Đô Thị Thiếu Soái

Chương 195: Chương 195: Hà Hãn Dũng, Nhiếp Vô Danh




Tổ công tử nhìn thấy Nhiếp Vô Danh bắn qua người cao to, dùng hết sức lực toàn thân gào thét:

- Anh Dũng, cẩn thận.

Người cao to được gọi là anh Dũng nói thế nào cũng là cao thủ nhất nhì quân khu, sớm đã cảm giác được thế đánh lôi đình của Nhiếp Vô Danh. Lúc nghe được Tổ công tử cảnh báo, cơ thể đã xoay ngược qua, tay phải cực lớn rót đầy lực qua công kích cánh tay trái của Nhiếp Vô Danh. Cơ bắp căng cuộn giống như thép cứng chắc, không thể xem thường sức mạnh hùng hậu trên tay của anh Dũng phá ra. Ai cũng nhìn thấy được, cái đó đủ để phá đá đập tường.

Bọn lão Tống sớm đã đứng lên quan sát, vẻ mặt khẩn trương làm nước miếng trong cổ họng nhích động.

“Ầm” một tiếng, cánh tay cánh rắn mạnh mẽ của Nhiếp Vô Danh thân mật tiếp xúc tới vai của đối thủ, sức mạnh cực lớn làm hai người đều lui lại sau mấy bước.

Nhiếp Vô Danh lùi lại hai bước, anh Dũng cao to lùi lại ba bước, hai bên đều thầm kinh ngạc thực lực hùng hậu của đối phương.

Điếu thuốc lá lúc nãy lão Tống ngậm trong miệng rơi xuống đất trong sự kinh hãi sững sờ. Hai người này thật sự hung mãnh, hơn hẳn bọn họ, mình đơn thuần chỉ là cái thùng cơm.

Sở Thiên thở dài một tiếng, thắng bại đã phân. Tuy Nhiếp Vô Danh là thế xông, anh Dũng là thế thủ. Nhưng Nhiếp Vô Danh chỉ có hơn năm mươi cân, anh Dũng lại gần trăm cân, cho nên Sở Thiên biết, anh Dũng cũng không phải là đối thủ của Nhiếp Vô Danh.

Chỉ là thực lực của anh Dũng cao to đã không phải chuyện đùa rồi, đủ để ngăn chặn thế công lôi đình của Nhiếp Vô Danh mà không ngã, cả cái Thượng Hải tìm không ra mấy người.

Anh Dũng cao to ngoài khiếp sợ, lại hơi vui mừng. Đã rất lâu không có gặp người có thể đánh, hôm nay gặp được, thế nào cũng phải đánh cho thống khoái. Cho dù trở về bị ông già nhốt giam cầm, quét thao trường cũng không sao cả.

Anh Dũng cao to lại lần nữa dọn xong tư thế, tháo giày trên chân mạnh mẽ dẫm lên đường. Sở Thiên tin, nếu đó không phải là đường xi măng, không chừng đã có hai dấu chân rất sâu.

Trên mặt Nhiếp Vô Danh cũng không có lộ ra biểu tình, cả người đứng đó, khí thế lại không chút thua gì anh Dũng cao to.

Anh Dũng cao to chân phải giẫm xuống, sau đó hơi chống, thân hình gần trăm cân lập tức xông tới Nhiếp Vô Danh, thế như chẻ tre, không gì phá nổi.

Nhiếp Vô Danh tất nhiên biết lợi hại, hơi mỉm cười, đôi tay bình thường đó lập tức sinh ra sức lực không bình thường.

Sơn băng địa liệt, sư hổ giao tranh.

Lúc vai của người cao to xông tới đụng tay trái của Nhiếp Vô Danh đang phòng chắn, bạo phát ra một loại khí thế lạnh cả người.

Thuốc lá trong tay lão Tống cũng quên hút, vẫn cháy trên ngón tay đang kẹp, cháy tới đau cả ngón tay của mình, mới kinh hoảng ném điếu thuốc xuống đất rồi dẫm tắt. Sau đó lại lập tức nhìn không chuyển về phía bọn người Nhiếp Vô Danh.

