Đô Thị Thiếu Soái

Chương 487: Chương 487: Hẹn Ước Hongkong




Một vị đại hán béo đặt cây đao trên bàn, đống thịt béo lay động cười lạnh:

- Trang Bằng, lá gan của tiểu tử ngươi cũng quá lớn, dám cùng với hắc bang ở bên ngoài xuống tay với Thiếu soái? Đây không chỉ là chính mày muốn chết, mà cũng kéo bọn tao phiền toái theo, mày làm trò xằng bậy khiến Thiếu soái nghi ngờ lòng trung thành và thành ý của bọn tao, thậm chí tiêu diệt bọn tao!

- Đúng, bọn tao vất vả lắm mới có được cục diện ổn định như ngày hôm nay!

Một lão đại đầu trọc cũng nắm búa, âm thanh hết sức kéo lên cao quát:

- Con bà nó, hắc đạo có phép tắc của hắc đạo, nơi này là Thủ đô, không ngờ mày lại cùng Đông Hưng hội nổ súng, chỉ sợ Thiếu soái không tiêu diệt bọn tao thì cảnh sát cũng không bỏ qua cho chúng tao, khu vực của ông đây đã bắt đầu bị rửa sạch rồi!

Tất cả tinh nhuệ của Trang Bằng đều đi giúp Đông Hưng hội rồi, bên người chỉ còn lại hai mươi mấy thành viên, căn bản không có khả năng chống lại các lão đại, vì thế bất chấp mặt mũi, hai chân mềm nhũn quỵ xuống, tự tát vào mặt:

- Các vị lão đại, cho em con đường sống đi, đều là do em tham tiền, em không dám nữa!

Đại hán béo bất động, không ngừng cười lạnh:

- Mày biết Thiếu soái nói gì không?

Trang Bằng hơi kinh ngạc, mãnh lực lắc đầu:

- Nói gì?

- Nếu mày còn sống, đầu của toàn bộ bọn tao đều bị chém!

Thân hình Trang Bằng rung mạnh, mặt xám như tro tàn, lập tức cầm một thanh khảm đao và một cây búa xẹt qua đầu, đầu rơi xuống đất! Cùng lúc ngã xuống là hơn mười thân tín của gã.

Sau khi giết chết Trang Bằng, đại hán béo hướng về phía bộ hạ của mình quát:

- Truyền lệnh xuống, tỉ mỉ chú ý những khuôn mặt lạ xuất hiện ở chỗ mình, có gì khả nghi nhanh chóng thông báo, lập tức thông báo cho Soái quân, bằng không xảy ra chuyện gì, đầu của chúng ta sẽ rớt xuống!

Lão đại đầu trọc cũng chỉ bảo bộ hạ:

- Chúng mày cũng vậy!

Toàn bộ Thủ đô bởi vì sự trở về của Sở Thiên mà trông gà hóa guốc, toàn bộ hắc đạo ở thủ đô ba đào ám dung, thậm chí không ít các bang phái nhỏ đã nhânh cơ hội vụng trộm tẩy bài, nhưng cũng không dám vượt qua phạm vi cho phép của Soái quân. Chỉ có điều ai cũng không nghĩ tới, đây chỉ là màn khởi đầu, chiến trường thật sự là ở Hongkong!

Ăn xong bữa tối, đứng ở ban công chờ kết quả thẩm vấn của anh Thành, Sở Thiên bỗng nhiên cười khổ, xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm chậm rãi lái vào hoa viên Tiềm Long. Đối với lão già này, mỗi lần gặp là một lần đau đầu, mỗi lần qua lại đều khiến người ta mồ hôi rơi như mưa, biết là khẩu phật tâm xà nhưng vẫn không còn cách nào khác.

Tuy trong lòng nghĩ thầm, nhưng Sở Thiên vẫn đi xuống lầu, vừa mới đi đến cửa đại sảnh, xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm cũng dừng lại, cửa xe lập tức được mở ra, Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu xuống xe. Không chờ nói chuyện, Chu Long Kiếm sang sảng cười vài tiếng, vươn ra song chưởng sải bước hướng về phía Sở Thiên.

- Sở Thiên, vì quốc gia chịu khổ rồi.

Sở Thiên nhỏ giọng nói với Phương Tình đứng bên cạnh:

- Nhân dân cảm tạ cậu.

Phương Tình chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, hơi hơi sửng sốt!

