Một người trẻ tuổi toàn thân phát ra sát khí không chút biểu tình thốt ra mấy chữ u ám.
Giáo sư Vương trong lòng chấn động, người trẻ tuổi này thân thủ cao cường, đao pháp dày công tôi luyện, một người lãnh ngạo như thế lại dị thường cung kính đối với Sở Thiên, có thể thấy được mị lực của Sở Thiên, không khỏi nhiều thêm vài phần hiếu kỳ đối với Sở Thiên thần bí.
Hai người trẻ tuổi do Vương giáo sư mang đến trong mắt lại tản ra sự nóng bỏng, người cầm đao trước mắt tuyệt đối là cao thủ, chẳng qua là không biết thực lực của hắn mạnh đến mức nào, có cơ hội tỷ thí một chút sẽ tốt bao nhiêu.
Lời nói lạnh lùng của Thiên Dưỡng Sinh, làm cho Lưu Quang Diệu run rẩy, tràn ngập sợ hãi, ông ta không thể nào không tin, ngay khi Sở Thiên nhổ ra chữ ' chết ', thanh đao đen nhánh kia sẽ xẹt qua cổ của mình, làm cho máu tươi phun ra.
- Nói bọn chúng cút ra ngoài.
Sở Thiên nhàn nhạt nói, thần sắc bá đạo trên mặt lại làm cho Phương Tình si mê ngẩn người, gả cho người chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?
Thiên Dưỡng Sinh lập tức thu hồi thanh đao đen nhánh, lạnh lùng nói với Lưu Quang Diệu:
- Cút.
Lưu Quang Diệu chịu đựng đau đớn, nhặt ngón tay lên, được mấy vị đồng sự nâng dần dần rời đi, đi được vài bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói:
- Lưu Quang Diệu hôm nay nhận tài, xin hỏi đại danh các hạ?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, thằng cha này lại đi tìm chút thể diện, vì vậy nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên, nếu như muốn tìm ta, tùy thời có thể đến Thủy Tạ Hoa Đô.
Thủy Tạ Hoa Đô? Giáo sư Vương chấn động, chẳng lẽ người này thật sự là người mình muốn tìm?
Lưu Quang Diệu ghi nhớ cái tên 'Sở Thiên' này, sau đó oán hận nhìn Sở Thiên mấy lần, không cam lòng rời khỏi khách sạn Thiên Phúc. Thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải trả mối thù này, đêm nay thật sự là mất mặt, bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa khi dễ chật vật như thế. Khi bọn Lưu Quang Diệu vừa mới đi đến dưới lầu, chung quanh xuất hiện mười mấy người, một người đầu lĩnh đánh giá Lưu Quang Diệu, lạnh lùng nói:
- Tụi mày chính là cảnh sát đi bắt người?
Lưu Quang Diệu nhìn thấy mười mấy người ý đồ bất thiện vây quanh hắn, trong lòng thất kinh, quát lớn:
- Các anh là ai? Biết rõ chúng tôi là cảnh sát còn dám vây quanh?
Thủ lĩnh ' hừ ' một tiếng, ngữ khí vô cùng khinh thường, vẫn lạnh lùng như cũ nói:
- Nếu không phải Thiếu soái của chúng tao phân phó, lễ tiễn đưa tụi mày rời khỏi Thượng Hải, ông sẽ một đao đem mày chém chết”.
Lập tức không kiên nhẫn phất tay:
- Các anh em, đem mấy tên không biết sống chết này trói lại, ném ra khỏi Thượng Hải, về sau thấy bọn nó tiến vào Thượng Hải, thì phế đi hai chân, ném vào sông Hoàng Phổ.
- Các anh dám? Chúng tôi là cảnh sát.
Lưu Quang Diệu cảm thấy vận may hôm nay thực sự là quá ít, trước kia dựa vào thân phận cảnh sát, có thể hoành hành bốn phía không sợ hãi, bây giờ lại bị những xã hội đen này khi dễ ném ra khỏi Thượng Hải? Thật sự là quá bi phẫn.
- Mặc kệ tụi mày là cảnh sát.
Thủ lĩnh khinh thường phất tay.