Phương Tình cũng đang khẩn trương và đang hưng phấn xem trận đối chiến sức lực này.

Anh Dũng mỉm cười, tay trái đột nhiên giơ ra, mượn lực giống như cơ thể săn thú, hóa thành nắm đấm hung hãn đấm vào ngực của Nhiếp Vô Danh.

Nhiếp Vô Danh tựa hồ đã dự liệu được thế tới của anh Dũng, tay phải đưa xuống, dùng nắm tay cản một thế tụ lực của anh Dũng.

Hai nguồn sức mạnh cực lớn nhanh chóng cùng giằng co, không còn dư lực nữa, lúc này nếu có người đi lên sờ vào cánh tay của bọn họ thì biết cái gì là cứng như sắt.

Khí phách và nhuệ khí của anh Dũng cao to không gì phá nổi, xuyên qua bả vai và nắm tay hướng về Nhiếp Vô Danh cản tay của y xâm nhập, làm cho Nhiếp Vô Danh khó thở, chân mày hơi run, toàn thân như đao cắt, trên tay càng là chết lặng khó chịu.

Sở Thiên thầm thở dài, sức mạnh của người đàn ông cao to này đúng thật là bá đạo.

Nhiếp Vô Danh hơi mở mắt, vận chân khí trong cơ thể tới cực hạn, trong nháy mắt nâng linh cảm tới cảnh giới cao nhất, hai tay đưa lên không tạo ra lực mới.

Khóe miệng của anh Dũng nhếch lên cười thản nhiên, bỗng nhiên hơi trệ xuống.

Anh Dũng cảm giác cả người đã rơi vào trong một cuộc đọ sức gần như không thể kháng cự. Đó là mấy đường sức mạnh kỳ quái, một phần lôi kéo trước y, một phần lại thẳng áp chế tới, còn có mấy đường lực ngang dọc và xoay tròn, giống như rơi xuống vòng xoáy sóng dữ mãnh liệt của biển cả, làm người ta khó giữ thể lực của mình. Anh Dũng trong lòng khiếp sợ, một nguồn lực không theo cảm giác của lòng tự nhiên sinh ra, người trước mắt thật sự quá hung mãnh.

Anh Dũng quát một tiếng, toàn lực vừa phát vừa thu, đánh vỡ cục diện bế tắc giằng co, thu kình lực dậm chân đồng thời lùi lại. Y không có ý muốn chạy trốn, mà là muốn ổn định trận tuyến. Tuy chỉ là cùng Nhiếp Vô Danh đánh qua hai chiêu, nhưng y đã dùng hết khả năng, tiêu hao không ít tinh lực. Anh Dũng phải tích lực lại lần nữa, ra sức đánh một trận.

Cái lui này, chính là chiến cơ.

Nhiếp Vô Danh tất nhiên sẽ không cho y có cơ hội nghỉ ngơi. Lúc anh Dũng cao to lui lại sau, thân hình nhất thời di chuyển, một tiếng “rầm” dưới chân, đế giày sau khi ma sát xi măng sản sinh sức mạnh làm Nhiếp Vô Danh bắn tới anh Dũng cao to. Tuy anh Dũng cao to đã lùi lại, nhưng tốc độ của Nhiếp Vô Danh rõ ràng nhanh hơn y mấy bước, cho nên chủ động toàn quyền nắm nằm trên tay của Nhiếp Vô Danh, hy vọng tránh được bóng đuổi theo của Nhiếp Vô Danh.

Một lát sau, anh Dũng cao to thấy không thể thoát khỏi truy kích của Nhiếp Vô Danh, dứt khoát đạp đất, định ra sức đánh liều. Ai ngờ, thân hình vừa ngừng xuống, chân phải còn chưa đứng vững, Nhiếp Vô Danh liền kéo lên đụng lên người của anh Dũng. Anh Dũng cả thân hình khổng lồ không kịp xuất thủ, sau đó đứng thế chỗ của anh Dũng. Anh Dũng bị đụng “đăng, đăng, đăng” lui lại sau mấy mét, trọng tâm bất ổn, lại ngã bên cạnh Sở Thiên

Sở Thiên bỗng nhiên xuất thủ, nâng thân hình khổng lồ của anh Dũng cao to, làm y không có rớt xuống.

