Những cô gái chốn lầu xanh đã từng quấn với Diệp Phi giận dữ nhìn gã, trong đầu oán hận cô dâu tại sao lại không phải là mình.
Bên ngoài tạp âm lẫn lộn, khiến cho không khí bên trong giáo đường càng trở nên yên ắng hơn nữa. Ai cũng biết đó là đoàn xe của cô dâu đến. Tất cả
nhìn về phía cửa của giáo đường, có thể thấy những chiếc xe đắt tiền
dừng lại, bước ra mấy chục người quần áo đóng thùng thắt cà vạt, trong
đó người nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn của mọi người nhất là cô dâu
trong bộ áo cưới trắng muốt.
Cô giống như một viên minh châu phát sáng chói loá, đẹp đẽ, chiếu rọi khắp nơi.
Không ai chú ý thấy cô đang nhìn khắp nơi. Hoắc Vô Tuý đang kiếm tìm hình
bóng của Sở Thiên. Cô nghĩ rằng trên đường đến giáo đường làm hôn lễ thì Sở Thiên sẽ cứu cô. Nhưng ai ngờ được tên tiểu tử đấy chẳng thấy tăm
hơi đâu, đến tận đến lúc vào cửa giáo đường còn chưa thấy bóng dáng đâu. Trong lòng cô bắt đầu thấy lo lắng hồi hộp, có lẽ nào Sở Thiên sẽ không đến cứu cô?
Khi phụ nữ bắt đầu tức giận thì không thể nói lý
được nữa, hơn nữa sẽ để cho bản thân rơi vào nơi vực thẳm để khiến cho
đàn ông thấy đau đớn, vì thế mà tìm lại được niềm vui tươi mới. Hiện tại Hoắc Vô Tuý cũng đang có ý nghĩ như vậy. Ánh mắt bừng lên vẻ tức giận,
tên khốn kiếp, không đến cứu ta. Thế thì ta sẽ đành oan ức gả cho Diệp
Phi, xem đến lúc ấy hắn ta có đau lòng không.
Sở Thiên không phải là không đến giáo đường mà là gặp chút trục trặc.
Chỉ huy đội cảnh sát là Chúc Phấn Tư, trong cục cảnh sát cũng bị đồng
nghiệp gọi là “miến luộc”. Anh ta đứng dựa vào xe cảnh sát nói với thân
cận:
- Diệp gia đúng là gia đình danh gia quyền quý, tất cả những thương gia giới chức thượng lưu chính trị đều đến tham dự. Con của Diệp gia lại càng sung sướng, không chỉ được sinh ra trong nhung lụa, mà lại còn được bước chân vào gia đình danh giá nhất Hồng Kong.
Tên lính thân cận cũng có chút mặc cảm cô đơn, buồn rầu nói:
- Dạ vâng ạ, anh Miến luộc, người ta được mừng bằng lời ca tiếng hát
trước giáo đường, còn chúng ta thì vẫn phải làm việc ngoài này. Lại còn
phải làm việc cho Diệp gia nữa chứ, anh xem khoảng cách giữ chúng ta với bọn họ lớn đến mức nào? Hôm qua sòng bạc Kim Thạch bị phá tan tành,
trong lòng em cũng có chút vui mừng.
Chúc Phấn Tư cũng lộ vẻ vui mừng, nói nhỏ:
- Người anh em, hoá ra cậu cũng vui mừng hả? Ha ha ha, nói thật với cậu,
tôi cũng vui mừng lắm. Cũng chẳng còn cách nào khác, tôi đã bị thua cả
nửa gia sản ở sòng bạc Kim Thạch, bọn chó gác cửa cũng không thừm giữ
thể diện cho tôi, tôi hận bọn nó từ lâu rồi, đúng là ác giả ác báo.
Đúng lúc này, xe của Sở Thiên tiến gần đến trạm kiểm soát.
Nhìn thấy chiếc xe việt dã của Sở Thiên lao đến, Chúc Phấn Tư trong lòng đã
nói rằng không cho hắn ta quyền được lên núi. Đến tham dự lễ cưới toàn
là những chiếc xe mấy trăm vạn.Cái xe ghẻ 20 mấy vạn này đâu có tư cách
đến tham gia lễ cưới chứ? Vì thế liền vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ chặn
hắn ta lại khám xét. Người ta thì kiểm tra giấy phép, chứng minh thư,
còn đây thì kiểm tra giấy mời.
Sở Thiên cười đưa ra giấy mời, đó
là giấy mời mà nửa tiếng trước Tiền Trung Tiền làm giả, căn bản là không thể phân biệt được thật giả. Cảnh sát kiểm tra một lát rồi ngỡ ngàng,
không ngờ một con xe rách này mà cũng được làm khách quý mời đến dự lễ
cướ. Khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười giả tạo, nhiệt tình hét lớn:
- Cho qua, cho qua.
