Sau đó tên Béo quay đầu lại, mặt không biết từ lúc nào đã cười toe:
- Mọi người nghe rõ đây, bây giờ bắt đầu đi cướp, chúng ta cũng chỉ là lấy chút tiền thừa của mọi người để cứu tế những kẻ nghèo khó. Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ai mà thích công việc cướp bóc đầy nguy hiểm này chứ? Chúng ta cam đoan chỉ cướp của chứ không giết người, đó gọi là làm gì cũng phải có nguyên tắc. Cướp bóc cũng vậy, mong rằng mọi người sẽ phối hợp chặt chẽ với nhau, cam đoan không che dấu, không chống đối, không báo cảnh sát, bằng không, đao gậy vô tình!
Sở Thiên không nhịn nổi cười. Tên cướp này cũng thật thú vị, đã đi cướp còn nói lời hoa mỹ, không chỉ thanh minh mình làm việc này là bất đắc dĩ mà còn biến mình trở thành hiệp sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Triệu Ngọc Khánh trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh sợ, bất giác sờ vào miếng ngọc thạch gia truyền trên cổ, nghĩ thầm không biết miếng ngọc gia truyền này liệu có giữ nổi không? Cô nghiêng đầu nhìn sang bộ dạng không hề lo lắng gì của Sở Thiên, trong lòng vô cùng giận dữ, cũng chỉ tại đợi tên khốn này nên mới chậm trễ mất thời gian. Bằng không lên chuyến xe trước thì đã không gặp phải lũ cướp này rồi.
Tên Béo phái một người canh giữ dưới xe, một người canh giữ ở cửa. Một tên trông chừng người lái xe, sau đó đích thân dẫn theo hai thanh niên cầm túi từng hàng từng hàng đi thu tiền. Tay tên Béo cầm theo chiếc máy dò kim loại, sau khi hai thuộc hạ lấy tiền xong, kiểm tra một lượt từng người từ trên xuống dưới, phân công vô cùng rõ ràng, ngay ngắn trật tự. Sở Thiên lại cười, quả nhiên có chút đạo nghĩa.
Chiếc máy dò kim loại của tên Béo lúc dò đến người đàn ông trung niên đầu húi cua bỗng nhiên kêu lên. Hai tên thuộc hạ đang đi phía trước lập tức quay lại, giơ tay lục soát người đàn ông trung niên đầu húi cua. Sau đó, tìm thấy một chiếc nhẫn vàng trong túi quần. Sau khi vứt vào túi đựng tiền, hai tên thanh niên lập tức đánh tới tấp vào người đàn ông trung niên này, miệng chửi:
- Ai bảo mày dấu hả, ai bảo mày dấu hả?
Tên Béo phất tay ra hiệu thuộc hạ dừng tay lại, vỗ vào người trung niên đầu húi cua lúc này mặt mũi bầm dập, nói:
- Đồ chó má, ông đây ghét nhất lũ điêu dân như chúng mày. Bên ngoài một đường, bên trong một nẻo, lần này coi như là một bài học, còn gì đáng giá mà còn chưa lấy ra không?
Người đàn ông trung niên tóc húi cua hoảng sợ lắc lắc đầu, nói:
- Đại ca, không còn nữa, thật sự không còn nữa, chiếc nhẫn này là món quà tôi mua tặng vợ kỉ niệm tròn 1 năm ngày kết hôn. Vì vậy nhất thời bối rối đã dấu đi, thực sự xin lỗi.
Tên Béo mặt đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên này, nói:
- Thật không?
Người đàn ông trung niên gật gật đầu:
- Thật, thật sự là mua cho vợ tôi.
Tên Béo thấy người đàn ông trung niên này không có vẻ gì là nói dối, gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên, nói:
- Chiếc nhẫn này trả lại cho anh, chúc hai người hạnh phúc!
Tên Béo không ngờ lại đem chiếc nhẫn trả lại cho người đàn ông trung niên một cách lạ lung như vậy.
Sau đó tên Béo lẩm bẩm:
- Ông mày hôm nay lại làm một việc tốt rồi, đúng thật là tích đức.
Sở Thiên lại cười sờ sờ cổ. Lâm Ngọc Đình thì vô cùng căng thẳng nhìn Sở Thiên, người hơi run lên. Sở Thiên dùng lực vỗ vỗ vai Lâm Ngọc Đình, truyền chút hơi ấm và sức mạnh lên vai Lâm Ngọc Đình, để cô yên tâm phần nào.