Mười anh em Soái quân hoàn toàn không để cho Lưu Quang Diệu nhiều lời, vọt lên, dùng đao đỡ đòn bọn hắn, đánh rơi vũ khí của bọn hắn xuống, sau đó lấy dây thừng buộc đại tinh tinh cũng dư dả để trói bọn Lưu Quang Diệu lại. Sau đó nhét dẻ vào mồm, ném bọn chúng vào trong xe tải, kéo cửa xe rồi nghênh ngang rời đi.
Toàn bộ đường đi lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như chưa có việc gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Giáo sư Vương tự nhiên không biết chuyện đã xảy ra, ở dưới tầng đang cẩn thận đánh giá Sở Thiên, Phương Tình thì rúc vào trong ngực Sở Thiên, cảm thụ được sự ấm áp của việc sống sót sau tai nạn, Sở Thiên nhè nhẹ vỗ về Phương Tình, cúi đầu nhìn người phụ nữ tài ba này, thầm nghĩ đến sinh hoạt lang bạc kỳ hồ của phóng viên, trong lòng lại dâng lên nỗi thương tiếc, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Thiên Dưỡng Sinh đã sớm lặng lẽ rời đi hệt như lúc tới, thực khách chung quanh nhìn thấy không có gì náo nhiệt nữa, đã tản đi hết, tiếp tục bữa ăn của mình, thỉnh thoảng bàn về chuyện đã xảy ra vừa rồi.
Giáo sư Vương thấy Sở Thiên chậm rãi đứng lên, ôm Phương Tình chuẩn bị rời đi, vội vàng hô một câu:
- Sở Thiên, cậu thật sự ở Thủy Tạ Hoa Đô à?
Phương Tình kỳ quái nhìn Giáo sư Vương, hiển nhiên không biết sao ông ta lại hỏi vấn đề này.
Sở Thiên tự nhiên biết rõ Giáo sư Vương muốn xác định mấy thứ gì đó, quay đầu lại cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Giáo sư Vương, Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa vẫn khỏe chứ?
Giáo sư Vương sững sờ, lập tức nở nụ cười ha ha, nói:
- Quả nhiên là cậu, vô tình nhưng lại hợp lý, ngày mai lão Vương tôi tự mình đến phủ xin lỗi, thật sự có mắt không tròng mà...
Phương Tình cực kì thông minh, lập tức đã hiểu, kính hỉ nói:
- Chẳng lẽ anh chính là Sở Thiên trong miệng Giáo sư Vương kia?
Sở Thiên khẽ gật đầu, cười cười, quay người kéo Phương Tình còn trong trạng thái hưng phấn rời đi.
Phía ngoài đã sớm chuẩn bị xe, anh em Soái quân nhìn thấy Sở Thiên đi ra, vội cung kính mở cửa xe, để cho Sở Thiên và Phương Tình vào xe.
Ngồi ở trong xe, Phương Tình cảm thấy mình như mơ một giấc mộng, giữa trưa bị bọn Sở Thiên trói lại, buổi tối lại được bọn Sở Thiên cứu ra, càng làm cho tim cô rung động chính là, Sở Thiên tràn ngập cảm giác thần bí này vậy mà thừa nhận Phương Tình là người phụ nữ của hắn. Tất cả đều đột ngột như vậy, lại hoảng hốt như vậy, cô không thể tin được đây là sự thật, trong thâm tâm tự nhéo thịt mình một cái, lại không có cảm giác đau đớn, đang lúc kỳ quái, bên cạnh Sở Thiên đã mở miệng:
- Em thật sự không nằm mơ.
- Thật sao? Vậy sao? Nhưng sao em lại không cảm thấy đau nhức chứ?
Phương Tình lắc đầu, tựa như thần sắc còn không có tỉnh lại.
- Bởi vì người em véo chính là anh, là chân của anh.
Sở Thiên bất đắc dĩ cười khổ, chỉ chỉ vào tay Phương Tình nói.
Phương Tình vội vàng buông tay phải đang dùng sức của mình ra, vuốt ve chân Sở Thiên:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Hiển nhiên Phương Tình rất lo lắng chân Sở Thiên bị thương, cúi đầu không ngừng vuốt ve, mùi thơm của mái tóc lan ra, làm cho Sở Thiên có chút say mê, Sở Thiên luôn luôn thừa nhận mình không có sức chống cự gì đối với sự xinh đẹp của phụ nữ, hoặc nói là, không muốn chống cự.
