Đà Đầu quả thật tới rồi, nhưng không phải đi vào, mà được người ta khiêng vào.
Con mắt của Đà Đầu vẫn còn đang mở, ai cũng nhìn ra ông không cam tâm, không tin.
Mười mấy lão đại toàn bộ vây tới, vây quanh Đà Đầu đã chết và người đưa xác tới.
Kiều Ngũ gạt đám người ra chạy tới bên cạnh xác Đà Đầu, tay già yếu run rẩy vuốt lên mắt Đà Đầu chết không nhắm mắt, gần như dùng giọng nói rống giận quát:
- Xảy ra chuyện gì? Đà Đầu sao có thể chết? Nói mau.
Tuy Kiều Ngũ không có nhìn thấy ai đưa ra câu hỏi, nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người đưa xác gần như dị khẩu đồng thanh chất vấn:
- Nói mau, lão đại bọn mày vì sao lại bị giết chết? Còn bọn người Báo gia nữa? Sao còn chưa đến?
Tất cả mọi người đều xem người đưa xác trở thành vệ sĩ của Kiều Ngũ.
Người đi đến nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Đà gia chết rất không cam tâm, lúc sắp chết lều mạng kéo tôi để lại một nguyện vọng, bảo tôi truyền đạt cho các vị đại ca và Kiều gia.
Tuy người đi đến hoàn toàn không có trả lời câu hỏi các của các vị lão đại, nhưng nghe thấy Đà Đầu có nguyện vọng, đều không hỏi tự chủ hỏi:
- Nguyện vọng gì?
Kiều Ngũ cũng ngẩng đầu nhìn người đi đến, muốn nghe xem nguyện vọng lúc sắp chết của Đà Đầu.
Người đi tới quét mắt nhìn người xung quanh, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Đà Đầu nói, một mình ông ấy ở địa ngục rất lạnh lẽo, cho nên muốn tôi tiễn các vị tới địa ngục theo ông ấy. Nếu có thể, Hội Nghị Thượng Đỉnh khai mạc ở dưới đó là được rồi.
Người đi đến vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đã thay đổi, lúc này dị biến đã xảy ra.
Nhiếp Vô Danh nháy mắt đã lộ ra dao găm tam lăng, lấy thế của tia điện xẹt qua mười mấy lão đại gần bên cạnh nhất. Mấy vị lão đại không có đề phòng bị đánh trúng, cổ họng yếu nhanh chóng phun ra máu tươi mãnh liệt, mang ánh mắt không cam tâm, không tin nổi giống như Đà Đà ngã xuống, hai tay siết chặt bụm vết cắt ở cổ họng.
Loại người như Nhiếp Vô Danh tuyệt sẽ không làm người ta cảm thấy nguy hiểm, đợi lúc người ta cảm thấy nguy hiểm nhất định đã không sống nổi.
Mười lão đại còn lại và Kiều Ngũ thừa dịp không đề phòng, vội tung người rời khỏi phạm vi tấn công của Nhiếp Vô Danh, cũng hình thành tư thế bao vây, lộ ra binh khí mang theo người, gắt gao nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh cả gan làm loạn.
Bọn họ có điểm nghĩ không thông, tên này có phải điên rồi không, tại sao sau khi Nhiếp Vô Danh giết Đà Đầu rồi còn dám đưa xác tới tiếp tục giết người. Chẳng lẽ còn nắm chắc khả năng từ biệt thự Vinh Hoa giết ra ngoài? Phải biết biệt thự Vinh Hoa gần hai trăm người, trong đó phân nửa là vệ sĩ bên thân của các vị lão đại, thân thủ càng hơn người.
Kiều Ngũ dịch chuyển thân hình, đứng tới trước mặt các vị lão đại, tay trái không biết lúc nào đã cầm lên hai thiết đảm, lạnh lùng nói:
- Anh bạn, mưa to gió lớn, cậu không ở nhà uống rượu ngủ, lại dám giết nhân tài trụ cột của hội Hắc Long tôi, còn dám tới biệt thự Vinh Hoa giương oai, có phải chán sống rồi không?
Nhiếp Vô Danh lau sạch máu trên dao găm răng cưa, ngữ khí kiêu ngạo trả lời:
- Sự thực tôi đã giết rồi, cũng giương oai rồi.