Lúc này Chu Long Kiếm đã đi đến phía trước, dung sức ôm bả vai Sở Thiên, động tình nói:

- Sở Thiên, vì quốc gia chịu khổ, nhân dân cảm tạ cậu.

Sau khi nghe xong, Phương Tình không nhịn nổi người, quay đầu đi chỗ khác lắc đầu cười trộm.

Thư phòng, trà thơm, thanh đèn!

Sở Thiên trên mặt mang ý cười, đầy thâm ý đáp lại:

- Bộ trưởng Chu, đã lâu không gặp, nét mặt ông vẫn tỏa sáng như trước, khi nào thì thăng chức? Chỉ có điều Thủ đô gần đây không yên ổn, ra ngoài vẫn nên mang thêm vài vệ sĩ, tránh để xảy ra điều gì không ngờ khiến quốc gia tổn thất trụ cột nha!

Chu Long Kiếm bật cười ha ha, khí phách tự phát, thổi nước trà trong chén, mắt bắn ra hàn quang nói:

- Thiếu soái yên tậm, đám đạo chích làm sao động được tới nửa cọng tóc của lão phu? Tuy nhiên, lão phu nghe nói có người ở ngoại ô phục kích Thiếu soái, còn sử dụng vũ khí nóng quy mô lớn, những người này thật sự là chán sống!

Ngay sau đó Chu Long Kiếm như thoáng chút suy nghĩ nhìn Sở Thiên, không sợ hãi hỏi:

- Thiếu soái có biết bọn chúng có lai lịch gì không?

Sở Thiên biết lão ta nhất định nắm được không ít tình hình, bằng không đêm nãy sẽ không tới thăm mình, vì thế gật đầu nói:

- Tổng cộng có hơn sáu mươi người, nghe nói là Đông Hưng hội Hongkong. Nói thật, tôi cũng không biết bọn chúng vì sao lại hạ độc thủ với Sở Thiên như vậy. Nhưng, người muốn giết tôi, tôi đều đã lấy mạng của người đấy!

Chu Long Kiếm nhẹ nhàng phất tay, Lý Thần Châu tiến lên trước vài bước, khóe miệng tươi cười nói:

- Thiếu soái, trong tay Thần Châu vừa khéo có chút tư liệu, cho nên Bộ trưởng Chu liền bảo tôi mang đến cho Thiếu soái. Theo hiểu biết của tình báo cho thấy, Đông Hưng hội có chút liên quan với Đương gia. Ít nhất, trước đây không lâu, bọn họ ở địa khu Tam Giác hợp tác làm vài khi bất động sản!

Đông Hưng hội có liên quan với Đường gia? Trong đầu Sở Thiên hiện lên chút gì đó, chẳng lẽ đây lại là Đường gia mượn dao giết người? Nhưng Đường gia vì sao phải gây sức ép như thế mà không tự mình động thủ?

Lý Thần Châu dường như nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên, cười cười nói:

- Từ khi Bộ trưởng Chu biết được tổ chức Đột Đột và Đường gia có hiệp nghị mượn tiền, Bộ trưởng Chu liền suy xét xuất phát từ quốc gia và Thiếu soái, liên hợp với đám người Tô lão gia, Vương Hoa Hoa và Trần Quýnh Minh thực hiện áp lực đối với Đường gia. Khiến cho bọn họ không được gây rối với Soái quân trong khi Soái quân đang tận trung vì nước!

Tất cả nghi vấn trong nháy mắt đã mở ra, khóe miệng Sở Thiên liền cười khẩy, từ chối cho ý kiến nói:

- Tôi rốt cục cũng hiểu được sự việc này từ đầu tới cuối rồi, việc tôi thay quốc gia xử lý Nặc Đính và tổ chức Đột Đột, không chỉ trực tiếp khiến cho Đường gia không thể thu hồi được số tiền mười trăm triệu, mà còn gián tiếp gây tổn hại đến lợi ích của Đường gia và tổ chức Đột Đột.

- Đường gia hận tôi thấu xương, lại bởi vì đám người Bộ trưởng Chu gây áp lực, không dám để đệ tử Đường gia khai chiến với Sở Thiên, cũng không dám lộ liễu ám sát, vì thế chỉ có thể mượn tay người khác để loại trừ Sở Thiên. Lúc này mới có hơn sáu mươi tinh anh Đông Hưng hội phục kích ở ngoại ô Kinh thành. Đáng tiếc, Đường gia lại tự cho là Đông Hưng hội biết giữ mồm giữ miệng.

