Đô Thị Thiếu Soái

Chương 573: Chương 573: Địch Của Ai




Sở Thiên không khỏi thầm khen tướng môn hổ tử, Lý Hoán Hoằng không kể khó khăn trong phòng đấu giá, cũng không nói giá gấp sáu mấy lần mới đấu được quả tàng nhung, lại càng không nói cho Lý Gia Thành biết có xung đột với hắn, anh ta đem tất cả mọi biến cố và khó khăn giấu trong lòng, yên lặng chịu đựng và giải quyết.

Lý Gia Thành gật gật đầu, không trực tiếp trả lời con trai mà từ trong lấy ra quả tàng nhung trong một kiện hàng được đóng gói tinh xảo. Sau đó đưa tới tay Sở Thiên, ý cười rất đậm nói:

- Sở Thiên, thứ cháu muốn cuối cùng cũng không phụ nhờ vả. Đến đây, nhận lấy, hy vọng nó có thể giúp bạn cháu hồi phục sức khỏe.

Sắc mặt Lý Hoán Hằng rốt cục có chút biến hóa, nhưng vẫn nhịn xuống.

Sở Thiên đặt quả tàng nhung vào tay Lão Yêu. Ánh mắt ngưng tự hàn quang, thản nhiên nói:

- Lão Yêu, anh lập tức dẫn theo mười tử sĩ hộ tống quả tàng nhung hồi kinh, sau đó tự tay giao cho Chủ Đao Y Sinh. Nhớ kỹ, phải tận tay đưa cho anh ta, trên đồ gặp bất cứ ai có ý đồ muốn cướp quả tàng nhung, giết không tha!

Nói dứt ba chữ cuối, đáy mắt Sở Thiên không tự chủ được mà toát ra sát ý, khiến Lý Hoán Hoằng cách đó không xa lòng hơi lần hàn, tưởng tượng người này là sắc lang không có tài lực chứng minh lại có thể có khí thế như vậy, ấn tượng lập tức không khỏi có chút đổi mới, thầm nghĩ tới lai lịch và thân phận người này.

Lão Yêu sau khi nhận quả tàng nhung thì nhét vàot rong ngực, sau đó xoay người ra khỏi cửa.

Lý Gia Thành âm thầm khen: “Tiểu tử làm việc quả nhiên năng suất”.

Chờ Lão Yêu đi khỏi, Sở Thiên lấy ra tờ chi phiếu từ trong người, dùng ngòi bút như bay viết vài chữ. Sau đó đặt trên bàn đá, cười nói:

- Lý tiên sinh, đây là tám mươi triệu, xin lão nhân gia chú nhận lấy, không có giúp đỡ của chú, cháu chỉ sợ sẽ phải trả giá tám tỷ, thậm chí mười tám tỷ.

Lý Gia Thành biết Sở Thiên không phải người lợi dụng, nếu không nhất định không thể khiến thủ hạ yên tâm về hắn, đi về phía Lý Hoán Hoằng bình tĩnh nói:

- Nếu như là con bỏ tiền, vậy con nhận lấy chi phiếu của Sở Thiên. Còn nữa, ta lát nữa phải đặc biệt ra ngoài ăn cơm, con thay ta bồi Sở Thiên.

Sở Thiên vừa định mở miệng từ chối, Lý Gia Thành đã phất tay ngăn lại, vỗ vỗ vai hắn nói:

- Sở Thiên, hôm nay có thịt bò được chuyển đến từ New Zealand, cháu ở lại biệt thự Thiên Vận ăn bữa cơm, tiện thể tâm sự với Hoán Hoằng, mọi người đều là thanh niên, có thể lấy thừa bù thiếu, càng có thể thể hiện lợi hại.

Sở Thiên bất đắc dĩ gật gật đầu.

Mà Lý Hoán Hoằng lúc này vừa cầm lấy chi phiếu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, không phải vì bị tám mươi triệu dọa, mà là vì chi phiếu là loại phiếu tức tài khoản của ngân hàng Thụy Sĩ. Lăn lộn trên xã hội mọi người đều biết, loại tài khoản dùng chi phiếu này ít nhất có thể có tới năm mươi triệu đô la Mỹ, tiểu tử này ở phòng đấu giá phải chăng là giả nghèo?