Phương Tình tuy không phải loại sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng qua nhiều năm do nhu cầu nghề nghiệp, lại để cho khuôn mặt của nàng vô cùng thanh lệ hơi đen, hiện ra sự xinh đẹp dã tính, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười mang theo vài phần dí dỏm, con mắt giống như của minh tinh, toát lên sự thông minh, còn có tài văn chương nhàn nhạt tuôn ra trên trán, loại phụ nữ này, làm cho người ta càng ngày càng có hương vị, càng nhìn càng thương yêu.
Sở Thiên thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Chị Tình, vừa rồi tình thế cấp bách, thật sự xin lỗi, nói cô là người phụ nữ của tôi, lời nói có đắc tội, xin cô đừng trách.
Phương Tình ngẩng đầu, lên can đảm nói:
- Chẳng lẽ anh không muốn biến em thành người phụ nữ của anh sao?
Sở Thiên ôm lấy Phương Tình, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
- Chị Tình, tôi sẽ rất thành thật nói cho cô biết, tôi là người tà ác, tại thế giới của tôi không có hắc bạch đối lập, chỉ có thiện ác chi phân, cho nên tôi là xã hội đen, cũng là trạng nguyên kỳ thi đại học, không ai có thể đoán được bước tiếp theo tôi sẽ làm những chuyện gì, thậm chí tôi còn không biết về sau mình sẽ có kết cục như thế nào.
- Phương Tình nguyện vì anh mà thay đổi, bất luận anh là một người như thế nào, em đều tiếp nhận, nếu như anh tiếp nhận em.
Sở Thiên cảm động một hồi, mở miệng lần nữa, có chút sầu não nói:
- Khí chất của Tình thật làm cho Sở Thiên cảm động, tôi còn phải nói cho cô biết, tôi có rất nhiều hồng nhan, thậm chí tôi không thể xác định tương lai có thể thích người khác nữa không. Cho nên tôi cũng không cách nào hứa hẹn một đời một thế, cũng không cách nào thề non hẹn biển, điều tôi có thể nói chính là, phụ nữ của Sở Thiên sẽ vĩnh viễn không bị người khác tổn thương. Nếu như chị Tình không thích, hiện tại tôi có thể tiễn đưa cô đến sân bay, để cô trở về an toàn.
Phương Tình nhìn khuôn mặt suất khí mê người của Sở Thiên, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, si ngốc nói:
- Em biết rõ, em cũng không thèm để ý, nếu không bình bình đạm đạm sống một đời, thì em tình nguyện cảm nhận một hồi oanh oanh liệt liệt, có thể làm bạn bên cạnh anh, em đã thấy đầy đủ rồi, ngày nào đó anh chán ghét em, tự nhiên em sẽ nhẹ nhàng, lặng lẽ rời đi, sẽ không liên lụy đến anh.
Trong lòng Sở Thiên rất cảm động, cúi đầu tìm kiếm đôi môi Phương Tình, nhẹ nhàng hôn lên, bên tai rõ ràng nghe được mấy chữ cuối cùng của Phương Tình: “ Có lẽ, cái này là thiêu thân lao đầu vào lửa. “
Bên ngoài cửa xe, thân hình một người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí dần dần đi qua, Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh trong xe đều chấn động trong lòng, mắt nhìn chằm chằm vào người người trẻ tuổi dần dần biến mất kia.
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đồng thời thầm than: Cao thủ.
Thủy Tạ Hoa Đô.
Đặng Siêu và Hắc Tiến đã sớm rời đi, Hải Tử và Quang Tử hai người chơi snooker, mà lại đang đối luyện trên đất trống, đêm nay Quang Tử và Cốc Xuyên Phú Lang đánh một hồi, vẫn chưa thỏa mãn, cho nên đau khổ cầu khẩn Hải Tử so mấy chiêu với hắn. Hải Tử cũng biết, toàn bộ Thủy Tạ Hoa Đô, ngoại trừ mấy cao thủ như Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm, Sở Thiên, cũng chỉ có mình mới có thể đối luyện cùng Quang Tử. Quang Tử và Hải Tử đều có xuất thân từ đặc công Phi Long, thân thủ tự nhiên không tồi, hơn nữa hiểu rõ lẫn nhau, cho nên trận chiến này, ngươi tới ta đi, mười mấy hiệp vẫn chưa phân thắng bại, lại làm cho anh em Soái quân vây quanh thấy hoa mắt, nhao nhao ủng hộ.
