Các nhân viêc bảo vệ nghe thấy lời Sở Thiên liền kéo Tạ Trường Quý giống như con lợn chết sang, sau đó hung hăng ném xuống sàn nhà. Sở Thiên dẫm lên cánh tay phải của hắn, ngồi sổm xuống thản nhiên hỏi:
- Tạ Trường Quý anh vừa nói Hổ bang muốn giết tôi.
Tạ Trường Quý đã mất đi ý thức, bất chấp tất cả rống lên:
- Mày giết Hoa Nam Hổ, toàn thể Hổ bang đều muốn giết mày để xả giậni. Ông mày mặc dù là tiểu nhân vật trong Hổ bang, cũng hận không thể giết chết được mày.
Sở Thiên chợt nhớ tới vài ngày trước, mình bị tập kích trong hẻm nhỏ. Bốn tên hung thần ác sát cũng ấn định mình là người giết anh em bọn chúng. Sở Thiên nhớ tới lần trước nói chuyện với Trần Cát Mộng, Trần Cát Mộng còn nổi lên sát khí. Liên tưởng tới tình huống hôm nay, Hoa Nam Hổ chắc chắn đã xảy ra chuyện và Hổ bang cho rằng mình là hung thủ giết Hoa Nam Hổ.
Sở Thiên đứng dậy, không để ý tới Tạ Trường Quý gào thét, phất tay, bảo vệ liền tống hắn ra khỏi cửa.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xem ra mình cùng Hổ bang đã có hiểu lầm. Sở Thiên mặc dù không e ngại bọn họ, nhưng sợ Hổ Bang xuống tay với hội Phương Tình, xem ra nên tìm một cơ hội đi gặp bang chủ Hổ Bang.
Ăn xong cơm trưa, Sở Thiên không muốn lười biếng ở lại công ty, vì vậy quyết định đi dạo xung quanh, dù gì cũng có bọn Đường Thương Hùng hỗ trợ, huống chi còn có Hồng Diệp âm thầm giúp đỡ, hơn nữa đám nhân viên trung cao cấp đã bị mình tẩy não. Sở Thiên hoàn toàn tin tưởng các vấn đề của công ty sẽ từ từ được giải quyết đến nơi đến chốn.
Sở Thiên biết gần đây phát sinh một số vấn đề mới: thứ nhất là cái đầu mình giá hơn 100 triệu, thứ hai là Hoa Nam Hổ đã chết, và cuối cùng là hội
Hắc Long đang chuẩn bị tập kích. Chắc hẳn còn một số chuyện đang phát sinh bên cạnh mà mình không biết. Nhưng Sở Thiên tin rằng, nếu mình còn sống thì mọi chuyện sẽ được phơi bày ra thôi.
Sở Thiên quyết định đi dạo xung quanh.
Sở Thiên giơ tay ra đón xe taxi, sở dĩ không lấy xe riêng, bởi vì hệ thống cầu cống đường xá ở đây quá phức tạp, thường xuyên uốn đi lượn lại lại cung giao một điểm, hơn nữa mình cũng chưa quen đường ở đây, sợ rằng đi dạo lại bị lạc đường.
Sở Thiên vừa mới giơ tay lên, một chiếc taxi dừng lại, đang lúc Sở Thiên ngạc nhiên thán phục phản ứng của lái xe linh mẫn. Quách Đông Hải đã thò đầu ra, cười hì hì nói:
- Người anh em định đi đâu? Lên xe của anh đi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, mở cửa xe ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Anh Hải, đi đâu cũng được, em muốn đi dạo một lát và cũng muốn làm quen đường luôn.
- Yes Sir, người anh em, cậu tìm đúng người rồi đấy.
Quách Đông Hải cười sang sảng, mở miệng nói:
- Anh sẽ dẫn cậu đi nhìn thủ đô phồn hoa và hiu quạnh.
