Đô Thị Thiếu Soái

Chương 30: Chương 30: Gian lận






Sở Thiên nhẹ nhàng trải qua ba ngày thi, mỗi ngày đều ăn no ngủ kĩ, đêm đêm đều ngủ tới sáng. Ba ngày thi này tiếp tục khiến hắn trở thành người nổi tiếng. Hắn dường như lần nào cũng nộp bài trước 1 tiếng, không khỏi khiến người khác phải thán phục.

Hiệu suất làm việc của thầy cô trong trường cũng vô cùng khủng khiếp. Vừa cho thi vừa chấm điểm, sau khi học sinh thi xong hết, dường như đã có điểm rồi.

Hôm công bố điểm thi, Sở Thiên dựa vào ghế, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt, trong khi những học sinh khác lại nhao nhao lên, vô cùng hồi hộp và lo lắng.

Thầy Trương chủ nhiệm lớp đang phát bài thi môn tiếng Anh, vẻ mặt không ngừng thay đổi theo số điểm.

- Trương Vạn Giang, 110 điểm.

Vẻ mặt của thầy Trương rực rỡ khác thường, phía dưới đám học sinh ai cũng sửng sốt kinh ngạc. Trương Vạn Giang ngẩng đầu ưỡn ngực lên bục giảng nhận bài thi.

- Lâm Mỹ Mỹ 97 điểm.

Sắc mặt thầy Trương khôi phục lại vẻ bình thường, lúc Lâm Mỹ Mỹ lên nhận bài thi, không quên dặn dò cô phải cô gắng.

- Khương Tiểu Bàn, 92 điểm.

Sắc mặt của thầy Trương liền ôn hòa vui vẻ, nhắc nhở học sinh trong lớp phải giống như Khương Tiểu Bàn, cố gắng học tập mới có thể đạt kết quả tốt, làm được tận 92 điểm.

Khương Tiểu Bàn vui như đoạt được giải thưởng lớn vậy. Lần này không ngờ lại có thể đạt tiêu chuẩn, không thua xa mấy những học sinh ưu tú trong lớp như Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ. Đoán chừng lần này bố sẽ thưởng cho mình một chiếc điện thoại mới. Vì vậy Khương Tiểu Bàn mặt mày hớn hở, ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên bục giảng nhận bài thi, nâng niu giống như nhận lấy bảo bối vậy.

Thầy Trương cuối cùng cũng phát xong bài thi, bắt đầu tổng kết, nói:

- Kì thi lần này tổng thể mà nói không tệ lắm, điểm cao nhất lớp là bạn Trương Vạn Giang, đứng thứ hai toàn trường, chỉ kém 3 điểm bạn xếp thứ nhất. Đây là việc vô cùng tốt, hi vọng bạn Trương Vạn Giang tiếp tục cố gắng, lần sau mang vị trí thứ nhất về cho lớp.

Khương Tiểu Bàn thầm nghĩ, thì ra người xếp thứ nhất cũng có 113 điểm, xem ra lần này có hi vọng lọt vào top 20 của lớp rồi. Cậu ta quay đầu đang định nói chuyện với Sở Thiên thì phát hiện trên bàn hắn không có bài thi, liền hỏi:

- Sở Thiên, bài thi của cậu đâu?

Sở Thiên nhún vai, nói:

- Tôi đang muốn hỏi thầy giáo đây.

Khương Tiểu Bàn trong lòng lo lắng, chẳng có lẽ bài của Sở Thiên điểm quá thấp nên thầy Trương không thèm phát?

Sở Thiên chậm rãi giơ tay, hỏi thầy Trương:

- Thưa thầy, sao em lại không có bài ạ?

Trương Vạn Giang coi thường, khẽ nói:

- Chắc là bài thi điểm quá thấp, các thầy giáo ngại phát đây mà?

Lâm Mỹ Mỹ vội che miệng cười:

- Ha ha

Các bạn khác cũng cười nhạo nhìn Sở Thiên. Ai bảo lúc làm bài thi thì khoe làm nhanh, nộp bài sớm như vậy, giờ chắc thấy đau khổ lắm?

Thầy Trương nhìn Sở Thiên nói:

- Tất cả các thầy cô giáo đều nghi ngờ rằng trong kì thi này em có gian lận, bây giờ thầy Hiệu trưởng đang chờ em ở phòng làm việc.

