Năm tên Phi ưng cùng đám đệ tử hội Hắc Long điên cuồng phong tỏa sông đào bảo vệ thành, khi chúng đang tìm kiếm trên sông thì Sở Thiên và Phong Vô Tình đã nằm ở một quầy bán quà vặt trong ngõ nhỏ cũ kỹ tạm nghỉ, hai người đều ướt sũng, nhưng vẻ mặt có chút hưng phấn, không ngờ trong chốc lát lại có thể giết chết tên Phi ưng cầm đầu, còn có thể nhảy sông thoát thân, đúng là ông trời chiếu cố.
Nghỉ ngơi một lát, Sở Thiên không thể không nghĩ đến những chuyện tàn khốc, bọn người Vương Đại vẫn chưa xuất hiện ở sông đào, chỉ có thể cho thấy rõ ràng họ đã xảy ra chuyện, hội Hắc Long dĩ nhiên có thể mai phục hắn ở sông đào bảo vệ thành, chứng minh đêm nay chúng đã có âm mưu từ lâu, như vậy bọn chúng cũng sẽ công kích anh em Soái quân ở quán rượu Mê Tình, đêm nay chị Mị cùng Phương Tình đều nghỉ ngơi tại quán rượu Mê Tình, rất dễ bị hội Hắc Long chặn lại, Sở Thiên không dám nghĩ chị Mị và Phương Tình rơi vào tay hội Hắc Long sẽ thế nào, trong mắt Sở Thiên hiện giờ bọn chúng chỉ là một đám súc sinh.
Di động của Sở Thiên đã bị nước sông làm ướt, vội mượn điện thoại của quầy bán quà vặt gọi trước cho Thường ca và Cố Kiếm Hoa, đều không có người bắt máy, trong lòng Sở Thiên trầm xuống, lập tức gọi cho chị Mị. Ban đầu cho rằng cũng không có phản ứng, ai ngờ sau năm tiếng chuông, thật thần kỳ đường dây đã được nối, thanh âm mềm mại của chị Mị truyền tới, trong lòng có chút vui mừng, nói:
- Chị Mị, chỗ của các chị không an toàn, mau báo cho Hồ Bưu biết.
Chị Mị dường như có phần kinh ngạc, nhưng không hỏi gì mà nói:
- Được, chị lập tức báo cho Hồ Bưu.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kêu sợ hãi của chị Mị:
- A, có người xông vào cửa chính quán rượu.
Điện thoại lập tức ngắt tín hiệu, hiển nhiên đã bị chặn, Sở Thiên lại lần nữa gọi đến quán rượu Mê Tình, nhưng không cách nào liên lạc được.
Sở Thiên trong lòng bắt đầu lo lắng, để điện thoại xuống, hắn biết bản thân phải lập tức đuổi đến, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, liền nhanh chóng lao ra đường phố, hoàn toàn không quan tâm bản thân có thể bị người của hội Hắc Long phát hiện.
Sở Thiên chặn chiếc taxi lại, vừa định giơ tay đánh ngất lái xe, thì nghe thấy tiếng của Qúach Đông Hải hô lên trước:
- Ông em Sở Thiên, lâu rồi không gặp, hôm nay lại ướt sũng như vậy? Vừa mới bơi ở dưới nước lên à? Oa, mùa thu mà vẫn dũng mãnh như vậy, tuổi trẻ thật là tốt.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, không quan tâm đến câu hỏi Quách Đông Hải, nói:
- Anh Hải, hiện tại vô cùng khẩn cấp, anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất đưa chúng em đến quán bar Mê Tình đi, liên quan đến sự sống chết, nhờ cậy cả vào anh rồi.
Quách Đông Hải thấy vẻ nghiêm trọng của Sở Thiên, vẻ mặt trêu đùa lập tức trở nên nghiêm túc, hô:
- Mau lên xe!
Sở Thiên và Phong Vô Tình nhanh chóng chui vào trong xe, vừa mới ngồi vững vàng, Quách Đông Hải liền đẩy người lái xe taxi ra, với tốc độ nhanh nhất, đi con đường gần nhất đến quán rượu Mê Tình.