Sở Thiên gật đầu, Quách Đông Hải nhất nhấn ga, xe taxi chạy như bay, hơn một tiếng đồng hồ kế tiếp, Quách Đông Hải tận lực hướng dẫn Sở Thiên từng góc phố nhỏ, nhà hàng xa hoa, cửa hàng tráng lệ.
Dưới ánh mặt trời, một khu nhà cao tầng cao cấp hiện ra, ở đó vô cùng náo nhiệt, người xếp thành hàng dài chờ đợi. Sở Thiên tò mò nhìn vài lần, muốn biết tại sao, Quách Đông Hải lại nhấn ga, cấp tốc rời khỏi, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ. Sở Thiên không hiểu, quay sang hỏi Quách Đông Hải:
- Có chuyện gì mà anh chạy nhanh như thế? Chẳng lẽ kia tòa nhà kia có quỷ?
Quách Đông Hải không nói gì, sau khi rời xa mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nói:
- Tòa nhà kia không có quỷ, nhưng người chết không ít, âm khí quá nặng.
Sở Thiên trong lòng hơi động, hỏi:
- Có ý gì? Anh có thể thỏa mãn sự tò mò của em không?
Quách Đông Hải suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Tòa nhà đó tên là Hắc Long Tower, tầng mười tám chính là tổng bộ của hội Hắc Long. Cậu cũng nên biết, người sáng lập ra Hắc Long hội là người Nhật Bản, vốn dùng để thu thập tin tình báo của nước ta, chia cắt lãnh thổ. Sau khi bị giải tán, đã bị người chúng ta tiếp quản, mặc dù nói, thế hệ kế thừa là người Trung Quốc nhưng con bà nó, toàn bộ đều là lũ Nhật, kỳ thật chính là Hán gian.
- Em cũng đã từng nghe nói hội Hắc Long có không ít vụ làm ăn với Nhật Bản.
Sở Thiên làm bộ như chưa hiểu hết, mở miệng nói:
- Nhưng cái này có quan hệ gì với nhiều người bị chết?
Lời của Sở Thiên khiến Quách Đông Hải rùng mình, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
- Người anh em, hội Hắc Long hội bắt chước bọn quỷ Nhật Bản, hội trưởng của bọn họ học theo Nhật Bản. người Nhật có cái gì đền thờ Yasukuni. Hội Hắc Long thì có hội trường anh linh. Cậu chắc không biết, tầng một của tòa nhà này một nửa để trống, chuyên môn dùng để mai táng các hội trưởng và tinh anh của hội Hắc Long khi bị chết đi, nói đơn giản một chút, lầu một chính là một cái bãi tha ma.
Lời của Quách Đông Hải khiến Sở Thiên rùng mìn, không ngờ hội Hắc Long lại có hành vi quỷ quái như thế, vượt ra ngoài dự đoán của Sở Thiên. Tiếp tục hỏi:
- Chẳng lẽ chính phủ mặc kệ hành vi mai táng này của bọn họ sao?
Quách Đông Hải đánh tay lái, lắc đầu nói:
- Hắc Long hội có thế lực quá lớn, nửa sáng nửa tối, trên có Trung Nam Hải làm chỗ dựa, dưới có đám côn đồ chém giết, huống chi việc chon cất của hội Hắc Long cũng không công khai, chỉ là cái bí mật này ai cũng biết, chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở thôi.
Sở Thiên thở dài, nói:
- Không ngờ hội Hắc Long hắc bạch hai nhà đều có, quả nhiên là đầu lĩnh hắc bang của cả Trung Quốc.
- Đúng thế, mỗi tháng cánh taxi bọn anh đều phải nộp tiền trà nước cho hội Hắc Long.
Quách Đông Hải cũng đành chịu, cười khổ:
- Nếu không chưa nộp tiền trà nước, chẳng cần phải cho đám lưu manh tới đập xe mà trực tiếp xuất động cảnh sát giao thông là có thể hợp pháp thu xe của mình rồi.