Anh Dũng cao to bị vật không rõ của Nhiếp Vô Danh chạm trúng. Đang lúc vô cùng mơ hồ, nhìn thấy Sở Thiên xuất thủ nâng y lên, còn cho rằng Sở Thiên mướn mượn thế công kích y, trong lòng thầm mắng: Tiểu nhân hèn hạ. Cũng thừa dịp sức lực của Sở Thiên nâng y lên, tung người một cái, đồng thời một nắm đắm bá đạo hung mãnh xảo trá nện lên bờ vai trái Sở Thiên. Anh Dũng đắc ý cho rằng, Sở Thiên nhất định sẽ bị y đánh bay, ai ngờ Sở Thiên chỉ lùi lại một bước, sau đó thở dài một tiếng.

Anh Dũng nhìn Sở Thiên không tin, Sở Thiên trẻ tuổi lại mạnh mẽ như vậy? Sức mạnh của mình đủ để đập đá phá tường đánh lên người hắn lại không chút phản ứng?

- Người cao to, anh thật là lấy oán trả ơn, người ta cứu anh, anh còn ra tay tấn công người ta.

Phương Tình không kìm được hét lên, sau đó đau thương tới bên cạnh Sở Thiên. Sờ lên bờ vai của Sở Thiên bị anh Dũng đánh trúng, dịu dàng nói với Sở Thiên:

- Sở Thiên, anh không sao chứ? Có bị thương không?

Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Chị yên tâm, tôi không sao.

Anh Dũng bị Phương Tình mắng một trận, hơi sửng sốt, vội quay đầu nhìn qua, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Trên mặt đất phía sau lưng, một thanh sắt dựng thẳng đang cắm vào lan can. Tuy không phải rất sắc bén, nhưng thân hình trăm cân của mình ngã xuống đủ để xuyên qua thân hình của mình. Tới lúc đó mình không chết cũng sẽ tàn phế, trong lòng ngoài cảm kích Sở Thiên, lại cảm thấy áy náy.

Anh Dũng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhảy lên, xin lỗi Sở Thiên:

- Người anh em, thành thật xin lỗi, hiểu làm ý tốt của cậu rồi, cảm ơn cậu cứu tôi một mạng.

Lập tức nhìn một đám người Tổ công tử, nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Anh bạn nhỏ, cậu cứu tôi, vòng ân oán này của cậu và em trai tôi, bất luận ai đúng ai sai, thì bỏ qua như vậy, tôi bảo đảm không có ai sẽ truy cứu chuyện này.

Sở Thiên sờ sờ cái mũi, cười nhạt một tiếng, nói:

- Được.

Anh Dũng trong lòng hơi sững sốt lần nữa. Y rõ chuyện lần này phần lớn là bọn Tổ công tử chọc ghẹo mà ra, y thấy chuyện thế này cũng không phải một hai ngày. Tuy buồn chán không tranh giành, tức giận không phấn chấn, nhưng nhìn thấy y bị người ta ức hiếp, mình thế nào cũng phải lấy lại công đạo, ai bảo Tổ công tử là em ruột của mình chứ? Mà lúc này người thanh niên trẻ này chiếm hết đạo lý, dưới tình hình ưu thế võ công, lại chịu bỏ qua như vậy, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không nói, quả thật có phong phạm đại tướng.

Trên mặt Nhiếp Vô Danh đột nhiên nở nụ cười khó mà cảm giác, giọng nói không chút tình cảm nhẹ nhàng bay ra:

- Hà Đại Hũng, anh vẫn cái tính cách hiếu chiến này.

Anh Dũng cao to nghe thấy Nhiếp Vô Danh nói ra tên của mình, hơi sửng sốt, lập tức thăm dò Nhiếp Vô Danh. Nhìn thấy vết thương trên tai của Nhiếp Vô Danh, cuồng hô lên:

- Nhiếp Vô Danh, lại là cậu.