- Gian lận?

Cho dù Sở Thiên trước đây vì thành tích không tốt, nhân cách luôn bị các thầy cô sỉ nhục, nhưng oan ức gian lận lớn như vậy, lần đầu tiên hắn gặp phải, trong lòng không khỏi phẫn nộ.

Trong lời nói của thầy Trương rõ ràng có giọng điệu xoi mói, giễu cợt:

- Sao em lại có thể làm môn nào cũng được 150 điểm? Năm môn cộng lại là 750 điểm. Em không ngờ lại được tận 750 điểm. Em nên biết rằng, người đứng thứ nhất trong kì thi cuối kì lớp 12 toàn trường cũng chỉ được có 503 điểm thôi.

Dưới sự khơi mào của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, các bạn trong lớp bắt đầu cười ồ lên. Bài nào cũng được điểm tối đa, quả thực là thiên tài của thiên tài. Mà thiên tài này trước kia mười người thì chín người người đứng thứ bét của lớp. Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Sở Thiên cười cười, thản nhiên nói:

- Vây thì tức là bài của em đều được điểm tối đa? Không biết là gian lận kiểu gì ạ?

Thầy Trương nhất thời không trả lời được. Lão cổ hủ đích thực đã nói với lão ta, cách hành văn của Sở Thiên trôi chảy, lưu loát, sinh động, là bài thi xuất sắc chưa từng có từ trước tới nay của trường, nên lão cổ hủ đã cho điểm tối đa.

Học sinh trong lớp đều sững sờ, điều này cũng đúng, cho dù sớm biết trước đề, nếu không có khả năng viết lách xuất sắc thì sao có thể khiến thầy giáo cho điểm tối đa, huống hồ là lão cổ hủ?

Khuôn mặt thầy Trương u ám bất định, nói:

- Cho dù em thật sự có làm tốt như vậy, được điểm tối đa, cũng không thể chứng tỏ được em không gian lận.

Sở Thiên cười đau khổ, đây là kiểu logic cường đạo gì vậy. Nhưng hắn vẫn bình thản nói:

- Nói em gian lận, vậy có chứng cứ gì không ạ?

Thầy Trương khẽ hừ một tiếng, hùng hồn nói:

- Bài thi của em toàn bộ đều được điểm tối đa. Đây là chứng cứ, em từ cấp 1 đến cấp 3 đã bao giờ làm bài được điểm tối đa chưa?

Sở Thiên có chút bất đắc dĩ. Sở Thiên của trước đây thực sự chưa từng được điểm tối đa, nhưng bây giờ hắn có thể. Chẳng nhẽ con người ta chỉ thừa nhận những người thông mình trước đây còn không chấp nhận những người thông minh sau này. Hoặc những người nửa đường bắt đầu thông minh sao? Vì sao ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng quan trọng như vậy? Chẳng trách xã hội có nhiều người ra tù rồi tiếp tục chọn lựa con đường phạm pháp như vậy, đều là bị ép buộc mà thôi.

Sở Thiên lắc lắc đầu, nói với thầy Trương chủ nhiệm:

- Nếu thầy đã nói em gian lận, xin hỏi em gian lận bài của ai ạ? Hoặc em xem lén đáp án ở đâu ạ? Xin hỏi em đã đi đâu để cướp về đáp án của nhiều môn như vậy? Còn về môn tiếng Anh, không biết đáp án đề thi của thầy có bị mất bao giờ không ạ?

Thầy Trương chủ nhiệm toát mồ hôi lạnh. Suy luận này của Sở Thiên rõ ràng rất có lý, lão thực sự chưa từng bị mất đáp án của đề thi tiếng Anh. Vì vậy khả năng Sở Thiên xem trộm đáp án kì thi là không thể. Nhưng thầy Trương không thể thừa nhận đây là thành tích thật sự của Sở Thiên, vì từ trước đến giờ chưa hề có thiên tài như vậy. Hơn nữa là Sở Thiên thì càng không thể.

Thầy Trương tiếp tục trấn tĩnh, nói:

- Cái này chúng tôi phải hỏi em. Em đã gian lận kiểu gì mà bài thi đều được điểm tối đa?

Những lời này vừa nói ra, Sở Thiên cơ hồ muốn hộc máu, đến các bạn trong lớp cũng thấy thầy Trương có chút vớ vẩn, câu nói này chẳng khác gì ở bên đường túm lấy một người rồi nói:

- Hôm trước anh đã giết người rồi.

