Tuy thấy rõ lời của Sở Thiên vẫn rất ôn hoà, nhưng Lý Đại Bằng vẫn bị
sát khí u ám trong mắt hắn doạ cho khiếp sợ, trong lòng không không tự
chủ được run rẩy, Sở Thiên không hề ép ông ta, nhưng ông ta đích thực
cảm nhận được sự hiện diện của áp lực, không phải áp lên người, mà giống như một hòn đá lớn đè nặng trong lòng.
Khôi phục tinh thần, Lý Đại Bằng bật cười ha hả, làm bộ cứng rắn nói:
- Với loại xã hội đen thì có gì đáng để nói! Ở trước mặt người khác, cậu
có thể có chút bản lĩnh hống hách, nhưng mà, trước mặt tôi, tôi khuyên
cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu không, kẻ cuối cùng phải chịu
thiệt sẽ chính là cậu, thậm chí còn có thể khiến cậu phải bỏ mạng trong
nhà giam!
- Cũng còn chưa chắc!
Sở Thiên nhìn biểu hiện cao ngạo của hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Nghe nói thế lực đứng sau ông rất mạnh? Có điều tôi cũng có chỗ dựa vững!
- Chỗ dựa của tôi mạnh hay không, không liên quan gì đến cậu.
Ánh mắt Lý Đại Bằng trở nên linh hoạt sắc bén, liếc nhìn Sở Thiên dáng vẻ dửng dưng, cứng rắn nói:
- Cho dù cậu có chỗ dựa lớn mạnh đến đâu, nhưng cậu tham gia vào xã hội
đen, gây rối việc trị an của Thượng Hải, trong mắt tôi, cậu chính là một kẻ tội phạm!
Sở Thiên thở ra hỏi:
- Soái quân có thù với anh sao?
Lý Đại Bằng lắc đầu, cao nhã đáp lại:
- Không thù không oán! Nhưng đả kích phần tử tội ác, ai ai cũng có trách
nhiệm! Tôi không những phải trưng thu bến tàu của Soái quân, mà còn phải để bộ chấp pháp bắt đầu thanh trừ phần tử xã hội đen, tôi biết Soái
quân rất có thế lực, nhưng đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì, cậu cứ
về mà tự lo cho thân mình đi!
Sau khi nói xong, cũng không thèm ngó ngàng vải vóc gì nữa, kéo tay Chung Hồng đi
ra cửa, ra đến cửa, Chung Hồng còn đắc ý ngoái lại giờ ngón tay giữa
lên!
Sở Thiên cười miệt thị, đột nhiên nói ra mấy câu:
- Nghe nói Bí thư Lý khi ở miền Nam cũng làm quan lớn, có lẽ cũng hiểu
rất rõ về Đường Môn của miền nam, với sự thù ghét của Bí thư Lý đối với
xã hội đen, tại sao lại không diệt trừ hắc bang là Đường Môn? Là Đường
Vinh quá giảo hoạt hay do Bí thư Lý quá vô dụng đây? Hoặc cũng có thể là cùng một nhà?
Lý Đại Bằng dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Thiên
chằm chằm, ánh mắt ẩn chứa sát khí cùng sự thù hằn mãnh liệt, ngay sau
đó lập tức kéo Chung Hồng rời đi.
Sở Thiên bật cười ha hả, vẫy tay gọi Giám đốc phụ trách đi cắt quần áo.
Quần áo rất nhanh đã may xong, Sở Thiên khoác lên người lập tức toát lên vẻ
khí chất phi phàm, nhìn kỹ hơn thì thấy vóc dáng cao dáo có vẻ thản
nhiên không nói lên lới, tuy chưa thể nói là vô cùng anh tuấn, phong độ, nhưng phong thái khí khái toàn thân lại đủ để che đi bất cứ khuyết điểm nào.
Tiêu Niệm Nhu mặc lên, lại càng quyến rũ mềm mại hơn vài
phần, toàn thân toát lên vẻ trẻ trung của người con gái đôi mươi, đôi
mắt đen láy rung động lòng người ánh lên sự hạnh phúc, cùng Sở Thiên
đứng trước gương, trong phút mơ màng dường như đang bước vào lễ đường cử hành hôn lễ, khiến nhân viên thu ngân không khỏi hô hào khen ngợi.
Sở Thiên bỏ ra hai mươi vạn xong, ôm eo Tiêu Niệm Nhu bước ra cửa chính,
bên ngoài mưa vẫn đang rơi tí tách, nhưng cảm giác khi mặc lên người bộ
quần áo mới lại phần nào giảm bớt áp lực cùng sự nặng nề, lúc này trời
cũng không còn sớm, lại cộng thêm việc thường xuyên bắn giết nên cũng
không ở lại lâu trong nội thành, trực tiếp bảo anh em Soái quân lái xe
về sơn cư Vân Thuỷ.