Sở Thiên vừa nổ máy đi được hơn chục mét thì thân xe đột nhiên phát ra
tiếng động. Vốn dĩ Phì Ba nằm trong cốp xe phải yên tĩnh thì lại chạm
vào cửa xe. Ánh mắt của hắn đột nhiên tức giận như muốn giết người,
không ngờ tên khốn Phì Ba muốn hợp tác giờ lại dám giở trò. Nhưng bây
giờ không còn thời gian để tính sổ với gã. Nghe thấy tiếng động đám cảnh sát tiến đến bao vây.
Sở Thiên nói với Cô Kiếm:
- Bắt giặc thì bắt vua trước.
Chúc Phấn Tư vứt điếu thuốc xuống, đích thân dẫn hai tên lính tiến tới kiểm tra, miệng hét lớn:
- Dừng lại, dừng lại, mở thùng xe ra kiểm tra, mau.
Sở Thiên lệnh cho Cô Kiếm mở cửa xe, đích thân bước xuống nói:
- Thưa ngài cảnh sát, không biết muốn kiểm tra cái gì? Giấy mời chúng tôi đều đưa cho xem rồi mà.
Tuy không lộ ra sơ hở gì nhưng trực giác nói cho Chúc Phấn Tư biết rằng
chiếc xe này có vấn đề. Vì thế anh ta đẩy Sở Thiên về một bên và tiến
đến chiếc xe hét to:
- Mày định quản lý xem tao muốn kiếm tra cái gì àh? Ông mày là cảnh sát, có quyền được kiểm tra bất cứ chiếc xe nào. Nói ít thôi, tất cả xuống xe.
Sở Thiên khẽ cười, chạy theo Chúc Phấn Tư khẽ kéo tay anh ta, nhưng đủ để không cho hắn giật tay ra khỏi nhiệt tình đáp lại:
- Được rồi, vậy thì cứ làm theo lời của ngài cảnh sát đi, anh em, mau xuống xe cho cảnh sát kiểm tra.
Cô Kiếm kéo cửa xe, nhảy xuống nửa bước rồi rút khẩu súng lục ra, nhanh
chóng đưa nòng sung vào trúng đầu anh ta. Bởi vì Sở Thiên lấy người chắn tầm nhìn của bọn cảnh sát phía sau nên hai tên lính thân cận không phát hiện ra đang có chuyện gì xảy ra, vẫn đứng nguyên ở phía sau. Sắc mặt
của Chúc Phấn Tư biến sắc, định lùi xuống nhưng bị Sở Thiên nắm chặt đến mức không thể nào nhúc nhích được.
Sở Thiên cắn tai hắn nói:
- Muốn sống thì bảo thuộc hạ của mày lui xuống, sau đó chúng ta nói chuyện.
Nhìn thấy khẩu súng đen sì sì, Chúc Phấn Tư mặt trắng bệch gật đầu.
Không trì hoãn một giây phút nào, cố cười và hét lớn:
- Ôi trời, Nghị viên Lâm Tham, thì ra là anh, thật ngại quá. Vừa rồi có lỗi với anh quá, mong anh tha thứ.
Rồi nói với thân cận:
- Không có việc gì đâu, các cậu đi canh gác đi, tôi nói chuyện với Nghị viện Lâm Tham vài câu.
Thì ra là quen biết Nghị viên Lâm Tham, hai tên thân cận yên tâm rút khỏi,
đồng thời có chút lo lắng về giọng nói bá đạo của Chúc Phấn Tư vừa rồi,
nếu Nghị viên Tham kiện bọn chúng thì sao?
Chui vào xe xong Sở Thiên kéo cánh cửa xe xuống, Chúc Phấn Tư nói:
- Anh là ai?
Sở Thiên không trả lời câu hỏi của hắn ta, vỗ vai hắn ta nói khẽ:
-Vốn không định kéo anh liên luỵ vào vụ này, nhưng anh tự mình đụng vào, vì
thế cũng đành oan ức cho anh rồi. Có điều tôi cũng có phần quà hậu hĩnh
cho anh, ngài cảnh sát, có hứng thú với việc bắt kẻ mua người làm chuyện ác không? Nhân chứng vật chứng đều có.
Chúc Phấn Tư có chút vui
mừng. Đương nhiên là có hứng thù với vụ này rồi, đây chí ít cũng là khởi điểm cho việc thăng quan tiến chức. Nhưng anh ta cũng biết sự việc
không đơn giản như thế, nói không chừng bản thân sẽ bị lien luỵ vào một
âm mưu nào đó, viên cảnh sát liền hỏi:
- Cái gì mà người mua ngi làm việc ác? Nhân chứng vật chứng ở đâu?
Sở Thiên chỉ vào Phì Ba nói:
- Diệp gia muốn lấy mạng của tôi thông qua Phì Ba.