Nhiếp Vô Danh cười khổ một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Đọ sức bốn năm trước dời tới hôm nay, thật là ý trời.

- Đúng đấy, nhớ năm đó cũng cùng ăn cơm một nồi, ngủ cùng một nhà kho.

Hà Hãn Dũng phấn chấn lên, hô hào:

- Không ngờ cậu cũng ốm thành thế này, chẳng trách tôi không nhận ra cậu.

Nhiếp Vô Danh lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: May là cậu mập thành thế này, tôi vẫn có thể nhận ra cậu.

- Anh Dũng, đừng ôn lại chuyện cũ, đưa bọn em đi bệnh viện trước đi.

Tổ công tử là người minh bạch, nghe thấy Anh Dũng và Nhiếp Vô Danh lại quen biết. Huống hồ anh Dũng lại đánh không lại mọi người, chuyện tiếp theo không chừng chính là ôn lại chuyện cũ hiệp thương không chút ý nghĩa, mà mới mình mà nói quan trọng nhất là nhanh chóng tới bệnh viện. Bây giờ cả người của mình đều đang bị thương, đều phải chống nạn, không đi bệnh viện, sợ là phải đau chết ở đây.

Tổ công tử dứt lời, mấy chiếc xe cứu thương inh ỏi đi tới bên này.

Hà Hãn Dũng đi tới bên cạnh Tổ công tử, giơ tay sờ mấy cái lên người y, nhàn nhạt nói:

- Không phải gãy mấy cọng xương sườn sao? Đúng lúc có thể để em tịnh dưỡng ở bệnh viện mấy ngày. Anh hai em làm việc xưa nay đều có chừng mực, cùng lúc chạy đến đã gọi xe cứu thương. Chuyện hôm nay không cần nói nhiều, nhất định là em gây ra trước.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, Hà Hãn Dũng này tuy là tục tằng, trong lòng lại tinh tế tỉ mỉ như vậy, thật là không thể xem thường.

Tổ công tử vốn kêu rên nghe thấy lời nói này của Hà Hãn Dũng, lập tức toàn thân quên cả đau đớn, mắt nhìn chăm chú Chung Hồng cách đó không xa, hét:

- Đều là con kỹ nữ đó gây ra, sau này ông lo nó nữa chính là Vương Bát Đản.

Đàn ông luôn không thể tha thứ người đàn bà lúc nguy cấp quay lưng bỏ mình, bù đắp thế nào cũng có ám ảnh.

Thân hình Chung Hồng run rẩy một trận, cô ta biết Tổ công tử không để ý tới cô ta thì cả Thượng Hải cũng không có chỗ cô ta đứng. Cô ta muốn cầu xin tha thứ của Tổ công tử, nhưng nhìn thấy ánh mắt thù hận của Tổ công tử, lập tức không dám tiến lên.

Hà Hãn Dũng khinh thường nhìn Chung Hồng mấy cái, lạnh lùng nói với Tổ công tử:

- Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, con hát vô nghĩa. Em cứ muốn dính vào những con son phấn này, hôm nay chính là tự làm tự chịu.

Hà Hãn Dũng vừa nói xong, nhân viên y tế cẩn thận nâng Tổ công tử lên giá đỡ. Cho dù chỉ còn lại một hơi thở, cậu công tử vẫn là cậu công tử, cho nên động tác và biểu lộ của nhân viên y tế đều tỏ vẻ cung kính.

Bọn lão Tống thấy chuyện này vì Hà Hãn Dũng xuất hiện đã giải quyết được rất tốt, tiếp theo cũng sẽ không xảy ra chuyện kinh thiên động địa, thế là chào hỏi Sở Thiên mấy cái rồi toàn bộ lên xe bỏ đi.

Hà Hãn Dũng nhìn thấy bọn người Tổ công tử đều rời khỏi, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh, cởi mở nói:

- Vô Danh, bây giờ vẫn đang điều tra cả sao?