Sở Thiên thông cảm nhìn Quách Đông Hải, làm ra vẻ nghiêm túc:
- Chẳng lẽ không có ai quản chuyện này, chẳng lẽ không có bang phái khác cân bằng với bọn họ.
Quách Đông Hải lắc đầu, lái xe vào đường phụ nói:
- Thật sự không có, thủ đô tuy còn có Hổ Bang, nhưng Hổ Bang còn có thể sinh tồn đến hiện tại, cũng là có chỗ dựa vững chắc ở Trung Nam Hải, nếu không đã sớm bị hội Hắc Long diệt, bên cạnh giường có người nhìn sao có thể ngủ yên?
Sở Thiên nhớ tới lời Tô lão gia, lão nhân nhóm của Trung Nam Hải đều lo lắng hội Hắc Long, bởi vậy bọn họ mới có thể ngầm đồng ý Hổ Bang tồn tại, đạt tới tác dụng cân bằng, xem ra thủ đô cũng là một bàn cờ thế, mình cũng là một quân cờ trong đó.
- Tuy nhiên, Hổ Bang cũng sớm bị diệt vong thôi.
Quách Đông Hải mở radio, mà bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Người anh em, anh đã nói với cậu, Hổ bang vốn tương đối dung mãnh. Bọn họ có “Cửu hổ mười tám tướng” nghe nói mỗi người dũng mãnh thiện chiến, đây cũng là nguyên nhân hội Hắc Long kiêng kị, cũng là nguyên nhân Hổ bang có thể xưng là hắc bang thứ hai thủ đô.
Quách Đông Hải lập tức hạ giọng:
- Nhưng, nghe đồn Hổ Bang Hoa Nam Hổ bị người giết, thi thể cũng không tìm thấy. Hổ Bang đang toàn lực điều tra, quỷ dị hơn chính là, Hổ Bang tứ tướng mấy ngày hôm trước bị người ta đánh cho thương nặng, chúng ta đều đoán là do hội Hắc Long bắt đầu hạ thủ với Hổ Bang, xem ra ngày thái bình ở thủ đô không còn được mấy ngày. Một khi kỳ họp Quốc hội kết thúc, toàn bộ thủ đô sẽ trở thành một tràng máu chảy thành sông, là lúc ngửa bài với nhau.
Sở Thiên chợt phát hiện, Quách Đông Hải so với cái gì tổ chức tình báo còn có ích hơn, toàn bộ thủ đô lớn chuyện nhỏ dường như biết. Sở Thiên từ lời của Quách Đông Hải đã phân tích ra, Hổ Bang không ngờ đã nhận định mình là hung thủ giết Hoa Nam Hổ, như vậy Hổ Bang sẽ áp dụng trả thù đối với mình, hơn nữa thời gian này sẽ không quá lâu nữa. Khi kỳ họp Quốc hội kết thúc sẽ là lúc mình phải đón nhận sự trả thù như vũ bão.
Sở Thiên nghĩ đến cái chết của Hoa Nam Hổ, có cảm giác mình dường như bị sa vào bẫy.
- Người anh em nhìn kìa, đó là tổng bộ Hổ Bang, Hoa Đô Tower.
Quách Đông Hải quyết định cho Sở Thiên lĩnh giáo phong thái của hắc bang thủ đô, lách đi qua, giảm tốc độ xe, chỉ vào một tòa cao ốc nói:
- Bây giờ hắc bang đều biến thành các công ty, tranh tối tranh sáng, lúc này là vương đạo a.
Sở Thiên gật đầu đồng ý, về sau Soái quân phát triển cũng nhất định phải như thế, đây cũng là vì sao chính mình muốn đem công ty Hồng Phát nằm trong lòng bàn tay. Sở Thiên theo hướng Quách Đông Hải chỉ nhìn lại, vẻ mặt sửng sốt, không phải là Hoa Đô Tower làm giật mình, mà là nhìn thấy Trương Quốc Hùng và mặt mũi bầm dập Tạ Trường Quý đắt nhau đi ra từ bên trong, phía sau còn có Trần Cát Mộng tươi cười đi theo.