Lão Tuyết người phụ trách Đông Bắc nghe xong tức giận, lộ ra một thanh đoản đao mười cân, bước lên mấy bước muốn xông qua giết, lại bị người phụ trách Tây Bắc kéo giữ lại, khuyên bảo nói:
- Lão Tuyết, đừng manh động, loại người này không đáng để ông ra tay. Vệ sĩ chúng ta nhiều như vậy dùng để làm gì chứ? Gọi vệ sĩ đến thu dọn nó thì đã được rồi.
Lão Tuyết bừng tỉnh ngộ vỗ vai người phụ trách Tây Bắc, sao mình lại quên mất vệ sĩ chứ, thiếu chút nữa đích thân mạo hiểm rồi. Thế là huýt sáo cảnh báo, vốn cho rằng những vệ sĩ đó sẽ chen lấn tới, ai ngờ chờ một lúc mà cả bóng người cũng không thấy.
Mặt của lão Tuyết trầm xuống, nổi giận mắng:
- Những kẻ vô dụng đó làm gì vậy? Chẳng lẽ đều uống say hết rồi?
Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng thở một tiếng, rất thành thực nói:
- Những kẻ vô dụng đó không chừng đã đi cầu Đoạn Hồn uống canh Mạnh bà rồi.
Sắc mặt của bọn người Kiều Ngũ đều âm trầm hẳn lên, tên này quả nhiên có chuẩn bị mà đến, tối nay sợ khó thu được kết quả tốt.
Kỳ thực, bảy tám chục vệ sĩ đều vẫn còn sống, cũng nghe thấy tiếng triệu tập của lão Tuyết, biết đại sảnh xảy ra dị biến, đều đứng lên chạy về đại sảnh bảo vệ ông chủ mình. Nhưng vừa chạy không mấy bước, phòng chờ thông tới đại sảnh đi trên hành lanh xuất hiện một người sát khí kinh người. Thân hình của ông ta cũng không to lớn lắm, thậm chí có mấy phần gầy yếu, nhưng đứng trên hành lang thông đạo, lại không có ai cảm giác có thể bước qua chỗ ông ta đứng.
Một số vệ sĩ có chủ kiến nhìn thấy Lão yêu ngăn chặn thông đạo, rống giận nói:
- Giữ mười mấy người giải quyết tên này, người còn lại nhanh chóng đi đường khác giúp đỡ đại sảnh, chậm trễ các lão đại sẽ nguy hiểm.
Lời nói của bọn họ nhắc nhở phần đông vệ sĩ, thế à hơn sáu mươi vệ sĩ đều xoay người, muốn từ đường cũ lui lại phòng bên. Ai biết vừa xoay đầu, phía sau không biết lúc nào đã đứng người thanh niên, diện mạo không kinh người, nhưng lại làm người ta không thể xem thường tồn tại của anh ta, vì anh ta có đôi tay, có đao, đao ô hắc.
Bảy tám chục vệ sĩ bị lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh trước sau ngăn chặn, cảm giác uất ức dị thường, không khỏi tức giận lên, giơ binh khí trong tay lên, chia làm hai nhóm lần lượt xông qua giết Lão yêu và Thiên Dưỡng Sinh.
Những vệ sĩ đó thân thủ đều khá tốt, bằng không sẽ không được các vị lão đại địa phương chọn, do đó bắt đầu liều mạng, ai cũng không dám xem thường. Cho nên lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh đều quyết định trước tiên đánh rơi khí thế hùng diệm của bọn họ, thế là tiến lên hai bước, dốc toàn lực bổ ra hai đao.
Ánh đao hiện lên, đầu người rớt xuống.
Bốn tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, đồng thời bốn cái đầu chém đứt giống như là bốn trái bóng bị đá ra ngoài, văng lên bầu trời.
Đao rất nhanh, không có ai nhìn thấy bọn Thiên Dưỡng Sinh xuất đao.
Mũi đao vẫn sáng bén, thậm chí nhìn không thấy chút vết máu.