Xe của Sở Thiên chạy gần tới Thủy Tạ Hoa Đô, anh em Soái quân đã lập tức chạy tới cửa kéo mấy chướng ngại vật ở phía trước cửa ra, bây giờ Thủy Tạ Hoa Đô hoàn toàn là một căn cứ canh phòng nghiêm mật. Ở cửa ra vào sắp đặt chướng ngại vật, trên núi sắp đặt trạm gác, chung quanh Thủy Tạ Hoa Đô còn có trạm gác ngầm, có cả phương tiện chuyên môn giám sát và điều khiển. Một đám anh em Soái quân canh gác 24 tiếng đồng hồ, chuyện Diệp Tam Tiếu mang theo vài trăm người giết đến Thủy Tạ Hoa Đô sẽ không xảy ra lần nữa.
Quang Tử và Hải Tử nhìn thấy Sở Thiên trở về, lập tức ngừng tay, dù sao hai người tiếp tục đánh nữa, không có 100 hiệp thì không phân ra thắng bại được. Quang Tử và Hải Tử nhìn thấy Sở Thiên mang theo Phương Tình, con mắt đều mở to ra, vô cùng kinh ngạc và sùng bái, Tam đệ Thần ơi... mỗi lần đi ra ngoài đều có thể mang về một người phụ nữ xinh đẹp lại có thưởng thức, nhưng quay về Thủy Tạ Hoa Đô với phụ nữ một cách thân mật như thế, chẳng lẽ không biết Khả Nhi ở đây? Chẳng lẽ không biết Khả Nhi có xuất thân từ sát thủ tổ Sơn Khẩu sao? Làm không tốt, người phụ nữ xinh đẹp này đêm nay có thể bị Khả Nhi một đao đâm chết, sự gan dạ của Tam đệ thật sự hơn người...
Quang Tử lập tức có một cái tưởng tượng hoang đường: không biết người này biết làm món ngon dạng gì? Có thể khéo tay như Khả Nhi hay không? Nếu như vậy thì... sắp có lộc ăn rồi, giữa trưa ăn món Nhật, buổi tối ăn tiệc lớn kiểu Trung Quốc, thật sự là mãn nguyện.
Anh em Soái quân nhìn thấy Sở Thiên mang về một phụ nữ xinh đẹp, trong lòng đều cười thâầm, chuẩn bị quấy rối, đợi Sở Thiên và Phương Tình đi đến trước mặt, bỗng nhiên trăm miệng một lời quát lên:
Phương Tình hiển nhiên bị làm cho hoảng sợ, nhưng lập tức kịp phản ứng họ đang vấn an mình, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, trốn ở trong ngực của Sở Thiên.
Hải Tử và Quang Tử mặc xong quần áo, cũng đã đi tới, cười cười nói:
- Tam đệ, em vĩnh viễn là mặt trời của Soái quân, chúng ta đều ở dưới ánh sáng của em đấy.
Sở Thiên biết bọn họ đang giễu cợt mình, tránh đi không đáp, mở miệng giới thiệu cho bọn:
- Đây là Phương Tình tiểu thư, là phóng viên, đây là hai vị ca ca của tôi, Hải Tử và Quang Tử, xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Phương Tình lễ phép bắt tay với Hải Tử và Quang Tử, Quang Tử lơ đãng nói:
- Phương tiểu thư biết nấu ăn không?
Sở Thiên và Hải Tử sững sờ, rất nhanh liền minh bạch ý tứ của Quang Tử, có chút dở khóc dở cười.
Phương Tình cũng hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, mở miệng cười nói:
- Cái này thì không, Phương Tình mười lăm tuổi lên đại học, mười chín tuổi bắt đầu công tác, còn chưa kịp học nấu ăn. Nhưng mà tôi tin tưởng, cái này không làm khó được tôi, cho tôi ba ngày thời gian, tôi nghĩ, tôi sẽ cho các vị ca ca một bàn mãn hán toàn tịch phong phú.