Gió đêm tràn vào trong xe rất lạnh, trên đầu Sở Thiên mồ hôi lạnh lại càng nhiều, anh ta không ngờ Chu Triệu Sâm lại hạ thủ nhanh như vậy, xem ra gã đã xử lí xong Lâm Đại Pháo thì những kẻ liều mạng kia mới không chút do dự mai phục mình, huyết chiến đêm nay đến sớm hơn một chút so với tưởng tượng.
Xe taxi điên cuồng chạy băng băng, kĩ thuật lái và sự điên cuồng khiến cho Quách Đông Hải như một tay đua chuyên nghiệp, lướt qua vô số chiếc xe, chạy qua hàng chục bậc thềm, vòng qua bảy tám cái ngõ nhỏ, khiến cho bộ phần xe gần như rã rời.
Sở Thiên có chút cảm động, Quách Đông Hải với mình chỉ là bèo nước gặp nhau, quen sơ sơ, thế mà lại trọng nghĩa như vậy, một câu nói của mình, liền khiến anh ta ngay cả chén cơm của mình cũng không cần, loại người này tuy rằng rất khó tiếp cận, nhưng lại nhận được sự tôn kính của Sở Thiên.
Khi xe rẽ sang một con phố cũ, Quách Đông Hải đột nhiên thắng xe lại, hô:
- Mẹ, gặp phải bang hội đang sống chết với nhau, mong rằng vượt qua được chỗ này, ya, lách người.
Sở Thiên nội ngẩng đầu nhìn lại, mấy trăm tên trang phục đên tay cầm khảm đao sáng loáng, rõ ràng đều là đệ tử hội Hắc Long, khí thế mãnh liệt đuổi giết hai người, một béo một gầy, nhưng tên béo lại chạy trước, vắt chân lên cổ mà chạy, tên gầy chắn phía sau, tay phải không ngừng quơ đoản đao, sau khi đánh chết mấy tên liền quay người chạy về phía trước, nhưng chạy không được bao xa lại quay đầu lại chống đỡ, để tên mập tranh thủ thời gian tháo chạy.
Quách Đông Hải khéo léo quay đầu xe lại, đúng lúc chuẩn bị rời đi, Sở Thiên rõ ràng thấy không ngờ tên mập lại là Lâm Đại Pháo, trên mặt sớm không còn vẻ âm hiểm giả dối như lúc trước, dưới ngọn đèn lộ ra sắc mặt trắng bệch phờ phạc, Sở Thiên nhìn tên đang chống cự ở phía sau, trong lòng biết hắn nhất định là Lão yêu.
Sở Thiên rút Minh Hồng chiến đao ra, thản nhiên nói:
- Anh Hải, lùi xe lại đi, em muốn cứu hai người này.
Quách Đông Hải sững sờ nhưng không hỏi gì, lập tức giẫm lên chân ga, xe rầm rầm lùi về phía sau, Sở Thiên đập vỡ tấm kình đằng sau, thò người ra ngoài, đột nhiên hô:
- Lâm bang chủ, mau lên xe!
Lâm Đại Pháo đang chạy thở không ra hơi, nhìn thấy Sở Thiên và chiếc xe taxi hướng về phía mình, cả người lập tức trở nên phấn chấn, đột nhiên chạy lên vài chục bước, và vọt tới trước mặt xe taxi đồng thời gần như dừng lại, Lâm Đại Pháo mở cửa, ngồi ở ghế phụ xe, thở gấp, lập tức hô:
- Mau lái xe!
Sở Thiên nhìn lão yêu kia dần dần lọt vào vòng vây, nói:
- Lão yêu làm thế nào?
- Mặc kệ ông ta, nếu không chạy ngay cả chúng ta cũng bị loạn đao chém chết.
Lâm Đại Pháo lau mồ hôi, nói ra những lời vô tình:
- Dù sao mạng của ông ta cũng là của tôi, hiện tại chỉ là lúc báo đáp, lái xe, mau đi đi!
Quách Đông Hải kinh hãi, không ngờ người Sở Thiên cứu lại vô tình vô nghĩa đến vậy.
Phong Vô Tình hoàn toàn quay đầu, khinh thường Lâm Đại Pháo.
Ánh mắt Sở Thiên rốt cục khinh bỉ nhìn Lâm Đại Pháo, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Anh Hải, quay lại, cứu người!