Mấy người xông lên trước đều bị lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh chém đầu, máu tươi cuộn trào làm vệ sĩ phía sau dừng tấn công. Cao thủ so chiêu, vừa nhìn thì biết hai bên kém nhau bao nhiêu, hiệp đầu tiên, bọn họ biết mình kém Lão yêu và Thiên Dưỡng Sinh mấy bậc. Huống hồ thủ đoạn lôi đình, khí thế hung mãnh của Lão yêu và Thiên Dưỡng Sinh đã làm bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Lão yêu và Thiên Dưỡng Sinh giống như hai chiến thần, hung hăng làm khiếp sợ bảy tám chục vệ sĩ phía sau.
Ngọn nến trước mặt bức tượng Quan lão gia đại sảnh như ẩn như hiện, Kiều Ngũ đã thầm phát ra tín hiệu cầu cứu. Hy vọng nhìn hai cây đèn cầy đã gần cháy hết, gã trong lòng tuy cảm thấy có mấy phần bất an, nhưng lại có loại tĩnh mịch của tiệc hết người tan.
Kiều Ngũ biết, nếu vệ sĩ đều bị giải quyết rồi, chừng trăm bang chúng trong biệt thự Vinh Hoa cũng chạy trời không khỏi nắng. Tối nay mình và mười mấy vị lão đại có thể sống sót ra ngoài không đều đã là vấn đề rất lớn, bây giờ chỉ có kéo dài thời gian, chờ cứu viện của Chu Triệu Sâm.
Thế là Kiều Ngũ tiến lên hai bước, mang khí thế uy nghiêm hỏi:
- Anh bạn, cậu và tôi không thù không oán, tại sao hạ độc thủ với hội Hắc Long như vậy? Giết chúng tôi đối với cậu có ích lợi gì chứ? Huống hồ hội Hắc Long sẽ không buông tha cho cậu, sẽ chân trời góc biển truy sát cậu!
Nhiếp Vô Danh không chút sợ hãi uy hiếp của Kiều Ngũ, thản nhiên nói:
- Hội Hắc Long đang trong tình trạng vô vọng, có năng lực gì truy sát tôi? Muốn trách thì trách hội trưởng Chu Triệu Sâm các ông, không ngờ lại dám tiêu diệt hơn bốn trăm Soái quân tôi.
Sắc mặt Kiều Ngũ trở nên kinh sợ nhìn Nhiếp Vô Danh, gã hoàn toàn không ngờ Sở Thiên sẽ phản kích nhanh như vậy. Hơn nữa hội Hắc Long quy mô lớn như vậy, nếu thật bị Sở Thiên diệt những lão đại này, hội Hắc Long nhất định tổn thương nguyên khí lớn, nội bang hỗn loạn.
Kiều Ngũ ổn định tinh thần, hỏi:
- Sở Thiên ở đâu?
Nhiếp Vô Danh sắc mặc âm u lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Chờ lúc ông chết, tôi sẽ nói cho ông biết!
Cả đại sảng yên lặng, mưa rào rào bên ngoài càng kích thích tinh thần mọi người.
Lão Tuyết tính cách hung bạo không chịu được áp lực, rống giận một tiếng, bước lên hai bước, giật bỏ áo khoác ngoài, bên trong ông mặc chính là áo mỏng màu trắng, chỗ không có bị quần áo che giấu mỗi nơi đều đen như sắt, dưới ngọn đèn loe lóe phát ra bóng loáng, đây là người đàn ông tinh hãn kiện tráng.
Lão Tuyết lạnh lùng nhìn Nhiếp Vô Danh, lạnh lùng nói:
- Tối nay để mày đi uống canh Mạnh Bà trước.
Đao đã ra khỏi vỏ, đoản đao nặng mười cân, đao giống như con rắn độc, càng ngắn càng hung hiểm.
Lão Tuyết nhẹ sờ chuôi đao, mũi đao lạnh như băng, nhưng lòng ông ta lại bắt đầu nóng lên.
Ông đã nhiều năm chưa từng chạm đến lưỡi đao, năm gần đây giết người đã không cần đao rồi. Hôm nay nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, ông biết mình nhất định phải dùng đao, còn phải có dũng khí, bằng không mười mấy người tuyệt đối sống không qua khỏi tối nay, càng không cần nghĩ đến Hội Nghị Thượng Đỉnh ngày mai.
Vừa dứt lời, lão Tuyết liền vung múa đoản đao nặng mười cân bổ nhào tới Nhiếp Vô Danh.