Người đi đường nói:

- Hôm trước tôi còn đang ở Mỹ, sao lại giết người được?

- Đây là điều mà tôi cần phải hỏi anh. Sao anh ở bên Mỹ mà vẫn giết được người?

Nhưng mọi người vẫn cảm thấy Sở Thiên chắc là có gian lận. Với năng lực và biểu hiệu của Sở Thiên, kiểu gì cũng không thể làm bài được điểm tối đa.

Thầy Hiệu trưởng và thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa, còn có lão cổ hủ và thầy dạy toán lão Vương xuất hiện trước cửa lớp, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.

Thầy Hiệu trưởng dưới sự truyền đạt của các thầy giáo, cuối cùng cũng biết ai là Sở Thiên, vì vậy nghiêm khắc nói:

- Không nên ảnh hưởng giờ học của mọi người. Sở Thiên, theo thầy về văn phòng, các thầy muốn nói chuyện với em.

Sở Thiên nhìn thầy Hiệu trưởng, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, cười nói:

- Thầy Hiệu trưởng, em không gian lận. Vì vậy em sẽ không đi cùng thầy về văn phòng. Bây giờ em muốn các thầy đưa ra câu hỏi, em sẽ trả lời ở trước mặt tất cả mọi người. Nếu em không trả lời được hoặc làm sai, vậy chứng tỏ em gian lận, còn nếu như em làm đúng, thì xin thầy có câu trả lời đúng đắn trước mặt mọi người.

Tất cả học sinh trong lớp đều thấy Sở Thiên như mắc phải bệnh tâm thần phân liệt. Đây rõ ràng là tự ném mình vào lò lửa, ngay tại chỗ đưa ra câu hỏi và trả lời, không chỉ cần có tố chất, mà còn cần phải có tâm lí tốt.

Thầy Hiệu trưởng hơi sững người, cảm thấy phương án này quá đơn giản, mặc dù hiệu quả của nó có sức thuyết phục nhất. Theo ý của thầy Hiệu trưởng thì đầu tiên thẩm vấn, sau đó kiểm chứng, cuối cùng kết hợp ý kiến của các thầy giáo và học sinh, bên nhà trường sẽ tổng kết và đưa ra sự đánh giá cho Sở Thiên, như vậy mới phù hợp với thái độ nghiêm cẩn của mình.

Thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa nói chen vào:

- Tôi thấy có thể thử xem, dẫu sao các thầy giáo đều có mặt ở đây, ra câu hỏi kiểm tra là được rồi.

Học sinh trong lớp cũng bắt đầu nhao nhao:

- Ra câu hỏi, thầy ra câu hỏi đi ạ.

Thầy Hiệu trưởng gật gật đầu, giờ chỉ có thể như vậy, nhìn thầy Trương chủ nhiệm và lão cổ hủ, bình thản nói:

- Không biết thầy nào sẽ ra đề trước?

Tất cả các thầy giáo, bao gồm cả học sinh đều bất giác nhìn về phía thầy dạy toán. Lão Vương, môn Toán hoàn toàn là chú trọng thực lực, không giống như môn Văn và tiếng Anh, còn có vài phần may mắn. Lão Vương thấy mọi người đều nhìn về phía mình, liền cười cười, nói:

- Vậy để tôi ra đề trước!

Thầy hiệu trưởng gật gật đầu, nói:

- Vậy phiền thầy Vương rồi!

Thầy Vương từ phía sau hông đột nhiên rút ra cuốn “Tuyển tập những đề thi khó trong kì thi đại học”, học sinh trong lớp nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía. Cuốn sách này của thầy dạy Toán không thua kém gì quả bom hạng nặng, đoán chừng Sở Thiên sẽ bị quả boom nổ cho tan xác, không có chỗ chôn thân.

Thầy Vương viết một câu hỏi cực khó lên bảng, học sinh ưu tú nhất lớp, Trương Vạn Giang cũng không làm được.

Sở Thiên chậm rãi vừa nhìn câu hỏi vừa bước lên bục giảng, lúc cầm phấn viết đã biết được quá trình và đáp án. Sở Thiên dùng 2 phút liền viết quá trình và đáp án lên trên bảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.