Lý Gia Thành đứng dậy hỏi han vài câu liền đi ra ngoài, Lý Hoán Hoằng tự mình tiễn ông ta ra cửa, sau khi trở về sắc mặt có vài phần thoải mái, nhìn thấy Sở Thiên vẫn như cũ ngồi tựa vào sô pha lười biếng uống trà.

Vì thế anh ta đi đến ngồi phía đối diện, thần tình thoải mái, có hứng thú mà hỏi:

- Rốt cuộc cậu là ai?

Sở Thiên cầm lấy ấm trà, nhấc tay rót chén trà cho anh ta, lập tức cười hỏi lại:

- Vì sao anh không hỏi chuyện ở phòng đấu giá? Tỷ như tôi đùa giỡn thư ký của anh, tỷ như tôi không có tiền vẫn nâng biển. Quan trọng hơn là, vì cái gì mà quả tàng nhung anh lấy cho cha lại đưa lại cho tôi?

Lý Hoán Hoằng sang sảng cười bá đạo.

Sau khi uống hớp trà thơm ấm bụng mới chậm rãi trả lời:

- Nhìn thấy tấm chi phiếu ngân hàng Thụy Sĩ của cậu, các vấn đề trước đây đã không còn quan trọng. Về vấn đề cha tôi vì sao lại đưa quả tàng nhung cho cậu, nếu như hai người muốn nói tự nhiên sẽ nói.

Sở Thiên gần như muốn vỗ tay khen, đứng lên nói:

- Lý công tử, cũng đã đến giờ ăn trưa. Sao chúng ta không vừa ăn thịt bò New Zealand vừa nói chuyện với nhau?

Lý Hoán Hoằng hơi cười khẽ, quay đầu hô:

- Vú Ngô, chuẩn bị cơm.

Không tới nửa giờ, cả bàn món ngon mỹ vị đã được chuẩn bị xong.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Lý Hoán Hoằng liền phất tay để người hầu rời đi. Đương nhiên không muốn để người ngoài nghe được cuộc nói chuyện, sau đó tự mình mở chai rượu đỏ rót cho Sở Thiên, sau một lúc trầm tư ánh mắt vài phần ngưng trọng, chưa đợi rượu đầy đã hạ giọng mở miệng:

- Chuyện anh trai tôi thật cảm ơn cậu.

Sở Thiên không giấu giếm, không khoe khoang, nhàn nhạt trả lời:

- Không cần.

Sắc mặt Lý Hoán Hoằng biến đổi, mặc dù cha đã cố gắng ngăn người ngoài nói nhưng đối với người trong nhà lại thẳng thắn, vì vậy Lý Hoán Hoằng biết rõ anh trai bị bắt cóc và vụ bắn súng ở thôn Thiên Vọng Ngư, đương nhiên không thiếu nhân vật anh hùng Sở Thiên, từ thái độ của cha có thể đoán ra một chút lai lịch của Sở Thiên, vì thế mới muốn thăm dò.

Lý Hoán Hoằng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giơ chén rượu lên cười nói:

- Chén này thế nào cũng phải mời cậu.

Sở Thiên không chút khách khí uống hết, sau đó mới chầm chậm nói:

- Anh không nghi ngờ, cũng không chứng minh năng lực của tôi, cứ như vậy mà mang ơn đội nghĩa, tôi không thể không tán thưởng phong độ đại tướng của con cháu Lý gia, ếch ngồi đáy giếng mà lại có thể nắm chắc toàn cục, thành thật mà nói, cậu ít nhất có một nửa phong cách của Lý tiên sinh.

Lời đánh giá này dường như rất cao, vì vậy trên mặt Lý Hoán Hoằng tươi như hoa, chốc lát sau mới trả lời:

- Chúng ta nói những lời khách sáo nhiều quá rồi, cậu và tôi bây giờ đã là bạn bè, có thể giúp đỡ một việc không? Từ khi anh trai tôi xảy ra chuyện, cha tôi liền mở công ty vệ sĩ, chuyên cung cấp cho các phú thương Hồng Kong những vệ sĩ trung thành đáng tin cậy.

Sở Thiên không nói gì, chờ anh ta nói xong.