Lý Thần Châu bỗng nhiên mỉm cười, đầy thâm ý nói:

- Đáng tiếc, có cứng rắn mạnh miệng hơn nữa cũng không đấu lại được thủ đoạn của anh Thành!

Chu Long Kiếm uống xong chén trà thơm, trong mắt ẩn chứa sát khí, thản nhiên nói:

- Đường gia thân là danh môn vọng tộc, trong triều có người, bap hen mấy bận khiêu chiến điểm mấu chốt của lão phu. Lại còn dám mua chuộc Đông Hưng hội ở Thủ đô gây sóng gió, ngàn vạn lần đừng để tôi quơ được chân đau, nếu không nhất định sẽ hung hang chỉnh bọn chúng cho thương tích đầy mình!

Sở Thiên đang nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn lập tức dừng lại, hắn nghĩ đến những chuyện Minh Nhi đã nói, vì thế hạ giọng nói:

- Bộ trưởng Chu, có một tin tức có thể cung cấp cho ông, có lẽ ông có thể dựa vào nó để đánh một cái thật đau vào Đường gia, còn có thể khiến bọn chúng khổ không nói nên lời. Theo tôi được biết, ở bên cảnh Vân Nam, Đường gia có một xưởng chế biến thuốc, thực chất là chế biến thuốc phiện.

- Nếu Bộ trưởng Chu bắt được nó, vừa có thể thêm chiến tích cho mình, cũng có thể đả kích dáng vẻ bệ vệ của Đường gia. Mà Đường gia thân là danh môn vọng tộc, đánh chết cũng không thừa nhận nhà máy chế biến thuốc phiện, cho nên nhà máy thuốc phiện này rõ ràng phạm pháp. Chỉ xem Bộ trưởng Chu có tâm tư làm việc này hay không thôi!

Chu Long Kiếm từ đầu tới cuối lộ vẻ tươi cười, ông ta đương nhiên biết Sở Thiên mượn dao báo thù, nhưng đối với bản thân không có thiệt hại gì, vì thế sang sảng cười vài tiếng, đầy thâm ý nói:

- Được, tôi sẽ để Lý Thần Châu đi cắt bỏ khối u ác tính này, coi như là hồi báo công lao Thiếu soái đã giết chết Nặc Đính!

Chuyện nhỏ này không ngờ lại để Lý Thần Châu ra mặt, ngoại trừ biểu hiện tình thế bắt buộc của Chu Long Kiếm, ông ta cũng tỏ vẻ nể mặt Sở Thiên.

Thực sự là con cáo già! Rõ ràng cục diện hai bên cùng thắng nhưng vẫn gắng sức biểu hiện mình hiên ngang lẫm liệt. Nhưng Sở Thiên cũng lười vạch trận, cười rộ lên nói sang chuyện khác:

- Bộ trưởng Chu, tiểu tử phụng mệnh tới Tam Giác Vàng, dung tất cả tinh lực và trí nhớ mới giết được Nặc Đính cùng hơn trăm tinh anh, khiến tổ chức Đột Đột nguyên khí đại thương, không biết trung ương có thưởng không?

Chu Long Kiếm mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng, Lý Thần Châu từ trong ngực lấy ra một tờ chi phiếu, tiến lên trước vài bước đưa cho Sở Thiên:

- Thiếu soái, Nặc Đính là kẻ thù chung của thế giới, giết chết ông ta, toàn bộ tiền thưởng của Tổ chức chống khủng bố thế giới cộng lợi quá trăm triệu, nhưng căn cứ vào một vài nguyên nhân khách quan, tạm thời chỉ có năm trăm vạn tiền thưởng!

Quả nhiên có tiền thưởng, Sở Thiên không chút khách khí nhận lấy, có năm trăm vạn này đã tốt rồi, ít nhất có thể an ủi các anh em bên người, tuy rằng tám tỷ đô la Mỹ vừa mới vào sổ sách, lại có tấm ván thép đô la, toàn bộ Soái quân hoàn toàn không thiếu tiền, nhưng tiền là thứ lấy rồi không ai ngại nhiều, cho dù là năm trăm vạn.

