Đô Thị Thiếu Soái

Chương 109: Chương 109: Hành trình đến Thượng Hải.






Sau kỳ thi đại học, các sự kiện vui chơi được mở ra rất nhiều.

Chị Mị đưa Sở Thiện, Lâm Ngọc Đình cùng Thiên Dưỡng Sinh đi chơi vài ngày ở Quảng Đông. Khi trên đường đến Hải Nam thì nhận được tin Lâm Ngọc Thanh sinh bệnh, chị Mị vội vàng đưa Lâm Ngọc Đình lên chyến máy bay ngay quay về ngay trong đêm đó. Sở Thiên cũng muốn cùng chị Mị đến thủ đô nhưng không muốn phiền chị Mị, hơn nữa không biết vì điều gì Sở Thiên lại muốn đến chỗ Hải Tử và Quang Tử ở Thượng Hải, vì vậy thay đổi ý định, đến Thượng Hải trước, mọi người gặp nhau ở Quảng Châu một lát rồi chia tay.

Vừa đến ga xe lửa, thấy mọi người chen chúc dưới mái hiên, không có lấy một lối đi nhỏ, thậm chí WC bên cạnh cũng có người, nhà ga gần nhất cũng đã quá đông, giường nằm cũng không có, Sở Thiên hơi hối hận đã không nhận tấm chi phiếu mười vạn mà phụ huynh lớp 13 đưa cho, nhiều khi, nó thật là quan trọng, có được chiếc vé máy bay đi Thượng Hải, dù là chỗ ngồi bình thường thì so với xe lửa cũng tốt hơn 10 lần, thật tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Xe lửa cuối cùng đã chuyển bánh, những tòa cao ốc bên ngoài cửa đang dần rời xa tầm mắt, tiếng còi hơi cực lớn kéo dài, Sở Thiên có cảm giác bị chấn động bởi tiếng còi. Từ toa tàu bên có tiếng nhân viên giọng ngọt ngào nói:

- Các vị lữ khách, chào mừng các bạn khởi hành cùng đoàn tàu 777, chúc các bạn có chuyến đi vui vẻ.

Sở Thiên cười gượng, ngồi ghế cứng mà còn có cảm giác vui vẻ được, thật là…

Đoàn tàu chuyển động rất nhanh, Sở Thiên ngẩn người nhìn qua cửa sổ. Kỳ thi đại học cuối cùng đã xong, trong lòng có chút lạc quan. Chị Mị rời khỏi quán rượu Ưu Vong, bây giờ đang vội vàng đến thủ đô gặp cha của Lâm Ngọc Đình, có lẽ sau này họ sẽ trở thành người một nhà, thực hiện mong ước mà chị Mị và Lâm Ngọc Thanh đã chờ đợi bấy lâu nay. Diêu Tân Nhu cùng bác Ba cũng quay lại thủ đô. Bác Ba còn chủ động báo cho Sở Thiên là đã gọi luật sư chọn Sở Thiên làm người thừa kế tài sản duy nhất.

Sở Thiên cảm thấy một chút mệt mỏi, thu ánh mắt trở vào, đeo cặp kính mà chị Mị mua, nghe nói có thể tăng một chút sức mạnh nên Sở Thiên đã nhận không chút khách khí. Chị Mị cũng mua cho Thiên Dưỡng Sinh một chiếc giống như thế. Sở Thiên nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi

Đúng lúc đó, thì Thiên Dưỡng Sinh về cùng mười cái bánh bao. Sở Thiên lấy làm lạ, rõ ràng trong túi có đủ loại bánh bích quy cùng mì ăn liền, hắn lại đi mua đồ ăn hết lần này đến lần khác. Sở Thiên bèn hỏi nguyên nhân, kết quả chỉ nhận được hai chữ: “Sức lực” khiến cho Sở Thiên dở khóc dở cười.

Thiên Dưỡng Sinh ăn bánh bao, uống nước đã mang sẵn, ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn Sở Thiên nói:

- Vừa rồi tôi nhìn thấy một nhóm người.

Sở Thiên chưa kịp phản ứng, thật kỳ lạ khi Thiên Dưỡng Sinh nói những lời này, hỏi:

- Bộ dạng của chúng thế nào?

Thiên Dưỡng Sinh nuốt miếng màn thầu, bình thản nói:

- Giống như tôi trước kia.

Sở Thiên suy nghĩ một lúc, ý của Thiên Dưỡng Sinh là những kẻ đã gặp khi hắn làm sát thủ, hơn nữa không phải một người mà là một nhóm, Sở Thiên cảm thấy hiếu kỳ, đám sát thủ đó làm gì ở trên tàu này?

Thiên Dưỡng Sinh nhận ra suy nghĩ của Sở Thiên, nhai ngấu nghiến một miếng bánh bao, nói nhỏ:

- Tôi chỉ nghe được hai chữ “Tương bang”.

Sở Thiên giật mình, ‘Tương bang’? Đây không phải là Hải Tử và Quang Tử sao? Chẳng lẽ là nhóm sát thủ Hải Tử và Quang Tử tìm đến đây sao? Hay là nhóm sát thủ chuyên nghiệp đến đối phó với Hải Tử và Quung Tử? Sở Thiên đầy nghi vấn, mạo hiểm đi xem.

- Anh ở lại đây đi, để tôi đi xem.

Sau đó hắn chạy đi thật nhanh. Thiên Dưỡng Sinh cười, tiếp tục ăn cái bánh bao thứ ba.