Sau khi dừng lại một chút, Lý Hoán Hoằng tiếp tục chầm chậm nói:

- Tôi từ Mỹ về Hongkong, cha liền giao công ty cho tôi quản lý, nói thật, tôi cũng rất coi trọng lợi nhuận lớn mà thị trường này mang lại, cũng đích thân tham gia và thẩm duyệt mấy đợt huấn luyện, bộ đội đặc chủng giải ngũ, cao thủ bên ngoài đều có. Nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy bọn họ thiếu thứ gì đó, nhưng không thể nói ra được, cậu đã có khả năng cứu anh tôi ra, nhất định là có điểm hơn người, tôi tin rằng có thể thấy được manh mối, không biết cậu có thể bớt chút thời gian đi xem không? Yên tâm, tôi sẽ trả thù lao cho cậu, mặc dù biết cậu không để ý đến khoản hồi báo này.

Chi phiếu tám mươi triệu lại được đẩy tới.

Sở Thiên thích sự thẳng thắn của Lý Hoán Hoằng, vì vậy cười nói:

- Đương nhiên có thể, nhiệm vụ tôi đến Hongkong về cơ bản đã hết, vì vậy dạo này rất rảnh, anh có thời gian lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, ngoài ra, nếu đã nói là bạn bè thì không cần phải nhắc đến tiền bạc, rất tầm thường.

Đương nhiên không cần chi phiếu tám mươi triệu, hắn cần chính là sự hợp tác của Lý gia trên phương diện bất động sản, nhưng mà, hiện giờ vẫn chưa phải là lúc, lúc này mà nhắc đến có vẻ quá vụ lợi, đợi sau này gặp mặt thêm, nói bóng nói gió cũng không muộn, vì vậy, giơ chén rượu lên cười nói:

- Nào, cạn ly.

Xong bữa cơm thì trời cũng đã tối.

Khi Sở Thiên lên xe rời khỏi Lý gia thì nhận được điện thoại của Lão Yêu, nói rằng quả tàng nhung đã được đưa đến cho Chủ Đao Y Sinh một cách thuận lợi, còn hỏi xem có cần phải trở lại Hongkong không, Sở Thiên suy nghĩ một chút rồi bảo Lão Yêu ở lại thành phố, Triệu Bảo Khôn đã chết, Lão Tưởng đã người không nhà trống, những gì nguy hại đến hắn cũng đã giảm một nửa rồi.

Đến núi, Thiên Dưỡng Sinh quay lại hỏi:

- Đi đâu?

Ngón tay Sở Thiên gõ nhẹ vào cửa xe, nói ra hai chữ:

- Quán trà Đào Nguyên.

Quán trà Đào Nguyên.

Bốn mặt đều có hình thức kiến trúc, qua bốn cửa hoa, có thể nhìn thấy hoa cỏ xung quanh, thông xanh trúc biếc, lối vào có treo câu đối:

- Kiệt cấu địa nãi u

Thủy như bích ngọc sơn như đại

Thi nhân cư bất tục

Phượng hữu cao ngô hạc hữu hùng.

Kiểu chữ phiêu dật xuất trần, mạnh mẽ có lực.

Khi Sở Thiên bước vào quán trà tao nhã cao quý, Mạt Nhĩ Vô Mang đang đánh dàn dương cầm ở cửa, âm thanh đàn như có như không chầm chậm vang lên từ những ngón tay thon dài của anh ta, giống như người diến tấu tràn đầy cảm xúc trong lòng, thái độ lạnh lùng và cô đơn, lấy âm nhạc để thể hiện vui buồn hợp tan, thăng trầm trong cuộc sống.

Sở Thiên không không biết có phải vì sự thay đổi mấy ngày nay, hoặc hắn bị ảnh hưởng tâm trạng của Mạt Nhĩ Vô Mang, cảm thấy ngày càng hiểu hàm ý trong âm nhạc của Mạt Nhĩ Vô Mang, muốn vô dục vô cầu lại có sự mâu thuẫn trong thế giới nội tâm, lúc mãnh liệt, lúc lại yên lặng.

Mạt Nhĩ Vô Mangmột mình ngồi ở trung tâm đại sảnh rộng lớn, tập trung đánh đàn, người này vì muốn yên tĩnh nên đã bao toàn bộ quán trà Đào Nguyên, tranh kỹ siêu phàm gợi lên hình ảnh trong đầu Sở Thiên, cuộc sống giang hồ như số mệnh quấn lấy anh ta, khiến anh ta cảm khái đau thương.

Sở Thiên không chút khách khí đi đến chiếc bàn trước mặt anh ta, nằm trên chiếc nệm Ba Tư, nhấc bình trà nóng tự rót cho mình, tựa như người chưa từng có sợ hãi giết người như thái rau này, tập trung ánh mắt nhìn người con trai Ấn Độ giáo này, anh ta ngay cả việc yêu người phụ nữ của cha mình đều có thể bộc lộ ra, thì sao có thể trách sự vô lễ của hắn chứ?