Quách Đông Hải gật gật đầu, giẫm lên chân ga tiếp tục lui về phía sau, ai ngờ “cạch” một tiếng, Lâm Đại Pháo cầm khảm đảo còn dính vết máu đặt lên cổ Quách Đông Hải , gào thét:
- Không được quay lại, quay lại tất cả chúng ta đều có thể chết, đi, chúng ta đi, lái xe, bằng không tao giết mày.
Thanh âm của Lâm Đại Pháo rất vang dội, vang dội tới mấy khiến cho đám người ở cách chục mét đều yên tĩnh trở lại, Lão yêu cũng dừng tấn công, ánh mắt xéo qua chiếc taxi, trong lòng trở nên phức tạp.
- Lái xe, ông ta bất quá chỉ là con chó của Lâm Đại Pháo tôi!
Lâm Đại Pháo vì tháo chạy, cuồng loạn hô lên:
- Vì chó, hà tất phải hi sinh chúng ta sao?
Lâm Đai Pháo tay cầm đao hò hét điên cuồng, hơi lệch hướng, Sở Thiên chớp lấy thời cơ, “Keng” một tiếng, dùng hồng chiến đao đánh rơi khảm đao của Lâm Đại Pháo, lạnh lùng nói:
- Lâm bang chủ, Sở Thiên muốn cứu ai, còn chưa tới phiên anh chỉ huy, anh Hải, lái xe!
Quách Đông Hải thấy Sở Thiên dũng mãnh, nghĩa khí như thế, mãnh liệt nhấn ga, liều chết phóng tới hướng lão yêu, ai ngời Lão yêu lúc này không chỉ không chạy tới taxi, ngược lại, giận dữ gầm lên một tiếng, quơ đao lao tới giết đám đệ tử hội Hắc Long.
Sở Thiên biết, đó là do sau khi nghe thấy những lời của Lâm Đại Pháo nên tan nát cõi lòng.
Đám đệ tử hội Hắc Long đã tỉnh lại, rút khảm đao ra, càng hung tợn vây lấy lão yêu, còn có một số tên chạy tới hướng xe taxi, từ hai bên đường dùng khảm đao chém vào xe, Sở Thiên và Phong Vô Tình chỉ có thể thò mình ra, dựa vào xe che nửa người, ra sức chém, khảm đao và dao găm xẹt qua, mấy tên đệ tử hội Hắc Long liên tiếp ngã xuống.
Lâm Đại Pháo nhân lúc bọn Sở Thiên đang ra sức chém giết, nhặt khảm đao dưới gầm xe lên, muốn uy hiếp Quách Đông Hải một lần nữa, kết quả bị Quách Đông Hải phát hiện giành trước, tay phải cầm lấy lọ nước hoa gần vô-lăng, đập mạnh vào đầu Lâm Đại Pháo, nước hoa bắn tung tóe vào mắt và vết thương của gã, khiến cho gã hoàn toàn không mở được mắt và đau đớn vô cùng, hoảng loạn rơi khỏi taxi, lăn trên mặt đất.
Sở Thiên nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Anh Hải, mặc kệ, tiếp tục lùi xe.
Xe taxi như một con mãnh xà, lượn hình chữ S mà lùi, đụng ngã vô số tên đệ tử hội Hắc Long, sau một lát, cuối cùng đã đến bên cạnh Lão yêu, Sở Thiên nhảy lên hòm xe, rút đao chém giết vài tên đệ tử hội Hắc Long chung quanh, hướng về phía lão yêu quát lên:
- Lão yêu, đi mau, mau lên xe!
Lão yêu cả người đã đẫm máu, quần áo trên người rách tả tơi, dưới ánh đèn, thấy rất rõ lão yêu đã bị mấy chẹc vết thương nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng khiến tốc độ đánh ngày càng chậm, chém giết đi xuống, sớm hay muộn sẽ bị loạn đao chém chết.
Lão yêu quay đầu lại, nhìn vào hai mắt Sở Thiên, gật đầu cảm kích, nhưng chạy qua, mà chỉ hô lên:
- Cảm tạ, các người đi đi.