Triệu Ngọc Khánh nhìn tên Béo đang dần tiến về phía mình, trong lòng càng thêm lo sợ. Ngoài việc sợ miếng ngọc thạch gia truyền bị cướp, còn có sự mâu thuẫn về tư tưởng, giữa việc thầy dạy thấy việc nghĩa phải hăng hái ra tay với việc quân tử phải biết phòng thân mà người nhà hay dặn dò, trong lòng có sự tranh cãi mãnh liệt. Cô rất muốn đứng dậy, vung cánh tay lên hô hào mọi người cùng cô cho tên cướp này vào trại giam. Nhưng Triệu Ngọc Khánh cũng biết được, kiểu này chỉ có trong phim mà thôi. Những anh hùng trong thực tế phải trả giá bằng máu. Cô quay đầu nhìn vẻ thờ ơ của Sở Thiên, bất giác những mâu thuẫn chuyển hóa hết thành sự căm phẫn Sở Thiên. Tên này là đàn ông sao lại không dám đứng ra gánh vác trách nhiệm, thấy việc nghĩa không ra tay cứu giúp? Học nhiều năm như vậy để làm gì, đợi xong vụ này nhất định phải nhắc nhở Lâm Ngọc Đình tránh xa gã đàn ông vô nhân tính này ra, một người đàn ông đến người phụ nữ của mình cũng không dám bảo vệ thì còn làm được việc gì?
Chiêu vừa đấm vừa xoa của tên Béo phát huy tác dụng rõ rệt. Những người phía sau đều vô cùng thành thực, ra sức bỏ đồ trong người ra, tránh bị bọn người của tên Béo phát hiện trên người còn giấu đồ gì rồi lại bị đánh te tua.
Hai tên thuộc hạ của tên Béo cuối cùng cũng đi đến hàng ghế của Sở Thiên, giơ cái túi ra, muốn bọn họ tự giác giao những thứ có giá trị ra. Sở Thiên sờ sờ mũi, cười cười nói:
- Trên người tôi có 2000 tệ, nhưng đây là tiền ăn hai tuần của tôi, không cho các anh được. Nếu không tôi sẽ chết đói mất. Các anh chẳng lẽ chỉ vì việc cướp của vặt vãnh mà làm người khác chết đói sao. Vậy là vi phạm mong muốn bạn đầu của các anh rồi, các anh thấy vậy có đúng không?
Hai thuộc hạ của tên Béo hiển nhiên là lần đầu tiên gặp phải người thế này, nhất thời sững lại. Dưới sự dạy bảo nhiều năm của tên Béo, bọn họ cũng biết nói đạo lý, vừa nghe thấy Sở Thiên nói đến lý liền không biết phải trả lời thế nào.
Tên Béo chen đến, nhìn thấy Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đều ăn mặc giống học sinh, hòa nhã dễ gần nói:
- Ba vị đều là học sinh? Những năm này làm học sinh không phải dễ, bài học nhiều, áp lực lớn, ngày nào cũng mệt đến muốn chết, được rồi, thấy cậu thành thật như vậy, lại là học sinh, nên mỗi người đưa một nửa, thế nào?
Lần này Sở Thiên cười lớn tiếng, nói:
- Sao anh lại làm nghề cướp bóc này? Lại còn có chuyện mặc cả nữa? Truyền ra ngoài không sợ những người trong nghề cười cho thối mũi sao?
Triệu Ngọc Khánh sặc mặt thay đổi nhanh chóng, suýt chút nữa lên tiếng mắng Sở Thiên. Bọn người tên Béo không dễ gì chỉ cướp một nửa, đã là kì tích lớn rồi, giờ còn mở miệng chế giễu bọn chúng, thật sự là chán sống mà.
Tên Béo cười cười, có chút ngại ngùng nói:
- Hết cách rồi, không có thứ gì là tuyệt đối cả!
Sở Thiên lần này có chút tán thưởng tên Béo, nhưng bất luận thế nào, cướp bóc trước mặt mình cũng không phù hợp với nguyên tắc của hắn. Cho dù thế nào, những người ngồi trên chiếc xe này đều là người dân bình thường. Mấy năm gần đây, mọi người kiếm tiền không phải là dễ. Vì vậy hắn thản nhiên nói:
- Anh Béo, tôi rất thích phong cách của anh, chỉ là anh không nên cướp bóc trước mặt tôi!
Sắc mặt tên Béo hơi thay đổi, nói:
- Vì sao?
Sở Thiên cười nhạt:
- Vì tôi tên là Sở Thiên.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ: “Lấy cái tên ra dọa lũ cướp này sao, thật quá vớ vẩn, không biết lượng sức mình”.
Hai tên thuộc hạ của tên Béo vô cùng giận dữ, đang định xông đến cho Sở Thiên một bạt tai. Tên Béo không ngờ lại ngăn cản bọn họ. Tên Béo cảm thấy người thanh niên trước mắt không đơn giản, luồng khí chất điềm tĩnh của hắn khiến gã thấy bất an, nên gã quyết định thăm dò đã.
Tên Béo vẫn giữ nụ cười, nói:
- Người anh em họ Sở này, không để cho anh em chúng tôi kiếm ăn trên chiếc xe này, thì chắc phải có gì đó thuyết phục chúng tôi chứ?