Quang Tử nghe thấy Phương Tình có thể làm một bàn mãn hán toàn tịch phong phú trong ba ngày tới, trên mặt lập tức tràn đầy hưng phấn.
Hải Tử tức thì âm thầm kinh ngạc, Phương Tình này nói chuyện lại chắc chắn như thế, thật sự là một tài nữ, loại phụ nữ này cũng chỉ có Tam đệ mới có thể khống chế được.
Sở Thiên vừa mới tiến vào đại sảnh, Khả Nhi vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Sở Thiên và Phương Tình, mỉm cười, mở miệng nói:
- Sở quân đã trở về, vất vả rồi.
Sở Thiên đánh mắt nhìn Khả Nhi và Phương Tình, vội vàng giới thiệu hai cô cho nhau.
Khả Nhi giống như cười cười, vô cùng sáng lạn, lại có chút cúi đầu, sau đó nói với Phương Tình:
- Hoanh nghênh chị đã đến, em là Khả Nhi, về sau mời chị chiếu cố nhiều hơn.
Phương Tình nhìn Sở Thiên, nhớ tới lời nói lúc trên xe của Sở Thiên... biết rõ Khả Nhi này cũng là một trong những hồng nhan của Sở Thiên, tuy trong nội tâm than nhẹ, nhưng mình đã là thiêu thân lao đầu vào lửa rồi, chỉ có tiếp nhận, huống chi Khả Nhi này thoạt nhìn rất dễ ở chung, còn làm người khác rất ưa thích nữa, vì vậy cười cười:
- Cảm ơn em, chị là Phương Tình, vừa tới Thủy Tạ Hoa Đô, mong em chiếu cố nhiều hơn.
Hải Tử và Quang Tử thần kỳ nhìn Khả Nhi cùng Phương Tình hòa bình với nhau, đối với Sở Thiên cũng chỉ có thể bái phục đến mức đập đầu xuống đất, Sở Thiên cũng yên lòng, còn tưởng rằng Phương Tình sẽ giận tím mặt, đi tới đóng sập cửa lại, dù sao tình yêu cũng là sự ích kỷ đấy, há có thể cho người khác chia sẻ với mình.
- Sở quân, đêm nay anh nên tới chỗ chị Tình ngủ, dù sao chị ấy cũng mới vừa tiến vào Thủy Tạ Hoa Đô, hơn nữa đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, có lẽ anh nên ở cạnh chị ấy.
Sở Thiên trở mình hôn Khả Nhi, sau một lát, mới buông ra nói:
- Khả Nhi, em sẽ không hận anh chứ?
Khả Nhi lắc đầu, vuốt ve má Sở Thiên, vô cùng trìu mến nói:
- Sở quân nói đùa, có phụ nữ khác ái mộ Thiếu soái, chỉ có thể chứng minh Sở quân vô cùng ưu tú, Khả Nhi chỉ biết vui mừng, sao có thể hận Sở quân được?
Lập tức than nhẹ một tiếng, nói:
- Huống chi cho tới bây giờ Khả Nhi cũng chưa từng nghĩ đến việc độc chiếm Sở quân, có thể ở bên cạnh anh đã đủ rồi.
Sở Thiên bị Khả Nhi làm cho cảm động, cúi người xuống, hôn Khả Nhi, trong cổ họng nhàn nhạt phun ra nuốt vào mấy chữ: “ Đêm nay, ta vẫn muốn ở bên Khả Nhi. “ Lập tức tay trái đã lặng lẽ vòng quanh thân hình mềm mại của Khả Nhi, Khả Nhi phát ra một hồi hừ hừ, lập tức hai tay vòng quanh phần eo Sở Thiên, giúp đỡ Sở Thiên trút áo mỏng trên người xuống, sau đó nhiệt liệt nghênh đón Sở Thiên cùng chiến đấu hăng hái.
Sở Thiên vừa tiến vào bên trong Khả Nhi, trong lòng lại nhớ tới người trẻ tuổi ở bên ngoài cửa xe.