Sau khi nói xong, Lão yêu còn tiến lên trước vài bước, chém vài tên đang muốn lao về phía xe, Sở Thiên thấy thế, thầm mắng Lão yêu cố chấp, nhưng sâu trong lòng, vẫn tán thưởng lão yêu:
- Anh Hải, lùi sau hai mét nữa, Vô Tình, bám chắc hai chân tôi.
Quách Đông Hải tiếp tục lùi, Phong Vô Tình tung người nhào nhào tới, khẩn trương nắm lấy hai chân Sở Thiên, cả người Sở Thiên nghiêng về phía trước, tay phải quơ đoản đao, đám đệ tử hội Hắc Long chen chúc lùi lại, tay trái thăm dò, vừa vặn nắm được áo của lão yêu, quay đầu lại hô:
- Anh Hải, tiến lên.
Quách Đông Hải đột nhiên giẫm lên chân ga, chiếc xe như một mũi tên bắn về phía trước, Sở Thiên thuận thế nhấc Lão yêu lên đuôi xe, đồng thời dùng tay trái đè chặt Lão yêu, không cho ông ta đi xuống, tay phải liên tiếp quơ đao, chặn đám đệ tử hội Hắc Long.
Xe taxi hung mãnh lao về phía trước, đám bang chúng hội Hắc Long nghe thấy thanh âm ầm ầm của xe, vội vã né tránh, sợ bị chiếc xe mục nát này đâm chết, đợi sau khi chiếc xe đi qua, lại cầm khảm đao truy đuổi phía sau, hiện rõ bản thân đang vô cùng gắng sức.
Lâm Đại Pháo té xuống phía trước, đã bị đám đệ tử hội Hắc Long đuổi tới bao vây, quơ khảm đao bảo vệ tính mạng, nhìn thấy chiếc xe đã quay lại, trên mặt trở nên vui sướng, hô :
- Thiếu soái, Thiếu soái.
Lập tức nhìn thấy Lão yêu, lại hô lên:
- Lão yêu, mau xuống đây cản phía sau, mau xuống đây cản phía sau!
Trong mắt Lão yêu hiện lên vẻ thống khổ và tuyệt vọng.
Quách Đông Hải phóng xe qua người Lâm Đại Pháo, chần chừ một lát, hỏi:
- Chú em Sở, muốn cứu tên mập vô tình vô nghĩa kia không?
Sở Thiên không trả lời, quay đầu nhìn Lão yêu đã bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Lão yêu, vấn đề này ông quyết định!
Lâm Đại Pháo bây giờ đối với Sở Thiên mà nói, đã không còn đáng giá gì, hội Hắc Long đã hoàn toàn khai chiến với mình, để cho Lâm Đại Pháo còn sống, cho dù có thể đem lại cho hội Hắc Long một chút phức tạp, nhưng sau lưng khó mà bảo vệ được Lâm Đại Pháo, Lão yêu thở nhẹ ra một hơi, lập tức kiên định nói ra câu thứ hai:
- Đi!
Quách Đông Hải dường như đợi đáp án này, trên mặt vui mừng gật gật đầu, lập tức vọt qua, đám đệ tử hội Hắc Long nhao nhao tránh ra, ánh mắt Lâm Đại Pháo vừa lộ ra vẻ vui sướng, lập tức trắng bệch, trở nên tuyệt vọng, oán độc rống lên:
- Sở Thiên, mày vô tình vô nghĩa, vô tình vô nghĩa!
Lâm Đại Pháo muốn mắng thêm vài câu, nhưng hiện khảm đao của đám đệ tử hội Hắc Long đã lao tới đánh phủ kín trời đất, rơi vào đường cùng, chỉ có thể câm miệng chống cự đến phút cuối cùng.
Xe đi càng lúc càng xa, cách xa sự truy kích của đám người hội Hắc Long, lại bắt đầu phóng tới quán bar Mê Tình.