Tiếng đàn tranh đến hồi kết thúc, tựa như thể hiện số mệnh của những người tham gia trận huyết chiến trong giang hồ, mạng người ti tiện như cỏ rác, đối với không gian này, nhịp điệu và mức độ nặng nhẹ nắm chắc một cách chính xác, tiếng đàn biến hóa phong phú như vạn con ngựa lao nhanh, ngàn người hỗn chiến chém giết, khi như máu chảy thành sông, tình cảm phồn hoa hóa thành đất khô cằn cỗi.

Một khúc kết thúc.

Sở Thiên còn chưa kịp uống trà liền vỗ tay, ánh mắt Mạt Nhĩ Vô Mang có ý cười, sau đó lộ ra vẻ bất đắc dĩ, than:

- Cậu dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, không biết nghỉ ngơi, nhìn thấy cậu hiện giờ, ai có thể tin rằng mấy ngày trước suýt chút nữa bị đánh chết trong ngõ chứ?

Sở Thiên hít sâu, nhìn Mạt Nhĩ Vô Mang, nhàn nhạt trả lời:

- Sinh mạng đối với tôi mà nói, chính là vượt qua khỏi nguy hiểm, nếu như tôi không mạnh mẽ hơn người khác thì sao có thể khiến bọ họ sợ tôi? Người, luôn sợ bị giày vò, nếu như không sợ bị giày vò thì đã trở thành thiên hạ vô địch.

Mạt Nhĩ Vô Mang khen:

- Sâu sắc!

Sở Thiên không quan tâm lời tán dương của anh ta, quay đầy cười nói:

- Biết mục đích tôi đến không?

Mạt Nhĩ Vô Mang cười, nói:

- Có liên quan đến sát thủ tóc bạch kim.

Sở Thiên vỗ tay khen ngợi, thừa dịp ngà say nói:

- Ngoài vô vị ra cũng có chút kiếu kỳ.

Mạt Nhĩ Vô Mang dường như có thể khoan dung cho sự thẳng thắn của Sở Thiên, ngón tay thon dài trượt trên dây đàn, thâm ý nói:

- Mỗi người đều có những tâm sự khó nói, tôi tin trong lòng cậu cũng có, vì thế cần gì phải cố hỏi thăm? Hơn nữa, cho dù tôi muốn nói cho cậu cũng phải giải quyết những kẻ địch trước mắt mới có tâm trạng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo cả sát khí dày đặc.

Thiên Dưỡng Sinh và bốn tử sĩ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sở Thiên ngửa đầu uống cạn chén trà, có chút ngạc nhiên nói:

- Anh cũng thật nhiều kẻ thù đấy.

Mạt Nhĩ Vô mang không ngừng cười khổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài đã trở lên yên tĩnh, nhàn nhạt nói:

- Quán trà Đào Nguyên hình như chỉ nói cho cậu biết, hơn nữa kẻ thù của tôi đều là đơn độc ám sát, số lượng địch đến tối nay e rằng là nhằm vào cậu, xem ra cậu chính mầm tai họa của tôi, lẽ nào kiếp trước tôi nợ cậu sao?

Sở Thiên lắc đầu, kiên định nói:

- Tại sao có thể là của tôi chứ?

Vừa nói xong, Sở Thiên ra hiệu bằng tay cho Thiên Dưỡng Sinh, cho dù là kẻ thù của ai đều không thể khiến hắn quá trầm tĩnh, quá ung dung.

Thiên Dưỡng Sinh đầy sát khí, rút đao xông ra.

Ánh đao như tia chớp.

Người dường như còn nhanh hơn cả đao.

Ánh đao lóe lên, anh ta đã xông ra cửa, đao đâm trúng tấm ván cửa.

Sau cửa có tiếng kêu thảm thiết, một người ngã xuống đất.

Ánh mắt tên đó chỉ sót lại ánh sáng cuối cùng.

Tên đó không ngờ rằng sẽ bị một đao từ trong cửa đâm trúng vào ngực.

Tên đó kinh ngạc nhìn Thiên Dưỡng Sinh, dường như đang nói: “Mày cứ như vậy mà giết tao?”

Sở Thiên nhìn qua hình dáng tên đó, bất giác cười quỷ dị: người Triều Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.