Vừa mới về đến biệt thự, chú Trung đã cầm ô chạy tới, vừa che mưa cho Sở Thiên, vừa lo lắng nói:
- Bát Gia, Bát Gia có chuyện rồi.
Sở Thiên hoảng hốt, định thần nói:
- Chú Trung, đừng vội, đã xảy ra chuyện gì?
Chú Trung nhẹ nhàng thở ra, nét mặt đầy phẫn nộ nói:
- Hôm nay Bát Gia thông qua Uỷ viên Trương hẹn Lý Đại Bằng uống trà, kết
quả tên kia không chỉ không đến đúng giờ, mà ngược lại còn để lũ thân
tín nhắn đến quán rượu. Nếu như muốn hắn giúp Soái Quân, thì phải đem
hai đứa con gái của Bát Gia gả cho gã.
Trong mắt Sở Thiên ánh lên sát khí, hai tay nắm chặt nói:
- Lý Đại Bằng thật sự chán sống rồi!
Chú Trung cảm nhận được cơn giận của Sở Thiên, vội vàng tự khiến mình bình tĩnh lại, khẽ khuyên bảo:
- Thiếu gia, cha của ông ta là Bộ trưởng giám sát trung ương, Lý Đại Bằng từng đảm nhiệm chức Giám đốc Sở của tỉnh Quảng Đông, hiện giờ lại là
Phó Ní thư của Thượng Hải, nếu như chúng ta giết ông ta sẽ khiến toàn
quốc chấn động, thậm chí còn dẫn tới hoạ diệt thân.
Sở Thiên không tỏ rõ ý cười cười, bình thản nói:
- Bộ trưởng Giám sát trung ương, thì ra đấy chính là chỗ dựa của gã, chú
Trung yên tâm, cháu không giết gã, nhưng sẽ khiến hắn thân bại danh
liệt, thậm chí phải rời khỏi chính đàn Thượng Hải. Nếu người này còn ở
Thượng Hải, sớm muộn cũng sẽ tạo thành uy hiếp cho Soái quân, điều này
không được phép xảy ra.
Chú Trung thoáng sững người, kinh ngạc hỏi:
- Tạo thành uy hiếp cho Soái quân?
Sở Thiên gật đầu, đầy thâm ý nói:
- Nếu cháu đoán không nhầm, gã khi còn đảm nhiệm chức vụ ở miền Nam, hẳn
là đã bị Đường Môn mua chuộc. Đây cũng chính là nhân tố giúp gã có thể
khiến Soái quân phải sứt đầu mẻ chán ở Thượng Hải, e rằng cũng là con
đường sinh tồn của Đường Vinh.
Chú Trung như tỉnh ra khẽ gật đầu, rất có thể có khả năng này.
Sở Thiên khẽ lau nước mưa trên áo, từ từ nói:
- Đi, xem xem Bát Gia thế nào!
Bát Gia nằm trên giường, tuy nhắm mắt nhưng tư duy cùng lỗ tai vẫn rất rõ ràng, vì thế Sở Thiên vừa mới đến gần đã liền thở dài:
- Sở Thiên, nghĩa phụ vô dụng rồi, xem ra kẻ muốn trưng thu bến tàu nhất
quyết muốn đối nghịch với Soái quân. Cũng từ đấy mà thấy được, bên trong nhất định có uẩn khúc, con phải cận thận!
Sở Thiên nắm chặt tay lão, trấn an nói:
- Nghĩa phụ yên tâm, con đã có cách đối phó rồi!
Sau khi an ủi Bát Gia, Sở Thiên ra khỏi phòng, lại nhận được điện thoại của Trương Vĩnh Quý:
- Thiếu soái, cuộc đọ súng làm loạn thành phố lúc chiều có phải là do các cậu làm hay không?
Sở Thiên không chút phủ nhận, thẳng thắn đáp:
- Không sai, nhưng mấy tên sát thủ còn sót lại của tổ Sơn Khẩu muốn ám sát tôi, không còn cách nào mới phải phản kích lại!
Trương Vĩnh Quý khẽ thở dài, nói một cách bất đắc dĩ:
- Việc này có chút gay go rồi, tuy tôi đã cố áp chế để chuyện này không
bị phát tán ra ngoài, nhưng mà tên Lý Đại Bằng không biết uống nhầm
thuốc gì, chập tối đã báo lên Trung Ương, hiện giờ Trung Ương đã phái tổ chuyên án đến điều tra! Khiến người bên Thị Trưởng đều rất tức giận.