Sở Thiên khẽ cười, thân hình chớp động. Tên Béo và hai tên thuộc hạ không thấy Sở Thiên động đậy gì, nhưng lại cảm thấy yết hầu khó chịu vô cùng, trong lòng kinh hãi, ho khan vài tiếng, mặt nhìn ra xa. Sở Thiên vẫn ngồi ở vị trí đó, dường như không có động đậy gì. Tên Béo biết đã gặp phải cao nhân. Gã cũng là người thức thời, khẽ cười:
- Hôm nay đắc tội rồi, mong lượng thứ, xin hỏi Sở huynh để ở đâu?
Thông thường người ta nghe đến hỏi họ tên đều bất giác đề cao cảnh giác, sợ bị trả thù, chỉ có Sở Thiên biết được tên Béo có thành ý, nói:
- Trường trung học Thiên Đô.
Tên Béo lại giơ ngón tay lên, tán thưởng:
- Anh hùng xuất thiếu niên, anh em ta lần này quen biết, non xanh nước biếc, sau này sẽ gặp lại.
Tên Béo nói xong, vung tay, bỏ túi đồ xuống xe. Sau đó dẫn theo thuộc hạ chưa hoàn hồn và chẳng hiểu gì rời khỏi.
Những người trên xe đều ngạc nhiên ngây người ra. Sao tên Béo này hôm nay nghe một người học sinh tên Sở Thiên nói xong mấy câu lại trả lại hết đồ vật?
Những người trên xe đợi cho bọn người tên Béo khởi động chiếc xe con rồi đi khỏi liền lập tức nhao nhao, tranh nhau lấy đồ của mình về. Người lái xe yếu ớt quay đầu hỏi:
- Mọi người có muốn báo cảnh sát không?
Mọi người trên xe vội hô lên:
- Tiền của không bị tổn thất, báo cảnh sát làm gì, mau đi thôi, báo cảnh sát là tự tìm phiền phức đó.
Sở Thiên cười cười, tâm lý mọi người không muốn dính đến quan phủ hàng trăm năm nay vẫn chưa biến mất.
Sau khi mọi người trên xe nhận lại tiền của mới nhớ đến người đã đòi lại tiền của cho bọn họ liền vây quanh hắn, không ngừng cảm ơn. Mặc dù bọn họ không biết Sở Thiên đã làm gì, nhưng tên Béo sau khi gặp Sở Thiên không đánh mà lui, điều này cho thấy người thanh niên này thực sự có năng lực. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ được nếu bọn họ cũng liên kết lại với nhau thì đã sớm cho bọn người tên Béo vào đồn công an rồi.
Trong tiếng cảm ơn của mọi người, Sở Thiên dường như tìm thấy được cảm giác của người hiệp sĩ trượng nghĩa xưa kia.
Một bà cụ ngồi phía sau còn vỗ vào vai Lâm Ngọc Đình, nói:
- Cháu gái, bạn trai cháu thật là giỏi đó.
Những người già ở phía trên cũng quay đầu lại nói chen vào:
- Đúng đó, thời đại này mà dám đem thân mình ra, những người dám làm việc nghĩa đã chẳng còn mấy ai.
Lâm Ngọc Đình cũng không giải thích gì về thân phận của mình, mà ngọt ngào nhìn Sở Thiên. Cô thấy Sở Thiên không nói gì, cho rằng Sở Thiên cũng đồng ý, sự ngượng ngùng và nét vui mừng trên khuôn mặt không ngừng luân phiên thay nhau. Sở Thiên lúc này vẫn đang ngẫm lại phong cách cướp bóc đặc biệt của bọn người tên Béo, không chú ý đến vẻ mặt của Lâm Ngọc Đình.
Triệu Ngọc Khánh kì quặc nhìn Sở Thiên, vừa rồi cô không thấy Sở Thiên ra tay, cho rằng hắn chỉ là đùa cợt với mấy người tên Béo vài câu. Đám người này tay trắng quay về như vậy, hoặc là anh chàng Sở Thiên này có năng lực, hoặc là do may mắn. Mấy lời nói rỗng tuếch đã làm cho bọn chúng Béo sợ chạy mất, nhưng xem bộ dạng không thèm quan tâm của Sở Thiên thì khả năng cái thứ hai nhiều hơn.
Rời khỏi chưa lâu, tên Béo ngồi trong chiếc xe con đau khổ suy nghĩ một hồi, sau đó nói với tên thuộc hạ bên cạnh:
- Chúng mày không nhìn thấy thằng thanh niên đó ra tay thế nào sao?
Hai tên thuộc hạ bị Sở Thiên ra tay đều lắc lắc đầu:
- Không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy cổ họng lúc bị xiết chặt, lúc buông lỏng, nhưng thằng đấy có vẻ như không rời khỏi vị trí ngồi.
Tên Béo không nói gì, đúng là gặp được cao nhân, trong lòng nghĩ lúc nào đó phải đến trường trung học Thiên Đô làm quen với Sở Thiên.