Chúc Phấn Tư nghĩ tới vụ bắn nhau sang nay, cùng với việc chết trong trận
chiến sáng nay chính là tên Phì Ba, lộ vẻ khiếp sợ nói:
- Trận
chiến đấu súng đầu đường chính là các người? Các người giết bao nhiêu
người của Phì Ba, còn bắt Phì Ba đi, bây giờ lại muốn tôi đến Diệp gia
bắt người, chẳng phải là chuyện cười sao? Không thể nào!
Anh ta không thể nào đắc tội với Diệp gia được, ngay cả Phì Ba cũng không thể đắc tội được.
Sở Thiên thản nhiên đáp:
- Việc gì cũng có thể!
Chúc Phấn Tư quay đầu đi không nói gì, anh ta tự tin rằng Sở Thiên không dám ra thủ đoạn tàn độc, giết chết cảnh sát là một tội lớn, ngay cả những
tên tội đồ khét tiếng cũng phải suy nghĩ đến hậu quả khi làm. Thấy anh
ta không hợp tác lắm, Sở Thiên cười khoái chí, rút ra chiếc đồng hồ điện tử đeo vào tay anh ta, sau đó rút ra một tập chi phiếu hai tram vạn đặt vào tay.
Chúc Phấn Tư ngẩn người nhìn Sở Thiên.
Sắc mặt trở nên âm u, Sở Thiên cầm súng lên chĩa vào ngực anh ta lạnh lùng nói:
- Cảnh sát, anh có hai sự lựa chọn, một là nhận số tiền này và đi bắt
người cùng chúng tôi, hai là bỏ mạng ở trên xe. Đừng nghĩ rằng tôi đang
nói đùa, tôi dám đấu súng với người của khách sạn Hilton, vậy thì một
mạng của anh cũng không là cái thá gì.
Chúc Phấn Tư đột nhiên biến sắc, trán đổ mồ hồi.
Tiếng chuông giáo đường vang lên.
3h đúng, giờ lành đã đến.
Tiếng chuông là tín hiệu để đội nhạc bắt đầu hoà tấu bản nhạc dạo cho lễ
cưới. Tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn về phía cửa giáo đường. Trong
sự chờ đợi của rất nhiều người, Hoắc Quang vẻ mặt tươi vui tay dắt con
gái Hoắc Vô Tuý từng bước bước vào giáo đường. Tất cả đã được chuẩn bị
trước, khi vừa bước vào là có người vỗ tay hoan hô và dãi đầy mảnh giấy
sặc sỡ lên thảm.
Cả khung trời được trải đầy những mảnh giấy nhỏ
đầy màu sắc như mưa phùn, Hoắc Vô Tuý mặc bộ váy cưới trắng muốt đi qua
hàng người, vẻ đẹp kiêu sa làm mê đắm lòng người bước trên thảm đỏ,
giống như nàng tiên nữ trong thần thoại vậy, mọi động thái đều trong tầm ngắm nhìn của mọi người, mềm mại xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều vô cùng thán phục.
Diệp Phi cũng theo nhịp chân của Hoắc Vô Tuý mà bước vào, cảm giác toàn thân nóng bừng.
Hoắc Vô Tuý nhìn người cha xứ ở không xa đó tuyệt vọng, thầm mắng chửi Sở
Thiên, oán hận Sở Thiên, cô thậm chí còn đành phải chấp nhận số mệnh.
Nhưng đúng vào phút giây cuối cùng bước vào giáo đường, cô vẫn phải cố
quay lại nhìn một cách âu lo.
Giống như phạm nhân bị tuyên án tử hình, trong phút giây cận kề cái chết vẫn cố vùng vẫy tìm lối thoát.
Nhưng cô không nhìn thấy gì hết, cái người mà cô mong chờ vẫn không xuất hiện.
Góc trời không nổi tiếng sấm, cuối cùng lại là ánh đèn cảnh sát lấp loé.
Nét mặt Hoắc Vô Tuý đầy vẻ tuyệt vọng, giống như một bông hoa hồng bị gió
bao vùi dập, mùi hương cũng bị tàn phá. Cô bước những bước đi cứng ngắc, giống như người không có linh hồn. Nhưng tất cả khán giả không ai nhận
ra thái độ ấy của cô, ngay cả vị cha xứ cũng không phát hiện ra, ông ta
chỉ chú tâm đến việc cầm quyển sách kinh thánh thầm thì.
- Diệp Phi, cho dù có sinh ly bệnh tử, nghèo nàn hay giàu có, con đồng ý đều ở bên cạnh để che chở cho Hoắc Vô Tuý không?
Cuối cùng cha xứ ngước nhìn Diệp Phi, nói với vẻ mặt hiền lành mãn nguyện.
Diệp Phi vội vàng trả lời:
- Con đồng ý.