Ông vốn cách Nhiếp Vô Danh rất gần, bây giờ lưỡi đao đã gần như tiếp xúc quần áo của Nhiếp Vô Danh, ông tự tin có thể trước khi Nhiếp Vô Danh đả thương ông, giết chết Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh tay phải nhẹ vòng, dao găm răng cưa xinh đẹp xoay nửa vòng, “đang” một tiếng, chuẩn xác đánh lên thân đoản đao của lão Tuyết. Lưỡi đao chệch hướng, nhưng không có làm lão Tuyết di chuyển, cổ tay lão Tuyết hơi thấp, đoản đao nhanh chóng phản thủ đâm qua. Tay phải của lão Tuyết trời sinh kỳ quái, có thể nhẹ và dễ dàng xoay hai trăm bảy mươi độ, điều này làm ông có thể làm ra rất nhiều chiêu thức người khác không ngờ được.
Nhiếp Vô Danh rõ ràng cũng không có ngờ tay phải của lão Tuyết linh hoạt như vậy. Bất giác một chút, áo ở ngực bị rạch thủng một lỗ, thậm chí có thể cảm nhận được nóng bỏng ở ngực. Nhiếp Vô Danh không hề tức giận, thậm chí có mấy phần hưng phấn và nồng nhiệt.
Trong mắt bọn người Kiều Ngũ cũng lóe lên mấy phân hưng phấn, Nhiếp Vô Danh cũng không lợi hại như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhiếp Vô Danh lui lại sau mấy bước, hai tay nhơi thấp, dao găm răng cưa nháy mắt biến mất. Lão Tuyết không biết Nhiếp Vô Danh giở trò gì, cho dù biết bên trong có huyền cơ, ông cũng không quan tâm. Thế là lại rống lên một tiếng, nhô thân người khôi ngô lên, tay phải vun đoản đao xông tới Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh không tránh không né, thậm chí tay không xông qua giết lão Tuyết. Lão Tuyết trước tiên là sửng sốt, liền sau đó trên mặt khinh thường nhìn Nhiếp Vô Danh cố làm ra vẻ huyền bí, giơ cao cao đoản đao, hung hăng bổ tới Nhiếp Vô Danh cách ba bước.
Bỗng nhiên, đoản đao của lão Tuyết bỗ nữa chừng ngưng lại, chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh tới ngực của mình. Dao găm răng cưa không biết lúc nào đã đâm vào ngực của ông, đang khoan khoái dẫn ra máu tươi.
Nhiếp Vô Danh mạnh mẽ thu hồi dao găm, thân hình to lớn của lão Tuyết ngã về phía sau, lúc sắp chết, còn phát ra tiếng gầm nhỏ trong lòng.
Ba bước giết một người, xuất đạo không thất thủ.
Nụ cười treo trên mặt bọn Kiều Ngũ mất đi cùng với việc lão Tuyết ngã xuống, biến thành trắng bệch phẫn nộ, còn có sợ hãi.
- Mọi người cùng lên.
Không biết là ai hét một tiếng:
- Giết thằng này báo thù cho bọn lão Tuyết.
Ngoại trừ Kiều Ngũ, chín lão đại địa phương giơ binh khí xông giết qua.
Kiều Ngũ nhìn cảnh tượng chém giết hỗn loạn, nhìn Quan Nhị gia phía sau, cuối cùng nhìn ngoài cửa.
Ngoài cửa vẫn không có người vào, cứu viện rõ ràng chưa tới.
Bỗng nhiên một tiếng than nhẹ truyền đến, liền sau đó vang lên tiếng bước chân, làm mọi người trong đại sảnh toàn bộ đều dừng chém giết.
Kiều Ngũ nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt thẳng tắp không chuyển động nữa. Đến không phải cứu viện mà là Sở Thiên, nụ cười trên mặt Sở Thiên vẫn đẹp đẽ điềm nhiên, nhưng trong mắt Kiều Ngũ lại tựa như con rắn độc.
Kiều Ngũ lộ vẻ sầu thảm, thản nhiên nói:
- Thiếu soái quả nhiên thần dũng, thừa dịp mưa to gió lớn đến tàn sát hội Hắc Long hội. Điều này hình như không phải hành vi của hảo hán, càng tổn hại thanh danh của Thiếu soái.