Sở Thiên đi đến toa ăn uống, khá rộng, tiếng nhạc du dương chẳng hợp không khí trên tàu chút nào, các nhân sĩ như Hoa Sơn luận kiếm cũng tụ tập ở đây. Dưới ánh đèn trắng, họ ăn uống rất vội vàng, có vẻ rất đói bụng, hoặc là đang khó chịu bởi tiếng gào thét mang thức ăn lên, mà trong đó đám phục vụ là rất chảnh, khiến cho ngưi ăn càng nóng nảy hơn. Bọn họ luôn mồm nói:

- Kêu cái gì, chưa từng ăn à, cứ chờ đi.

Sở Thiên không cần Thiên Dưỡng Sinh nói đặc điểm của đám sát thủ kia như thế nào, vì trên tàu rất dễ nhận ra năm tên cục cằn thô bạo đang uống bia, ánh mắt có lau đi cũng không hết sát khí. Sở Thiên muốn quan sát thêm một chút thì phục vụ đã đến, nhìn Sở Thiên lạnh lùng:

- Cậu muốn ăn gì?

Hiển nhiên là thấy Sở Thiên còn nhỏ tuổi, không kiếm chác gì được.

Sở Thiên há hốc miệng, nhất thời không nghĩ được là ăn gì, nhớ đến bánh bao của Thiên Dưỡng Sinh, cái khó ló cái khôn nói:

- Bánh bao, cho tôi 10 cái bánh bao.

Phục vụ nhìn Sở Thiên coi thường, cũng một tên tiểu tử nữa, chỉ mua bánh bao, liền đưa ra 10 cái, nói cụt lủn:

- 50 đồng.

- 50 đồng?

Sở Thiên há miệng thật to, cái này có gì khác à? Không, phải nói là rất đặc biệt thì tên tiểu tử Thiên Dưỡng Sinh kia mới cam chịu mua món màn thầu đắt đỏ này, không trách mà ăn chậm như vậy.

Sở Thiên nhìn vẻ coi thường cùng ánh mắt lạnh lùng của gã phục vụ, đành ngoan ngoãn lấy ra 50 đồng, sau đó cố ý nhìn bàn năm tên thanh niên kia, phục vụ thấy Sở Thiên cầm bánh rồi mà còn chưa đi, tưởng không có chỗ ngồi, trước kia có mấy hành khách ngồi ghế cứng, thấy chật chội nên giả bộ đến ăn cơm rồi ở đây mấy giờ liến, nên đám phục vụ đã quen mặt, cho rằng hoặc là đến vì điều đó, hoặc là để gây sự với người đang ăn uống ở đây.

Nên phục vụ khó chịu nói:

- Thưa ngài, nếu đã mua xong hãy trở về chỗ ngồi đi, nhà hàng không phải chỗ nghỉ ngơi mà để ăn cơm, cảm ơn.

Sau hai chữ ‘cám ơn’ là khuôn mặt lạnh lùng. Sở Thiên biết phục vụ đang đuổi mình nên cố nhìn đám người kia lần nữa rồi ôm chỗ bánh bao đắt đỏ quay về.

Sở Thiên ra đến cửa thì một cô gái xinh đẹp đẩy cửa vào. Sở Thiên liếc nhìn sang, trên mặt cô ta toát lên sự phong trần. Nhìn thấy năm tên thanh niên kia, vội quát:

- Các ngươi sao lại đến đây? Không ở lại trông phòng sao? Muốn ăn gì gọi người mang lên là được. Nhanh về ngay, chuẩn bị thương lượng việc lớn.

Sở Thiên làm bộ như mất gì đó, khom người xuống, giả vờ tìm kiếm, cố nghe mấy lời của chúng, một tên nói:

- Chị Lệ, ở trong đó sung sướng khó chịu quá, cho nên chúng tôi đi ăn một bữa cơm.

Rồi đưa tay lên cổ chị Lệ.

Chị Lệ tránh sang một bên, quát lên:

- Đừng đùa nữa, giải quyết xong công việc đi đã.

Sở Thiên sợ ngồi quá lâu sẽ bị nghi ngờ, nhân lúc phục vụ không để ý tìm một chỗ giả vờ nghe điện thoại.

Lát sau, cô gái xinh đẹp cùng đám kia đi ra khỏi nhà hàng, đi về hướng phòng VIP. Sở Thiên nghi ngờ, nhìn khắp bốn phía để tìm cách nghe lén mà không bị phát hiện, nhưng sớm đã bị bọn phục vụ kia phát hiện ra nên Sở Thiên đành quay lại chỗ ngồi, nhân lúc không có ai bèn mở cửa nhảy lên nóc tàu, bò như một con mèo đến phía phòng VIP của chị Lệ, áp tai xuống, dù tiếng xe lửa rất lớn nhưng Sở Thiên vẫn nghe được câu chuyện của họ.

Tuy Sở Thiên chậm trễ một hồi nhưng may mà bọn chúng vẫn chưa nói vào vấn đề chính, chị Lệ nói:

- Anh Hỏa, trước tiên đừng đùa nữa, đợi hoàn thành mọi việc, Lệ này tùy anh xử lý.

Hỏa ca nói, một chút thích thú:

- Được rồi, trước tiên chúng ta hãy giải quyết công việc, sau đó hãy hầu hạ tôi chu đáo, đừng có đổi ý đấy.

Chị Lệ trì hoãn, giọng nói nghiêm túc hơn:

- 10 giờ đêm nay, hai đứa con gái song sinh của Bát gia sẽ lên tàu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.