Sở Thiên biết Tạ Trường Quý cùng Hổ Bang có quan hệ nhưng không ngờ Trương Quốc Hùng cũng thế. Bọn Trương Quốc Hùng lái xe Mercedes rời đi Sở Thiên thấp giọng cùng Quách Đông Hải nói:
- Anh Đông, anh giúp em đi theo xe phía trước đừng để mất dấu, và bị bọn chúng phát hieejn. Cảm ơn anh trước.
Quách Đông Hải không hỏi rõ nguyên nhân, nhưng thấy đến Sở Thiên có bộ dạng nghiêm túc, gật đầu đáp ứng nói:
- Yên tâm, cam đoan sẽ không mất.
Ba mươi phút sau, ở nhà hàng Đông Huy, phòng vip số 3.
Trương Quốc Hùng oán hận vỗ bàn, nói với Trần Cát Mộng:
- Lâm Hải Huy bang chủ ở đâu? Tôi muốn ông ấy giúp tôi giết Sở Thiên, giết tên nhóc càn rỡ kia.
Lập tức kéo Tạ Trường Quý sang, chỉ vào khuôn mặt đầy vết thương nói:
- Anh xem đi, không biết bọn hắn đánh nó thành bộ dạng gì rồi? Hắn không cho tôi mặt mũi cũng được, nhưng coi thường mặt mũi Hổ bang thì không thể.
Tạ Trường Quý phối hợp gập đầu, vẻ mặt cầu xin nói:
- Tôi đã nói tôi là đệ tử Hổ Bang, Sở Thiên vẫn cứa ra tay, còn nói Hổ Bang là cái đít, trong mắt hắn Hổ bang chả là cái đinh rỉ gì!
Ngoài cửa sổ, Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, vu cáo hãm hại, thuần túy là vu cáo hãm hại.
- Lâm bang chủ đi gặp thủ lĩnh rồi.
Trần Cát Mộng dường như cũng nổi giận, vuốt khuôn mặt bị thương của Tạ Trường Quý, oán hận nói:
- Tên nhóc đó thật sự kiêu ngạo, tuy nhiên, Trương lão xin cứ yên tâm, đừng nói Trương lão cống hiến rất nhiều vì Hổ Bang, liền là thuần túy Trương lão cùng Lâm bang chủ giao tình, chúng ta cũng nhất định làm chủ cho các người, yên tâm đi, Sở Thiên sống không được bao lâu, khi kỳ họp Quốc hội kết thúc cũng là lúc Sở Thiên phát tang.
Trương Quốc Hùng nghe thấy lời Trần Cát Mộng, trong lòng mới khá lên một chút, bưng chén trà Ô Long trên bàn lên, lập tức hỏi:
- Cát mộng, có tìm được Hoa Nam Hổ chưa? Các người không phải đã thử dò xét Sở Thiên rồi sao? Có phải là hắn giết không?
- Tôi tự mình đi dò xét, còn phái tứ tướng mai phục, nhưng cũng chưa thể chắc chắn là do Sở Thiên làm.
Trần Cát Mộng cầm bình trà lên, châm trà cho Trương Quốc Hùng:
- Nhưng Hoa Nam Hổ có phải do hắn giết hay không, hiện tại đã không quan trọng nữa, quan trọng là ... Sở Thiên này nhất định phải loại bỏ. Người này gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người, đợi một thời gian nữa, thủ đô nhất định là thiên hạ của hắn.
Tạ Trường Quý liền liên thanh phụ họa nói:
- Giết hắn, giết hắn.
Trương Quốc Hùng gật đầu, mở miệng nói:
- Đúng vậy, tiểu tử kia tuy rằng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng quả thật có thực tài, làm việc cũng cẩn thận, nhất định phải trừ bỏ. Tuy nhiên, Sở Thiên cũng đắc tội Chu Chí Minh, lấy tính tình táo bạo, bụng dạ hẹp hòi của hắn, chỉ sợ sẽ xuống tay còn nhanh hơn so với chúng ta. Giờ chúng ta cứ ngồi xem hổ đấu, Chu Chí Minh không giải quyết được chúng ta mới lôi đình xuất kích.