Trên mặt Nhiếp Vô Danh lóe lên chút thống khổ, lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Xuất ngũ rồi, trong lần cứu con tin trở mặt không hợp tác với thái tử ca.

Hà Hãn Dũng tiếc hận một trận, lắc đầu nói:

- Thật là đáng tiếc, thiếu một người tinh anh trong tinh anh như anh quả thực chính là tổn thất của quân đội.

Lập tức hỏi:

- Bây giờ sau khi xuất ngũ làm chút gì không?

Nhiếp Vô Danh nghe thấy lời nói của Hà Hãn Dũng, nhìn Sở Thiên một cái, hùng tâm dần dần lên, trong thần mắt có mấy phần cuồng nhiệt, nói:

- Theo thiếu soái đánh thiên hạ.

Sở Thiên trong lòng hơi chấn động một chút, Nhiếp Vô Danh biết mình chính là thiếu soái, xem ra đối với mình chỉ là một phen công phu rồi.

- Thiếu soái?

Hà Hãn Dũng trước mê mang một trận, ngay sau đó nhớ tới soái quân hắc bang ở Thượng Hải gần đây quật khởi. Sau đó lại nhìn thấy Nhiếp Vô Danh đang nhìn Sở Thiên, trong lòng kinh hãi, mở miệng nói:

- Thiếu soái không phải là vị tiểu huynh đệ này chứ? Thiếu soái chính là thiếu soái của soái quân?

Sở Thiên mỉm cười, đi tới giơ tay ra, thành thật nói:

- Tại hạ Sở Thiên, soái quân.

Hà Hãn Dũng nhìn thấy Sở Thiên thật sự là thiếu soái của soái quân, trong lòng rất là rung động. Không ngờ Sở Thiên trẻ tuổi, thân thủ hơn người, làm Nhiếp Vô Danh khăng khăng một mực đi theo. Nhìn thấy Sở Thiên giơ tay ra, lòng tranh cường háo thắng nhất thời dâng lên, vội nắm lấy, dâng lên toàn lực của mình, trong miệng hô hào:

- Tôi tên Hà Hãn Dũng, thiếu tá nhỏ nhoi của quân khu Thượng Hải.

Sở Thiên nhìn thấy thần sắc của Hà Hãn Dũng, tự nhiên biết y muốn làm chút gì. Hắn biết tính cách của Hà Hãn Dũng thuộc thế đánh lôi đình, cho nên trên tay mình cũng đặt lên bảy phần lực, cười nhạt nói:

- Hạnh ngộ rồi, anh Dũng.

Hà Hãn Dũng đối với sức lực của mình vẫn có mấy phần tin tưởng. Vốn cho rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt Sở Thiên chau mày, không có ngờ vừa nắm lấy, sức lực bắn trên tay Sở Thiên làm thần sắc y hơi căng thẳng, hơi đau đớn khó chịu.

Sở Thiên lập tức thả lỏng lực, Hà Hãn Dũng cũng thu hồi lực, “Ha ha” cười lớn nói:

- Thiếu soái, tôi phục rồi, tôi phục rồi.

Hà Đại Dũng còn cảm thấy may mắn thay em trai của mình, may mắn bọn Sở Thiên không có xuất toàn lực, bằng không không phải gãy xương sườn đơn giản như vậy.

Sở Thiên biết Hà Hãn Dũng là người có cá tính, cũng là một đàn ông, thế là cười cởi mở, nói:

- Anh Dũng, sau này có rảnh đến Thủy Tạ Hoa Đô ngồi chơi, tin rằng có mấy vị muốn so chiêu với anh Dũng.

Hà Đại Dũng nghe thấy có thể so chiêu với người ta, liền hứng thú, nói:

- Tôi nhất định đi, nhất định đi Thủy Tạ Hoa Đô.

Nhiếp Vô Danh đứng bên cạnh, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm dãy núi xa xa.

Lúc này cha của Hà Hãn Dũng, Tổ công tử Hà Đại Đảm đang trong thư phòng luyện chữ.

Một chữ “nhẫn” xinh đẹp sôi động trên giấy, mạnh mẽ có lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.