Đêm nay, Kiều Ngũ vẫn là tổng chỉ huy, nhưng gã tự mình dẫn theo một ngàn người vây giết Lâm Đại Pháo, sau khi giết hết hơn năm mươi đệ tử Hổ Bang bên cạnh Lâm Đại Pháo, thì giống như mèo vờn chuột, ở phía sau nhìn Lâm Đại Pháo và Lão yêu khổ sở tháo chạy, đang vô cùng đắc ý, lại nhận được tin vây giết Sở Thiên thất bại, tên cầm đầu Phi ưng bị giết, trong lòng vô cùng tức giận, ngay sau đó lại nghe tin Sở Thiên đã cứu Lão yêu, tâm tình Kiều Ngũ trở nên u ám.
- Nói như thế, Lâm Đại Pháo cũng được Sở Thiên cứu rồi?
Kiều Ngũ chuyển động hai thiết đảm, có phần phẫn nộ:
- Chúng mày rốt cuộc là ăn cái gì không biết? Gần nghìn người mà không làm được gì bọn Sở Thiên.
Đám đệ tử hội Hắc Long trên mặt có vài phần xấu hổ, lập tức trấn an Kiều Ngũ nói:
- Kiều gia yên tâm, Sở Thiên chỉ cứu thủ hạ của Lâm Đại Pháo, về phần Lâm Đại Pháo, đã bị tám trăm anh em vây quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết, bây giờ mời Kiều gia thêm một đao cuối cùng!
Kiều Ngũ nghe thấy Lâm Đại Pháo không chạy trốn được, trong lòng vui sướng, xử lí Lâm Đại Pháo, diệt cứ điểm của Sở Thiên, ngoài việc vài người Sở Thiên chạy trốn, toàn bộ hành động đêm nay vẫn có thể coi là thành công viên mãn, vì thế châm rãi đi đến phía trước, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Thông báo cho Phi ưng vây đánh cứ điểm của Soái quân, thông báo lại cho đám đệ tử ở sông đào bảo vệ thành, không cần tìm kiếm Sở Thiên nữa, toàn bộ áp sát quán bar Mê Tình.
Đám đệ tử hội Hắc Long vội vàng gật đầu nhận lệnh, thần sắc toát lên vẻ hưng phấn.
Kiều Ngũ rốt cuộc đã đi đến trước mặt Lâm Đại Pháo, khảm đao của gã đã không còn chém giết được nữa, mà chỉ cắm chống đất, thở phì phò từng hơi một, trên người đã bị chém hàng chục nhát, máu tươi từ từ chảy ra, đám đệ tử hội Hắc Long cũng không vội giết, bốn phương tám hướng vây quanh, chỉ cần Lâm Đại Pháo xông về phía trước chém, đám đệ tử trước mặt lập tức né tránh, phía sau dễ dàng dùng khảm đao rạch vào những vết thương, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười khinh miệt.
Thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Lâm Đại Pháo tuyệt vọng than ra câu danh ngôn, lập tức nhìn thấy Kiều Ngũ và thiết đảm trong tay gã chuyển động, trên mặt nặn ra nụ cười gượng gạo:
- Kiều Ngũ, hội Hắc Long chúng mày ngoại trừ chiến thuật biển người còn có gì?
- Lâm bang chủ ngoài âm mưu quỷ kế, còn biết cái gì?
Kiều Ngũ không chút tức giận bình tĩnh nói:
- Nhưng Lâm bang chủ lại có âm mưu kinh thiên động địa không kịp làm rồi, vì rất nhanh sẽ phải chết, huống chi lòng lang dạ sói của Lâm bang chủ khiến cho kẻ bên cạnh rét lạnh tim, nghe nói thủ hạ trung thành nhất cũng bỏ mà đi rồi, thật đáng buồn.
Lâm Đại Pháo bị kích thích, trên mặt trở nên căm phẫn, trong tay nắm chặt khảm đao, dốc toàn lực, lao tới giết Kiều Ngũ, đệ tử hội Hắc Long muốn xông lên, lại bị Kiều Ngũ ngăn cản, lập tức cầm lấy một thanh khảm đao, chăm chú lạnh lùng nhìn Lâm Đại Pháo.
Một tiếng “Keng”, hai thanh khảm đao đụng nhau, gan bàn tay Lâm Đại Pháo đau nhức, khảm đao lập tức rời tay.
Kiều Ngũ nở nụ cười mỉa mai, khảm đao trong tay lại xẹt qua, Lâm Đại Pháo đầu rơi xuống đất.