Sở Thiên cũng có chút kinh ngạc, biết rằng nổ súng sẽ gây ảnh hưởng không
tốt, nhưng cũng không nghĩ sẽ kinh động đến mức Trung Ương phải phái tổ
chuyên án đến, trong lòng hắn lập tức cảm nhận được bên trong chắc hẳn
phải có khuất tất gì, thậm chí còn có khả năng là nhằm vào chính mình,
lo lắng đáp lại:
- Vậy sao? Anh có biết tổ chuyên án do ai dẫn đầu không?
Hắn có chút hy vọng là Chu Long Kiếm, như vậy mọi việc cũng sẽ dễ giải
quyết hơn, nhưng khi Trương Vĩnh Quý hạ giọng nói ra đáp án, lại khiến
Sở Thiên một lần nữa giật mình:
- Tôi đã nhận được tin tức rồi,
dẫn đầu chính là cha của Lý Đại Bằng, Lý Đại Điêu. Không hiểu sao tôi
luôn cảm giác có ẩn tình gì đó!
Sở Tiên khẽ xao động, vừa cảm thấy sự việc nghiêm trọng, cũng lại cảm thấy được cơ hội, cười đầy ưu tư nói:
- Cục trưởng Trương, chuyện này đúng thật là có uẩn khúc bên trong, cha
con Lỹ Đại Bằng hoàn toàn có thể mượn chuyện lần này mà xử tôi mình đầy
thương tích, cũng có thể khiến anh thậm chí cả Thị Trưởng cùng Bí thư
thành uỷ ngã ngựa, sau đó sẽ thay thế mấy người ngồi vào vị trí!
Lời này của Sở Thiên thâm sâu khó lường, Lý Đại Bằng muốn đối phó với hắn
là thật, nhưng liệu có muốn đối phó với mấy người Thị Trưởng hay không
thì vẫn chưa chắc, có điều chuyện giậu đổ bìm leo trong quan trường cũng không hiếm gặp, không thể không đề cao cảnh giác. Chỉ mấy câu ngắn gọn
mà đã dễ dàng khơi dậy lòng đối địch chính trị với Lý Đại Bằng.
Quả nhiên, Trương Vĩnh Quý trở nên trầm ngâm, một lát sau mới lên tiếng:
- Thiếu soái, tôi đi thăm dò tin tức phía Thị Trưởng trước, nói không
chừng Lý Đại Bằng thật sự muốn khai đao với chúng ta. Đầu năm nay, kẻ ăn thịt người không nhả xương quá nhiều rồi, nếu như thật sự muốn ra tay
với chúng ta, thì liền xử lý cha con chúng trước!
Sở Thiên khẽ gật đầu, đáp lại đầy tự tin:
- Cục trưởng Trương yên tâm, bọn chúng không thể đối phó lại các anh
được. Nhân tiện gửi tin luôn cho Thị trưởng cùng Bí thư, nếu như tổ
chuyên án tiến vào Thượng Hải, tôi đảm bảo nội trong hai ngày sẽ có thể
đuổi được tổ chuyên án đi, đương nhiên là dùng phương pháp hoà bình
khiến bọn chúng phải ỉu xìu mà rời khỏi.
Đây có
lẽ cũng là điểm lợi hại của Sở Thiên, luôn có thể biến kẻ thù của riêng
mình thành kẻ thù của mọi người, hợp sức đông lại để loại bỏ đối thủ,
hiện giờ bất kể là Lý Đại Bằng có từ bỏ việc trưng thu bến tàu hay
không, Sở Thiên cũng sẽ không để gã sống yên ổn tại Thượng Hải. Hắn muốn giết gà doạ khỉ, khiến quan chức trong trận doanh Đường Môn đều phải
biết điều hơn một chút.
Tối đêm hôm đó,
Sở Thiên cùng Trương Vĩnh Quý gọi điện qua lại không biết bao nhiêu lần, hai người ôm điện thoại để thảo luận chi tiết về phương án đối phó, mãi đến khi hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa mới cúp máy. Lúc này, lão
Tống đích thân vận chuyển ba chiếc thùng màu đen lên, luồng khí lạnh
toát toả ra cùng với hàng nghìn viên đạn.
Nhìn chỗ vũ khí đạn dược, Sở Thiên chợt nghĩ tới lời Hải Tử đã nói trước đó rất lâu:
- Nơi có ánh sáng thì sẽ có bóng tối. Nơi có bóng tối thì sẽ có sự tồn tại của chúng ta!