Khi Sở Thiên suy nghĩ, Chu Long Kiếm đã bưng trà đứng lên đi vài bước nói:

- Thiếu soái, thành thực mà nói, đánh chết Nặc Đính và tinh anh Đột Đột đúng là công lớn kinh thiên, là cống hiến khiến phồn vinh yên ổn. trên đưới Trung Nam Hải không người bất kính, nhưng hiện tại Nặc Đính vừa chết, dư nghiệt của Đột Đột tất cả đều tinh thần mãnh liệt cuộn trào!

Chương 487-2: Hẹn Ước Hongkong

Sở Thiên nghe đến đó, âm thầm cười, phòng chửng lão hồ ly lại hiện mặt rồi.

Quả nhiên, Chu Long Kiếm liền nói:

- Nếu biết Thiếu soái chính là người do chính phủ phái tới, bọn chúng sẽ điên cuồng ngày qua ngày trả thù. Xét thấy tình huống này, các lãnh đạo Trung Nam Hải muốn tôi chuyển lời tới Thiếu soái. Thiếu soái là công thần của đất nước, mọi người nhớ rõ cậu, chờ mấy ngày nữa sự việc yên ắng, cam đoan sẽ cho cậu khoác lụa hồng mang xanh lục, huân chương gia thân!

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, hắn vốn không muốn quốc gia ghi công mình, lăn lộn xã hội đen còn muốn lấy điềm tốt trong tay chính phủ thật quá ngây thơ, rất không thực tế. Trung Nam Hải nếu cho phép Soái quân dần dần cắn nuốt các bang phái khác, cũng ngầm đồng ý để Soái quân cùng Đường gia tranh chấp thiên hạ đã là thiên đại ân huệ rồi.

Sau khi nói xong, Chu Long Kiếm đến bên người Sở Thiên, vỗ thật mạnh bả vai Sở Thiên, giơ lên chén trà cười nói:

- Huống chi, Long Kiếm mang tới tin tình báo về cố gắng của Tô lão gia bọn họ, coi như là hồi báo nho nhỏ cho Thiếu soái rồi. Ít nhất, hậu viện của Soái quân chưa từng cháy. Tới, chạm cốc, hy vọng mọi người về sau tiếp tục dốc sức vì nước!

Sở Thiên không ngừng cười khổ, nâng chung trà lên nhẹ nhàng chạm, sau đó ngửa đầu uống sạch, mùi hương đậm đặc của nước trà chảy xuống cổ họng, nóng bỏng chảy vào bụng, trong nháy mắt khiến toàn bộ cơ thể Sở Thiên ấm áp. Khi đặt chén trà xuống, ánh mắt đã khôi phục vẻ thâm thúy và cơ trí, trong lòng cũng trở nên thản nhiên.

Bóng đêm dần sâu, gió lạnh dần nhanh!

Xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm chậm rãi chạy ra khỏi hoa viên Tiềm Long, sau khi Sở Thiên đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi, đang muốn quay lại thì anh Thành vẻ mặt hưng phấn từ phòng thẩm vấn chạy đến. Trên tay cầm chai nước khoáng uống, đi tới bên người Sở Thiên mới dừng lại bộ dạng khát khao khó nhịn, dùng ống tay áo lau sạch môi rồi nói:

- Thiếu soái, có cá lớn!

Sở Thiên thanh sắc không đổi, thản nhiên nói:

- Cái gì mà cá lớn?

Anh Thành lấy lại hơi, thở hổn hển nói:

- Bắt được bảy phần tử Đông Hưng hội, trong đó có người phụ trách Vượng Giác Chuẩn của Đông Hưng hội, F ca, là một trong tứ đại thiên vương của Đông Hưng hội. Lần này tới Thủ đô tập kích là do gã dẫn đội, chuẩn bị sau khi thành công sẽ quay lại Hongkong để lĩnh công thượng vị.

Ngoại trừ Húc ca gặp ở Tam Giác Vàng, cùng với Cổ Hoặc Tử thấy trên TV, Sở Thiên chưa từng tiếp xúc qua với phần tử xã hội đen ở Hongkong, cho nên mấy phần hứng thú, chậm rãi nói:

- Anh Thành, làm tốt lắm, đi trước dẫn đường, để em gặp vị thiên vương kia xem gã có niềm vui bất ngờ nào cho em không!

Anh Thành vội vàng gật đầu, vội vội vàng vàng đi ở phía trước.