Nhiếp Vô Danh lui về sau mấy bước, dựa bên cạnh Sở Thiên, bảy tám cái xác của lão đại địa phương đang nằm trên đất, nhưng trên người Nhiếp Vô Danh cũng không có chút thương tích. Thấy những lão đại địa phương này cũng là tương đối dũng mãnh, Sở Thiên biết nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện trong đại sảnh. Nếu chẳng may bọn Thiên Dưỡng Sinh không áp chế được bảy tám chục vệ sĩ thân thủ không tệ, tối nay sẽ khó mà thoát thân.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Kiều gia lúc mấy ngàn bang chúng vây giết chúng tôi, sao không nói những thứ này chứ? Huống hồ tối nay vẫn là các ông người nhiều thế mạnh. Cho dù giải quyết trăm tên thủ vệ của các ông, các vị lão đại đại sảnh các ông còn vệ sĩ đang sống ở phòng chờ, số lượng đều là gấp đôi chúng tôi mà.
Kiều Ngũ biết mình biện giải không thắng được Sở Thiên, gã chỉ là muốn kéo dài thời gian, gã vẫn tràn đầy hy vọng đối với cứu viện.
Sở Thiên tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Kiều Ngũ, khẽ mỉm cười, mở miệng nói:
- Kiều gia, phải chăng còn đang chờ cứu viện của Chu Triệu Sâm à? Lão già ông cũng quá ngây thơ rồi, Chu Triệu Sâm sớm rất bất mãn với những lão đại địa phương này, hận không giết được bọn họ, sao có thể đi cứu họ chứ?
Kiều Ngũ sửng sốt, cái này không phải chuyện không có khả năng. Chu Triệu Sâm đối với việc đứng giữa kiếm lời của lão đại địa phương vốn rất có ý kiến, khó bảo đảm tối nay sẽ không mượn dao giết người, để tiến hành đại tẩy bài trừ tầng lớp cao trong hội Hắc Long
Bảy tàm lão đại còn lại ánh mắt lộ ra phẫn nộ, lời nói của Sở Thiên tuy mang ý châm ngòi ly gián, nhưng cứu viện chậm trễ không đến, trong lòng bọn họ đều dần dần suy nghĩ, chẳng lẽ tối nay Chu Triệu Sâm thật muốn thấy chết không cứu?
Đang lúc này, phía sau Sở Thiên xông vào hai người mặt không biểu tình, còn có hai mươi người thanh niên đằng đằng sát khí. Mỗi người trên tay đều đang xách đao, trên đao đều dính máu tươi. Nhìn thấy bọn họ, trên mặt Kiều Ngũ hoàn toàn lộ ra vẻ tuyệt vọng, biết tối nay không còn chút cơ hội sống sót.
Mưa dường như bắt đầu nhỏ dần, nhưng gió lạnh lại càng hung mãnh.
Chu Triệu Sâm tuy không có cảm tình tốt với mười mấy vị lão đại địa phương, nhưng vẫn phái Cửu thúc dẫn mấy chục cao thủ và năm trăm bang chúng tinh nhuệ đi cứu viện. Từ sau khi tiêu diệt Hổ Bang và Soái quân tổn thất mấy ngàn bang chúng, Chu Triệu Sâm trong phương diện điều phối nhân thủ đã tỏ ra mấy phần keo kiệt.
Mấy chục chiếc xe tải dưới suất lĩnh của Cửu thúc, chậm rãi tiến vào biệt thự Vinh Hoa. Vốn chiếc xe chạy đủ mã lực dưới nguyên tắc “toàn bộ xe an toàn” trong mưa của Cửu thúc trở nên bắt đầu chậm chạp. Một số bang chúng tinh anh trong lòng rất rõ đây là ân oán tranh đoạt của Cửu thúc và Kiều Ngũ, cứu viện thong dong chính là việc mượn đao giết người của Cửu thúc.
Mấy chục chiếc xe tải chậm rãi chạy trên đường quốc lộ, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng “rầm rầm”. Mười mấy chiếc xe tải cải trang từng chiếc vượt qua xe tải, thậm chí người trên xe còn không để ý nước mưa, mở cửa sổ ra huýt sáo với bang chúng hội Hắc Long, ngẫu nhiên còn cố ý chạm vào xe của bọn họ, thậm chí có những người còn hét:
- Xe rùa à, chậm như vậy, đây còn là xe nữa không? Về nhà bú sữa mẹ đi.