Tạ Trường Quý không hiểu gãi đầu, hỏi:
- Chu Chí Minh có năng lực gì? Ông ta xuống tay như thế nào với Sở Thiên?
- Hừ, các ngươi không biết Chu Chí Minh có quan hệ cùng hội Hắc Long.
Trương Quốc Hùng hạ giọng nói:
- Chu Chí Minh là bà con xa của hội trưởng hội Hắc Long Chu Cao Phong, năm ngoái trong bữa tiệc cuối năm của công ty Hồng Phát ông ta vô tình nói ra, ở thủ đô không có mấy người biết chuyện này.
Sở Thiên trong lòng chấn động, không ngờ Chu Chí Minh không ngờ có quan hệ cùng hội Hắc Long. Mình chỉ biết Chu Chí Minh nắm giữ bộ phận vận chuyển hàng hóa của Hồng Phát, mà bộ phận vận chuyển hàng hóa lại có quan hệ với kho hàng số bảy ở Thượng Hải, cũng liên quan tới Đường Đại Long và Lý Thần Châu.
Chẳng lẽ Lý Thần Châu cũng có quan hệ với hội Hắc Long? Ý niệm đáng sợ này hiện lên nhưng lập tức bị phủ định, Hắc Long hội có quan hệ với tổ chức “Đột Đột”, nhưng Chu Long Kiếm ra tay không thương tiếc phần tử của tổ chức này.
Xem ra, cần chút thời gian trao đổi với Lý Thần Châu rồi. Sở Thiên trong lòng khẽ than, tên kia tuy không hại mình trước mặt, nhưng thường xuyên đem mình mang lên đài, thuộc loại giết người không dao.
Sở Thiên nghe thêm một lát, cảm giác nội dung không có gì quan trọng nữa, liền xoay người xuống dưới, hai chân vừa mới đạp trên mặt đất, một chiếc xe jeep quân dụng phanh gấp dừng lại, nhảy xuống là một người đàn ông khôi ngô mặc quân trang, trên mặt tràn đầy tươi cười nhìn Sở Thiên.
- Cậu em, đường cậu đi cũng khá đặc biệt nha, không đi đường lớn, thang bộ, mà lại đi trên vách tường.
Hà Đại Dũng cười trêu ghẹo Thiên:
- Có phải đường lớn dễ đi quá, đi trên vách tường để thử thách bản thân à?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:
- Anh Dũng, sao anh lại ở đây?
Hà Hàn Dũng chỉ vào nhà hàng Đông Huy nói:
- Tới ăn cơm, vừa mới lấy xe chuẩn bị đi thì thấy cậu nhảy xuống.
Sở Thiên duỗi duỗi người, nhảy lên xe jeep của anh ta, thản nhiên nói:
- Vừa vặn cho em quá giang tới quán bar Mê Tình, đỡ mất tiền đi xe taxi.
Hà hàn Dũng cười nhẹ, cũng lên xe, nhấn ga, vọt ra.
Nhãn hiệu xe jeep quả thật uy mãnh, một đường hoành hành không sợ, không bao lâu sau đã tới quán bar Mê Tình.
Hai người cùng xuống xe, Hà Hàn Dũng nhìn quán bar Mê Tình, hỏi:
- Sở lão đệ, nơi này là tổng bộ của Soái quân ở thủ đô à, cũng quá keo kiệt đi à nha? Ngàn vạn lần đừng nói với anh đây là cậu không có tiền, tôi biết bây giờ Soái quân ở vùng Giang Chiết oanh oanh liệt liệt.
Sở Thiên và Hà Hàn Dũng bước vào quán bar, bốn thanh đao mỏng dính mang theo hàn khí đâm tới.