Đi vào phòng thẩm vấn, Sở Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra ai là F ca, bởi vì những thành viên Đông Hưng hội khác đều nửa sống nửa chết, ánh mắt khi nhìn thấy anh Thành còn hoảng sợ hơn là nhìn thấy Diêm vương. Mà F ca ngoại trừ thân hình khôi ngô, ánh mắt hoảng sợ còn có vài phần quật cường đã bị tiêu hao, máu loãng trên mặt theo miệng gã chảy xuống, giọt rơi trên mặt đất, đẹp đẽ như lửa đỏ.

Sở Thiên biết gã là dùng ý chí còn sót lại để xây dựng phòng tuyến cuối cùng, chỉ cần anh Thành lại dùng thêm chút thủ đoạn sẽ sụp đổ. Nhưng hắn vẫn muốn gặp F ca khi còn có lý trí, xem xem vị thiên vương này có thể mang tới điều bất ngờ gì cho mình, vì thế ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng dính máu của gã:

- F ca? không tồi, có vài phần sắt cốt của người đàn ông!

F ca mở to mắt, bắn ra đủ loại cừ hận, vận đủ khí lực ‘Phì’ ra, lại bị anh Thành lanh lẹ nện một quyền vào miệng, lập tức lại thêm một vết thương mới, anh Thành hung hăng chỉ là F ca nói:

- Tiểu tử, thông minh chút đi. Đây là Thiếu soái của bọn tao, mày tốt nhất phối hợp cho tốt, nếu không anh đây sẽ cho mày nếm chịu thống khổ bảy ngày bảy đêm rồi mới chết!

F ca không ngăn được rung mình một cái, quật cường trong mắt bị đánh tan không ít, Sở Thiên ngăn anh Thành đang đe dọa lại, sau đó nhìn mấy thành viên Đông Hưng hội xung quanh. Sau khi suy nghĩ, phất tay để anh Thành rửa sạch miệng vết thương cho bọn chúng rồi đưa tới hoa viên gặp mình. Đối với Sở Thiên mà nói, bất cứ kẻ địch nào đều có giá trị!

Anh Thành không rõ ý Sở Thiên, nhưng vẫn dựa theo chỉ bảo đi làm.

Ra tới cửa phòng thẩm vấn, Sở Thiên hít thở sâu mấy lần rồi cầm điện thoại gọi cho Tô Dung Dung. Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Dung Dung đã giống như giải thưởng lớn hô lên:

- Sở Thiên, anh đang ở đâu? Có phải đã về Kinh thành rồi không? Nghe ông nội nói, anh xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, em cảm thấy kiêu ngạo vì anh!

Sở Thiên khẽ nở nụ cười, xem ra Tô lão gia không nói việc mình bị tập kích cho Tô Dung Dung, vì thế tránh nặng tìm nhẹ nói:

- Đúng vậy, giữa trưa mới đến nơi, bởi vì quá nhiều việc nên qua mấy ngày nữa mới có thời gian đến thăm em. Vì vậy gọi báo cho em trước, nếu không thì Sở Thiên thật không có lương tâm.

Tô Dung Dung không chút trách cứ, đàn ông ưu tú thì luôn bận rộn, mở miệng đáp lại:

- Không sao, anh còn đang bận chuyện, em với Liễu Yên đang ở Hongkong, theo mẹ em đến làm khách ở nhà bà Lan, khả năng cũng phải ở nhiều ngày mới quay về Thủ đô, đến lúc đó mọi người vừa vặn có thời gian rảnh, anh nhớ đưa em đi chơi nha.

Sở Thiên trong lòng cười khổ nói:

- Các em ở Hongkong à?

Không nghe thấy trong giọng nói có chút bất đắc dĩ của Sở Thiên, Tô Dung Dung gật đầu đáp:

- Đúng vậy, thời tiết trở lạnh, bà Lan có vài phần không thoải mái, cho nên mẹ đưa em đến Hongkong thăm bà. Mẹ còn tiếc vì anh đang ở Tam Giác Vàng, bằng không cũng khiến anh dùng khí công để trị bệnh liệt nửa cánh tay của bà Lan!

Sở Thiên đang suy nghĩ xem có báo việc mình đến Hongkong cho cô biết không, Tô Dung Dung lại sâu kín mở miệng:

- Sở Thiên, nếu anh có thể tới Hongkong thì tốt rồi, chúng ta cùng đi Victoria xem pháo hoa năm mới, tay nắm tay nhìn lên pháo hoa trên bầu rời, như vậy có bao nhiêu lãng mạn vĩnh hằng a!