Người lái những chiếc xe đó giọng điệu cực kỳ khiêu khích, làm bang chúng hội Hắc Long rất tức giận. Nếu không phải Cửu thúc ở đây, nếu không phải phải đi cứu viện biệt thự Vinh Hoa, với tính khí và thực lực của bọn họ, bọn họ sớm đã xuống xe đánh chết bọn khốn kiếp này.
Một số bang chúng hội Hắc Long thò đầu ra, múa đao chém, rống giận nói:
- Bà mẹ mày, chưa chết qua hả? Không biết chúng tao là hội Hắc Long hả? Mau cút đi, bằng không thì giết bọn mày.
Một người lái xe khinh thường hừ mấy tiếng, nói:
- Hội Hắc Long là cái quái gì, cái đít không phải.
Sau khi người lái xe nói xong, còn cầm cái bình thủy tinh, bỗng nhiên đập vỡ, cầm bình thủy đựng đầy xăng dầu, rất thuận lợi ném vào xe tải của hội Hắc Long, nhất thời trong xe tải lửa bốc lên rừng rực, làm bang chúng hội Hắc Long gào khóc thảm thiết.
Lửa này giống như là tín hiệu, nháy mắt tất cả xe tải cải trang chạy song song với xe tải hội Hắc Long lần lượt lộ ra bóng người. Bình thủy tinh châm lửa có xăng dầu, hung hăng nện vào trong xe tải, trong nháy mắt mười mấy chiếc xe tải đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, tỏ ra có chút đồ sộ trên quốc lộ.
Mười mấy chiếc xe tải nhìn thấy đắc thủ, mở đủ mã lực chạy lên trước, tìm chiếc xe tải phía trước vẫn không có lửa. Vì gió to mưa lớn, bọn người Cửu thúc phía trước đều không có phát hiện phía sau mình xảy ra chuyện lớn, bỗng nhiên từ kính hậu nhìn thấy mấy chếc xe sau lưng không xa đang bốc cháy hừng hực, trong lòng hơi kinh ngạc, nói với thân tín bên cạnh:
- Hỏi một chút xem xảy ra chuyện gì?
Một người đàn ông to khỏe mặc trang phục cấm vệ quân, mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn, vừa nhìn thấy gần 2/3 chiếc xe sau lưng đang bốc cháy, mười mấy chiếc xe tải cải trang đã chen chúc đến, chai thủy tinh chứa xăng hung hăn đập tới đầu của gã. Người đàn ông to khỏe cũng không phải người bình thường, nhìn thấy lửa to đã biết xảy ra chuyện, cho nên chai thủy tinh đập tới vội phất tay chặn lại.
Cửu thúc rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm lúc nãy, vội rống:
- Dừng xe, tất cả đều dừng xe.
Kỳ thực không cần Cửu thúc căn dặn, xe tải bốc cháy đã dừng lại, bận rộn cứu lửa.
Mười mấy chiếc xe thể thao cải trang đã chạy như một làn khói.
Cửu thúc hổn hển xuống xe, thân tín bên cạnh vội mở dù ra đi theo che gió ngăn mưa cho ông. Cửu thúc thấy bị gần hai mươi chiếc xe tải thiêu hủy, may mà nhân viên thương vong không lớn, gần như rống giận nói:
- Bà mẹ nó, người nào làm ra những trò bẩn thỉu này hả?
Không có người trả lời ông.
Hơn bốn trăm người che dù đứng trong mưa, nhìn quốc lộ dài dài, mưa to mãi không dừng, trong lòng nặng nề và áp lực dị thường. Nhưng chuyện áp lực, kinh sợ vẫn chưa kết thúc, vì bọn họ nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ tiếng bước chân “rầu rĩ” không có phát ra âm thanh gì không nên phát ra.
Loại khí thế này làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bị đè nén.
Cửu thúc dưới sự bảo vệ của mười vị cao thủ hội Hắc Long, tiến lên trước vài bước, chỉ thấy trong cơn mưa to tí tách, gần một trăm người bước đi đồng đều tiến về phía bọn họ, khí thế hùng mạnh, tinh thần chiến đấu sục sôi.