theo thói quen đi ra, tay phải thuần thục cầm con dao ở trong ngực, dẫn đầu là Triệu Cương đã truyền đạt mệnh lệnh của Chu Bách Ôn, nếu như Sở Thiên an phận ở trong quán rượu, thì yên lặng chờ mệnh lệnh rồi tấn công.
Nếu như hắn muốn chạy trốn, thì giết chết không luận tội!
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đứng sóng đôi nhau, ngạo nghễ đối mặt với đám đệ tử Đường Môn đang bất động, Sở Thiên chỉ về phía cách tiệm bánh mì khoảng hai trăm mét, thản nhiên nói:
- Thiên Dưỡng Sinh, chúng ta giết từ chỗ này qua đó, xem đao của ai chặt được đầu của tên thủ lĩnh trước, nếu như ông thắng, tôi thua ông 80 cái bánh bao Sơn Đông.
Ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh ngưng tụ thành mũi tên nhọn mà nhìn, Triệu Cương đang đi ra hỏi thăm tình hình lập tức cảm giác được sát khí, vội hạ lệnh cho đám đệ tử Đường Môn, cần phải phá hỏng hai bên bọn Sở Thiên, tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy ra phố lớn, gã đương nhiên không tin mục tiêu của Sở Thiên là gã, thậm chí không tin hai người Sở Thiên có thể đấu thắng mấy trăm người.
Gió mạnh làm tung vạt áo của mọi người, thậm chí còn hơi đẩy lùi Sở Thiên.
Thuận gió! Nhãn quang Sở Thiên phóng ra sát khí, tay phải khẽ rung, chiến đao bừng bừng trong tay.
Lưỡi đao mỏng như băng mùa xuân, sát khí lại dày như tuyết ngàn năm không đổi.
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh va chạm lẫn nhau, sinh ra động lực mạnh mẽ xông lên phía trước, hai người quả thực giống như là mũi tên nhọn bị bắn ra, trong nháy mắt đã nhảy mười mấy mét, có mấy tên đệ tử Đường Môn hoàn toàn không cảm thấy bọn họ vượt qua, khi phản ứng lại thì Sở Thiên đã ở xa phía sau rồi.
Hai gã đệ tử Đường Môn gào lên, giơ đao xông về chính hướng Sở Thiên nhảy tới, Sở Thiên cười lạnh ra tiếng, giơ tay giữ đao ngăn con đao đang bổ đến, lực đao vô cùng mạnh, “keng” lên một tiếng, Sở Thiên lùi sau nửa bước, vừa lúc mượn lực, thân mình hơi nghiêng, tránh thoát khỏi đao bọn đệ tử đâm tới bên trái.
Tên kia nhìn thấy Sở Thiên tránh thoát dễ dàng, trong lòng kinh hãi, đao còn chưa kịp thu lại, Sở Thiên đã hành động rồi, chỉ thấy cánh tay hắn lay nhẹ, chiến đao thẳng hướng cánh tay tên kia đâm tới, tên kia vội vàng muốn thu cánh tay lại, tiếc là chậm mất nửa nhịp, cánh tay vừa mới di chuyển đã bị chém đứt, tên kia kêu lên thảm thiết, che miệng vết thương ở cánh tay bị đứt.
Sở Thiên di chuyển nhanh đến trước mặt y, ánh mắt hàm chứa ý cười, chiến đao nhanh chóng xuyên thẳng vào bụng tên kia, tên kia há mồm nhìn Sở Thiên, trong miệng sủi toàn bọt máu, Sở Thiên nhấc chân đá y ra, thuận thế rút đao ra, rồi trở tay chống đỡ sự tập kích của đệ tử bên phải đang định đâm vào cổ họng hắn khi hắn lùi lại.
Tất cả các động tác đều nhanh như tia chớp, sức chiến đấu dũng mãnh như thế khiến đám đệ tử phía sau thế tấn công hơi chậm chạp, lập tức lại càng nảy sinh ra bi phẫn, Sở Thiên rung rung chiến đao phản công đánh tiếp, khí thế chiến đao Minh Hồng sinh ra khiến Sở Thiên như là hổ vào bầy dê, xen vào khe hở giữa đám người.
Triệu Cương đang hút thuốc quan sát cuộc chiến ở phía xa, ánh lửa hơi đọng lại.