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, dịu dàng nói:

- Dung Dung, anh mấy ngày nữa sẽ tới Hongkong, có lẽ có thể cùng em xem pháo hoa năm mới!

Cách năm mới còn năm ngày!

Nghe được lời nói của Sở Thiên, Tô Dung Dung lập tức vui vẻ trở lại, hơi hơi rời khỏi điện thoại nói:

- Mẹ, mấy ngày nữa Sở Thiên sẽ đến Hongkong! Cùng con xem pháo hoa!

Hiển nhiên phía sau Tô Dung Dung là Lâm Nguyện Như, vội vàng đoạt lấy điện thoại nói:

- Sở Thiên, cháu muốn đến Hongkong à? Thật tốt quá, còn tưởng cháu lo chính sự không thoát được thân rồi. Nếu đến Hongkong, cô bảo Dung Dung đi đến cháu, lúc đó cháu giúp cô xem bệnh liệt nửa cánh tay của bà Lan, quyết định rồi nha!

Sở Thiên bất đắc dĩ trả lời:

- Cô, cô yên tâm, cháu tới đó nhất định sẽ đến tìm mọi người!

Một loại dự cảm mãnh liệt xông lên đầu, chẳng lẽ đi Hongkong thật sự phải trị bệnh liệt nửa tay của bà Lan? Đúng là tạo hóa trêu ngươi, bản thân đến cả bệnh của Dương Phi Dương cũng bó tay không có biện pháp, làm sao có thể trị được bệnh liệt nửa tay nhiều năm? Đều là lúc trước bản thân chưa thương bậy bạ cho Tô Xán dẫn đến hậu quả này.

Để điện thoại xuống, anh Thành đã đi tới, hạ giọng nói:

- F ca đang ở hậu viện rồi.

Sở Thiên gật đầu, trước mắt mặc kệ cái gì mà bà Lan, cùng F ca đánh cờ mới là vương đạo.

Gió đêm đã lạnh, tàn rượu chưa từng bắt đầu!

Sau khi F ca đã rửa sạch miệng vết thương và thay quần áo, nhân cách và tôn nghiêm bị khổ hình cướp đi đã khôi phục lại một chút, cho nên cả người thoạt nhìn khá hơn nhiều. Trước mặt gã bày mấy phần điểm tâm tinh xảo, còn có hai bình rượu đỏ đắt tiền, tuy rằng hiện tại gã rất đói bụng, nhưng vô cùng mãnh liệt khống chế bản thân không được ăn.

- Nếu đói rồi, thì có thể hưởng thụ thức ăn ngon, điểm tâm trên bàn đều do đầu bếp nổi tiếng ở Thủ đô làm!

Một âm thanh mang theo sự thản nhiên từ phía sau gã truyền đến, bình thản mà uy nghiêm:

- Không cần phải tự hành hạ cái dạ dày của mình. Khí phách đối mặt với cái chết cũng có mà không có dũng khí mất mặt sao?

F ca phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, một người tuổi còn trẻ đang chậm rãi đi tới, đi rất chậm nhưng rất có lực, trên người tản ra khí thế bức người, khóe miệng tươi cười thản nhiên nhưng lại ý vị sau xa. Đi phía sau hắn là anh Thành, tên ác quan hung tàn đê tiện này lại cung kính người thanh niên này, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Loại thái độ này chứng minh thân phận của người trẻ tuổi.

Trong lòng F ca đã rõ ràng người này chính là Sở Thiên, chính là nhiệm vụ đến Thủ đô lần này của bọn họ, cũng chính là Thiếu soái của Soái quân – ác mộng của bọn chúng. Vì xử lý hắn, hơn sáu mươi anh em tinh nhuệ của Đông Hưng hội toàn bộ bị giết, những người còn lại giống như gã, vì không kịp cắn thuốc tự sát mà sống không bằng chết.

Anh Thành cung kính kéo ghế dựa ra cho Sở Thiên ngồi xuống, bản thân thì dẫn theo mấy anh em cảnh giới ở phía sau. Sở Thiên sau khi ngồi xuống liền quay nút rượu đỏ, tự mình rót cho F ca một chén rượu, cồn kích thích hơi thở của F ca, giọt nước chưa tiến vào khiến gã không tự chủ được mà liếm láp bờ môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.