Chiến đao huơ ra đâm gục 7, 8 kẻ thù, Sở Thiên không dừng lại một chút nào, lại ngang nhiên xông vào lưới đao mấy chục con đao ống sắt lạnh lùng đan xen nhau, ánh sáng lạnh lẽo lập tức trở nên hỗn độn, cũng chính là công phu mười giây, mười mấy tên đệ tử Đường Môn ôm ngực té nhào xuống đất, miệng phun ra máu tươi nồng nặc.
Thiên Dưỡng Sinh càng giống như là sư tử xuống núi, ông trước giờ đều chú ý một chiêu lấy mạng, mức độ, sức mạnh, khốc liệt mới là tinh túy trong đao pháp của ông, cho nên đệ tử Đường Môn có ý đồ ngăn cản nháy mắt đã ngã xuống đất, một vài người cổ họng bị cắt đứt, một vài người ngực bị đâm thủng, một vài người trán bị vỡ nát, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên.
Trong quán rượu lão Yêu cầm mật ong lên, nhẹ nhàng phủ lên trên mặt miếng thịt cừu.
Trong lúc đó vẫn không quên nhìn về chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường.
Lúc này, cuộc chiến ác liệt trên sân đã đi vào gay cấn, số đệ tử còn lại chia làm hai nhóm đồng thời tiến công, vài tên kẻ thù trước tiên xông tới trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, khảm đao sắc bén sáng ngời khéo léo bổ xuống theo các góc độ, đao khí sắc bén phong sát bốn phương tám hướng, ngay cả một tia sống sót rút lui cũng đều chưa từng có.
Khí thế của bọn họ cộng với những tiếng la hét chấn động đủ để dọa vỡ gan của người bình thường, nhưng bọn họ đối mặt là Thiên Dưỡng Sinh, y khẽ chuyển động bước chân về phía sườn, hắc đao từ dưới lên vạch ra đường cong, lúc kẻ thù xông đến trước mặt đã nhanh chóng bị cắt qua cổ họng, dòng máu đỏ tươi phụt ra tung tóe.
Thi thể rầm rầm ngã xuống đất, hai gã kẻ thù phía sau ánh mắt hàm chứa cơn giận dữ, đang muốn vút lên vung đao bổ tới, phát hiện Thiên Dưỡng Sinh đã bổ nhào trước mặt bọn chúng, còn chưa kịp làm gì, hắc đao đã lại không chút lưu tình chém trước ngực bọn chúng, không có lưu tình một chút nào, khiến bọn chúng máu bắn tung tóe ngã trên mặt đất.
Sự dũng mãnh của hai người không chỉ không để cho kẻ địch lui bước, ngược lại trở nên càng thêm điên cuồng, Sở Thiên thở dài, vung đao dẫn Thiên Dưỡng Sinh cùng lúc đi ra, hai thanh đao như là hai tấm bùa đuổi hồn, mũi đao sắc bén lóe ra tung bay, nơi hai người đi qua, máu tươi bay tứ tung, nơi sát khí đi qua, sức sống bị dập tắt.
Một gã tiểu tốt tìm kẽ hở lúc hỗn loạn bất ngờ lén lút tiến sát đến Sở Thiên, vừa mới tới gần đã bị Sở Thiên phát hiện, Sở Thiên vung chiến đao bổ xuống, đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ, gã tiểu tốt chỉ có thể nâng đao chống cự, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, đao bị gãy người bị thương, đao Minh Hồng đã chém vào vai của gã.
Sở Thiên lập tức xoay người giơ chân đá vào lồng ngực của gã, đao Minh Hồng trong tay cũng thuận thế đi qua vây giết đệ tử Đường Môn, đao với máu, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, một lát sau, dưới sự phối hợp tuyệt đẹp giữa Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, trên mặt đất đã có hơn 70 thi thể nằm la liệt, máu tươi theo nước mưa chảy xuôi trên phố.
Đám đệ tử Đường Môn cuối cùng cũng sợ hãi rồi, nhìn hai người đang dần dần tiến đến, không ngừng lui về phía sau, Sở Thiên hoàn toàn không nhìn sự hiện hữu của bọn chúng, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Cương cách đấy 50 mét, chàng thanh niên vốn thần sắc nhàn nhã giờ trở nên trợn mắt há hốc mồm, đến cả nước mưa táp lên mặt cũng không có cảm giác, thậm chí lòng bàn tay còn đổ mồ hôi.